Tác giả : Thời Bất Đãi Ngã
Edit: Tử Hầu bà bà
Chương 53
Thẩm Niệm nhìn vết thương trong lòng bàn tay Hoàng đế, nhìn bề ngoài thật sự không thấy nghiêm trọng, vết máu đã khô. Thẩm Niệm dùng tay nhẹ nhàng lau xung quanh vết thương, sai đó hắn cúi người thổi thổi hai hơi vào vết thương trong lòng bàn tay của Hoàng đế như một người trưởng bối đối xử với một đứa trẻ.
Tề Quân Mộ cứng đơ cả người vì động tác của hắn, vì động tác này của Thẩm Niệm mà y cảm thấy lòng bàn tay mình vừa nóng vừa ngứa. Trong lòng Hoàng đế lại hiện lên cảm giác cổ quái, Thẩm Niệm có điểm càn rỡ, hơn nữa hành vi này cũng quá thân mật lại không chút phòng bị.
Hiện tại y hoàn toàn có thể trách mắng người này, hoặc động động hai tay, khiến cho Thẩm Niệm biết được rốt cuộc chính mình đang làm cái gì.
Trong đầu hiện lên nhiều suy nghĩ khác nhau, nhưng Hoàng đế lại vẫn vững vàng ngồi ở đó, không thèm động đậy tay. Trong lòng y hiểu rõ nếu thật sự chính mình làm như vậy, xấu hổ vô thố chính là Thẩm Niệm.
Tề Quân Mộ nhìn chằm chằm Thẩm Niệm, y phát hiện đôi mắt của Thẩm Niệm rất đẹp. Trước đây Tề Quân Mộ chỉ cảm thấy đôi mắt của Tề Quân Chước là đẹp nhất, nhất là dưới ánh mắt trời, ánh vàng nhàn nhạt sáng lên, lóa mắt lại lạnh lùng.
Đôi mắt của Thẩm Niệm và Tề Quân Chước hoàn toàn khác nhau, đôi mắt của Thẩm Niệm hàm chứa ý cười, khi rũ xuống suy tư, cũng tồn tại nét cười mềm mại.
Đôi mắt của hắn rất thâm thúy, khiến cho người ta có cảm giác rất thâm tình.
Đôi mắt đào hoa trời sinh, gương mặt ẩn chứa thâm tình trời sinh.
Lúc này Thẩm Niệm thở phào nhẹ nhõm nói: “Không vấn đề gì, hai ngày nay chú ý đừng chạm…chạm nước.” Hai chữ sau cùng hắn nói rất khẽ, âm thanh thậm chí còn hàm chứa một tia run rẩy, hắn yên lặng buông tay của Hoàng đế ra, hận không thể đào cái hố chui vào chạy trốn.
Tề Quân Mộ biết hắn đã phản ứng lại, Hoàng đế nhìn khuôn mặt lúng túng vài phần của người trước mắt.
Khóe mắt rối loạn, tay chân cứng đơ, dường như như y vừa rồi.
Chỉ là lúng túng, không có sự sợ hãi.
Trái tim của Tề Quân Mộ khẽ rung động, y vốn có phần không được tự nhiên, hai tay của Thẩm Niệm khá thô ráp, vẫn nắm tay y, rất nóng, như muốn bỏng da.
Hoàng đế thở dài trong lòng, y thuận thế thu tay lại rồi nói: “Thẩm khanh…”
Cùng lúc đó, Thẩm Niệm khom người nói: “Hoàng thượng…”
Hai người đồng thời mở miệng lại cùng nhau im lặng, cũng đợi đối phương lên tiếng.
Trong tích tắc, Tề Quân Mộ lên tiếng đầu tiên, y mở tay ra rồi nói như kiểu vui đùa: “Trẫm đã nói chỉ là vết thương nhỏ thôi, Nguyễn Cát Khánh còn không phát hiện được. Cũng là ngươi quanh năm ở biên quan, từng nhìn thấy rất nhiều máu trên chiến trường nên mới cảm nhận được.”
Trái tim của Thẩm Niệm bây giờ vừa hoảng vừa loạn, nhưng càng như thế thì hắn lại càng tỉnh táo. Lời này của Hoàng đế nghe rất bình thường nhưng hắn lại cảm nhận được sự quạnh quẽ cô đơn ở bên trong.
