Trùng Sinh Chi Đích Thân Quý Nữ

Chương 85: Giận dỗi, tâm kế ác độc!




Lần này tiến cung, Đinh Tử chỉ mang theo một mình Hỉ Nhi, nàng xuất phủ sẽ có Lâm ma ma đi chỗ Vương thị báo tin, hai người đi xe ngựa, chậm rãi đi hướng hoàng cung.



Đinh Tử đi hoàng cung chuyến này chính là khớp thời gian, lúc xe ngựa đi tới hoàng cung đúng lúc là giờ Thìn, Đinh Tử cầm ngự tứ Thái hậu nên không cần bị kiểm tra, thị vệ liếc mắt nhìn lập tức cho đi, Đinh Tử xuống xe ngựa cùng Hỉ Nhi một đường đi trước tới Trường Lạc cung, chuyến này đều là dè dặt cẩn thận.



Ngoài Trường Lạc cung, Lưu ma ma đã sớm chờ ở đây, nhìn thấy Đinh Tử xuất hiện lập tức ý cười dịu dàng đón qua đây: “Đinh nữ quan tới, Thái hậu vừa mới dùng bữa, đang uống trà đấy”



“Làm phiền Lưu ma ma chờ ở đây, bản nữ quan chỉ sợ đến sớm quấy rầy đến Thái hậu nghỉ ngơi, không ngờ lại làm cho Thái hậu chờ, tội thực sự đáng chết vạn lần!” Đinh Tử lập tức thỉnh tội, lại bị Lưu ma ma nâng dậy.



“Đinh nữ quan nói gì vậy, ngài tới đúng lúc, Thái hậu vừa mới dùng xong thiện đang uống trà hậu thiện, sao lại đợi lâu, Đinh nữ quan hay là trước theo ta đi gặp Thái hậu đi.” Lưu ma ma cười híp mắt nói, đối với Đinh Tử lại thật hài lòng, hiện tại khó có thể nhìn thấy người có quy cư như Đinh Tử, được quý nhân để mắt không có mấy người còn có thể giữ lòng bình thường.



Lưu ma ma coi như là từ rất sớm đã nhận thức Đinh Tử, khi đó, Đinh Tử còn nhìn như là một thiếu nữ lỗ mãng, ấn tượng đầu tiên của Lưu ma ma lúc đó là Đinh Tử chẳng qua là một người ham vinh hoa phú quý, một nữ tử tâm kế mà thôi. Bà ở hoàng cung không quen nhìn nhất là người như thế, vừa vặn Đinh Tử liền là một trong số đó.



Bà nghĩ chính là Đinh Tử chẳng qua là từ nơi nào nghe được tin tức về Thái hậu, vì thế cố ý đến đó giả dạng như vô tình gặp được, sau đó đạt được sự chú ý của Thái hậu, hy vọng có thể được Thái hậu để vào mắt hoặc là gả vào hoàng cung hoặc là mượn cơ hội này đạt được chỗ tốt lớn hơn nữa. Lúc đó phản ứng đầu tiên của Lưu ma ma chính là muốn tử hình Đinh Tử ngay tại chỗ.



Nhưng con người có đôi khi phản ứng đầu tiên là sai, dù ngay từ đầu có nghi ngờ cũng cùng Đinh Tử tiếp xúc mấy ngày kế tiếp mà thay đổi. Đinh Tử có lẽ có một ít mục đích, nàng muốn thay đổi tốt tình huống bản thân, nhưng Lưu ma ma hiện tại cũng có thể lý giải tại sao Đinh Tử bức thiết làm như vậy. Lúc đó ở sau Bạch Vân am bà đã đem tình huống của Đinh Tử điều tra rõ ràng, một cô nương từ nhỏ có mục tiêu bảo vệ đệ đệ mà sống, bất luận thanh danh có xấu bao nhiêu cũng không thèm để ý chút nào, tiểu cô nương còn chưa đính hôn có thể đi nơi nào? Nàng ở trong nhà sợ rằng trải qua thập phần vất vả, lúc Mã di nương và Đinh Tĩnh dâng hương làm những gì bà cùng Thái hậu cũng biết, thấy Đinh Tử gặp nguy không loạn lại rất thông tuệ mà vô cùng thưởng thức, đến lúc đó các nàng mới thực sự chú ý tới Đinh Tử.



Lúc trước nếu không phải Thái hậu nói hộ, Tuệ Tuyệt sư thái tuyệt có khả năng nhìn trúng Đinh Tử, tự nhiên cũng không thể có thành tựu tình thầy trò của các nàng. Về phần Thái hậu vì sao đối đãi Đinh Tử như vậy, cũng không phải là bà có thể đoán, cũng không phải nô tài như bà có thể đánh giá.



“Làm phiền Lưu ma ma.” Đinh Tử kéo Lưu ma ma cười nói, bên kia Hỉ Nhi lấy ra một hà bao rất lớn nhét vào tay Lưu ma ma, Lưu ma ma vốn từ chối một chút, thấy Hỉ Nhi thái độ kiên quyết muốn bồi lễ nên cũng nhận.



Kỳ thực với sự quen biết của các nàng đã không cần phần bồi lễ này, bất quá ở trong cung loại hành vi này coi như là một loại cấp bậc lễ nghĩa, không phải Đinh Tử có ý định lấy lòng, không cho ngược lại làm cho nàng suy nghĩ nhiều mà thôi.



Lưu ma ma mang theo Đinh Tử, Hỉ Nhi từ phòng khách đi qua, đi tới nội sảnh Thái hậu tiếp kiến người thân thiết, Thái hậu như lời Lưu ma ma nói là đang uống trà, hai thị nữ quạt bên cạnh, bên cạnh Viên Nguyệt, Viên Uyển cũng đứng hơi nghiêng hầu hạ, nhìn thấy Đinh Tử tiến vào cũng hữu hảo cười cười với nàng, Đinh Tử cười đáp lại, quỳ thân xuống: “Vi thần thỉnh an Thái hậu, chúc Thái hậu phúc thọ khang an.”



Hôm nay Thái hậu mặc một thân vân cẩm thêu bát tiên hiến thọ, trên đầu mang bát bảo trâm tượng trưng phú quý lại khỏe mạnh phúc thọ, trên mặt vẫn chưa trang điểm, mặt mũi có vẻ rất hiền lành, lúc này ôn nhu nhìn qua, làm cho người ta cảm thấy giống như có xuân phong thổi qua, lại không cách nào che lấp con ngươi khôn khéo. Đinh Tử trên mặt cũng tươi cười nhìn lại, Thái hậu vẫy tay: “Đứng lên đi, ở chỗ ai gia không cần cái quy củ này, ngồi đi, gần đây sống được không?” Lời nói ra như là việc nhà bình thường, càng lộ vẻ bà là một lão thái thái hiền lành.



