Trùng Sinh Chi Đích Thân Quý Nữ

Chương 91: Đừng nói nhảm, đưa bạc!




Ban đêm, mọi âm thanh yên tĩnh, tối nay bầu trời tựa hồ đặc biệt âm u, mặt trăng đặc biệt ám trầm, đến sao cũng trốn trong mây luyến tiếc hiện ra.



Mấy đạo bóng đen quỷ mị di chuyển, chạy nhanh mấy bước, ở ngoài một tường viện bình thường thì dừng lại, lập tức xoay người nhảy vào. Mới vừa tiến vào, thủ lĩnh hắc y vung tay lên, mấy bóng đen hắc y nhân mạnh mẽ hướng chỗ góc viện chạy đi.



Cái nhà này rất bình thường, cùng rất nhiều viện bình dân bình thường trong kinh thành không có khác biệt gì, sau khi tiến vào là một viện rất lớn, sau đó phân ra ba hướng nối thẳng đến các viện nơi khác, bất đồng chính là trong nhà này bày không ít thảo dược, hiển nhiên là gia đình y quán hoặc thường dùng dược liệu.



Mấy hắc y nhân tiến vào nơi xa lạ lại như đã diễn luyện rất nhiều lần, trực tiếp chuyển hướng bên trái, một đường cuồn cuộn tới một góc vắng vẻ nhất viện này.



Viện tối bên trái, có vẻ thập phần hẻo lánh, một căn phòng nhỏ hơi có vẻ cô linh ngay hành lang gấp khúc, cái gì cũng không có, có vẻ hoang vắng, người bình thường tuyệt sẽ không tới đây. Ngoài gian phòng chỉ có một cái khóa không mới cũng không cũ khóa lại, bất luận nhìn từ đâu cũng thấy ở đây là gian phòng hoang vắng.



Hắc y thủ lĩnh trong mắt rõ ràng hiện lên lãnh ý cùng cao trào, vung tay lên, lập tức có hắc y nhân xông lên, một phen đem khóa chặt bỏ. Hắc y thủ lĩnh cùng hai hắc y nhân khác vào phòng, mấy người khác thủ ở bên ngoài canh chừng. Hắc y thủ lĩnh quen thuộc căn phòng, chạy thẳng tới chỗ một góc tường, đập gõ một hồi, đột nhiên cảm giác âm thanh cùng với nơi khác bất đồng, trong mắt vui vẻ lập tức mở tường ra, cái ngăn bí mật này không có khiến cho bọn họ chú ý, lực chú ý của bọn họ tất cả đều tập trung ở một hộp gấm thủ công tinh xảo nằm trong đó.



“Chính là cái này!” Kinh hỉ kêu một tiếng, hắc y thủ lĩnh rất nhanh mở hộp gấm, khi thấy hộp gấm trống trơn không có gì, trong mắt hiện lên sát ý.



“Hắn quả nhiên phản bội!” Hắc y tùy tùng bên cạnh trên người sát ý lớn hơn nữa, mắt gắt gao nhìn trừng trừng vào hộp gấm trống không, trong lòng tức giận!



Hắc y thủ lĩnh lại cẩn thận ngắm nhìn hộp gấm, nhìn hình dạng này không ngoài nhân sâm ngàn năm, nghĩ tới đây hắc y thủ lĩnh có chút thất vọng, kế hoạch của hắn lâu như vậy muốn đoạt được bảo bối cũng chỉ là khỏa nhân sâm, mặc dù linh dược nhân sâm hơn ngàn năm giá trị xa xỉ, có nghe mà chưa thấy, nhưng cũng không quá trân quý như vậy.



Hắc y thủ lĩnh híp mắt, hơn nữa nhìn đến hộp gấm không, cái đồ đáng chết kia quả nhiên là trộm bảo bỏ trốn, cho hắn lá thư khiến bọn họ lẫn lộn, để cho bọn họ chỉ chú ý đến dược liệu còn hắn có thể an toàn ly khai. Hắn đã thành công, chỉ bất quá dám phản bội bọn họ, cũng đừng nghĩ có thể sống tốt trên cõi đời này: “Người điều tra thế nào?”



“Lão gia đã tìm khắp những địa phương hắn có khả năng đi qua, không có người, xem ra hắn biết rõ chúng ta sẽ không bỏ qua cho hắn nên không dùng lộ tuyến bình thường chạy ra.” Hắc y nhân bên cạnh hừ lạnh một tiếng, nói, cùng hắc y thủ lĩnh kia rõ ràng là quan hệ cấp trên cấp dưới, thế nhưng không có bao nhiêu tôn kính trong giọng nói.



Hắc y thủ lĩnh trong mắt hiện lên không vui, tiếp tục nói: “Tìm được người liền trực tiếp lấy lại bảo vật, người thì giết, người hắn gặp qua một cũng không để lại.“



Hắc y nhân gật gật đầu: “Không cần ngươi nói ta cũng biết đạo lý nhổ cỏ nhổ tận gốc, nếu không chủ nhân biết chúng ta vô dụng như thế, ngươi và ta đều không sống được.”



Hắc y thủ lĩnh thân thể nhất thời cứng ngắc…



“Người nào, các ngươi ở trong này làm gì, các ngươi là ai!” Đột nhiên bên ngoài vang lên một tiếng thét chói tai.



Mấy người hắc y vừa nghe đều kinh ngạc, chạy ra ngoài phòng thì nhìn thấy ở khúc quanh của hành lang gấp khúc có hai nam tử, không phải cha con Tưởng Quá, Tưởng Phàm thì là ai, hai cha con Tưởng Quá nhìn thấy hắc y nhân rối ren ôm hộp gấm đi ra, mắt trừng lớn hơn bình thường: “Trộm, bọn họ là kẻ trộm, người đâu, trong phủ có trộm, người mau tới a! Bọn tiểu tặc lớn mật cũng dám đột nhập viện trộm cắp, nhất định phải giao cho nha môn xử trí.”



Tưởng Phàm cũng kịp phản ứng, hừ lạnh nói: “Mấy tiểu tặc các ngươi đừng tưởng rằng có thể chạy thoát, mau buông thứ trong tay ra, chuyện ngày hôm nay coi như xong, nếu không chúng ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi.” Giọng nói có chút không quan tâm cùng dùng pháp luật khai ân, chỉ là cặp mắt kia lại nhịn không được nhìn chăm chú vào hộp gấm không rời.



Hắc y thủ lĩnh trong mắt hiện lên khác thường, xem ra hai cha con này cũng không biết bảo vật đã bị trộm đi, còn tưởng trong đó là một bảo bối đi. Câu môi cười lạnh, hắc y thủ lĩnh đem hộp gấm ném đi, cha con Tưởng Quá kinh ngạc một chút lập tức đưa tay đón, ai biết hắc y thủ lĩnh vung tay lên, thân ảnh hắc y nhân như quỷ mỵ di chuyển, nâng kiếm hướng trái tim cha con Tưởng Quá đâm tới.



