Trùng Sinh Chi Đích Thân Quý Nữ

Chương 69: Tra nữ, tập thể bị phạt!




Đinh Tử tươi cười nhàn nhạt, thế nhưng trong ánh mắt lại lóe ra nhè nhẹ lãnh ý, nàng không nói lời nào, chỉ là ý vị không rõ nhìn Đinh Ninh Nhi cùng Đinh An.



Thời gian những người này đối đãi nàng, trong phủ bình thường ám đấu không ngừng, các thứ nữ thường thường có thể thống nhất mặt trận, kỳ thực nàng cảm giác mình rất vô tội a, chẳng qua là chiếm cái vị trí đích nữ liền luôn bị nhìn chằm chằm, lúc này nàng không khỏi đối với Đinh Tử nguyên chủ có một chút kính phục.



Vân Tề Nhu mất sớm, Đinh Tử nhỏ yếu tựa hồ một đêm trưởng thành, nàng rất rõ ràng người trong phủ này không tha cho nàng, mà nàng nhất định phải sống sót, vì mẫu thân vì đệ đệ Đinh Trí. Thế nhưng Đinh Tử lúc đó cũng mới năm tuổi, mặc dù Lâm ma ma, Hỉ nhi, Linh nhi là người có thể tin cậy, đối với thủ đoạn mờ ám cũng chỉ điểm nàng một hai, nhưng Đinh Tử tuổi tác còn nhỏ như vậy làm sao có thể hiểu được hết tâm tư bẩn thỉu của người khác, cho nên tâm cơ của nàng không sánh bằng người ta, chỉ có thể xúc phạm, chỉ có thể kiêu ngạo, chỉ có thể ngang ngược, nàng chẳng qua là lấy hành vi quá khích đến bảo hộ nàng cùng Đinh Trí. Ở trong trí nhớ Đinh Tử, trước đây thủ đoạn như vậy của Mã di nương không thể dùng (ý nói tổn hại trinh tiết Đinh Tử á), chỉ sợ cũng là bởi vì Đinh Tử tuổi tác nhỏ lại quá bướng bỉnh, muốn giết chết nàng rất dễ, liên đới Đinh Trí cũng ít có chú ý, hạ độc thủ tự nhiên liền ít đi.



Nếu không phải Phương di nương mang thai, sợ là Mã di nương cũng không ý thức được vấn đề lớn hơn nữa, lúc này mới nghĩ đến mượn cơ hội hại Đinh Trí. Lúc đó thân thể Đinh Tử quá hư nhược, sự việc lại quá mau, đối với lúc đó, dưới tình huống vật chứng nhân chứng đều có, Đinh Tử không có cách nào lúc này mới vội muốn chết! Nhưng nàng dùng phương pháp hủy diệt thanh danh chính mình để bảo vệ đệ đệ, điểm ấy thật ra khiến nàng thập phần kính phục, ít nhất kiếp trước cho dù nàng biết thập nhị hoàng đệ là bị người hại chết, về sau cũng biết là bị ai hại chết, nhưng nàng lại không thể sốt ruột càng không thể vì thập nhị hoàng đệ làm cái gì. Nàng mặc dù âm thầm điều tra cuối cùng cũng tiêu diệt những người đó, nhưng khi nàng nghe thấy tin thập nhị hoàng đệ chết đi, nàng có bao nhiêu hi vọng nàng có thể gào khóc một hồi, phát tiết bi phẫn cùng hận của nàng, cho đến cuối cùng giải quyết xong những người đó nàng có thể khóc nhưng lại khóc không được, chuyện này vẫn là một cái gai trong lòng nàng, nhớ đến lại bắt đầu sinh trưởng. Tiền thân Đinh Tử mặc dù đã chết, thế nhưng mỗi một chuyện nàng làm, cũng có thể làm cho người ta cảm nhận được nàng bảo hộ Đinh Trí, điểm này đến cả Mã di nương và những người này đều không thể không thừa nhận.



Kiếp trước nhân sinh của nàng mặc dù thành công, thế nhưng nàng cảm thấy theo nhân tính thì nàng không có thành công như Đinh Tử tiền thân, Đinh Tử đã làm những việc nàng muốn làm lại không thể làm được!