Đinh Tử lại không ngồi, chỉ đứng ở bên Viên Nguyệt thủ hạ trả lời: “Hồi Thái hậu, vi thần tất cả bình an, làm cho Thái hậu nhớ, vi thần sợ hãi, đặc biệt đến đây thỉnh an nói cảm ơn.”



Thái hậu nhìn Đinh Tử cười nhạt không nói, hôm nay Đinh Tử cũng là một thân thiển tử sắc (tím nhạt), thắt lưng dùng tơ lụa cùng màu, túi dùng ngân tuyến buộc vòng quanh tường ảnh vân án, trên đầu chỉ có hai cây trâm ngọc bích, hai kim trâm tinh mỹ đều mang ở sau, không quá tỉ mỉ mà cũng không thất lễ, nhưng trang điểm thì điệu thấp. Điều này cũng là phương pháp Đinh Tử tự bảo vệ mình, nhưng nếu có người vội vàng tìm đến thỉnh tội, bà cũng tuyệt không có đạo lý không giúp.



“Được rồi, các ngươi đi xuống trước đi, ta để cho Đinh nữ quan bắt mạch, nhiều người lòng ta phiền lại sai mạch.” Thái hậu khoát khoát tay, ngoại trừ Lưu ma ma cùng Hỉ Nhi, những hạ nhân khác đều lui xuống.



Đinh Tử lại thi lễ một cái, nhận ghế nhỏ từ Lưu ma ma ngồi ở cạnh Thái hậu, vì Thái hậu bắt mạch.



Thái hậu thân thể thật ra không có gì đáng ngại, chỉ là Đinh Tử bắt mạch thời gian có chút lâu: “Thái hậu mạch tướng ôn hòa, thân thể rất khỏe mạnh.” Theo lý nói xong thì buông tay nhưng Đinh Tử vẫn như cũ nghiêm túc duy trì một tư thế.



Thái hậu cười khẽ: “Có chuyện gì nói thẳng đi.”



Đinh Tử tuy là tùy thị của Thái hậu, nhưng bình thường không có Thái hậu truyền gọi thì không cần đến hoàng cung, Đinh Tử không truyền mà tới tất nhiên là có việc, mà có thể làm cho Đinh Tử như vậy chắc hẳn cũng không phải việc nhỏ, Thái hậu đương nhiên phải đuổi người bên cạnh, càng ít người biết càng tốt. Nhưng Đinh Tử là người cẩn thận, đến bây giờ cũng không nói, Đinh Tử sửng sốt, do dự một chút vẫn mở miệng: “Không biết tên sách cổ ghi chép, trên đời có một loại cực phẩm dược liệu —— tên là [Thái Tuế], tục truyền nó có cải thiện thân thể, công hiệu trường sinh bất lão, kéo dài tuổi thọ, đối với bệnh khó trị, tạp chứng cũng có hiệu quả trị liệu rất tốt.”



Đinh Tử cảm giác mạch tướng Thái hậu bỗng biến đổi, nhanh, đồng thời cảm giác Thái hậu hô hấp căng thẳng, nàng thu hồi tay, đứng dậy lui ở một bên, cẩn thận nhìn thần sắc Thái hậu, là trong nháy mắt mừng rỡ lại chuyển thành yên lặng.



Thái hậu đã tuổi già, nếu không phải lúc tuổi còn trẻ thân cường thể tráng, liên tiếp trúng độc hai lần, thân thể đã không bằng lúc trước, nhưng bà còn có thật nhiều việc chưa làm, thế nào không muốn [Thái Tuế] này, chỉ bất quá những điều Đinh Tử có thể nghĩ đến, Thái hậu cũng có thể nghĩ tới.



Chỉ một lát, Thái hậu bình tĩnh nói: “Đáng tiếc là trong sách cổ, nếu thật sự có, ta muốn cho Hoàng thượng nếm thử.”



Đinh Tử mặt lộ vẻ cảm khái: “Vi thần cũng rất tiếc, lúc đó còn đối với thứ có công hiệu như thế cũng cảm thấy quá quý giá, đáng tiếc đó là sách thượng cổ ghi chép thứ trong truyền thuyết, nếu không cũng cho người đi tìm, nói không chừng thật sẽ có đi.”



Thái hậu lắc đầu nói: “Nếu có thì thật là tốt, nhưng vì thứ không tồn tại mà muốn tiêu hao thế lực đi tìm, hao tài tốn của, chẳng phải làm cho người ta nói hoàng thất Đại Tề ta làm việc hồ đồ.”



Đinh Tử ánh mắt khẽ nhúc nhích, lại nói: “Thái hậu lo lắng rất đúng, Thái hậu không hổ là Thái hậu.”



Lưu ma ma ở một bên nghe lại không có bình tĩnh như hai người, nàng là người sống bên người Thái hậu lâu nhất, tự nhiên cực kỳ hi vọng Thái hậu thân thể tốt, nhưng đúng như hai người lời nói thâm thúy bao hàm ý tứ, thứ này lại không phải đơn giản như thế, mặc dù kia chẳng qua là truyền thuyết gì đó, nhưng nếu bị người hữu tâm đề cập, tất sẽ khiến sóng to gió lớn, bất luận là Thái hậu hay là Đinh Tử đều không hi vọng thứ này khiến phiền toái kéo đến. Vật kia bị Đinh Tử sớm xử lý cũng tốt, bằng không khiến cho phản ứng dây chuyền, cho dù ai cũng không tưởng tượng nổi.





Việc này lúc đó làm thôi!



Lúc này không có ai, Đinh Tử bị Thái hậu kéo tay vào làm ngồi ở một bên, cảm giác được nhiệt độ trong lòng bàn tay, Đinh Tử vẫn tươi cười mềm rủ xuống cùng Thái hậu nói chuyện.



“Nghe nói Thị lang phủ muốn làm hỉ sự?” Thái hậu đột nhiên hỏi tới hôn sự của Đinh Tĩnh, Đinh Tử lại không chút nào ngoài ý muốn, chỉ là gật đầu nói ‘vâng’.