Hai cha con chấn kinh, lập tức hoảng sợ nói: “Giết người diệt khẩu, mấy kẻ trộm các ngươi sẽ không được chết tử tế, chúng ta thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho các ngươi!“



“Chuyện gì xảy ra, hậu viện đã xảy ra chuyện gì, sao lại ầm ĩ như thế?” Ngay thời khắc mấu chốt, cách đó không xa truyền đến rất nhiều tiếng bước chân hỗn độn, nghe ra nhân số sẽ không ít, hắc y thủ lĩnh hí mắt suy tư một chút, đột nhiên vung tay lên mang theo hắc y nhân cùng tới nhảy ra ngoài tường, nhanh chóng thoát đi.



“Tưởng đại phu, đã xảy ra chuyện gì, các ngươi có làm sao không?”



“Đúng vậy đúng vậy, ở đâu ra đạo tặc lớn mật, có bị thiếu mất cái gì không?”



“Không được, việc này phải báo quan, tuyệt đối không thể để cho bọn tiểu tặc này tiếp tục làm xằng làm bậy!” Ở tại Tưởng thị y quán, các hán tử chạy đến giúp đỡ bảy miệng tám lưỡi thảo luận.



Bên ngoài xuất hiện bóng dáng hắc y thủ lĩnh còn chưa ly khai, lúc này mới vung tay lên, một đám người cấp tốc rời đi hậu nhai chạy đến hướng Thành Nam.



Cha con Tưởng Quá lau mồ hôi lạnh, vừa nãy thiếu chút xíu nữa thanh kiếm kia sẽ đâm trúng bọn họ, nếu như không phải những người này tới kịp thời như thế hai cha con bọn hắn đã là thi thể. Bọn họ làm nghề y nhiều năm, cứu người cũng không phải ít, nhưng đây là lần đầu tiên đối mặt tình huống bản thân chờ chết, vẫn khẩn trương đến mức ra một thân mồ hôi lạnh. Bất quá trong lòng bọn họ đồng thời vừa sợ việc này lại càng sợ chính là, Đinh Tử làm sao sẽ dự liệu đúng hết thảy những việc này sẽ phát sinh đây, thực sự để cho bọn họ khó mà tin được!



Thượng Thư phủ, Mã An Đào tháo miếng vải đen ra ngoài, trên mặt tối tăm có thể tích ra mực, hắc y nhân một bên hừ lạnh một tiếng: “Lần này việc làm quá khó coi, chủ tử biết thì sẽ thế nào ngươi rõ ràng nhất, tự giải quyết cho tốt!” Nói xong hắc y nhân xoay người ly khai.



Mặt Mã An Đào cứng ngắc, một đấm hung hăng nện lên bàn. Không cần hắc y nhân kia nói thì hắn đã phiền muộn gần chết. Lúc trước biết Tưởng thị y quán có khả năng giấu bảo vật, hắn đã trả giá rất nhiều nhân lực vật lực để điều tra, lần này hãm hại Tưởng Quá, cũng là hắn bất đắc dĩ bỏ qua di nương mình sủng ái mới có thể viên mãn tiến hành. Ai biết giữa đường xảy ra sai sót, không chỉ không hãm hại thành công để nhân cơ hội mua Tưởng thị y quán, người của hắn lại còn thấy hơi tiền liền nổi máu tham bỏ trốn, điều này thật sự làm cho mặt hắn không chút ánh sáng.



Nhưng mà khiến Mã An Đào kinh ngạc chính là, ngày thứ hai toàn kinh thành đã bắt đầu truyền ra tin tức trị an không tốt, việc Tưởng thị y quán bị trộm, cha con Tưởng Quá công bố bảo vật bị mất có thể là khỏa nhân sâm gần hai nghìn năm, lúc Mã An Đào nghe thấy tin tức này trong lòng cũng nhảy nhót. Dĩ nhiên là nhân sâm hai nghìn năm, vậy thì xác thực có thể xưng là bảo vật, nhà ai có một truyền gia chi bảo như vậy, đủ để bảo vệ mấy đời con cháu áo cơm không lo, nếu có thể đoạt lại khỏe nhân sâm này thì đủ để lập công chuộc tội, Mã An Đào phái ra càng nhiều thủ hạ điều tra chỗ của kẻ phản bội kia, hạ sát lệnh đoạt lại bảo vật, phàm là người tiếp xúc qua thì một cũng không để lại!



Nhưng mà trong kinh thành không biết là ai truyền ra, thế nhưng đem việc Tưởng thị y quán bị mất trộm cùng với việc Tưởng Quá mấy ngày trước vào tù oan liên hệ lại cùng nhau, không ít người bắt đầu đặt giả thuyết Thượng Thư đại nhân chính là coi trọng bảo vật nhân sâm hai nghìn năm, thấy hơi tiền liền nổi máu tham cố ý hãm hại Tưởng Quá, không thể bắt người ta nhận tội để đến chỗ Tưởng Phàm cường cướp y quán, cuối cùng cha con Tưởng Quá được chứng minh trong sạch, Mã An Đào lại không phục, vì thế lúc này mới nghĩ đến hành vi đê tiện là đi ăn cắp hai nhân sâm ngàn năm.



Lời này truyền ra rất nhanh, cái gọi là ba người thành một cái chợ, những người đó nói sinh động như thật, giống như tận mắt nhìn thấy, Mã An Đào vốn thanh danh không được tốt lắm, giờ càng bị nói là đê tiện vô sỉ, tham lam dùng thủ đoạn độc ác. Trên triều đình Mã An Đào rõ ràng cảm giác ánh mắt các quan viên khác nhìn hắn không đúng, sôi nổi tránh hắn như rắn rết, dù Mã An Đào giải thích thế nào cũng vô dụng.



Lần này tuy là không có lửa thì sao có khói nhưng chưa chắc chắn, Hoàng thượng lại không hạ lệnh trừng phạt Mã An Đào càng làm cho Mã An Đào lo sợ bất an, Hoàng thượng rốt cuộc có hay không để ý việc này a, chắc là có để ý đi, nhân sâm hai ngàn năm kia lưu truyền trong dân gian, dù là trong hoàng cung cũng khó tìm được, Hoàng thượng sao lại không lấy làm dược bảo mệnh đây. Hắn phát lệnh phái người ra, thế nhưng tất cả đều vô dụng. Thời gian càng lâu, Mã An Đào càng cảm thấy ánh mắt Hoàng thượng nhìn hắn càng bất mãn không vui, mỗi ngày lên triều như lên pháp trường, mỗi lần trở về đều cảm thấy cả người đầy mồ hôi lạnh căng thẳng, nếu không phải thể chất vốn tốt, thật hoài nghi hắn sẽ mỗi ngày bị hôn mê nâng trở lại.