Đồng thời Thẩm Niệm tự chế giễu trong lòng, đã lúc nào rồi, hắn vẫn còn quan tâm đến tâm trạng của Hoàng đế, nhưng mặt khác hắn vô cùng bình tĩnh bộc bạch cho chính mình: “Hoàng thượng, ở biên quan vi thần quen nhìn vì vết thương chưa từng được chữa đúng lúc… còn của Người, vi thần cảm nhận được mùi máu sẽ nghĩ đến kết quả tệ nhất, nên vừa rồi phản ứng hơi quá, mạo phạm hoàng thượng rồi, mong hoàng thượng thứ tội.”
Nụ cười trên mặt Tề Quân Mộ không nhạt đi, nhưng sự xa cách nhàn nhạt đã hiện rõ trên gương mặt, y nói khẽ: “Trẫm hiểu rồi.”
Loading...
Hoàng đế cũng không biết chính mình nói ra lời không nên nói với tâm trạng gì, y không thèm để tâm đến Thái hậu, nhưng khắc khẩu với Thái hậu vẫn khiến y cảm thấy mất hứng. Nhưng lời ở trong lòng y cũng không thể mở miệng nói với người khác.
Triều thần không được, cậu Lâm Tiêu của y không được, Nguyễn Cát Khánh cũng không được, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có Thẩm Niệm.
Mặc dù Thẩm Niệm vừa rồi đi quá giới hạn rồi, nhưng Tề Quân Mộ hiểu rõ, sự quan tâm của Thẩm Niệm là chân thành chứ không phải là giả vờ. Chí ít trong tích tắc, Thẩm Niệm không có cố kỵ thân phận quân thần mà chỉ lo lắng cho thương thế của y.
Trước khi Thẩm Niệm phản ứng lại lên tiếng giải thích, trong lòng Tề Quân Mộ đột nhiên rất muốn nói gì đó với Thẩm Niệm, sự bất công của Thái hậu, tâm tư của Phù Hoa, thái độ của Lâm gia… vân vân…
Tựa như trước đây vậy, toàn bộ âm mưu tính toán của y cũng sẽ nói thẳng với người ở trước mặt này.
Nhưng cuối cùng, những lời này đến đầu lưỡi rồi lại nuốt trở lại, cứ như con cá len lén kiếm ăn trong nước.
Lặng lẽ đến rồi yên ắng rời đi, chưa từng bị bất cứ kẻ nào phát hiện.
Hoàng đế nghĩ rồi lại nghĩ, trước đây hai người nói thẳng thắn đều là chuyện triều đình, bây giờ nói những điều này có chút không thích hợp, quá mức gần gũi, rất nhiều chuyện y sẽ không nói với Tề Quân Chước.
Nghĩ vậy, Hoàng đế đè nén những suy nghĩ trong đầu, y nói: “Chuyện trẫm bảo ngươi điều tra…”
“Đã tra được rồi.” Thẩm Niệm nén giọng, nói rất nhanh: “Hôm qua Ôn đại nhân quả thật có đến bái kiến Tả tướng, Ôn đại nhân vẫn chưa giấu diếm tung tích, cho nên điều tra ra rất nhanh.”
Thẩm Niệm nói trật tự rõ ràng, nhưng không biết vì sao, hắn luôn cảm thấy Hoàng đế mở lời không phải muốn nói những điều này. Mơ hồ, trong lòng hắn hơi mất mác, dường như vô ý đã bỏ lỡ điều gì khiến cho Hoàng đế thu lại tâm tư của chính mình, trở thành một đế vương vô dục vô cầu.
“Cũng không ngoài dự liệu.” Tề Quân Mộ nói: “Trẫm đã biết tên Ôn Trác không tí đầu óc kia sao có thể nghĩ ra cách để Ôn Diệu đến hoàng cung ầm ĩ, chắc chắn là có cao nhân chỉ điểm. Ôn gia và Lâm gia có quan hệ thông gia, hai nhà qua lại thân cận cũng là phải lý.”
Lâm Tiêu cũng không phải là thánh nhân, làm việc tất nhiên sẽ không hoàn toàn không có suy tính.
