Trùng Sinh Chi Hạ Nhật Vãn Sâm

Chương 34




Môi lưỡi dây dưa, thân thể tiếp xúc, máu trong não tựa hồ bị rút hết đi, lí trí đã sớm tan thành mây khói, thứ còn lại chỉ có bản năng.

Cái hôn ngừng lại, môi tách ra, hai người tựa vào nhau thở phì phò, trong bóng tối, Cố Đình Kha nhìn chăm chú vào hai mắt Lê Quân Kì như thể muốn nhìn ra được điều gì từ trong mắt hắn nhưng giường như cũng chẳng muốn suy đoán điều gì cả.

Ngọn đèn sáng lên, xua tan dần dần bầu không khí ám muội.

"-- bất kể chuyện gì xảy ra đi nữa, Sở Khanh Hoa, từ nay về sau hai chúng ta đường ai nấy đi."

Sau một hồi yên lặng rất lâu trong phòng lại truyền đến giọng nói lạnh băng của Vinh Hiên. Nhưng giây phút này Lê Quân Kì hoàn toàn không muốn để ý tới việc này nữa--

Quan tâm tới mối quan hệ giữa Sở Khanh Hoa và Vinh Hiên, quan tâm tới mối quan hệ giữa Vinh Hiên và người tên Quý Phong kia...

Cố Đình Kha cũng nghe thấy tiếng nói truyền ra từ trong phòng, anh chớp chớp mắt, đột nhiên khoé miệng cong lên, hai tay anh nắm chặt cổ tay Lê Quân Kì.

"Là em, em vươn tay ra trước." Cố Đình Kha gằn rõ từng từ một: "Sau này em đừng hòng trốn thoát."

Lực đạo trên cổ tay càng xiết chặt hơn, Cố Đình Kha kéo Lê Quân Kì ra khỏi phòng khám, chạy như bay tới chiếc xe dừng bên ngoài biệt thự, lúc này Cố Đình Kha mới buông tay ra sau đó mở cửa xe, mạnh mẽ đẩy Lê Quân Kì vào trong rồi đóng lại.

Sau đó anh lên xe, cài dây an toàn lại rồi đưa tay kéo cà vạt Lê Quân Kì, tặng cho Lê Quân Kì một nụ hôn nóng bỏng: "Đêm dài lắm mộng, đêm nay, anh sẽ làm em."

Lê Quân Kì nhướn mày, chậm rãi rút cà vạt trong tay anh ra, nâng tay đẩy mặt Cố Đình Kha sang một bên, sửa sang lại quần áo cho chỉnh tề, hắn cười khẽ một tiếng: "A, còn chưa biết là ai làm ai đâu."

"Lái xe đi, hôm nay ông đây muốn làm anh." Lê Quân Kì cài chặt dây an toàn, lạnh giọng ra lệnh.

"Không làm không phải người Trung Quốc!" Cố Đình Kha cũng lạnh giọng trả lời, anh đạp chân ga.

...

Sau khi mở cánh cửa dày nặng, chìa khóa bị rút ra vứt bừa trên mặt đất, cánh cửa từ từ khép lại chặn đi ánh đèn ngoài hành lang.

Trong phòng chỉ còn ánh đèn bên ngoài chiếu vào qua cửa sổ sát đất, đèn đuốc sáng trưng bên ngoài kia cho căn phòng tối đen một chút ánh sáng mờ nhạt.

Trong phòng lặng im, chỉ có tiếng thở dốc của hai người.

"Chẳng phải em muốn làm anh sao?" Cố Đình Kha thở phì phò, đưa tay đẩy Lê Quân Kì tựa lên cửa sổ sát đất.

Phía sau lưng Lê Quân Kì là ánh sáng, bóng dáng hắn hắt lên mặt sàn màu nâu, đôi con ngươi diễm lệ nhìn chăm chú vào Cố Đình Kha.

Cố Đình Kha chậm rãi rút cà vạt từ trong áo ra, đem áo vest vừa cởi ném lên sô pha, từ từ đến gần Lê Quân Kì.

"--Ưm..." Anh mới đi đến trước mặt Lê Quân Kì đã bị hắn kéo lại, hung hăng dùng môi ngăn chặn miệng anh.

"Quân Kì... Ưmm..." Cái hôn của Lê Quân Kì quá mãnh liệt, Cố Đình Kha nhắm mắt lại, cảm giác kích thích từ trên người Lê Quân Kì truyền đến khiến cả người anh nóng lên, thậm chí còn nóng như muốn thiêu đốt linh hồn anh.