Nàng, trầm mặc quá lâu!



Đinh Ninh Nhi, Đinh An không cho rằng lấy thân phận của nàng bây giờ, còn có thể bị các nàng dăm ba câu phá hủy, nếu là nàng muốn trực tiếp độc chết Vương thị cũng không phải không thể! Chỉ là chưa đến lúc đó, nàng cũng không muốn dùng phương pháp đơn giản như vậy nhìn Vương thị chết đi, Vương thị hẳn là nhìn càng nhiều, thấy càng nhiều, lòng tham càng nhiều, sau đó sẽ từng món một mất đi, nàng muốn xem ánh mắt tuyệt vọng của Vương thị khi bị hủy. Dĩ nhiên đối với những người Thị lang phủ này, nàng muốn cũng là kết quả này!



Ánh mắt Đinh Tử cực kì lạnh lẽo, ánh mắt sâu thẳm như hàn băng, Đinh Ninh Nhi cùng Đinh An bị nhìn mà trong lòng kinh hãi, nếu là đoạn thời gian trước Đinh Tử sẽ bởi vì bị nói xấu mà thất thanh thét chói tai phản bác, nếu là Đinh Tử không lâu trước đây sẽ nói khéo như rót mật mưu lợi biện giải, thế nhưng hiện tại không nói một lời càng làm các nàng có chút bất an, bởi vì các nàng phát hiện mỗi khi các nàng cảm giác mình bắt được Đinh Tử, đều thấy Đinh Tử thay đổi tình thế, quả thực làm cho người ta khó lòng phòng bị!



“Tỷ tỷ không nói một lời như vậy, xem ra cũng là đối hành vi của mình cảm thấy xấu hổ, như thế cũng chẳng trách tỷ tỷ, tỷ tỷ được Thái hậu coi trọng trong lòng đương nhiên là kiêu ngạo vô cùng, nhất thời đắc ý cũng rất bình thường. Chỉ là tỷ tỷ nói cho cùng là đích nữ, là tôn nữ của tổ mẫu, vẫn không thể quên ân tình của tổ mẫu mới tốt a, tỷ tỷ nói a, không những không thưởng Thị lang phủ, trái lại làm cho tổ mẫu bị Thái hậu trừng phạt đây!” Ngày đó hai tên thị vệ mặc dù hạ thủ ngoan, nhưng chỉ đánh hai bạt tay, Vương thị bôi dược tan máu thượng đẳng trên mặt sớm đã không còn dấu vết gì, chỉ là cái đau kia lại như đánh ở trong lòng, bị chỉ trích này của Đinh Ninh Nhi, cặp mắt kia hận không thể trực tiếp khoét Đinh Tử!



“Nghịch nữ nghịch nữ nghịch nữ a! Thấy lợi vong nghĩa như vậy, làm ra chuyện tổn thương Thị lang phủ, ngươi cũng xứng là nhi nữ của Đinh gia, lần này nếu không thỉnh gia pháp, ta thế nào đối diện với liệt tổ liệt tông Đinh gia.” Vương thị tức giận chụp bàn mắng to.



Đinh Tử nhíu mày cười lạnh, chính là không nói lời nào, trong lòng lại trào phúng không ngớt, làm tổn thương Thị lang phủ, chân chính làm tổn thương Thị lang phủ cũng không phải là nàng a. Mà sắc mặt này của nàng, nụ cười lạnh trong mắt mọi người xung quanh lại thật thật tại tại là một châm chọc thật to, hận đến trong lòng trướng đau!