Một người đứng trên cao, không có khả năng chỉ dựa vào quyền thế của mỗi nhà mình, nhà họ Ôn và họ Lâm có gần gũi nhiều cũng không có gì đáng trách, cho dù bọn họ không tiếp xúc nhưng bởi vì quan hệ thông gia thì người khác cũng sẽ buộc bọn họ là một thể.
Huống chi, Lâm Tiêu cũng là một người thông minh.
Nếu Ôn Trác trực tiếp tới cửa, ông sẽ không sợ Hoàng đế tra cứu việc này. Có một số việc làm việc che che giấu giấu trái lại sẽ mang đến loại cảm giác bất ổn chi bằng cứ thẳng thắn quan minh chính đại mà làm.
Một khi trong lòng Hoàng đế nổi lên một chút hoài nghi, Lâm Tiêu cứ việc kể ra sự thật, việc này liền cho qua.
Thẩm Niệm rất lâu không nghe thấy âm thanh của Hoàng đế, hắn hơi ngẩng đầu lên nhìn, liền thấy Hoàng đế đang trầm tư điều gì đó, sắc mặt có phần hoảng hốt.
Thật ra Thẩm Niệm có chút không hiểu Tề Quân Mộ, Hoàng đế coi trọng Tả tướng đây là sự thật, nhưng lại có những chuyện Hoàng đế cũng không nói với Tả tướng.
Điều này cũng không phải là Thẩm Niệm suy đoán lung tung, mượn hắn mà nói, mỗi lần Lâm Tiêu nhìn thấy hắn thì tận sâu trong mắt ông đều cất giấu sự lạnh nhạt, nhìn hắn như nhìn một kẻ không quan trọng hoặc có lẽ là như một người chết.
Điều này thể hiện rõ, hoặc là Tề Quân Mộ lợi dụng hắn là thật muốn giết hắn cũng là thật, hoặc là Lâm Tiêu căn bản không biết những tính toán của Tề Quân Mộ.
Thẩm Niệm nghĩ hắn là điều thứ hai.
Hắn rất có thể là người duy nhất trong toàn bộ người ở Đại Tề biết được tâm tư của Hoàng đế, mà ngay cả nội giám bên cạnh hoàng đế là Nguyễn Cát Khánh cũng không so được với hắn.
Thân là Hoàng đế trời sinh đã có lòng đa nghi, còn những đại thần kia không phải cũng từng như thế sao. Người thương Hoàng đế như Lâm Tiêu ko phải cũng cần dựa vào địa vị hôm nay để mưu lợi cho người nhà đó sao?
Lúc mà Thẩm Niệm suy nghĩ những điều này thì Tề Quân Mộ đã hoàn hồn lại, y nói: “Việc này không cần phải quản nữa, trẫm tự có cân nhắc. Mấy ngày nữa Cẩn thân vương sẽ dẫn người đến Bắc Cảnh, người hiểu rõ Bắc Cảnh nhất, có nơi nào cần phải chú ý tới thì ngươi nhắc nhở hắn, tránh cho hắn quá lỗ mãng khi đến Bắc Cảnh.”
“Vi thần đã nghe về chuyện này.” Thẩm Niệm nói, hắn nhìn Hoàng đế một lát rồi do dự hỏi: “Vi thần còn nghe nói hoàng thượng có ý định phái Hình bộ thị lang Nhạc Vân Châu đi cùng.”
Danh tiếng Nhạc Vân Châu thẩm án tìm manh mối thì Thẩm Niệm cũng từng nghe qua, mấu chốt nhất chính là chuyện Thường Thắng mất tích hẳn là Hoàng đế làm. Bây giờ Hoàng đế phái Nhạc Vân Châu đi cùng chung quy không thể để hắn điều tra ra chính mình.
Nếu như thật sự Nhạc Vân Châu điều tra ra được chuyện này dính dáng đến Hoàng đế thì sự tình có thể trở nên nghiêm trọng rồi. Hoàng đế lén lút giết chết đại tướng quân biên ải, không thể nói trước được điều gì.
Bởi vậy tận sâu trong lòng Thẩm Niệm cảm thấy vô cùng khó chịu, rốt cuộc Hoàng đế đang suy nghĩ gì, hay muốn làm gì? Lẽ nào Nhạc Vân Châu là người đứng về phía Hoàng đế, xứng đáng được Hoàng đế tin tưởng?