“Rốt cuộc là muội muội ngươi, Ai gia còn nghĩ có muốn hay không phái người đi chúc mừng”



“Này thực sự là phúc khí của muội muội được Thái hậu yêu mến, bất quá muội muội không thích đường hoàng long trọng, vì thế hôn sự tất cả giản lược, ta cũng không tiện làm trái ý của muội muội, Thị lang phủ cùng Ngự Sử phủ cũng đối với hôn sự này rất hài lòng, lại nói tiếp hai người nàng cũng ở trong hoàng cung kết duyên, trong lòng đều cảm kích a.” Đinh Tử câu môi cười nói.



Thái hậu khẽ gật đầu: “Thật là hai đứa nhỏ hiểu chuyện biết ơn, bọn họ nếu muốn vào cung tạ ơn cũng không cần thiết, để cho bọn họ sống cuộc sống của mình là được, tiểu bối sống hạnh phúc mới là phúc khí của lớp người già a!”



Đinh Tử cảm tạ nói: “Thái hậu nhân từ rộng lượng, còn có thể nghĩ đến muội muội cùng muội phu, đây là phúc khí của bọn họ, vi thần ở đây trước thay bọn họ tạ ơn ân đức Thái hậu, tân hôn gần kề, nên chính bọn họ hài lòng.”



“Thiên hạ đều là con cháu của Ai gia, Ai gia tự nhiên đều phải quan tâm một hai.” Thái hậu lắc đầu thở dài nói.



Đinh Tử trong mắt hiện lên tia sáng tỏ, cười híp mắt: “Vẫn là Thái hậu trí giả lo ngại, liền bọn họ là tiểu bối cũng nhớ, đó là phúc khí của bọn họ, tương lai bọn họ phải cảm tạ mới đúng.”



Lưu ma ma nghe Thái hậu cùng Đinh Tử đối thoại, nét mặt già nua cũng có chút chịu không được, mắt nháy nháy, khóe miệng hơi co rúm hai cái.



Bà lúc trước đã cảm thấy Thái hậu nói chuyện nhiều khi ẩn hàm ám ý quá sâu, bất quá tại trong hậu cung này, nhất định phải làm như vậy, Lưu ma ma xem như là luyện được kim cương bất hoại thân, có chút thói quen, hiện tại tới thêm một người khiến bà nghe có chút đau đầu.



Bất quá vừa nghĩ lại, không khỏi có chút yêu thương Đinh Tử, Đinh Tử cũng không phải sinh ra ở hoàng cung, loại địa phương tranh đấu điên cuồng nhất của một quốc gia, một Thị lang phủ nho nhỏ cũng đã phức tạp đến cái loại tình trạng này sao? Vẫn là Thị lang phủ nhiều kẻ bại hoại, âm mưu ám hại không ngừng, làm cho Đinh Tử bị buộc đến như vậy, nhưng bất luận người nào, làm cho nàng còn nhỏ tuổi mà đã có tâm cơ như vậy, không làm người ta cao hứng mà làm cho người ta đau lòng.



Bất đắc dĩ trưởng thành, thường thường mang theo đau xót, có thể bởi vì Đinh Tử cứu Thái hậu hai lần, đã xem như là thân nhân của Lưu ma ma, bà dần dần đối với nàng có một chút tương tự với thân nhân mà quan tâm đi.



Aiz… Lưu ma ma cũng không khỏi cảm khái, ở bên người Thái hậu lâu, nhìn nhiều, sẽ chỉ làm tim của mình càng ngày càng lạnh, vì không cho Thái hậu phiền toái không cần thiết, bị người bắt được cái nhược điểm gì, dù là thân nhân bà cũng không đi lại gần, bất quá thời gian cố định mang một chút bạc cho trong nhà, đã không lui tới nữa. Khó có người làm cho bà cảm thấy muốn quan tâm, Lưu ma ma tự nhiên là công chính, tình cảm quan tâm thì càng giấu không được.



Hai người đang nói như vậy, Viên Nguyệt đi tới bẩm báo: “Bẩm báo Thái hậu nương nương, An Vương thế tử cầu kiến.” (Người ngoài ý muốn gặp xuất hiện =))))



“Hử, Lăng nhi tới, mau để cho hắn tiến vào.” Thái hậu lời này vừa mới nói xong, liền thấy Lam Thanh Lăng sải bước vào nội sảnh.



Một thân trang phục huyền sắc kề sát ở trên người, đưa thể hình hoàn mỹ của hắn hiển lộ, dày rộng mạnh mẽ hữu lực nhanh nhẹn mỹ lệ như con báo, tản ra nguy hiểm lại có sức quyến rũ trí mạng, lúc này sắc mặt hắn ôn hòa không có bất cận nhân tình như ngày xưa, tướng mạo tuấn tú vô song kia như được mạ một tầng ánh sáng, dù là Đinh Tử tự cho mình không mê mỹ sắc, cũng không khỏi sửng sốt, mặt lộ vẻ mấy phần kinh diễm.



Đúng lúc nhìn đến Lam Thanh Lăng tự tiếu phi tiếu nhìn sang, trên mặt không khỏi đỏ lên, lập tức thu hồi tầm mắt lập tức đứng dậy cúi đầu hướng Lam Thanh Lăng hành lễ, “Thế tử bình an.”



“Hoàng tổ mẫu hôm nay tinh thần rất tốt, có việc gì hài lòng sao?” Lam Thanh Lăng chỉ hướng về phía Đinh Tử khoát tay chặn lại, đi tới một chỗ khác ngồi xuống nói.



“Ngươi đã đến rồi, hoàng tổ mẫu đương nhiên là vui vẻ.” Thái hậu hướng về phía Lam Thanh Lăng cười không ngừng, cặp mắt khôn khéo kia cũng không cách nào che được sủng ái cùng yêu thích.



Đinh Tử hơi run sợ một chút, ngày ấy tự nguyện vì Thái hậu khám bệnh là lúc nàng liền chú ý đến, Lam Thanh Lăng rất quan tâm Thái hậu, lo lắng phát ra từ nội tâm.



Nhìn Thái hậu đối với Hoàng thượng cũng không để bụng như vậy, cách một tầng thân tình thế nhưng có thể tốt thành như vậy? Bất quá ngẫm lại cũng đúng, Hoàng thượng cũng ngồi ở địa vị cao đã lâu, sợ là đến thời gian này, hắn đã bất đắc dĩ đối với bất kỳ người nào đều chứa mấy phần hoài nghi, sao có thể toàn tâm đưa ra một phần tình, đối với Thái hậu tôn kính sợ đã pha lẫn thứ khác.



“Vậy tôn nhi cần phải thường xuyên đến quấy rầy hoàng tổ mẫu, tôn nhi thích nhất nhìn hoàng tổ mẫu vui vẻ.” Lam Thanh Lăng trên mặt rõ ràng cực kỳ lạnh nhạt, nói ra lời này không khỏi có chút buồn nôn.