Đinh An xem thời cơ mở miệng: “Tỷ tỷ không nói một lời, xem ra là hoàn toàn thừa nhận, lúc trước là tỷ tỷ khuyến khích Thái hậu trừng phạt tổ mẫu. Trước bất luận tổ mẫu là thân tổ mẫu, tỷ tỷ làm như vậy là hao tổn hiếu nghĩa, chính là thêm mắm thêm muối như vậy làm cho mâu thuẫn trở nên gay gắt, cũng đẩy Thái hậu đến nơi bất nghĩa, tổ mẫu có công dạy tỷ tỷ từ nhỏ, Thái hậu lại bởi vì một ít việc nhỏ mà xử trí tổ mẫu. Tỷ tỷ có biết ngươi vừa mới cứu tính mạng Thái hậu, nếu tính đối với Thái hậu có ân, tổ mẫu dạy tỷ tỷ có công, đối với Thái hậu lão nhân gia cũng là có phân tình. Hiện tại Thái hậu lại xử phạt tổ mẫu, việc này nếu bị lan truyền ra, không chỉ đối với thanh danh tổ mẫu không tốt, càng khiến Thái hậu trở thành người đại bất nghĩa a. Tỷ tỷ, ngươi thế nào hồ đồ cùng làm bậy như vậy a, muội muội thật thay tỷ tỷ lo lắng, nếu tỷ thường vào cung chiếu cố Thái hậu, nhất định sẽ gây ra nhiều mầm tai vạ a!”



Lời này nghe nói như đại nhân đại nghĩa, lại giấu giếm huyền cơ, Đinh Tử mị mắt nhìn Đinh An, không nghĩ ra nàng ta tâm tư chuyển nhưng khá nhanh a.



Không chỉ hướng trên đầu nàng chụp tội danh bất hiếu ác độc hãm tổ mẫu, lại đem nàng tội hãm hại Thái hậu bất nghĩa chụp mũ đè xuống, lời này nếu thành, đó là tội đại bất kính, tuyệt đối có thể chém. Sau đó lại nhắc tới việc nàng là nữ quan thường ở bên người Thái hậu, kỳ thực vấn đề lớn nhất ở trong này!



Đinh An không nói rõ, lại lập tức đem mạch suy nghĩ của người ta xoay chuyển, Vương thị vừa nghe quả nhiên biến sắc, thầm hận nhìn chằm chằm Đinh Tử, lại nhìn nhìn Đinh An. Đinh Tử này vừa tiến trong cung liền làm bà mất mặt, làm cho bà bị nhục như thế, bà há có thể bỏ qua, nếu để cho nàng ta ở bên người Thái hậu lâu, cánh của nàng sẽ cứng hơn, đến lúc đó chính là nói bà cũng nói không được, dã tâm Đinh Tử hiển nhiên lớn, đáng tiếc bà sẽ không thể để cho Đinh Tử được như ý nguyện. Còn Đinh An trong ngày thường dịu ngoan xử sự xử lý đều rất có chừng mực, chính yếu là di nương của nàng là người bên người Vương thị ra, cùng bà nhất định là một lòng.



Đinh Tử không vì Thị lang phủ suy nghĩ, Đinh An lại không giống với nàng ta, nếu là đổi Đinh An tiến cung hầu hạ, đừng nói Thị lang phủ, dù là bà cũng được nhờ theo, Thái hậu thích thì trong phủ muốn được thưởng cái gì mà không có, nếu ở trong cung đụng tới quý nam nào, dựa vào bề ngoài của Đinh An cùng chức vụ nữ quan thị tùy, mặc dù là thứ nữ cũng là xứng với quý nam. Càng nghĩ Vương thị càng hưng phấn, đến đầu ngón tay đều khẽ run, nghĩ đến phú quý thật to, nhìn lại tiểu tôn nữ bộ dạng phục tùng ghé mắt một lòng vì bà mà công khai lên án, lại càng xem càng hài lòng.