Thị lang phủ lúc này lại vui sướng, hỉ từ đâu đến, Thị lang phủ nhị tiểu thư Đinh Tĩnh phải gả tới Hữu Ngự Sử phủ làm tiểu thiếp, cái này không tính là hỉ sự sao? Dù sao Đinh Tử xem ra, đây là hỉ sự mà cho người đi làm.



Ngày này sáng sớm Đinh Tử vận một thân trắng ngạo tuyết thêu hoa mai hồng cùng đế giầy sam, trên đầu mang hai trâm hồng ngọc, trên mặt trang điểm nhẹ, thực sự là kiều diễm như hoa, xinh đẹp không gì sánh nổi.



Đinh Tử ăn xong đồ ăn sáng, sáng sớm liền đến Lãm Nguyệt viện, lúc này Mã di nương cùng Đinh Tĩnh đang ngồi nói chuyện trong nội thất.



“Tĩnh nhi, ngươi bây giờ cũng nhìn thấy tình hình mẹ con chúng ta, ngươi bây giờ chỉ có một con đường gả đi như cũ” Mã di nương trên mặt thất bại, chân của bà bị phế đi không nói, hiện tại tiền nhiều năm để dành cũng không có, nếu không phải là Đinh Tĩnh qua đây, bà vẫn còn lười biếng nằm ở trên giường không muốn nhúc nhích.




“Phùng Ngọc Hoa là thứ gì, nương, lúc trước ta nếu không phải là muốn mượn cơ hội báo thù, cũng sẽ không cùng Hắc Quỷ lui tới. Đáng tiếc ta đi sai một con cờ, Đinh Ninh Nhi kia thật là một tiểu tiện nhân, biết chúng ta thất sủng, lại ỷ vào tiện nhân Phương di nương kia mang thai làm việc diễu võ dương oai, một chút cũng không đem tỷ tỷ ta đây coi vào đâu, dù là chuyện của ta cũng là do nàng chọc ra, đáng trách!” Đinh Tĩnh nghiến răng nghiến lợi, trên mặt bôi một tầng son phấn thật dày cũng che giấu không được vầng đen chỗ mí mắt, hiển nhiên trong khoảng thời gian này cuộc sống cũng không tốt.



Mã di nương thở dài: “Nương rõ ràng tâm tình của ngươi, thế nhưng Tĩnh nhi, hiện tại chúng ta cũng không có cách nào, cha ngươi hiện tại không đến viện của ta, ta dù muốn cố được sủng cũng không có cách nào. Kế sách hiện giờ, ngươi phải lợi dụng tốt thân phận thiếp thất phủ Ngự Sử, nương chính là xuất thân thiếp thất, nương cũng rất hi vọng ngươi gả cho người trong sạch làm chính thất, không cần nhìn ánh mắt của chính thất mà hành sự, thực sự là mọi chuyện khó liệu. Phùng Ngọc Hoa này hoa tâm cũng không phải là không có chỗ tốt, Hoàng thị kia vẫn muốn tìm cho con mình một chính thê vừa đẹp vừa lợi hại để quản tốt Phùng Ngọc Hoa một ít, chọn chọn nhặt nhặt mất nhiều thời gian cuối cùng cũng coi trọng Đinh Tử, ai biết tiếng xấu bị nghe thấy. Hiện tại nữ nhi trong sạch tuyệt đối không có gả cho Phùng Ngọc Hoa của Hữu Ngự Sử để lãng phí khả năng, Hoàng thị lại là kẻ có nhãn giới cao, thấp hơn chút thì bà ta lại chướng mắt, ngươi dù là thiếp cũng là có thân phận thiếp. Hơn nữa nương cảm giác ra Hoàng thị cùng Phùng Ngọc Hoa kia bây giờ là hận thấu Đinh Tử, đối với việc Đinh Tử gả qua còn ôm ảo tưởng, Tĩnh nhi, đây chính là cơ hội của ngươi.“



Đinh Tĩnh ngây ngẩn cả người, tựa hồ đang suy tư lời Mã di nương nói, sau đó nghĩ đến cái gì, biểu hiện trên mặt sáng ngời, lại âm lãnh nói: “Đến lúc đó ta nhất định phải cho tiểu tiện nhân Đinh Ninh Nhi kia cũng nếm thử khuất nhục của ta!” Nheo mắt lại, Đinh Tĩnh không khỏi tinh tế hồi tưởng chuyện không lâu trước đây ở Hắc Quỷ viện.



Đinh Ninh Nhi sau khi trở về cũng bị dọa, Đinh Tĩnh lại nhất thời nghĩ không ra phương pháp tốt dằn vặt nàng ta, giờ vừa nghĩ tới muốn đem Đinh Ninh Nhi biến thành dâm phụ, nếm nỗi khổ nàng đã bị, nhìn nàng ta còn cái gì mà kiêu ngạo?



Hai mẹ con đang vui vẻ trò chuyện với nhau, bên ngoài đột nhiên truyền đến giọng nói: “Đại tiểu thư, di nương đang ngủ, hiện tại sợ là bất tiện gặp khách.”



Đinh Tử cười nói: “Không quan hệ, ta đây là tới báo hỉ cho di nương, loại chuyện này cũng không sợ chờ, di nương đang ngủ, ta đợi nàng tỉnh lại rồi nói cũng không sao.”



“Vậy làm sao được, nếu để cho đại tiểu thư đợi, di nương sẽ trách tội nô tỳ không hiểu quy cư.”



Đinh Tử tiếp tục cười nói: “Ừ, tiếp tục nói ngươi không hiểu quy cư như thế, vậy liền kéo ra ngoài đánh mười đại bản cho nhớ đi!”



“Phốc đông!” Đây là tiếng hai đầu gối nha hoàn quỳ xuống đất, chỉ nghe nàng hoảng sợ nói, “Đại tiểu thư thứ tội, di nương thời gian gần đây thân thể không tốt, vừa tỉnh lại thì ngủ không được nữa, nô tỳ thấy di nương gầy gò, nô tỳ cũng là yêu thương. Vạn không có tâm tư đối với đại tiểu thư bất kính, thỉnh đại tiểu thư thứ tội.”



Đinh Tử trầm mặc một hồi, rất ‘ôn hòa’ nói: “Ngươi cũng là người trung tâm, chỉ là không biết Mã di nương thế nào tâm tình không tốt như thế, còn từ từ gầy gò, xem ra ta hôm nay đến là đúng, nếu không cũng không biết Mã di nương sống không tốt như vậy, không được, ta càng phải vào xem.”