Đinh Tử nghẹn một chút, mắt hơi trừng lớn, nhìn Lam Thanh Lăng liếc mắt một cái, tựa hồ không thích ứng mà run lên. Trong lòng còn nói, An Vương thế tử đột nhiên có thể nói như thế, đúng là làm cho nàng vô pháp thích ứng, không phải hắn giỏi nhất chính là định người đắc tội, không có việc gì tìm người phiền phức. Nguyên lai hắn còn có một mặt này, lúc trước Đinh Tử thiếu chút nữa đã cho rằng mặt Lam Thanh Lăng chính là một khối băng a.



Tựa hồ nhận thấy được ánh mắt hoài nghi của Đinh Tử, Lam Thanh Lăng quay đầu lại, trên mặt trầm một chút, ánh mắt lạnh như băng hung hăng trừng Đinh Tử liếc mắt một cái, Đinh Tử nhíu mày môi nhẹ nhàng cong lên, chớp mắt hai cái, biểu tình rất vô tội.



Một bộ dạng, bất luận ngươi vừa có cảm giác gì, đây tuyệt đối là ngươi ảo giác, hiện tại mới chân chính là ta, ta chính là vẻ mặt này, bộ dáng kia là ngươi nhìn lầm rồi, chính là ngươi nhìn lầm rồi!




Lam Thanh Lăng không khỏi có chút chán nản, cảm giác của hắn chưa bao giờ sai, tự nhiên cảm giác được ánh mắt kia của Đinh Tử quái dị, hiện tại cùng hắn giả vờ vô tội, chậm!



Lam Thanh Lăng song quyền nắm chặt, há mồm vừa mới muốn nói gì, Lưu ma ma cười nói: “Nhìn nô tỳ hồ đồ, thế tử tới một lúc lâu còn chưa có an bài dâng trà, Viên Nguyệt sao ngươi lại không có mắt như thế, còn không mau đi châm trà lấy điểm tâm cho An Vương thế tử dùng”



Viên Nguyệt lập tức quỳ xuống đất thỉnh tội: “Là nô tỳ sơ sẩy lười biếng, cầu thế tử tha thứ, nô tỳ đi làm việc ngay!” Viên Nguyệt vẻ mặt kinh sợ nói, thật là ủy khuất.



Viên Nguyệt cũng xác thực ủy khuất, trà kia rõ ràng đã để ở một bên sao lại bảo nàng không có làm, bất quá nàng cũng minh bạch ý tứ của Lưu ma ma, đối với Đinh Tử cũng có ấn tượng rất tốt, tội này thì nàng nguyện ý nhận, lại nói An Vương thế tử cũng sẽ không dễ dàng xử trí người của Trường Lạc cung, điểm ấy nàng vẫn rõ ràng. An Vương thế tử dù thế nào, đối với Thái hậu lại thực sự hiếu thuận, hắn tự nhiên cũng không dám ở chỗ Thái hậu náo đánh mặt mũi Thái hậu, vì thế khí nóng này hắn chỉ có thể chính mình nuốt. Nhìn Viên Nguyệt vội vã ly khai, hắn trên mặt càng tức, nhìn Đinh Tử ánh mắt đều rét căm căm, bất quá lúc này một chút cũng không làm Đinh Tử sợ hãi, trái lại cảm thấy Lam Thanh Lăng có điểm như cọp giấy, cơn giận còn sót lại phải chịu đựng, lại không có như hổ chân chính phong mang tất lộ, về phần nguyên nhân là cái gì, liền nói sau đi.



Thái hậu có chút nghiền ngẫm, nhìn Lam Thanh Lăng cùng Đinh Tử qua lại, trong mắt khôn khéo hiện lên tia sáng nhè nhẹ, khóe miệng cũng chậm chậm quyến rũ ra, vẫn bất động thanh sắc tiếp tục xem, cũng không nói gì.



Lưu ma ma giải vây cho Đinh Tử, liền lui qua một bên, Lam Thanh Lăng thấy vậy trong lòng càng tức giận, hắn thật không ngờ Đinh Tử bất quá chỉ tiến cung hai lần, thậm chí ngay cả người bên cạnh Thái hậu đều thu mua, nàng thật dám làm!



Lam Thanh Lăng trong mắt hiện lên sát ý, Đinh Tử rất thông minh, thế nhưng quá mức thông minh, đến người bên cạnh Thái hậu cũng dám động, chẳng phải là uy hiếp an nguy của Thái hậu, bên người Thái hậu không cần người không biết tự lượng sức mình, càng không cần người phản bội. Nhưng mà tình tự này chợt lóe lên sau lại bị hắn đè xuống, nhìn Lưu ma ma thấp giọng cùng Thái hậu nói hai câu, cùng với vẻ mặt tiếu ý của Thái hậu, Lam Thanh Lăng thở dài một hơi. Hắn sao lại quên hoàng tổ mẫu này của hắn là người khôn khéo giỏi giang nhất, ai có thể ở chỗ nàng chiếm được tiện nghi, Đinh Tử còn chưa có cái năng lực cùng bản lĩnh đem nha hoàn của hồi môn của Thái hậu thu mua, thế nhưng làm cho Lưu ma ma giữ gìn như thế vẫn khiến Lam Thanh Lăng rất là khó chịu!



Chẳng lẽ tất cả mọi người cho là hắn giết người không chớp mắt, tất cả mọi người cho là hắn xúc động như vậy, người nào chỉ cần muốn động liền động? Hắn là người không có đầu óc như vậy sao? Hắn thoạt nhìn ngu xuẩn như vậy?



Nghĩ nghĩ, ánh mắt Lam Thanh Lăng lại có một chút bất thiện, mím chặt môi không nói thêm gì nữa, chỉ âm u nhìn Đinh Tử, trong chốc lát yên tĩnh ngồi ở một bên bưng trà mà Viên Nguyệt đã đổi mới, không ngừng phiết lá trà, cho đến khi mặt nước tất cả đều là nước trà vàng óng, cũng vẫn không uống.



Thái hậu bỗng nhiên cười rộ lên, người cháu này thế nhưng tính tình náo lên tới, ha ha, hắn đã bao lâu không được tự nhiên như vậy, thực sự làm nàng cười chết, quá thú vị.