"Này, anh có muốn làm tình với em không?" Tay Lê Quân Kì theo áo sơ mi chất liệu cực tốt trượt xuống dưới, mang theo chút tình dục mà xoa bóp mông Cố Đình Kha, lại còn dùng hạ thể đã cương chọc chọc vào anh.

"Quân Kì." Cố Đình Kha hôn lên đôi mắt tinh xảo của Lê Quân Kì, thở hổn hển nói: "Tuy rằng anh không biết rốt cuộc những kí ức kì quái đột nhiên xuất hiện kia là gì."

"Cũng không biết vì sao em đột nhiên lại muốn làm rõ mối quan hệ giữa chúng ta." Bàn tay Cố Đình Kha nhẹ nhàng trượt xuống dưới, dừng lại trên mu bàn tay Lê Quân Kì, nghiêm túc nói: "Nhưng tâm tình muốn "làm tình" cùng em, anh cảm thấy, nó đã kéo dài cả hai đời rồi."

Hô hấp của Lê Quân Kì đột nhiên ngừng lại, hắn cảm thấy hốc mắt nóng lên, hắn đè lại tình cảm đang sôi trào trong lòng, khẽ cắn vành tai Cố Đình Kha: "Đừng quyến rũ em."

"À..." Đáp lại hắn, là tiếng cười khẽ của Cố Đình Kha.

...

Trước cửa sổ sát đất, hai cỗ thân thể trần như nhộng quấn quýt lấy nhau.

Toàn thân Cố Đình Kha chỉ còn chiếc áo sơ mi màu trắng và chiếc cà vạt lỏng lẻo treo trên cổ. Hạ thể ngẩng cao đầu và đôi chân màu lúa mạch hoàn toàn lộ ra dưới ánh mắt Lê Quân Kì. Lê Quân Kì mân mê đầu v* hơi thâm dưới lớp áo sơ mi của anh, trêu đùa: "Cũng co giãn phết đấy."

Cố Đình Kha dồn dập thở dốc, thanh âm trở nên khàn khàn: "Bác sĩ, mau đến kiểm tra thân thể giúp tôi đi."

Lê Quân Kì nhướn mày, mạnh mẽ kéo Cố Đình Kha đang nửa quỳ đến dưới chân mình, lạnh lùng nói: "Mau liếm cho ông đây thoải mái."

Nói rồi, hắn nâng cằm Cố Đình Kha: "Sau đó em sẽ làm cho anh thoải mái nhé, bệnh, nhân, của em."

Cố Đình Kha cười, cúi thấp đầu một cách chân thành dị thường, đem cự vật đầy gân xanh kia ngậm vào miệng.

"A..." Lê Quân Kì hít sâu một hơi, nơi yếu ớt nhất bị khoang miệng nóng bỏng bao lấy, hơn nữa, người quỳ gối thần phục dưới chân hắn là anh, Cố Đình Kha, điều này giống thuốc kích thích dạng nặng đối với hắn, khiến đầu óc hắn bị vây trong trạng thái vô cùng phấn khích.

"Ưm... Thật lớn..." Cố Đình Kha nhả vật đã trở nên vô cùng nóng kia ra, mê mẩn đưa tay nắm lấy vuốt ve.

"Không thích kích thước lớn như vậy sao?" Lê Quân Kì nói: "Quá nhỏ thì chắc không thể thỏa mãn anh đâu, bệnh nhân."

Cố Đình Kha đồng ý gật gật đầu: "Đúng vậy, bác sĩ, chỉ có cái thứ to lớn của em..."

"-- mới đâm đến nơi sâu nhất của anh."

...

Lê Quân Kì vuốt ve hai má Cố Đình Kha, cảm thấy làn da ấm áp dưới tay tràn đến từng trận run rẩy, hắn đưa tay lau đi nước bọt tràn ra ngoài miệng Cố Đình Kha, sau đó ngồi xuống, mạnh mẽ hôn môi Cố Đình Kha: "Tựa vào cửa thủy tinh đi."

Đón ánh sáng chiếu từ bên ngoài cửa sổ sát đất vào, hai mắt Cố Đình Kha tràn đầy hơi nước, thoạt nhìn khiến người ta động lòng.

Đường cong cơ thể nửa ẩn nửa hiện dưới lớp áo sơ mi mỏng manh, khiến người ta càng thêm nóng lòng khó nhịn.

