Trùng Sinh Chi Hệ Thống Tự Cứu Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 10: Nhiệm vụ cày điểm mới




Tuy rằng bị người vất vả cứu trở về đuổi đi, Thẩm Thanh Thu lại vô cùng vừa lòng.



Nguyên bản Liễu Thanh Ca đáng nhẽ chết ở tay hắn, lại được hắn vô tình cứu sống.



Nếu như có thể giao hảo với người này, cho dù sau này những cừu nhân của Thẩm Thanh Thu cùng nhau tìm tới cửa, hắn còn sợ cái cóc gì!



Cho dù lui một vạn bước, kế hoạch dưỡng thành hảo đồ nhi Lạc Băng Hà kính cẩn nghe lời không thành công, Liễu Thanh Ca là chủ nhân Bách Chiến Phong, ít nhất cũng có thực lực có thể quyết đấu sống còn với nhân vật chính!



Tại sao hệ thống không có 【 giá trị mưu kế 】 hoặc là【 giá trị chỉ số thông minh 】nhỉ? Cũng có thể để hắn cày cày điểm a.



Hệ thống: 【... 】 Hệ thống tỏ vẻ tạm thời không muốn trao đổi với người này.



Trong động không thấy ngày tháng. Thẩm Thanh Thu căn bản không cảm thấy bản thân làm được cái gì, đã cày tới ngày xuất quan khỏi Linh Tê động.



Thẩm Thanh Thu nhắm mắt ngồi xếp bằng ở trên bãi đá, đợi cho một tia linh tức cuối cùng chạy hết tứ chi trăm cốt, mới mở hai mắt.



Dốc lòng tu tập mấy tháng, hắn đã có thể thu phát tự nhiên linh lực trong cơ thể, hơn nữa còn nâng cao một bước so với căn nguyên vốn có.



Trạng thái này, tuyên cáo quyền lực khống chế thân thể này, đã trăm phần trăm thuộc về hắn hoàn toàn, ngay cả một tia không phối hợp cuối cùng cũng mai một. Hai mắt quang hoa lưu chuyển, bất đồng rất lớn với hình thái của dĩ vãng. Thẩm Thanh Thu từ trên bãi đá nhảy xuống, cảm thấy thân hình càng nhẹ nhàng hơn, giống như tứ chi cũng tựa gió mát, rất nhẹ mà rất có lực.



Đương nhiên, điều này cũng vô cùng có khả năng chỉ là cảm nhận tâm lý chủ quan của chính hắn. Dù sao ngày tháng bế quan quả thực nhanh như băng ghi hình được tua vậy, nếu như là tiểu thuyết, nhất định một chương liền viết xong.



Trước khi đi, hắn cảm thấy nên cùng cách vách chào hỏi, liền gõ thạch bích.



Thẩm Thanh Thu hắng giọng một cái, nói: “Sư đệ tình hình ngươi bên kia như thế nào? Sư huynh ta đã đại công cáo thành, đi ra ngoài trước đây.”



Giọng hắn cũng không có lớn lắm, nhưng khẳng định đủ để người có tu vi như Liễu Thanh Ca nghe rõ, vang vọng trong huyệt động trống trải.



Đầu kia quả nhiên không có gì đáp lại, Thẩm Thanh Thu cũng không thèm để ý, biểu đạt tâm ý của hắn (?) là được, lập tức vung vạt áo, lòng bàn chân lướt gió mà đi ra khỏi Linh Tê động, nghênh đón một hồi bão táp sắp đến.



Đúng vậy. Bão táp. Tính tính thời gian, dễ chừng chính là trong khoảng thời gian này, tình tiết sắp xảy ra kế tiếp, vô cùng quan trọng, coi như trận chiến nhỏ đầu tiên trong giai đoạn đầu của 《 Cuồng ngạo tiên ma đồ 》.





Yêu nghiệt Ma tộc trà trộn vào trong Thương Khung Sơn phái, dẫn đến một hồi xôn xao người ma đại loạn.