Vương thị thu hồi đắc ý trong mắt, trầm mặt nhìn phía Đinh Tử: “Tử nhi ngươi lần này làm việc quá thiếu suy xét, ngươi trước đây tính cách rốt cuộc quá mức đường hoàng bá đạo, tự nhiên sẽ không hiểu được cách sống chung ở trong cung, đạo lý trong này thật ra khó tránh khỏi, chỉ bất quá việc này không thể có một thì còn có hai. Cũng may lần này nói rõ là ở Thị lang phủ, nếu là truyền đi, đừng nói ân tình giải độc vì Thái hậu, sợ là sẽ phải biến thành bùa đoạt mệnh của ngươi a, ta xem ngươi sau này vẫn là không nên vào cung. Chỉ bất quá Hoàng thượng đã hạ chỉ ý này, lại không thể kháng chỉ không tuân, như vậy đi, tứ muội ngươi bình thường dịu ngoan hiểu chuyện nhất, đến lúc đó nếu trong cung truyền chỉ, ngươi liền cáo ốm không thể đi vào, nhưng Thái hậu không thể không có người chiếu cố, liền có muội muội ngươi giúp ngươi tận hết hiếu tâm”



Đinh Tử trong mắt tràn đầy châm chọc, trong lòng hừ lạnh không ngừng, nụ cười lạnh nơi khóe miệng chậm rãi hạ xuống, trên mặt ngào ngạt trầm sắc, trong mắt sương tuyết bao trùm, cho dù là ai cũng có thể cảm nhận được lãnh ý trên người nàng, lại nghe nàng đạm thanh nói: “Tổ mẫu là ý tứ này?”



Cứ nghĩ Vương thị này là vụng về, ngu ngốc, còn nói ra những lời như vậy. Thế nhưng Đinh Tử cũng không phải ngoài ý muốn, Vương thị tính toán nghĩ muốn đem người tặng vào cung như vậy. Thế nhưng, một, mẹ đẻ là tiểu thiếp Thị lang phủ, là tiểu thiếp cùng thứ nữ xuất thân nha hoàn của lão thái thái, thế nhưng ý tưởng với cao hầu hạ chân long thiên tử, tâm tư Đinh An nhưng thật ra rất sâu a.



Đáng tiếc, nàng xuất thân quá thấp, nàng tuyệt đối không có khả năng trở thành đế phi, cho dù tiến cung thì đẳng cấp tối đa cũng là chiêu dung, dù là thăng cũng vĩnh viễn không có khả năng lên tới phi vị. đầu óc Đinh An cũng là kẻ ngu xuẩn, cho rằng bằng vào điểm tiểu bản lĩnh này của nàng ta đã có thể trà trộn vào trong hoàng cung?



Đinh Tử rũ mắt trầm tư, thời khắc mấu chốt nàng ta có thể bang trợ nàng một phen? Trong cung hai đại đầu sỏ Hoàng hậu, Hạ quý phi đều có ý kiến với nữ nhi của Thị lang phủ, ngày đó Đinh An đã lưu lại ấn tượng cực xấu, nàng ta vạn không có khả năng có ngày nổi danh. Chỉ bất quá Đinh An tâm tư cũng thâm hậu, tiến vào cung lại không thể đoán được, vì thế vạn bất đắc dĩ, nàng tuyệt sẽ không để cho Đinh An cơ hội ‘nguyệt phàn hướng cao phong’ (hàm ý ám chỉ có được địa vị cao sang, trên người khác).



Thấy Đinh Tử nói một câu, liền trầm mặc xuống, Vương thị tự nhiên cho rằng Đinh Tử là không muốn Đinh An thay nàng, trong tay có chút ít quyền lợi liền cho rằng mình có bản lĩnh hơn người, nàng cho rằng nàng là cái gì? Về điểm tiểu tâm tư này còn có thể lừa gạt bà, hừ! Tuyệt không thể để cho Đinh Tử tiếp tục bừa bãi, nếu có lần sau nữa, Thái hậu chẳng phải là muốn trực tiếp chém đầu của bà! Ngẫm lại ngày đó sợ hãi trong lòng Vương thị liền hận: “Tử nhi ngươi như vậy đem mặt Thái hậu không để ý, tổ mẫu đây là đang giúp ngươi, ngươi cần phải cẩn thận suy nghĩ…“



Đinh Tử âm thầm tính toán thời gian, nàng chờ Đinh Bằng hạ triều trở về, hơn nữa nàng sớm truyền tín hôm nay sẽ về, Đinh Bằng hạ triều hẳn sẽ lập tức hồi phủ mới đúng, bên tai nghe Vương thị nói, Đinh Tử lại chú ý tiếng bước chân bên ngoài, nghe tiếng hơi có chút gấp, so với nữ tử bình thường thanh âm bước chân nặng hơn một chút, Đinh Tử đột nhiên hừ lạnh một tiếng, cắt ngang Vương thị: “Tổ mẫu, người nói như vậy với ta, là muốn chết sao?”