Đinh Tử ở một bên nhìn cũng cảm thấy kinh ngạc, hơi giương miệng, lưu quang tia sáng kỳ dị trong mắt hiện lên nồng đậm tiếu ý, nàng nếu nhìn không lầm thì An Vương thế tử là sinh khí (giận a), nhưng lại không dám ở trước mặt Thái hậu sinh khí, chỉ có thể dùng phương pháp này bài tiết lửa giận, thật là một… ân, biện pháp quái dị. Chén kia sẽ nhanh bị mòn thôi, ha ha, nàng nhưng thật ra không ngờ An Vương thế tử bình thường ở bên ngoài kiêu ngạo ngang ngược, còn có một mặt đáng yêu như vậy, bộ dáng tức giận như mèo giận chó a!



Ai… nếu như An Vương thế tử biết nàng nghĩ hắn như vậy, sợ là sẽ phải tức giận phát điên đi, thế nhưng Đinh Tử nhịn không được nghĩ như vậy, làm nàng nhớ đến một con mèo, hình như có chút tính tình như vậy, bất quá Lam Thanh Lăng tức giận xoay ngang so với con mèo mạnh hơn nhiều. Lúc này nếu có người ngoài ở đây, sợ sẽ khó có thể phát hiện khác thường, nàng có chút chờ mong, nếu lúc này có người đui mù nào tiến vào, đánh lên họng súng của An Vương thế tử này sẽ là dạng tình cảnh gì đây, thật có một chút mong đợi.



Cũng không biết có phải Đinh Tử biết trước hay không, lúc này Viên Nguyệt lại tiến vào báo, Hoàng hậu, Hạ quý phi mang theo Nhược Lâm công chúa cùng Giai Thiến quận chúa đến đây vấn an.



Lam Thanh Lăng chân mày rõ ràng vừa nhướng, đem ly trà đặt ở một bên, tác phong bất động ngồi ở một bên, mâu quang đảo qua diện vô biểu tình nhìn về phía cửa, đây là những kẻ muốn tìm xui xẻo?



Đinh Tử vội đứng dậy, đảo qua vẻ giận tái mặt của Thái hậu cùng Lam Thanh Lăng, cũng càng thêm dè dặt cẩn thận cúi đầu.



Chỉ chốc lát sau Hoàng hậu chân thành đến gần đầu tiên, một thân tử sam đỏ vàng thêu hoa sen, trên đầu đồ trang sức hoa lệ nhất là một cái cửu vĩ trâm phượng triển vũ tung bay, nàng có vẻ tôn hoa đại khí, trên mặt đạm mạt tươi cười đúng mực, bước chân bằng phẳng lại rất có trọng lượng, thật có phong phạm một Hoàng hậu đoan trang của quốc gia. Bên kia Hạ quý phi như cũ là mị nhan kiều thái, mỗi bước đi đều bước liên tục, nhu nhược lại không mất mị thái, một thân vàng nhạt sa y, có vẻ nàng càng thêm nhẹ nhàng linh hoạt, hơn nữa tuổi còn trẻ, càng thêm thủy nộn, trên mặt trang điểm kĩ càng, trên đầu đồng dạng vật phẩm trang sức hoa lệ tinh xảo, nhưng không cách nào che lấp nụ cười mị chi kiều nhan. Một bên kia Lam Nhược Lâm một thân áo lam cũng xinh đẹp rạng ngời, đầu khẽ nhếch, kiêu ngạo nâng cằm, khuôn mặt còn mang theo vài phần trẻ con, bất quá thân là công chúa cũng có thêm mấy phần đại khí. Về phần Lâm Giai Thiến một thân hồng y, trang dung trang điểm rất xinh đẹp lóa mắt, ngũ quan của nàng làm cho người ta có cảm giác ôn nhu hiểu biết ý người, thế nhưng mỗi lần ăn mặc đều là đường hoàng diễm sắc, nên có chút che lấp khí chất bản thân.



Nhìn bốn người trang điểm trang sức, không khỏi làm Đinh Tử có chút cảm khái, đây là người lập gia đình cùng người chưa gả khác nhau? Dù Lam Nhược Lâm cùng Lâm Giai Thiến bản thân tuổi còn trẻ tướng mạo lại bất phàm, có thể nói ngoài trừ y phục xa hoa không bằng Hoàng hậu cùng Hạ quý phi, thì chỉ sợ cũng không khác người lập gia đình là mấy, cũng có thể liên quan thiên phú mỗi người, bàn về thu hút nam nhân thì tiểu cô nương chỗ nào là đối thủ của lão nhân.




Lâm Giai Thiến vừa vào phòng, đôi mắt liền không tự chủ được rơi xuống trên người Lam Thanh Lăng, chỉ thấy hắn đạm mạc ngồi ở một bên, chính là như thế cũng không cách nào làm cho người ta bỏ qua sự tồn tại của hắn, quý khí lạnh lùng lại tuấn mỹ làm cho lòng người rung động, đây cũng là người nàng từ nhỏ thề phải gả, nam tử như vậy nàng làm sao có thể không vì hắn mà cố gắng đây. Chỉ là đảo mắt một cái lại phát hiện Đinh Tử đứng ở bên người Thái hậu, mặc dù hành vi cử chỉ đều cung kính, lại khiến Lâm Giai Thiến cực kỳ khó chịu, nàng phục hồi tinh thần lại từ trong mê muội với Lam Thanh Lăng, trong mắt chỉ có bất tận lãnh ý nhìn Đinh Tử.



Đinh Tử này vì sao mạng lớn như thế, lần đầu tiên ở Hộ Quốc Hậu phủ, nàng cho nha hoàn của mình giả trang hạ nhân của Hộ Quốc Hậu phủ lừa Vân Hi Vũ ly khai, lại gây xích mích khiến Ngô Mỹ Tâm cố ý tìm Đinh Tử phiền phức sẽ tìm người đem nàng đuổi đi, cố ý mang đến trước mặt Phùng Ngọc Hoa, Phùng Ngọc Hoa có thể mượn cơ hội phá hủy thuần khiết của nàng ta, sinh tử của Đinh Tử nàng cũng không quản. Ai biết tên phế vật Phùng Ngọc Hoa kia, nàng làm nhiều chuyện như vậy, chính hắn lại bị một con hát thấp hèn mê hoặc, còn đem gièm pha của chính mình bại lộ. Đinh Tử nhưng thật ra rất may mắn, may mắn lạc đường mới trốn được một kiếp này.