Mà hai vị nữ chính quan trọng trong quyển sách, cũng xuất hiện thoáng qua trong màn rối loạn này, hơn nữa bắt đầu chú ý tới Lạc Băng Hà.



Linh Tê động ngăn cách với thế giới bên ngoài, trong động thanh tĩnh, nhưng mà vừa ra khỏi động, cả tòa Khung Đỉnh Phong giống như chiến loạn bốn bề khói hiệu nổi lên, chung quanh đều là các đệ tử bối rối bôn tẩu, tiếng chuông báo động vang lên từng hồi.



Thẩm Thanh Thu lập tức hiểu được, yêu nhân Ma tộc đã tấn công lên núi rồi.



Hắn thật sự là tới sớm không bằng tới đúng lúc, vừa phá bỏ tử huyệt, vừa kịp màn rối loạn này.




Vài đệ tử không biết là môn hạ của ai vừa nhìn thấy hắn liền nhào tới: “Thẩm sư thúc! Thẩm sư thúc cuối cùng người cũng xuất quan! Đại sự không xong rồi, yêu nhân ma giới trà trộn vào Khung Đỉnh Phong lên đây, đả thương không ít sư huynh đệ chúng ta!”



Thẩm Thanh Thu tay này sờ tay kia, bình tĩnh nói: “Bình tĩnh. Chưởng môn sư huynh đâu?”



Đệ tử A khóc lóc kể lể nói: “Chưởng môn sư bá xuống núi ra ngoài có chuyện quan trọng. Nếu không như thế, yêu nhân Ma tộc sao có thể nhân cơ hội tấn công lên!”



Đệ tử B căm giận nói: “Yêu nhân Ma tộc thật sự là đê tiện! Không chỉ thừa dịp trống mà vào, còn làm đứt đoạn cầu nối giữa mười hai đỉnh, hiện tại Khung Đỉnh Phong căn bản không thể được các phong mạch khác trợ giúp!”



Thẩm Thanh Thu đã sớm biết, vừa rồi cũng chỉ đi qua qua hỏi hỏi một chút mà thôi. Hiện tại hắn một thân công lực hàng thật giá thật, lo lắng cũng vậy, hào khí ngút trời nói: “Không cần kinh hoảng. Thương Khung Sơn phái ta là đại phái hào hùng, anh kiệt lớp lớp xuất hiện, sợ gì vài dư nghiệt ma giới.” Quả nhiên một vẻ tiên phong đạo cốt.



Các đệ tử nhất thời cảm thấy tìm được người tâm phúc, giống như toa xe lửa đi theo sau Thẩm Thanh Thu. Bên đường đi, đám chạy loạn như kiến không đầu cũng vội vàng đi theo, đám không biết xảy ra chuyện gì cũng đi theo, đến cuối cùng đội ngũ càng xếp càng dài, mãi đến khi đi đến trước đại điện của Khung Đỉnh Điện.



Phàm là môn nhân ở Khung Đỉnh Phong trên Thương Khung Sơn phái, đều tiến đến bao vây diệt trừ Ma tộc có ý định xâm nhập. Đệ tử của Thanh Tĩnh Phong, “trùng hợp” cũng ở Khung Đỉnh Phong để đón Thẩm Thanh Thu xuất quan, đã sớm tụ tập ở đây. Ánh mắt đầu tiên của Thẩm Thanh Thu chính là đi tìm thân ảnh của Lạc Băng Hà, nhìn thấy y quả nhiên đứng ở trong đám người, vẻ mặt nghiêm nghị.



Một thời gian không thấy, cao lên không ít, thân hình người thiếu niên như cây trúc được đẽo gọt thanh tú, dung nhan lại thanh thoát ẩn dật, thật là khiến người khác chú ý.



Thấy nhân vật chính đã trình diện, Thẩm Thanh Thu an tâm, mới dời lực chú ý đến quân địch.



Trước Khung Đỉnh Điện vàng ngọc rực rỡ, tụ tập hơn một trăm kẻ dị tộc tản ra ma khí.




Người lãnh đạo của màn Ma tộc xâm lấn này, cư nhiên là một thiếu nữ nhìn qua có vẻ mười lăm mười sáu tuổi.