“Đại tiểu thư… Đại tiểu thư…”



Mã di nương ở trong phòng nghe nhanh chóng nhíu chân mày, trong lòng thập phần chán ghét, lại đối Đinh Tĩnh nói: “Mang đồ đê tiện kia tiến vào, đỡ để nàng lại náo ra chuyện gì khác”



Đinh Tĩnh đen mặt, gật gật đầu, đi ra gian ngoài đón Đinh Tử. Đinh Tử vừa vào trong phòng của Lãm Nguyệt viện liền phát hiện ở đây không có xa hoa lộng lẫy như dĩ vãng, cửa đối diện chẳng qua là hai bình sứ, bốn phía vốn có san hô thiên nhiên giờ không biết tung tích, chỉ bày biện hai bồn hoa thường có trong phủ, tựa hồ đến cái bàn cũng có chút cũ kĩ, gian phòng này vừa nhìn là biết chủ nhân thiếu tiền.



Đinh Tử trên mặt tiếu ý càng đậm, xoay người vừa đi liền nhìn thấy Đinh Tĩnh mặt âm trầm dùng mắt hung hăng lăng trì mặt của nàng, nhưng không thể không giả bộ thân thiết đi tới ôm cánh tay Đinh Tử, chỉ là biểu tình kia không có một chút thân mật, có vẻ thập phần vặn vẹo: “Tỷ tỷ ngươi hôm nay thế nào rảnh rỗi đến xem di nương, ta cũng vừa mới đến, di nương vừa tỉnh, nghe nói tỷ tỷ đến bà vốn định tự mình nghênh đón tỷ, thế nhưng tỷ cũng biết tình huống của bà, aiz…” Hận ý trong mắt Đinh Tĩnh vừa biến mất, Đinh Tử nhìn thấy nhưng làm bộ không biết, chuyện này không ai sẽ nghĩ tới là nàng làm, ít nhất trong thời gian ngắn không ai sẽ hoài nghi đến trên người nàng, nàng thích thú xem cuộc vui a.



“Sao có thể để cho Mã di nương tới đón ta đây, mau dẫn ta vào xem một chút đi, ta vừa nghe nói Mã di nương thân thể không tốt lắm, cũng là sơ sót của ta. Muội muội cũng không biết, tỷ tỷ tuổi tác còn nhỏ, cũng chưa trù bị qua hôn sự cho người khác, muội muội vẫn là người đầu tiên, tỷ tỷ nhìn không biết có bao nhiêu nặng đây. Trong khoảng thời gian này đã vội vàng thu xếp hôn sự cho muội muội, chắc hẳn muội muội cũng biết, còn có hai ngày nữa là muội xuất giá, tỷ tỷ ở trong này thật muốn chúc mừng muội muội, Ngự Sử phủ môn đệ nửa điểm không thể kém so Thị lang phủ, muội muội đi cũng là hưởng phúc đi.” Đinh Tử ánh mắt thập phần chân thành, trên mặt cũng là nụ cười hữu hảo, chỉ là nụ cười này Đinh Tĩnh nhìn thập phần chói mắt, nàng hận không thể ở trên mặt Đinh Tử rạch vài đường.



Người nào không biết nàng lần này gả nhập Ngự Sử phủ làm thiếp thất, Đinh Tử còn chuẩn bị cái gì, nàng ta còn có thể cho mình xuất giá cảnh tượng phong quang như vậy sao? Nàng ta rõ ràng cố ý châm chọc nàng, hãm hại nàng ta không được trái lại làm cho mình ngậm bồ hòn. Đinh Tĩnh tức giận toàn thân run lên, Đinh Tử bị nàng ôm cánh tay có thể rõ ràng cảm giác được trên người Đinh Tĩnh truyền đến tức giận, nàng nhưng chỉ mỉm cười: “Mã di nương, Tử nhi tới thăm người, thân thể người được không a?”



Trong phòng Mã di nương cũng nghe thấy Đinh Tử cùng Đinh Tĩnh nói chuyện, bà cũng không tin Đinh Tử đến đây là thật nhìn bà, đây là tới nhìn các nàng để cười nhạo đi. Độc sủng Thị lang phủ chừng mười năm, các nàng ngầm hãm hại Đinh Tử vô số lần, nếu bây giờ nói nàng ta không phải là mượn cơ hội đến cười nhạo, Mã di nương tuyệt đối không tin.




“Làm phiền đại tiểu thư quan tâm, tiện thiếp thân thể cũng là khó chịu, sợ là không cách nào cấp đại tiểu thư hành lễ.” Mã di nương tựa ở đầu giường, lười biếng nói, nửa điểm không đem Đinh Tử coi vào đâu.



“Nghe nói Mã di nương thân thể không được tốt, ta liền sang đây nhìn xem, sắc mặt người như thế này nhìn còn hồng hào hơn so với trong tưởng tượng, khẳng định người cũng biết chuyện muội muội xuất giá nên cao hứng đi. Đều nói người có hỉ sự tinh thần thoải mái, xem ra Mã di nương cũng là như thế, muội muội gả đi tất nhiên cũng sẽ được phu gia thích, di nương tương lai chờ hưởng phúc đi.” Đinh Tử có thể nói cũng đều là những câu nịnh hót, chỉ là lời này người hữu tâm nghe xong cảm thấy chính là lời cười nhạo kích thích các nàng.



Đinh Tĩnh cùng Mã di nương sắc mặt cũng không tốt, nhưng không thể không trừu cong khóe miệng nói: “Đại tiểu thư thực sự là đau ‘muội muội’, mọi chuyện làm chu đáo như thế, tiện thiếp là ‘di nương’ còn có cái gì có thể nói !” Mã di nương nghiến răng nghiến lợi, cố ý tăng thêm từ muội muội cùng di nương, âm thầm trào phúng Đinh Tử khi dễ các nàng.