Lần thứ hai ở hoàng cung, Mã Ngưng Nhi sớm đã ám chỉ di nương cùng thứ nữ của Thị lang phủ từ Thượng Thư phủ muốn thiết kế Đinh Tử, kế hoạch lần này rất toàn diện, hạ dược dẫn người, làm cho nàng ta cùng Phùng Ngọc Hoa tằng tịu với nhau không chút sai lầm. Nàng bất quá phái người một mực âm thầm giúp đỡ các nàng, mặc dù nàng cũng không ngờ Hạ quý phi còn giúp nàng, sự tình phát triển rất thuận lợi, mọi người sắp xếp xong xuôi, Đinh Tử cũng bị ném tới trên giường, còn kém làm việc, người của nàng qua đây bẩm báo, nàng lúc này mới dẫn người đi qua. Làm sao biết bên trong lại biến thành thứ nữ phế vật kia cùng Phùng Ngọc Hoa tằng tịu với nhau, hành sự thế nhưng so với tưởng tượng còn lớn mật hơn không biết bao nhiêu lần, Lâm Giai Thiến không thể không có chút hoài nghi, có phải hay không Đinh Tĩnh kia tự mình nghĩ trèo lên cành cao, thấy tỷ tỷ mình gả quá tốt, vì thế muốn làm khó dễ, mới có thể trình diễn một màn như vậy? Lâm Giai Thiến cảm thấy Đinh Tĩnh có khả năng đã lợi dụng nàng, điều này làm cho nàng nổi giận thật lâu, bất quá cũng làm cho Lâm Giai Thiến thấy rõ, Đinh Tử ở trong phủ thật không biết dùng người, ở trong đó một người so với một người còn ngóng trông nàng thân bại danh liệt chết sớm một chút!



Đương nhiên một tầng nghi hoặc khác cũng không phải là không có, tình huống Đinh Tử khi đó rõ ràng là trúng dược, cuối cùng sao lại không có việc gì, nàng hoài nghi có người cứu nàng ta. Nhưng khi đó nàng ta một thân chữa trị độc cho Thái hậu, Thái hậu còn không biết nàng, hai là Đinh Tử chẳng qua là nữ nhi của tiểu quan tứ phẩm, ngoại trừ người của Hộ Quốc Hậu phủ ai sẽ để ý nàng ta, vậy thì là ai giúp nàng ta. Không phải nàng ta diễn kịch tự cứu thì chỉ có thể là người khác, nếu là ý trước, Đinh Tử so với trong tưởng tượng của nàng khó đối phó hơn, nếu là ý sau thì cứu giúp Đinh Tử là ai?



Đột nhiên ánh mắt nàng quét về phía Lam Thanh Lăng ở một bên, lòng dạ ác độc bị nhéo một cái, không phải là Lam Thanh Lăng chứ? Chẳng lẽ Lam Thanh Lăng coi trọng Đinh Tử? Bọn họ mới gặp mặt mấy lần, Đinh Tử còn chưa quen thuộc với Lam Thanh Lăng như nàng, dù là diện mạo nàng cũng tuyệt đối không thua Đinh Tử, bàn về thân phận địa vị thì Đinh Tử càng không cách nào cùng nàng ta so sánh, Lâm Giai Thiến thực khó tin. Thế nhưng lúc này Lam Thanh Lăng cùng Đinh Tử đồng thời ở trong này cùng Thái hậu, liền không thể không khiến Lâm Giai Thiến suy nghĩ nhiều, nỗi lòng nàng vô pháp yên lặng, biểu hiện trên mặt cũng càng âm trầm kinh khủng, nàng chìm đắm ở trong mạch suy nghĩ của chính mình, cho đến khi bị Lam Nhược Lâm kéo một phen mới phục hồi tinh thần lại.



Liền thấy Hoàng hậu, Hạ quý phi cùng Lam Nhược Lâm còn duy trì tư thế thỉnh an, chỉ có nàng đứng ngơ ngác, Thái hậu lộ ra ánh mắt bất mãn, nàng kinh ngạc lập tức quỳ xuống: “Giai Thiến thỉnh an Thái hậu, chúc Thái hậu phúc thọ khang an.”



Bên kia Lam Thanh Lăng cùng Đinh Tử cũng bắt đầu hành lễ: “Hoàng hậu, Hạ quý phi bình an, chất nhi có lễ.”



“Vi thần gặp qua Hoàng hậu, Hạ quý phi, Nhược Lâm công chúa, Giai Thiến quận chúa, thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”



“Đều đứng lên đi.” Thái hậu, Hoàng hậu khoát tay nói, Đinh Tử đứng yên ở một bên, những người khác đều lần lượt ngồi xuống.




Hoàng hậu hướng về phía Thái hậu đoan trang cười: “Thần thiếp hôm nay dùng đồ ăn sáng xong liền tới thỉnh an mẫu hậu, cùng Hạ muội muội ở trên đường gặp nhau nên liền kết bạn tới thỉnh an Thái hậu, không ngờ chúng ta vẫn là tới chậm, Thanh Lăng cùng Đinh nữ quan đều là vãn bối làm gương, lại thành tâm thực lòng hiếu thuận đối với Thái hậu. Nhược Lâm cùng Giai Thiến hai người các ngươi cần phải học tập, vốn đang tranh nhau ầm ĩ muốn tới hầu hạ Thái hậu, vẫn là chậm, nên đánh a.” Hoàng hậu ngoài miệng tuy trách cứ Lam Nhược Lâm cùng Lâm Giai Thiến, lại có ý định chỉ trích Lam Thanh Lăng cùng Đinh Tử vô sự xum xoe, ám chỉ bọn họ có mưu đồ.



“Mẫu hậu nói phải, là Nhược Lâm ham chơi lầm canh giờ, kính xin hoàng tổ mẫu đừng trách tội, Nhược Lâm ngày mai nhất định từ sớm liền tới thỉnh an hoàng tổ mẫu, móc tim móc phổi hầu hạ hoàng tổ mẫu, hoàng tổ mẫu cũng không nên không đau Nhược Lâm a.” Lam Nhược Lâm không dám đối với Lam Thanh Lăng biểu hiện hỏa khí, lại hướng về phía Đinh Tử lạnh lùng liếc mắt một cái, đi mau hai bước oa ở trong lòng Thái hậu, ôm cánh tay của bà làm nũng nói.



“Ngươi quỷ bướng bỉnh này, mê chơi liền mê chơi đi, còn lấy hoàng tổ mẫu kiếm cớ, ngươi cũng đừng mỗi ngày trời chưa sáng lại tới, hoàng tổ mẫu ngươi còn chưa có tỉnh đâu.” Thái hậu vẫn nhạt nhẽo cười, lúc này nhẹ bóp cánh tay Lam Nhược Lâm, có chút bất đắc dĩ nói, Lam Nhược Lâm nhất thời cười rộ nói thẳng không dám, hai tổ tôn ở chung như người thân một nhà, Đinh Tử cũng là đầu đầu thấy Thái hậu cười thoải mái như thế, chỉ là tiếu ý kia lại chưa đạt đáy mắt. Này luận công phu diễn trò, Hoàng hậu còn kém xa lắc.