"Đợi đã." Cố Đình Kha nói rồi đột nhiên đứng lên, đi tới một ngăn tủ màu nâu, cầm ra một lọ gel bôi trơn rồi quay lại chỗ cửa sổ sát đất, mở nắp đậy, lấy một ít bôi lên dương v*t Lê Quân Kì.

"Ừm..." Gel bôi trơn lạnh lẽo chạm vào làn da nóng rực khiến Lê Quân Kì thoải mái nheo mắt.

Ngay sau đó, Cố Đình Kha lấy ra càng nhiều hơn, tay trái chống đỡ cửa sổ sát đất, tay phải vòng ra phía sau, chậm rãi thâm nhập huyệt nhỏ.

Áo sơ mi mở rộng đã hơi nhăn nhúm, hai cái đùi màu lúa mạch đang tách ra, bộ dạng nghiêm túc cấm dục lại làm chuyện dâm đãng như vậy khiến anh trở nên tràn ngập dụ hoặc.

Hai tay Lê Quân Kì mê mẩn vuốt ve cẳng chân Cố Đình Kha rồi dần dần hướng lên trên.

"Quân kì... Ưm... Mau vào đi..."

Lê Quân Kì chậm rãi đứng dậy, đỡ dương v*t đang ngẩng cao đầu hung hăng cắm vào nơi Cố Đình Kha vì hắn mà mở rộng.

"Aa..." Cố Đình Kha phát ra một tiếng kêu thoả mãn ngắn ngủi, ôm lấy eo Lê Quân Kì: "Lớn quá..."

Lê Quân Kì nhìn nơi hai người giao hợp, có một chút máu chảy ra: "Anh Đình, anh bị thương..."

"...Hưmmm..." Cố Đình Kha khẽ nhíu mày, sau đó quay đầu lại cười với Lê Quân Kì: "Ừm... Có hơi đau... Nhưng mà..." Cố Đình Kha nhẹ nhàng co rút phía sau, làm cho Lê Quân Kì kinh ngạc.

"Nhưng mà... Ưm... Thích lắm..." Cố Đình Kha không đợi Lê Quân Kì động đậy đã tự đưa đẩy phía sau, đã thế còn khàn giọng kêu: "Quân kì... Em đang ở bên trong anh... A..."

Rốt cuộc Lê Quân Kì cũng không thể chịu đựng được Cố Đình Kha chủ động như thế, đem hai tay Cố Đình Kha đang ôm eo hắn đặt lên trên cửa kính, vùi đầu vào hõm vai Cố Đình Kha, hạ thân bắt đầu mạnh mẽ vận động: "Cho anh dâm đãng này...ưm...em giết chết anh..."

"A..." Cố Đình Kha hét lên một tiếng: "Quân Kì...quá mạnh...a... quá mạnh rồi... ưmm..."

"Ưm..." Lê Quân Kì thở hổn hển, ghé vào tai Cố Đình Kha: "Anh... Anh nói xem... chúng ta làm ở trước cửa sổ sát đất... liệu có người nhìn thấy không?"

Cố Đình Kha nhắm mắt lại, khoé mắt tràn ra giọt nước mắt: "... Nhìn... nhìn thấy thì sao... ưm... Anh... Anh rất thích bị em làm đấy."

"A..." Hình như Cố Đình Kha có chút kích động, thân thể gắt gao dán lên cửa thủy tinh: "Chạm... Chạm vào đó..."

Lê Quân Kì cảm thấy một giây kia, tràng đạo Cố Đình Kha co rút rất nhanh khiến hắn không thể động được nữa, hắn nhíu mày, chịu đựng khoái cảm ngập đầu rút côn th*t ra, nâng tay đánh mạnh vào mông Cố Đình Kha.

"...Quân Kì!" Cố Đình Kha phát ra tiếng gầm nhẹ bao hàm cả khoái cảm lẫn khuất nhục, thân thể cong về phía trước, tạo nên tấm lưng cong hoàn mỹ.

Lê Quân Kì dùng côn th*t ma sát huyệt khẩu đang không ngừng mấp máy đóng mở của Cố Đình Kha, nhẹ nhàng cắm vào một chút rồi lại nhanh chóng rút ra làm cho Cố Đình Kha những tiếng rên khó chịu nhưng cật lực khắc chế.