Đinh Tử mỉm cười không nói, lúc này Hỉ nhi, Linh nhi theo Đinh Tử đến đây, một người bước lên đưa ra một vật, Đinh Tử bừng tỉnh đại ngộ nói: “Nhìn ta a, thấy di nương cùng muội muội liền cao hứng quên cả chính sự, trong phủ có muội muội là người thứ nhất xuất giá, ta đây làm tỷ tỷ sao có thể không coi trọng đây. Tuy nói không phải gả cho người ta làm chính thê, là một thiếp, nhưng cũng không thể cái gì cũng không chuẩn bị, không duyên cớ làm cho người ta cười nhạo, ta đặc biệt chuẩn bị một chút đồ cưới cho muội muội. Mã di nương cũng không cần cảm tạ ta hoặc là lo lắng, đồ cưới muội muội đương nhiên là theo quy định trong phủ lấy từ phòng thu chi ra, ta vạn sẽ không cộng thêm một khoản này vào khoản nợ của Mã di nương, Mã di nương trả mười vạn lượng bạc là được, đây là ta nhớ kỹ nhưng di nương cũng nên bút sổ lại, nói đến ta tỉ mỉ một chút mới phát hiện sổ sách còn thiếu mấy vạn a. Bất quá con người của ta cũng không phải yêu tính toán, mấy vạn kia ta từ trước đã nhớ kỹ đi, kỳ thực di nương ngươi nên hiểu tính ta, ngươi đừng tham đi thì ta cũng sẽ không để ý, mà ngươi lại biết ta cùng với mẫu thân tình cảm thâm hậu, nhìn không được nhất là người khác khi dễ bà, ngươi còn tham đến đồ cưới của bà, ngươi nói ta sao có thể không để ý đây. Dù ta vô tâm tính toán, nhưng nếu việc này truyền ra ngoài, không chỉ đối với thanh danh của di nương không tốt mà thanh danh của ta không khác đâu, người khác còn không biết sẽ nói ta như thế nào. Mẹ ruột mất, ta ngay cả di vật của bà đều bảo hộ không được, đó thật sự là vô năng. Ta bây giờ lại là thân nữ quan, thật bị chỉ trích như vậy, nói lớn cũng là tội lớn, ngài nói có đúng hay không a?”



Đinh Tử một bên lắc đầu thở dài, nói xong lời cuối cùng còn hỏi hướng Mã di nương, Mã di nương cùng Đinh Tĩnh tức giận giận sôi lên, Đinh Tĩnh tức giận Đinh Tử nói nàng gả cho người ta làm thiếp, nàng đã kiểm tra đồ cưới kia, vừa nhìn càng tức giận thiếu chút nữa phát điên. Nhìn nhìn phía trên đều là những thứ gì, đồ trang sức chỉ có một bộ, y phục bốn mùa mỗi mùa một bộ, bốn loại vải vóc đa dạng mỗi loại một cây, một đôi ngọc toản tử, mười ngân trâm, còn có hai bộ trang sức lục bảo thạch, cộng thêm hai trăm lượng bạc. Mấy thứ này tăng lên bất quá hơn một ngàn hai, đồ cưới nữ nhi nhà ai mà keo kiệt như thế? Dù là thiếp, nàng trên có Thị lang phủ, ngoại có Thượng thư phủ. Lại bị làm thấp như vậy, quả thực quá đáng hận. Nghĩ đến Đinh Tử cùng kho đồ cưới kia, mấy thứ này của nàng một góc cũng không bằng, trong lòng Đinh Tĩnh thế nào có thể chịu nổi!



“Tỷ tỷ, đồ cưới này chuẩn bị cũng sung túc, nhưng chủng loại có phần quá ít đi.” Đinh Tĩnh cắn chặt môi buồn thanh nói.



Đinh Tử ‘A’ một tiếng, không hiểu nói: “Làm sao sẽ đây, ta đây cũng là dựa theo gia đình bình thường của người trong kinh thành chuẩn bị đồ cưới cho thiếp thất cưới gả a, vốn một đôi ngọc toản tử kia, sáu ngân trâm, còn có một bộ trang sức xuyến lục bảo thạch cùng nhiều hơn một trăm lượng bạc so với người khác, ta chính là nghĩ đến muội muội lập gia đình sao có thể keo kiệt như vậy nên mới cố ý thêm vào. Ai bảo muội muội là gả đi làm thiếp đâu, tỷ tỷ cũng muốn chuẩn bị nhiều hơn nhưng cũng không thể phá hủy quy cư, làm cho người ta chê cười Thị lang phủ chúng ta không có quy cư ấn theo đồ cưới chính thê để chuẩn bị cho muội muội a.”



Đinh Tĩnh tức giận đến cơ thể không ngừng run run, hai mắt đỏ đậm trừng trừng, một câu nói cũng nói không nên lời. Mã di nương cũng là tức giận đến ngực phập phồng bất định, bà cả đời này thương yêu nhất chính là Đinh Tĩnh, Đinh Tĩnh sống không hạnh phúc bị người khuất nhục, bà cũng tức giận lây, bà cảm giác thân thể một trận tê tê, nếu không phải là còn có một tia lý trí, bà thật muốn một quyền đánh hướng trên mặt cười nhạo kia của Đinh Tử!



Đinh Tử lại hoàn toàn không để ý đến bộ dáng tức giận tức phát điên của các nàng, lại từ trên tay Linh nhi cầm sổ sách ghi khoản nợ của Mã di nương ra: “Mã di nương gần đây lo cho hôn sự của muội muội, ta sợ ngài đem chuyện nợ sổ sách quên mất nên cho người sao chép đưa qua đây, nếu không sai thì ba ngày, đến lúc đó nha môn sẽ đến. Ngài cũng biết khó xử của ta, bây giờ hồi tưởng lại, lúc đó cũng là xúc động, tại sao lại bị oan uổng nhất thời tức giận đem chuyện của các ngươi đều nói ra đây, ai… Kỳ thực ta cũng hối hận, thế nhưng sự tình cũng đã xảy ra, phụ thân cùng tổ mẫu cũng đều biết, ta cũng không thể làm cho việc này xem như không có gì được, bằng không sau này ta thực sự là khó có thể đặt chân ở trong phủ. Tổ mẫu cùng phụ thân cũng sẽ cảm thấy ta chỉ có thể nháo sự, lại không thể bình sự, ta cũng là bất đắc dĩ.”



Từ khi vào phòng đến bây giờ, Đinh Tử vẫn chọn dùng phương thức phản phúng nói chuyện, thoạt nhìn là vì muốn tốt cho ngươi, kì thực là ngầm mắng chửi người còn khiến người không thể hận! Mã di nương tức giận đến không thở nổi, hít sâu một hơi tàn bạo nhìn Đinh Tĩnh: “Đi, đem thạch bát tường nơi đó dời đi chỗ khác, đem hộp màu hồng phía ngoài cùng lấy ra!“



Đinh Tĩnh thân thể cứng ngắc đi vào, Đinh Tử nghiêng người nhón cổ, nhìn thấy Đinh Tĩnh lấy ra một cái hộp màu hồng, bên trong thoạt nhìn còn có một cái hộp màu lam tinh xảo, Mã di nương nhìn thấy biểu tình của Đinh Tử lập tức kinh ngạc, chợt ho khan dẫn dắt lực chú ý của Đinh Tử rời đi, bên kia Đinh Tĩnh cũng lập tức đóng lại, lấy ra hộp hồng cước bộ trầm trọng đi tới, “ba” ném xuống đất, nắp hộp bị mở ra, ngân phiếu cũng từ bên trong rơi ra ngoài: “Ngươi đếm đi!”