Nói cho cùng Thái hậu là người dùng tâm kế ngồi ở vị trí này, Hoàng hậu còn trẻ, trải qua không nhiều như Thái hậu, sao có thể là đối thủ của Thái hậu. Bất quá Đinh Tử vẫn có chút nghi hoặc, Thái hậu hai lần trúng độc rốt cuộc là bà cố ý hay do sơ sót, Thái hậu vẫn không nói rõ, nàng cũng chỉ có thể ở trong lòng đoán xem mà thôi. Nếu là sơ sẩy, vậy người này sẽ là ai chứ, thế nhưng có thể làm cho Thái hậu không có phát hiện đâu?



Lâm Giai Thiến cũng liền vội đứng dậy hướng Thái hậu hành lễ xin lỗi: “Giai Thiến vừa dậy, liền muốn đến vì Thái hậu thỉnh an, nhưng lại sợ phá hủy quy củ, vì thế trước đi tìm Nhược Lâm công chúa mới theo Hoàng hậu nương nương qua đây, Giai Thiến thực sự là thất lễ.” Lâm Giai Thiến thanh âm êm dịu động lòng người, bộ dáng lại rất chân thành, cho dù ai cũng khó trách tội.



Huống chi nàng chưa truyền triệu là không thể trực tiếp chờ ở ngoài cung Thái hậu cầu kiến thỉnh an, bị người hữu tâm biết thì chính là không có ý tốt, nhưng nàng cùng Lam Nhược Lâm quen biết, hai người cũng thường gặp mặt cùng nhau chơi đùa đùa giỡn, Lâm Giai Thiến trước tìm Lam Nhược Lâm, liền có thể thuận lý thành chương qua đây thỉnh an, chỉ là trung gian hơn hai bước đương nhiên phải chậm một chút, tuy chậm lại cho thấy thành ý của nàng.



Đinh Tử cười lạnh, nàng xem ra là không phải. Nàng nhớ biểu tỷ nói qua, Lâm Giai Thiến này cực kỳ mê luyến Lam Thanh Lăng, nàng xem chính là Lâm Giai Thiến đoán chắc Lam Thanh Lăng hôm nay muốn tới, hoặc là giám thị Lam Thanh Lăng biết hắn tới hoàng cung, lúc này mới tiến cung làm bộ đến giữa hậu cung thỉnh an, bất quá phần nhiều là vì trông thấy Lam Thanh Lăng đi. Loại phương pháp theo đuổi này nhưng thật ra cần chấp nhất cùng lao lực, bất quá rất có thành ý cùng dụng tâm, chắc nàng ta thực sự thích Lam Thanh Lăng.



Nhưng Lam Thanh Lăng kia từ đầu đến cuối đều mang bộ dáng lạnh như băng, Lâm Giai Thiến nói như thế cũng không có một tia tốt, cho thấy hắn đối với nàng ta không thèm để ý chút nào, thậm chí Lâm Giai Thiến nói như thế trong mắt Lam Thanh Lăng còn lóe ra một tầng ánh sáng lạnh nguy hiểm. Lâm Giai Thiến này có tâm không sai, nhưng nàng không chút nào tự biết, vẫn cho rằng thời gian dài dụng tâm có thể đả động một người nam nhân, coi như là đáng buồn cho nàng. Đinh Tử rất rõ ràng, biện pháp như thế không những sẽ không thắng được tâm nam tử, chỉ biết đưa bọn họ đẩy càng ngày càng xa, thậm chí thẳng đến phiền chán Lâm Giai Thiến.



Đinh Tử một chút cũng không tội nghiệp Lâm Giai Thiến, chỉ thờ ơ lạnh nhạt. Bất luận Lam Thanh Lăng đối đãi Lâm Giai Thiến thế nào nàng đều không cảm thấy quá mức, nàng cùng Lâm Giai Thiến hoàn toàn không oán không thù, nàng ta có thể tùy hứng làm bậy đem nàng trở thành quân xanh, nơi chốn cùng nàng đối nghịch, hãm hại nàng, nếu không phải chính nàng có năng lực tránh thoát, đổi thành những tiểu thư khác lúc này đã bị Lâm Giai Thiến bại hoại thanh danh, trở thành dâm phụ người người cười nhạo. Đến lúc đó ai sẽ đáng thương nàng? Lại có ai biết sự vô tội của nàng, ai lại sẽ nghe nàng giải thích?



Cách làm của Lâm Giai Thiến thực khó khiến Đinh Tử gật bừa, cảm tình là một chuyện há để bọn hắn có thể thay đổi ngăn cản, huống chi nàng cùng Lam Thanh Lăng gặp mặt bất quá mấy lần, mỗi lần cũng còn mang theo vài phần đối chọi gay gắt, làm sao có thể có hảo cảm. Lâm Giai Thiến như vậy không hỏi xanh hồng đen trắng đối phó nàng, sợ là trước nàng còn có không biết bao nhiêu nữ tử ái mộ Lam Thanh Lăng bị Lâm Giai Thiến xử trí qua.



Đột nhiên! Đinh Tử mắt hơi mở, cho tới nay ngoại giới đều đồn đại Lam Thanh Lăng là một kẻ tàn bạo, là nam nhân đối với nữ tử hoàn toàn không có thương hương tiếc ngọc, làm cho người ta sợ hãi. Nhưng ngoại trừ ở Bạch Vân am vì tiên mẫu bái tế, Đinh Tĩnh bởi vì không biết tự lượng sức mình nói thay Lam Thanh Lăng, Lam Thanh Lăng mới cho người đánh nàng, những thứ khác đều là nghe nói, Đinh Tử chưa bao giờ thấy tận mắt.



Mắt thấy là thật, tai nghe là giả, huống chi có đôi khi mắt thấy cũng không thể tin hoàn toàn, Lam Thanh Lăng trước rốt cuộc vì sao hại nhiều nữ tử như vậy lại có mấy người biết, chỉ bất quá ba người thành cái chợ làm cho sự tình lan truyền ra. Những cô gái kia có thể thực sự là Lam Thanh Lăng gọi người đánh phạt, nhưng là bởi vì cái gì, có nguyên nhân gì?