Trong lòng Thẩm Thanh Thu kích động nho nhỏ: Ra rồi! Cuối cùng cũng ra rồi!



Cho dù ở trong đám Ma tộc ăn mặc quái dị, tạo hình của thiếu nữ này cũng một mình một kiểu lắm. Tóc dài đầu đen nhánh tết thành những bím tóc nhỏ, màu da trắng nõn, mắt trang điểm rực rỡ, môi đỏ tươi dị thường, tuổi tuy nhỏ, cũng đã có thể nhìn ra phong thái xinh đẹp bức người của ngày sau. Ngày nóng bức ăn mặc thật là mát mẻ, gần như chỉ có mấy tấm lụa mỏng màu đỏ quấn trên người, cổ tay cổ chân đều đeo trang sức màu bạc, chuông nhỏ đầy người rung động ding dang theo từng động tác nhỏ của nàng.



Chân trần tuyết trắng của nàng trực tiếp đạp trên mặt đất. Thẩm Thanh Thu không nhịn được dòm nhiều hai cái.



Cũng không phải tâm tình lưu manh đùa giỡn, mà là... không ngại vạn dặm từ ma giới trèo đèo lội suối tới đây còn đi chân trần bò lên núi cao như vậy, cô nương chân... chân cô không đau à?



Không đúng. Trọng điểm không phải cái này!



Trọng điểm là, đây, chính là (một trong những) nữ chính được yêu thích nhất trong quyển sách 《 Cuồng ngạo tiên ma đồ 》 — thánh nữ Ma tộc, Sa Hoa Linh.



Sa Hoa Linh là con dân huyết thống tinh khiết của Ma tộc, lòng dạ độc ác, xảo quyệt ngạo mạn, lại yêu Lạc Băng Hà đến chết đi sống lại, sau khi đi cùng đường với Lạc Băng Hà, đừng nói là thay y giết người, ngay cả chuyện phản bội Ma tộc đại nghịch bất đạo cũng dám làm.



Tuy rằng em gái ngốc nghếch si tình kiểu này hiện tại khá bị người ta lên án, nhưng hết cách, em gái thâm tình như vậy, là một nam nhân đều khó mà không thích.



Đáng tiếc một em gái hot như lửa thế này, nhất định không rơi vào lòng kẻ khác. Thẩm Thanh Thu không nhịn được nhìn thoáng qua Lạc Băng Hà. Vừa vặn, Lạc Băng Hà cũng vô ý quét qua, ánh mắt hai người gặp phải, nhất thời cả hai ngẩn ra. Lạc Băng Hà muốn nói lại thôi, thần sắc kích động. Thẩm Thanh Thu gật gật đầu với y.




Thời khắc này, cầu nối liền mười hai đỉnh đều bị đứt đoạn, chưởng môn các đỉnh cũng không có mặt, trưởng bối Thẩm Thanh Thu đã đến, không thể nghi ngờ là một liều thuốc an thần rất mạnh, các đệ tử nhất thời có sĩ khí, Minh Phàm đầu tiên kêu lên: “Yêu nữ! Sư phụ ta đã đến, xem ngươi còn dám kiêu ngạo không!”



Người càng tụ càng nhiều, vài trăm đệ tử phục sức thống nhất vẻ mặt xúc động phẫn nộ, thành thế vây quanh vây những kẻ xâm lấn ở trước điện. Vài tên Ma tộc muốn nhân cơ hội phá vòng vây, vừa vặn bị Thẩm Thanh Thu lấy ra luyện tập, thân hình chợt lóe, tùy tay vài cái, đã nhấc bọn chúng lên, đá trở về dưới chân Sa Hoa Linh.



Sa Hoa Linh luôn phi thường thông minh lại nhạy bén, vừa rồi kiêu ngạo, là bởi vì ức hiếp trên Khung Đỉnh Phong không có trưởng bối trấn thủ, hiện tại vừa cảm giác không lành, nàng lập tức sửa miệng: “Lần này tộc của ta lên núi, nguyên bản không phải vì tranh đấu. Chỉ là nghe danh từ lâu rằng Thương Khung Sơn phái Trung Nguyên nhân tài tầng tầng lớp lớp, người trong tộc ta tò mò, muốn lên núi luận bàn một phen, thăm dò thực hư.”