Đây là muốn cho Đinh Tử ngồi xổm người xuống đếm, Đinh Tử mỉm cười: “Muội muội làm sao lấy đồ cũng lấy không tốt, thế nhưng quăng rớt, ngân phiếu này cũng là thứ quý trọng, muội muội không quan tâm như vậy, xem ra mười vạn hai này các ngươi căn bản không đủ nhìn a, muội muội thật đúng là phú quý, ta xem đồ cưới kia cũng không phải dùng, đỡ phải làm cho muội muội chế giễu.”



Đinh Tĩnh mí mắt cười, trong lòng run lên, vội ngồi xổm xuống nhặt lên: “Tỷ tỷ nói gì thế, mười vạn hai không phải số lượng nhỏ, vì kiếm đủ mười vạn hai này gia sản ta cùng với di nương sở hữu đều lấy ra, tỷ tỷ không cho ta đồ cưới chẳng lẽ để cho hai tay ta trống trơn vào cửa Ngự Sử phủ, đây chẳng phải là càng làm cho người ta chế giễu, nói Thị lang phủ chúng ta nghèo đến mức đồ cưới cũng không lấy ra được sao?”



Đinh Tử không hề để ý tới Đinh Tĩnh, cầm lấy hộp gỗ lim đối lập đếm, một vạn hai, tám phiếu, năm ngàn lượng, hai phiếu, một ngàn lượng, bảy phiếu, còn kém ba ngàn lượng. Đinh Tử nhíu mày nhìn phía Mã di nương, Mã di nương kia sắc mặt so với quỷ thực sự là còn khó nhìn hơn, bà ta ở bên gối lục lọi một hồi, lôi ra một gói đồ nhỏ tổng cộng có ba mươi đĩnh Mỹ kim bảo thỏi trăm lượng, thêm vào đúng là mười vạn hai. Đinh Tử lại nghiêm túc nhìn ngân phiếu đóng dấu ngân hàng, đều là danh hiệu nổi tiếng của kinh thành, dấu vết cùng mệnh giá phía trên cũng không giống như là làm giả, đều là chính phẩm.



Thu xong bạc Đinh Tử đứng dậy, cười híp mắt nói: “Muội muội hai ngày này liền an tâm tại gia đợi gả đi, Mã di nương ta trong phủ còn có chút sự, liền không ở lại lâu.“



Nói xong, Hỉ nhi, Linh nhi cầm ngân phiếu và thỏi vàng xoay người ly khai theo, chỉ chừa hai mẹ con Mã di nương, Đinh Tĩnh trong phòng tức giận đến thở không ra hơi.



Thẳng đến lúc Đinh Tử đi xa đã lâu, Lãm Nguyệt viện đột nhiên vang lên tiếng Đinh Tĩnh phẫn hận giận gọi: “Đáng chết!”




Mã di nương đau tiếc muốn chết, tiền này rốt cuộc là xương máu của bà, thế nhưng bây giờ mười vạn hai đã không còn, thật không còn! Lòng của bà đột nhiên vắng vẻ, ôm Đinh Tĩnh im lặng an ủi, sau đó càng nghĩ càng ủy khuất, hai mẹ con ôm đầu khóc rống, như vậy thật đúng là thê thảm vô cùng.



Đinh Tử không trở về Tử Trúc viện, ngược lại đi Hương Mãn viện của Phương di nương, đem Phương di nương tức giận đến quỷ khóc sói gào một trận mới thuận lợi đem về một vạn lượng bạc, bất quá Phương di nương rõ ràng không muốn đưa một vạn, ngân phiếu tổng cộng hai nghìn, những thứ khác tất cả đều là nén bạc vụn, Hỉ nhi, Linh nhi đếm đến thắt lưng đều đau đớn, cũng may đếm tiền không ai cảm thấy mệt mỏi. Chủ tớ ba người hoan thiên hỉ địa đếm khiến Phương di nương hận không thể ăn ánh mắt của các nàng, đuổi người ly khai.



Đang muốn xoay người đi đến Vân viện, đại nha hoàn Mộc San bên người Bạch di nương, sắc mặt có chút quỷ dị mang theo hai nha hoàn trước mặt đi tới: “Đại tiểu thư bình an, bọn nô tỳ phụng mệnh lệnh Bạch di nương, đến đưa ngân lượng.”



“Hửm” Đinh Tử mày nhướng lên, Bạch di nương động tác cũng thật mau, sợ là nghe thấy nàng đi Lãm Nguyệt viện, Hương Mãn viện đều náo loạn một trận muốn bạc, sợ chính mình như cũ qua bị ngột ngạt, trước đưa bạc lên đây.



Bạch di nương không phải là không phục bản thân phải đưa nàng ba vạn hai sao, lúc này cũng thông suốt, Đinh Tử ha hả cười, “Vậy thì thật là làm phiền Mộc San tỷ tỷ, còn cố ý chạy nhanh, Bạch di nương cũng thật là, ta nói trong vòng ba ngày cấp đủ bạc là được, thế nhưng sốt ruột như vậy, vậy ta liền thu đi, thay ta hướng Bạch di nương hỏi thăm, Bạch di nương chính là quá khách khí.” Đinh Tử vừa nói, còn tự đem ba tờ ngân phiếu một vạn của Bạch di nương kiểm tra nhiều lần xem thật giả, Mộc San nhìn trên mặt co rút mãi.



Cái gì gọi là được tiện nghi còn khoe mã, nàng cuối cùng là thấy được. Rõ ràng là đại tiểu thư không muốn chờ ba ngày cố ý đi các viện muốn bạc, Bạch di nương biết rõ bạc này không cho cũng phải cho, không bằng trước đưa tới, đại tiểu thư thế nhưng nói đối với việc Bạch di nương chủ động đưa bạc không phải ý tứ của nàng. Không có ý tứ mới có quỷ a, nếu ngươi không như vậy thì nghiêm túc kiểm tra thật giả làm gì? Đại tiểu thư này đơn giản là quá vô sỉ, tâm tư cũng quá thâm trầm, Mộc San nghĩ tới những năm này Bạch di nương mọi việc đều thuận lợi, còn không dám tin tưởng, bà lại bị đại tiểu thư tính kế, coi như bị tính kế cũng không lời nào để nói, có khổ cũng không nói nên lời! Nàng thế nào cũng khó mà tin được!



Đinh Tử đếm xong ngân phiếu, cười ha hả mang theo Hỉ nhi, Linh nhi ly khai, chỉ để lại ba nha hoàn Mộc San nhìn theo, trong lòng nôn gần chết.



Trở lại Tử Trúc viện, Đinh Tử lập tức đem bốn vạn năm ngàn lượng thuộc về trong phủ lấy ra, làm việc này Đinh Tử cũng buồn bực một phen, ba vạn kia của Bạch di nương là nàng cố ý lấy dư, lại không duyên cớ tiện nghi Thị lang phủ hai vạn, trong lòng nàng cũng không có tư vị.