Đinh Tử cảm thấy nàng mấy lần thấy Lam Thanh Lăng, hắn không phải kẻ không có đầu óc, là người xúc động, đồng thời đắc tội quyền quý lại truyền ra thanh danh hắn tàn bạo, người bình thường cũng sẽ không làm như thế. Ngoại trừ chính hắn nguyện ý đồng thời phối hợp cùng hủy hoại thanh danh chính mình, nhưng người phối hợp này, Đinh Tử đột nhiên nghĩ đến một người, đó là Lâm Giai Thiến.



Người gặp lần đầu tiên có thể đối với nàng sinh địch ý, dục vọng chiếm hữu của nàng ta đã có thể sử dụng từ biến thái để hình dung, mà những người rõ ràng ái mộ Lam Thanh Lăng, chẳng phải càng là cái đinh trong mắt Lâm Giai Thiến, cái gai trong thịt, hận không thể trừ bỏ cho thống khoái. Cho nên nàng có ý định gây xích mích để những người này phạm vào kiêng kỵ của Lam Thanh Lăng, một là diệt trừ tình địch, hai cũng đem thanh danh Lam Thanh Lăng bại hoại. Nếu thật tình yêu mến nữ nhi nhà mình, tự nhiên không dám đem nữ nhi gả đến An Vương phủ đi, dù là xem nữ nhi như quân cờ, cũng muốn tự hỏi tính tình Lam Thanh Lăng tàn bạo như vậy, coi nữ nhân như chuyện vặt, bọn họ đừng mong kỳ vọng thành hiện thực, trái lại rước lấy oán, trong lòng đương nhiên phải suy nghĩ một chút.



Một phần khác là mấy nhà hướng về phía lấy lòng Lam Thanh Lăng cũng phải suy nghĩ nhiều một chút, không thể cam đoan đầy đủ nữ tử được hạnh phúc hoặc mang đến trợ lực cho gia tộc, tuyệt đối không sẽ gả qua An Vương phủ đi. Đây cũng là nguyên nhân vì sao Lam Thanh Lăng đã đến mười tám tuổi, nhưng ngay cả đính hôn cũng không có?



Nếu là như vậy Lâm Giai Thiến quả nhiên là biến thái, ác ý bại hoại thanh danh của một người như vậy, còn là người mình thích, vì mục đích làm cho bên cạnh hắn không có nữ nhân, vì mục đích đợi được đến lúc chính mình mở được tâm của Lam Thanh Lăng mà chuẩn bị, nếu nàng ta vĩnh viễn mở không ra tâm của Lam Thanh Lăng, nàng ta muốn Lam Thanh Lăng vĩnh viễn lẻ loi một mình? Đến lúc này nàng ta còn có thể hại nhiều nữ tử hơn, nàng ta muốn mình không chiếm được thì tất cả mọi người cũng không thể đạt được, nàng ta muốn phá hủy Lam Thanh Lăng?



Loại ý nghĩ này quả thực cố chấp ác độc, Đinh Tử cuối cùng cũng hiểu rõ một chút, Lâm Giai Thiến cùng Lam Thanh Lăng coi như là môn đăng hộ đối, Lâm Giai Thiến tướng mạo khí chất tài học đều là không tệ, vì sao hắn không thích. Lấy bản lĩnh của Lam Thanh Lăng, sao lại không biết ý nghĩ cùng cách làm của Lâm Giai Thiến, hắn phối hợp có lẽ là vì chưa muốn thành thân, có thể còn có nguyên nhân khác. Thế nhưng hắn là người cao ngạo như vậy sao có thể chịu được người khác tính kế, vì thế lấy bản lĩnh Lam Thanh Lăng, chuyện Lâm Giai Thiến theo đuổi ngược lại truyền khắp toàn bộ Đại Tề, ngoại nhân biểu hiện đối với nàng khách khí, phía sau còn kém chỉ vào cột sống Lâm Giai Thiến mắng nàng thấp hèn không biết xấu hổ dâng hiến, nhưng không cách nào thắng được tâm Lam Thanh Lăng, thậm chí càng ác độc, sợ sẽ truyền nàng phóng đãng không chịu nổi, căn bản không xứng với Lam Thanh Lăng đi.



Lam Thanh Lăng không những không chút hồi báo đối với tình yêu của Lâm Giai Thiến, ngược lại hận không thể giết chết nàng, Lâm Giai Thiến coi như là thông minh quá sẽ bị thông minh hại, Lam Thanh Lăng nói không chừng bây giờ đang chờ thời cơ cho nàng một kích trí mạng, trực tiếp giết chết nàng đi.



Bất quá bị một nữ nhân như vậy thích, cũng là bi ai của Lam Thanh Lăng, hắn cũng rất vô tội.



Đinh Tử không khỏi cho đi một ánh mắt đồng tình, Lam Thanh Lăng chân mày nhíu lại, nhìn Đinh Tử liếc mắt một cái, trên mặt hiện lên tia khó hiểu.



Mà ánh mắt của hai người này giao lưu một chút lại vừa lúc bị Lâm Giai Thiến thấy được, nàng nhất thời cảm giác hỏa khí bốc lên tới não, tức giận bàn tay chăm chú nắm tay, âm ngoan trừng hướng Đinh Tử. Đinh Tử quả nhiên đối Thanh Lăng có ý định, nàng xem Đinh Tử hôm nay đến hoàng cung, sợ là cũng âm thầm điều tra hành tung của Thanh Lăng, lúc này mới mang ánh mắt trông mong theo tới hoàng cung, chính là nghĩ tạo tình huống vô tình gặp được trùng hợp, muốn cho Thanh Lăng đối với nàng vài phần kính trọng!



Đinh Tử nằm mộng, nàng tuyệt đối sẽ không cho phép loại tình huống này phát sinh a!



Lâm Giai Thiến nhìn Lam Nhược Lâm đồng dạng nhìn Đinh Tử không vừa mắt, trong lòng vừa chuyển, nhất thời lạnh lùng cười cười, nàng gần đây thế nhưng tra được một sự tình a, tuyệt đối có thể làm cho Đinh Tử chết rất khó coi.



Lúc này Thái hậu đã cùng Hoàng hậu, Hạ quý phi nói chuyện, Lam Thanh Lăng vẫn trầm mặc không biết đang suy nghĩ gì, Lâm Giai Thiến đi tới bên người Lam Nhược Lâm, cúi đầu phụ kỳ bên tai nói hai câu gì, chỉ thấy Lam Nhược Lâm đột nhiên nổi giận mở to mắt, hận không thể ăn Đinh Tử, tàn bạo nhìn phía nàng.



Trong mắt kia mang theo hung mãnh hận ý, Đinh Tử nhìn trong lòng căng thẳng!