Thẩm Thanh Thu lay động quạt nói: “Đâu có đâu có. Nhưng nếu quý tộc đã muốn luận bàn một phen, vậy vì sao phải thừa dịp chưởng môn không có mặt để đến luận bàn? Vì sao phải chặt đứt cầu nối? Lại vì sao phải đả thương phần đông đệ tử phái ta? Chưa từng thấy qua cách luận bàn kiểu đó.”



Sa Hoa Linh cắn cắn môi, vận dụng vũ khí chỉ thiếu nữ mới có.




Nàng nghịch lọn tóc đang buông xuống ở má, ngân nga nói: “Vị này nhất định chính là ‘Tu Nhã Kiếm’ danh chấn thiên hạ Thẩm Thanh Thu Thẩm tiền bối, quả nhiên trăm nghe không bằng một thấy. Là Linh nhi trẻ người, không thể khống chế thuộc hạ tử tế, nếu có chút đắc tội hiểu lầm, xin tiên sư bao dung.”



Mặc nàng có mềm giọng hơn nữa, Thẩm Thanh Thu cũng sẽ không có nửa điểm động tâm, chân tướng trong đó, không ai rõ ràng hơn hắn.



Sự kiện ma giới xâm lấn lần này, kỳ thật là bởi vì Sa Hoa Linh vừa mới được phong làm thánh nữ Ma tộc. Nàng tâm cao khí ngạo không biết trời cao đất rộng, muốn đánh giết đỉnh đứng đầu Thương Khung Sơn phái, cướp lấy chiêu bài đề chữ của Khung Đỉnh Điện về làm chiến lợi phẩm, quay về ma giới tranh công. Đồng thời thị uy với nhân giới.



Thẩm Thanh Thu nói: “Vậy hiện tại cô nương đã có kết luận chưa?”



Sa Hoa Linh không phục nói: “Tuy rằng hiện tại tộc của ta ở thế yếu, đó cũng chỉ vì các ngươi người đông thế mạnh. Cho nên, Linh nhi không dám quả quyết có kết luận.”



Thẩm Thanh Thu ra vẻ trưởng bối ra vẻ đến mức như cá gặp nước, nói: “Ồ?”



Sa Hoa Linh khẽ chu môi, nói ra một phương pháp có vẻ như công bằng chính nghĩa.



“Không bằng chúng ta đều tự chọn ba đại biểu, tiến hành ba cuộc tỉ thí.”



Bởi vì đoạn này trong nguyên tác rất cao hơ hơ trào, Thẩm Thanh Thu nhớ coi như rõ ràng.



Trận đầu, Thẩm Thanh Thu VS Ma tộc Độc Bì trưởng lão. Vì thể hiện đặc tính cặn bã của Thẩm Thanh Thu, là để hắn dùng thủ đoạn đê tiện bỉ ổi thắng. Hơn nữa để đối lập hành vi quang minh lỗi lạc của Lạc Băng Hà ở trận thứ ba, sinh ra tương phản mãnh liệt.



Còn ở đây, Thẩm Thanh Thu còn lâu mới công khai chửi bới hình tượng của mình!



Độc Bì trưởng lão một thân tím phối đen, im lặng một hồi, nghe chỉ lệnh của Sa Hoa Linh, đi đến mảnh đất trống phía trước.



Bổn môn đệ tử đều hò hét trợ uy cho Thẩm sư thúc. Thẩm Thanh Thu biết vị trưởng lão cụt một tay này phân lượng ra sao, mỉm cười nói: “Ngươi chỉ có một cánh tay, như vậy cho dù ta thắng ngươi, cũng là thắng không vinh quang.”



“Ồ? Vậy ngươi muốn thế nào?”



Thẩm Thanh Thu mỉm cười, dần dần mở ra chiết phiến, khẽ lay động hai cái: “Ta một tay cũng không dùng.”