“Ngược lại trẫm không muốn phái hắn đi, nhưng Tả tướng đề cử, trẫm cũng không tìm được cớ từ chối không có hắn đi.” Tề Quân Mộ cũng không biết Thẩm Niệm lại suy nghĩ nhiều như vậy, y vuốt tay bất đắc dĩ nói: “Chuyện này xử lý không ổn, trẫm quá cự tuyệt chung quy sẽ khiến kẻ khác hoài nghi.”
Trong đầu Thẩm Niệm có vô số suy nghĩ nhưng hoàn toàn không nghĩ tới điều này.
Hắn nhìn vẻ mặt Hoàng đế thản nhiên đến vô cùng ở trước mặt, đột nhiên nhếch miệng bật cười ha ha, suy nghĩ và lời nói của Hoàng đế đều giản đơn đến thô bạo như vậy, có chút bất ngờ lại có phần hợp lý.
Rất mâu thuẫn, nhưng lại rất phù hợp với tính cách của Hoàng đế.
Mấu chốt nhất chính là thái độ của Hoàng đế đối với chính mình như vậy, tâm tình của hắn thật sự rất khoái trá.
Tề Quân Mộ không biết câu nào của mình khiến người trước mặt cười không ngừng, y ngớ người không hiểu ra sao.
Có điều khi nhìn thấy nụ cười ngốc nghếch thoái mái của Thẩm Niệm, y cũng có chút khoái trá tròng lòng. Vừa rồi không khí giữa hai người có phần gượng gạo, hiện giờ sự gượng gạo ấy biến mất, hai người hình như lại trở về như trước kia.
Tề Quân Mộ cảm thấy nhẹ nhõm nhưng không nghĩ nhiều về những điều khác.
Đợi đến khi tiếng cười của Thẩm Niệm dừng lại thì trên gương mặt hiện vẻ xấu hổ nhìn mình, Hoàng đế lạnh lùng nói: “Thẩm khanh, vừa rồi trẫm nói điều gì buồn cười hay sao mà ngươi cười như thế, đến tác phong lễ nghi cũng quên.”
“Hoàng thượng không nói gì buồn cười cả, là vấn đề ở chính vi thần.” Thẩm Niệm nghiêm túc nói: “Hoàng thượng ngài cũng biết, vi thần trưởng thành ở Bắc Cảnh, cuộc sống khá thê lương đau khổ, sát kề là nơi man di, cho nên về mặt lễ nghi vẫn có thiếu sót. Vi thần vừa rồi thất lễ rồi, mong hoàng thượng thứ tội.”
“Ngươi ở trước mặt trẫm đã mất lễ nghi bao nhiêu lần, cũng không thấy ngươi thỉnh tội mấy lần.” Tề Quân Mộ nói nhàn nhạt.
Thẩm Niệm mím môi không lên tiếng.
Bầu không khí giữa quân thần hài hòa, cả hai tâm tình đều rất tốt, Tề Quân Mộ nói: “Chuyện của Nhạc Vân Châu, trẫm sẽ nghĩ cách xử lý thỏa đáng, ngươi đến gặp Cẩn thân vương đi, chỉ điểm nhiều cho hắn.”
Thẩm Niệm nghiêm mặt cúi người nói: “Vi thần tuân chỉ.”
Tề Quân Mộ phất tay bảo hắn lui ra.
Khi Thẩm Niệm đi ra khỏi đại điện thì khẽ quay đầu lại, nhìn thấy Tề Quân Mộ đã cầm tấu sớ bắt đầu phê duyệt rồi.
Khóe miệng Thẩm Niệm nhếch lên, xoay người rời đi.
Ra khỏi đại điện, Nguyễn Cát Khánh với vẻ mặt lo lắng đi tới cẩn thận hỏi nhỏ: “Hầu gia, tâm trạng hoàng thượng tốt lên rồi chứ?”
Thẩm Niệm mỉm cười: “Tâm tình của hoàng thượng vẫn tốt, đoán chừng có hơi khát nước rồi…”
Nguyễn Cát Khánh thất khiếu linh lung tâm, nghe lời này thì biết bên trong đã còn không bão táp nữa rồi, hắn cười hí mắt đến mức chỉ hé ra một đường chỉ, nói: “Nô tài đã nói Hầu gia có thể khuyên được hoàng thượng mà.”