Suy nghĩ một đêm, sáng sớm hôm sau, mọi người trong phủ nghe tin tốt truyền ra.



Thì ra là Đinh Tử đòi lại bốn vạn năm ngàn lượng bạc, tiền bạc dành cho việc chưởng quản trong phủ dư dả, tháng này từ thô sử ma ma đến đại nha hoàn, từ quản sự đến sai vặt trong phủ đều có thưởng ngân, ít nhất hai lượng, tối đa mười hai lượng, trong lòng mỗi người đều vui sướng ngập tràn, không ít hạ nhân trong phủ lĩnh bạc xong trực tiếp quỳ gối ngoài Tử Trúc viện dập đầu ba cái tỏ vẻ cảm tạ Đinh Tử thương cảm, hảo cảm của hạ nhân trong phủ đối với Đinh Tử “tăng tăng tăng” mạnh lên, chúng hạ nhân làm việc càng thêm nghiêm túc, cũng không có oán giận ngày xưa, trên mặt đều là vẻ mặt tươi cười. Đinh Bằng Vương thị vốn đang đối với việc Đinh Tử cầm nhiều tiền bạc trong phủ đem thưởng như thế có chút bất mãn, bây giờ nhìn cũng là hài lòng, khó chịu này cũng nhất thời quên lãng.



Nghe thấy tin tức này Mã di nương, Phương di nương, Bạch di nương, Đinh Tĩnh còn có Đinh Ninh Nhi đều tức giận chửi bậy không ngừng. Đinh Tử cũng thu mua nhân tâm rất tốt, nhưng đây là tiền từ trong tay các nàng lấy ra, nếu nói là khen thưởng trên thực tế cũng là các nàng khen thưởng hạ nhân, các nàng không chỉ bị mất tiền còn tức giận gần chết, hiện tại Đinh Tử còn lấy tiền của các nàng thu mua nhân tâm, Mã di nương là trực tiếp tức giận đến hôn mê bất tỉnh, Phương di nương cũng tức giận nhưng ngại thai lớn hơn nữa, vừa nôn vừa hận lại chỉ có thể yên tĩnh nằm ở trên giường không nhúc nhích dưỡng thai.



Bạch di nương cũng tức giận không nhẹ, cuối cùng lại điên cuồng quấn quít lấy Đinh An cá nước thân mật một phen, đem Đinh An dằn vặt liên tục cầu xin tha thứ, dấu vết trên người bị nàng làm đếm không hết, mới cởi xuống một chút khí.



Một ngày sau đó là ngày Đinh Tĩnh xuất giá, nàng không phải thân phận chính thê, chỉ là tiện thiếp, Đinh Bằng, Vương thị cũng không có nhiều quan tâm, bất quá đi ngang qua sân khấu (đóng kịch, giả bộ) cũng phải đi một chút, Đinh Tĩnh sáng sớm mặc một thân trang phục tân nương màu hồng phấn, quỳ gối Thọ An đường chào từ biệt Đinh Bằng, Vương thị còn có Đinh Tử, trong lòng mọi người bất luận là cái tâm tư gì, trên mặt đều là vẻ mặt tươi cười chúc phúc, Đinh Tĩnh cũng mượn cơ hội thu mấy vòng tay vật phẩm trang sức, sau đó bị cỗ kiệu của Hữu Ngự Sử phủ tiếp xuất môn. Vốn Đinh Bằng còn từng muốn Đinh Tĩnh tuy là làm thiếp nhưng cũng muốn làm đường hoàng để cả thành đều biết hắn cùng với Hữu Ngự Sử phủ kết thân gia, đáng tiếc chuyện Đinh Tĩnh cùng Hắc Quỷ hận không thể toàn phủ đều biết, Đinh Bằng càng sợ để lộ tin tức vạn không dám lại làm đường hoàng.



Đinh Tĩnh lên cỗ kiệu trực tiếp theo cửa hông Hữu Ngự Sử phủ tiến vào, trực tiếp nâng đến tân phòng an trí, thế nhưng Đinh Tĩnh đợi một ngày một đêm, Phùng Ngọc Hoa cũng không có xuất hiện, vẫn là Mẫu Đơn bên người Đinh Tĩnh ra đưa bạc nghe được tin tức, thì ra Phùng Ngọc Hoa ngày gần đây mê một con hát, còn đặt mua một cái nhà cho con hát kia, Phùng Ngọc Hoa đã có năm ngày không về phủ.



Đinh Tĩnh chỉ cảm thấy vô biên khuất nhục áp ở trên người, nàng dù là thiếp thất thì cũng là tiểu thư xuất thân quan gia, Phùng Ngọc Hoa ở ngày đại hôn cũng có thể bỏ đi đến chỗ con hát, căn bản không đem nàng coi vào đâu.



Đinh Tĩnh tức giận kéo khăn voan xuống, cầm lấy ấm trà trên bàn liền muốn xông ra, bị Mẫu Đơn lập tức ngăn cản, khuyên nhủ: “Tiểu thư ngài ngàn vạn đừng xúc động a, ngài quên lời Mã di nương nói lúc rời đi sao, chúng ta phải nhẫn nại, chỉ cần tiểu thư nhẫn nại chờ thời cơ tất có ngày nổi danh của ngươi a. Phùng Ngọc Hoa là thằng khốn như thế nào, thì chúng ta còn phải dựa vào hắn đây, tiểu thư quên kế hoạch của ngài sao?”



Đinh Tĩnh bình tĩnh trở lại, gật gật đầu, dù bây giờ tức cũng không thể phát lúc này, đúng vậy nàng còn có kế hoạch, nàng tuyệt đối không thể lại sai lầm!



Buổi chiều tối ngày Đinh Tĩnh gả xuất phủ, một ma ma phong trần mệt mỏi vào phủ, ma ma này một thân áo bào tro, đầu có sợi tóc phiếm một tia xám trắng, lại cẩn thận tỉ mỉ sơ quấn lại, trên đầu chỉ cài một ngân trâm, trên mặt tràn đầy nếp nhăn, thế nhưng cặp mắt kia lại hết sức lợi hại. Ma ma này chạy thẳng tới Hương Mãn viện, đang nhìn đến ngoài Hương Mãn viện người hầu giảm phân nửa, trong viện lại thêm hơn hai thô sử ma ma coi chừng, không khỏi có chút hoài nghi, nhưng nàng không có nói nhiều nâng bước liền muốn hướng phòng đi.



Một thô sử ma ma trong đó vươn tay ngăn cản: “Mã di nương bế môn tư quá, không có mệnh lệnh lão gia bất luận kẻ nào cũng không được vấn an.”