"Đừng... Đừng tra tấn anh như vậy..." Cố Đình Kha nói dứt quãng, bộ dáng ổn trọng bình tĩnh thường ngày đã không thấy bóng dáng đâu nữa.

"Quân Kì... Mau tiến vào đi... Mau vào đi a..." Cố Đình Kha liều mạng nhếch mông về phía sau, ý đồ nuốt hết thứ khiến người phiền lòng phía sau.

Lê Quân Kì bất động, thậm chí hắn còn bắt đầu hôn quai hàm kiên nghị bị lộ ra khi Cố Đình Kha khó chịu vặn vẹo.

"Quân Kì... Tại sao em không thao anh... Vì sao!!!" Giọng nói Cố Đình Kha trở nên có chút kích động: "Anh tốt hơn nhiều so với Sở Khanh Hoa... Anh tốt hơn hắn nhiều..."

Lê Quân Kì sửng sốt, trong lòng đột nhiên tràn ngập cảm giác chua sót, ngay sau đó, Lê Quân Kì không tra tấn người đáng thương trước mắt này nữa mà đỡ côn th*t của mình, ngoan ngoãn cắm vào.

Lúc này, hắn không giữ lại chút nào mà bắt đầu cắm rút như cuồng phong bão táp, giống như máy đóng cọc mà hung hăng cắm vào trong cái lỗ huyệt nóng bỏng kia.

"Quân Kì... A... A... Thao đến...."

"Ưm..." Lê Quân Kì rên lên, đưa tay xoa nắn cơ ngực Cố Đình Kha.

"A... Quân Kì... Chỗ đó... Chỗ đó..."

"Hộc... Nơi nào..." Lê Quân Kì cố ý hỏi.

"Ừm..." Khiến cho Cố Đình Kha mở miệng nói ra lời dâm đãng như vậy đối với anh có chút khó khăn, nhưng rất nhanh sau đó, tựa như anh đã buông bỏ thứ gì, lại tựa như bắt được thứ gì đó, kêu lên: "Á... Quân Kì... Mau thao vào chỗ đó...khiến anh bắn... Quân Kì... Anh muốn bị em thao bắn..."

" Cố Đình Kha... Em nghĩ tới... Có thề từ cái miệng thanh cao của anh nghe được lời nói như vậy..." Giọng nói Lê Quân Kì dứt quãng: ".... Được... Thao chết anh... Chỉ thao một mình anh..."

"A... Quân Kì...ưm... Mạnh lên!... Mạnh nữa lên..." Cố Đình Kha lớn tiếng kêu: "Anh muốn bị em thao bắn... A... Anh cũng chỉ cho một mình em thao... Ưm... Một mình..."

Nghe lời nói giống như tuyên thệ của Cố Đình Kha, trái tim vẫn luôn mơ hồ từ khi trọng sinh tới nay của Lê Quân Kì đột nhiên tìm được bến đỗ, hắn lại hung hăng đâm chọc vào nhục huyệt Cố Đình Kha, thấp giọng nói: "... Bắn cho em."

"... A... A...." Cố Đình Kha nghe được câu nói như mệnh lệnh của Lê Quân Kì, đột nhiên không khống chế được, mạnh mẽ bắn ra, chất lỏng trắng đục bắn lên thủy tinh trong suốt có vẻ vô cùng dâm mỹ.

Lê Quân Kì cũng nhanh chóng cắm rút mấy chục cái rồi bắn vào chỗ sâu nhất trong cơ thể Cố Đình Kha, không ngờ côn th*t vốn đã mềm của Cố Đình Kha lại phun ra chất lỏng màu trắng đục.

"Thật nóng...a..." Cố Đình Kha dán lên cửa sổ thủy tinh, có chút lấy lòng mà co bóp côn th*t hơi mềm trong huyệt, thanh âm đã hơi khàn khàn.

Lê Quân Kì cười khẽ, lại vùi đầu vào hõm vai Cố Đình Kha: "Anh Đình, anh không phải tình yêu đời này của em."

Cơ thể người trong lòng đột nhiên cứng lên, Lê Quân Kì nói thêm: "Anh là bến đỗ cả hai kiếp của em."

"Quân Kì..." Cố Đình Kha thấp giọng gọi: "Anh yêu em."

Cố Đình Kha nhắm mắt lại, sau khi tình dục biến mất, phía sau truyền đến cảm giác không thoải mái, nhưng mà---

Đó là nỗi đau ngọt ngào lại thoả mãn vô cùng...