Khi đó hắn nói, Hoàng đế tin tưởng Trấn Bắc hầu, người bình thường so làm sao được, nhưng trong cung có Thái hậu, Hoàng hậu và còn có Cẩn thân vương.
Ở trong lòng Hoàng đế, Thẩm Niệm không được xem là duy nhất, nhưng giữa văn võ bá quan là nhân tài kiệt xuất.
Trong lúc Nguyễn Cát Khánh cảm giác được quan hệ giữa Tề Quân Mộ và Thẩm Niệm quá mức gần gũi, cho nên mới nhiều chuyện nói một câu như thế.
Hoàng đế là Hoàng đế, làm nhiều chuyện hoang đường, nhiều nhất thì chỉ lưu vài nét bút trên sách sử, lúc này có ai dám lên tiếng nhiều lời, nhiều lắm cũng chỉ người đời cho rằng đó câu chuyện cười nghe thoáng qua tai mà thôi.
Thần tử thì không như vậy, sẽ bị người đời nhục mạ, sẽ bị Ngự sử buộc tội.
Nguyễn Cát Khánh vốn có thể không lên tiếng, nhưng hắn vẫn nói vì trong cung Hoàng đế còn có Hoàng hậu.
Nghĩ tới đây, Nguyễn Cát Khánh nói: “Hầu gia, chúng ta đều muốn hoàng thượng vui vẻ, trước đây nô tài nói…”
“Công công suy nghĩ vì hoàng thượng, ta hiểu” Thẩm Niệm mỉm cười cắt ngang lời hắn: “Công công mau vào đi, hoàng thượng còn đợi trà nước đó.”
Nguyễn Cát Khánh liên tục nói mất tiếng ‘được’, trong lòng thở dài, Thẩm Niệm thông minh như vậy, nghìn vạn lần không nên đi nhầm đường.
Thời điểm Nguyễn Cát Khánh chạy vào trong điện, Thẩm Niệm cũng xoay người đi tìm Tề Quân Chước.
Tề Quân Chước cũng chỉ gặp Thẩm Niệm mấy lần, chưa từng trò chuyện riêng với nhau, lần này vừa gặp mặt, lúc đầu hai người có hơi xa lạ.
Thẩm Niệm cũng không quá để ý đến màu mắt kỳ lạ của Tề Quân Chước, đời này hắn thấy không ít người chết, cũng gặp không thích người không tay không chân, người bị bỏng bị thương, ngay cả trên người bản thân hắn cũng có vết thương.
Tề Quân Chước chỉ là có đôi mắt không giống người bình thường, tất nhiên cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên.
Cũng may Tề Quân Chước luôn quan tâm đến chuyện biên quan, Thẩm Niệm bằng lòng nói về những chuyện này.
Sau một hồi tán gẫu, hai người càng nói càng hăng hái, còn cùng nhau chém giết hai ván cờ. Tề Quân Chước nắm rõ binh pháp, nhưng chung quy chưa từng có kinh nghiệm lâm trận, hầu như đều bị Thẩm Niệm đè áp vây giết.
Tề Quân Chước cũng không nổi giận, có gì không hiểu liền hỏi ngay. Thẩm Niệm một mặt giảng giải thực chiến Bắc Cảnh với hắn. Tề Quân Chước lắng nghe một cách thích thú, càng nghe càng bội phục Thẩm Niệm.
Lúc này Tề Quân Chước đột nhiên nhớ tới thời điểm khi Thẩm Niệm vừa mới quay về kinh, Tề Quân Mộ cũng từng nói về Thẩm Niệm với hắn, còn bảo hắn nên tiếp xúc nhiều với Thẩm Niệm.
Lúc đó hắn còn không rõ nên không muốn tiếp xúc Thẩm Niệm, chủ yếu hắn là Thân vương tiếp xúc với đại tướng quân nắm trọng binh trong tay có hơi không thích hợp, khẳng định sẽ có người tố cáo hắn.
Hắn không muốn gây phiền hà cho Hoàng đế, nên đã ném việc này ra sau đầu, bây giờ quay qua quay lại thì hắn và Thẩm Niệm không ngờ lại hợp nhau như vậy.
Nghĩ vậy Tề Quân Chước bật cười.