Lão ma ma kia họ An, là ma ma của hồi môn của Mã Nguyệt Ny, ở bên người Mã Nguyệt Ny là người trầm ổn có ý nghĩ nhất cũng lợi hại nhất, bà vừa nhìn như thế liền biết Mã di nương đã xảy ra chuyện, trên mặt lại không biểu hiện, quát: “Thật có có mắt như mù, ta là lão ma ma bên người Mã di nương, cái gì mà ngoại nhân, hai người thô sử ma ma các ngươi đã nghĩ cản đường của ta, ở đâu ra quy cư?” Hai thô sử ma ma kia liếc mắt nhìn nhau, nhận ra An ma ma lại nghe lời của bà ta, trong mắt xẹt qua châm chọc lại không tiếp tục ngăn cản.



An ma ma thấy biểu tình của hai thô sử ma ma này, lòng có loại dự cảm bất hảo, bước nhanh vọt vào nội thất, lúc này Mã di nương đang nằm ở trên giường ngủ trầm, chỉ là đang ngủ say chân mày cũng nhăn lại, khóe môi mím thật chặt, trên mặt cũng không có quang thải ngày xưa, so với trước khi An ma ma hồi hương thăm người thân già hơn gần mười tuổi.



An ma ma trong lòng kinh hãi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, quê nhà bà rời kinh thành có chút xa, bà không kịp viết thư liên hệ cho Mã di nương, bà cũng không rõ ràng lắm trong phủ rốt cuộc xảy ra chuyện gì, vội vã gọi tới Lục Ái hỏi. Vừa nghe đến tình huống của Mã di nương, An ma ma cũng không cách nào lãnh đạm như cũ, trong mắt bà tràn ngập hận ý, Lục Ái nhìn rất là kinh hãi, cũng không dám tại trước mặt An ma ma biểu hiện ra cái gì.



Lúc Mã di nương thanh tỉnh, An ma ma cuối cùng cũng nhịn không được, ôm lấy Mã di nương liền đau khóc thành tiếng: “Tiểu thư của ta a, ngươi thế nào bị hại thảm như vậy, ta nhất định sẽ không bỏ qua tiểu tiện nhân kia, ta nhất định phải làm cho nàng gấp trăm lần hối hận đã sinh ra trên đời này, ta phải làm cho nàng không chết tử tế được!“



Mã di nương đầu tiên là sửng sốt, lập tức nước mắt cũng đã ươn ướt, ôm An ma ma đau khóc thành tiếng. An ma ma này vẫn là người Mã di nương tín nhiệm nhất, trong khoảng thời gian này cũng là Mã di nương một mình tác chiến, cũng không có ai nghĩ kế cho bà, nếu không bà cảm thấy chắc chắn sẽ không để cho Đinh Tử có chỗ trống mà chui, đem bà làm hại thảm như vậy. Lúc Mã di nương còn tốt cũng không có trông chờ thời gian An ma ma trở về, giờ người thân cận nhất trở về làm cho bà có người tâm phúc.



“Tiểu thư ngươi yên tâm, chúng ta tuyệt đối sẽ không để cho Đinh Tử dễ chịu, chỉ bất quá nàng hiện tại nắm quyền, lại là thân phận nữ quan, chúng ta không nên đơn giản đối phó nàng, cũng may nàng còn ở trong phủ, chúng ta còn nhiều thời gian nghĩ biện pháp đối phó nàng.” An ma ma trong mắt âm lãnh chợt lóe nói, sau đó lại nói, “Di nương ngài hiện tại thất sủng, vạn không thể còn giống như trước như vậy, ngài không phát hiện ngài ở trong viện sắc mặt quá xấu, lão gia làm sao sẽ thích đây.” Nói đến đây, An ma ma liền thở dài, lúc trước thời gian Mã di nương được sủng ái chỉ sợ bên người có ai khuôn mặt tốt đoạt sủng, nếu như lúc đó đề cử Liên Nguyệt, Mã di nương cũng sẽ không bị động như thế, hiện tại ngược lại bị Liên Nguyệt lượm cái tiện nghi này.



Mã di nương sửng sốt, trong lòng không vui, cũng biết An ma ma nói rất đúng, hiện tại cũng không phải lúc bà đùa giỡn hờn dỗi, bà đã không còn tiền vốn (nhan sắc) ban đầu: “Ma ma ý là…”



An ma ma nét mặt già nua âm trầm, suy nghĩ xong cúi đầu bám vào bên tai Mã di nương nói, Mã di nương biểu hiện trên mặt không tốt lắm, cuối cùng lại chỉ có thể cứng ngắc gật gật đầu, tạm thời điều này cũng là biện pháp tốt nhất, dù sao kế hoạch này cũng không phải một ngày hai ngày có thể thực hành hoàn thành.



“An ma ma ngươi đã trở về, nếu lúc trước có ngươi ở đây, ta cũng sẽ không rơi vào cái dạng tình trạng hôm nay.”



An ma ma trong mắt có lệ, kéo tay Mã di nương thập phần yêu thương áy náy: “Đều do lão nô đi nông thôn nhìn thân thích, lão nô nếu như ở đây cũng có thể nghĩ ra kế cho di nương, lão nô đau lòng a!”



Đây vốn là khuyên giải an ủi, nhưng ở trong lòng Mã di nương cũng không phải cái tư vị gì, nhưng không phải là An ma ma rời đi không đúng lúc sao, chính mình trước quá sủng bà ta, làm cho bà ta nhận không rõ tình thế, thế nhưng người đối diện so với chủ tử như bà còn để bụng. Không phải bà ta ly khai, có thể chân của bà cũng sẽ không bị phế đi! Chỉ là Mã di nương chính là người biết che giấu, không đem tâm tư biểu hiện ra ngoài.



Đinh Tử dùng qua bữa tối, nghe thấy cửa trước đưa qua một tấm thiệp, là Hộ Quốc Hậu phủ đưa thiệp, Đinh Tử cười nói: “Lấy ra ta xem.”



Hỉ nhi vội vàng đưa qua, trên thiệp ghi là Vân Hi Vũ nói muốn xuất ngoại dạo chơi ngoại thành, mời nàng cùng đi, hai hảo bằng hữu Bạch Sương Tuyết, Hạ Linh Nguyệt của nàng cũng sẽ đi. Đinh Tử không khỏi nghĩ đến lúc ở trong cung nhìn thấy hai nữ tử kia một nhu hòa, một lạnh lẽo, nàng đối với các nàng không có quá mức thân thiết nhưng cũng không ghét, lập tức liền cho người ta thiệp trả lời, hai ngày sau nàng sẽ tới.



Song, lúc Đinh Tử đi tới địa điểm đã hẹn cùng Vân Hi Vũ, phát hiện cùng đi căn bản cũng không phải bốn nữ tử các nàng, một hàng tuấn nam mỹ nữ kia, Đinh Tử nhìn mà mắt cũng hoa…