Thẩm Niệm nhìn thấy nụ cười của hắn rất khác nên đã bày trận cờ mới lần nữa rồi nói: “Vương gia nhớ đến chuyện gì mà cười vui vẻ thế?”
Tề Quân Chước cũng không giấu diếm, bèn kể lại chuyện lúc đó.
Thẩm Niệm không ngờ lại có chuyện như vậy, hắn hơi sửng sốt, trái tim như có ai đó dùng lông chim phất qua, vừa ngứa vừa nhột.
Sau đó hắn hạ mắt xuống nở nụ cười: “Ta không biết.”
Lúc đó Hoàng đế đã nhận định rằng hắn là người đáng để kết giao sao? Khi đó bọn họ còn chưa hiểu rõ nhau mà, hắn vẫn còn tâm phòng bị rất nặng với Hoàng đế mà, không ngờ tới ngay từ đầu Hoàng đế đã bảo Tề Quân Chước tiếp xúc với hắn rồi.
“Đa tạ vương gia đã cho biết việc này.” Thẩm Niệm đứng lên trịnh trọng nói.
Tề Quân Chước lắc đầu, hắn nòi: “Bản vương nói là sự thật, Hầu gia không cần cảm tạ.” Còn nữa, hắn nói việc này cũng có suy tính, Thẩm Niệm thoạt nhìn là người giàu cảm xúc, sớm biết Hoàng đế tín nhiệm hắn, chuyện này đối với Tề Quân Mộ chỉ có lợi chứ không có hại.
Thẩm Niệm cười xong cũng không nói gì, mặc kệ Tề Quân Chước với chuyện này với hắn là vô tâm hay cố ý thì hắn đều rất cảm kích. Bới vì chuyện này khiến hắn càng hiểu thêm Hoàng đế hơn.
Vì tâm trạng, Thẩm Niệm lại hàn huyên vài câu với Tề Quân Chước rồi mới cáo từ, trước khi đi hắn nói: “Nếu vương gia còn muốn biết điều gid, trực tiếp phái người đến báo cho ta một tiếng là được.”
Tề Quân Chước gật đầu đáp ứng.
Chuyện Tề Quân Chước và Thẩm Niệm trò chuyện rất hợp nhau nhanh chóng được truyện đến tai Hoàng đế.
Với chuyện này, Tề Quân Mộ cũng không chút ngoài ý muốn, kiếp trước quan hệ hai người không tệ, kiếp này vì một số nguyên do nơi y nên hai người quen biết nhau cũng lệch về sau một thời gian.
May mắn là hai người vẫn dựa vào quỹ đạo mà quen biết nhau, Tề Quân Mộ cũng không có dự định xen vào giữa cuộc gặp gỡ của Thẩm Niệm và Tề Quân Chước. Giữa hai người bọn họ là chuyện riêng, y chỉ đứng bên cạnh nhìn là được, không cần phải tiến lên khoa tay múa chân.
Đương nhiên vì sự kiện này, tâm trạng của Tề Quân Mộ rất tốt. Thẩm Niệm là thần tử y coi trọng, Tề Quân Chước là đứa em trai mà y đánh giá cao, quan hệ hai người tốt đẹp thì y ở bên cũng vui vẻ.
Tối hôm đó vốn dĩ Thẩm Niệm cần phải đến trực đêm, nhưng hắn lại xin nghỉ, chỉ nói trong nhà có chuyện cần phải trở về xử lý.
Tề Quân Mộ đoán không ra hắn có chuyện gì, nhưng vẫn không mở miệng ngăn cản.
Thẩm Niệm khó lắm mới lên tiếng xin nghỉ, y là hoàng đế cũng không tốt lên tiếng cự tuyệt.
Kết quả, trên triều đình vào hôm sau, Kinh triệu doãn Tô Nhân trình sớ tố cáo Thẩm Niệm, nói hắn cuồng vọng tự đại, dưới chân thiên tử mà đả thương người khác.
Tề Quân Mộ không hiểu, trong lòng tất nhiên cho rằng Thẩm Niệm không phải là người như thế, y nói: “Kinh triệu doãn, Thẩm Niệm đánh ai?”
Tô Nhân quỳ xuống đất nói: “Trấn Bắc hầu đánh gãy xương chân của Nhạc thị lang.”
“Cái gì?” Tề Quân Mộ ngây người.