Đinh Tử trầm mặc một lát, thanh âm đột nhiên giống như một đao lợi kiếm đâm ra, tất cả mọi người trong phòng khách đều sửng sốt.



Ba di nương từ lúc vừa mới bắt đầu đã ngồi trầm mặc nhìn Đinh Tử, cũng không khỏi vì nàng không nhìn được mà hừ lạnh lên tiếng. Vương thị không phải thế nào, đó cũng là tổ mẫu của Đinh Tử, tội bất hiếu một khi áp xuống, Đinh Tử liền không thể phản bác. Nàng cho rằng làm người tâm phúc ở trước mặt Thái hậu liền rất giỏi bao nhiêu? Nếu lúc này truyền ra tên nàng bất hiếu, sợ là người xử trí nàng chính là Thái hậu. Hoàng gia làm tấm gương cho Đại Tề, sao có thể chịu được người bên cạnh vi phạm luân lý như vậy, quả thực không sợ chết.



Vương thị bị chấn kinh sửng sốt, nhìn trong mắt Đinh Tử thâm trầm tối tăm, trong lòng nổi lên bất an, nhưng lập tức lại là đầy ngập lửa giận phun trào: “Ngươi bất hiếu, thế nhưng rủa ta chết, ta đây là cái mệnh khổ a, trong phủ chỉ có một cháu ruột nữ nhưng lại bất hiếu như này, vì một hư danh mà rủa ta như vậy. Ta là cản người khác nói a, ta chết là có thể nhường đường cho ngươi, không ai quản ngươi có phải hay không? Hôm nay nói cái gì, ngươi đều phải hướng trong cung hồi bẩm, sau này để cho Đinh An tùy thị bên người Thái hậu, ngươi xảo trá cùng ác độc như vậy, ta tuyệt đối sẽ không đem toàn bộ an nguy của Thị lang phủ đặt ở trên người của ngươi. Ngươi đầu tiên là khuyến khích Thái hậu đánh ta, sau lại bất hiếu nguyền rủa ta chết sớm, theo tội cũng phạt năm mươi đại bản, vào Quan gia miếu một năm!”



Đinh Tử cười lạnh: “Tử nhi ở trong cung mười ngày, dè dặt cẩn thận chiếu cố, chớ nói được sủng ái cái gì, chỉ sợ có cái gì làm không xong liền bị phạt, Tử nhi ở trong cung tưởng niệm người nhà cũng không thể bốc đồng muốn trở về, nếu không phải ta lấy thân thể cố gắng làm tốt, Thái hậu sợ còn sẽ không thả người. Ta vốn mang theo tâm tình vui sướng hồi phủ, hai vị muội muội lại là đem ta đẩy ra, vừa đến liền tính cho ta cái tội danh bất hiếu với tổ mẫu, đây là chụp mũ, Tử nhi vạn không dám nhận. Tổ mẫu, muội muội vẫn nói là ta làm cho Thái hậu đánh tổ mẫu, ta ở trong cung lại là nhân sinh không quen, không thể không nói hận không thể đem chính mình biến thành câm điếc chỉ sợ nói sai cái gì, ta muốn hỏi một chút tổ mẫu cùng hai muội muội, các ngươi mở miệng nói ta khuyến khích Thái hậu đánh tổ mẫu, chứng cứ ở đâu, có thể có nhân chứng nào, hay là các ngươi không căn cứ suy đoán oan uổng ta!”



“Tỷ tỷ lời này nói…”



“Im miệng!” Đinh An còn muốn nói điều gì, Đinh Tử đột nhiên vừa quát, chợt đi qua, ngẩng đầu “ba ba” cho nàng ta hai bạt tay!



“Đinh Ninh Nhi, Đinh An, bản quan hiện là nhị phẩm nữ quan trong cung, các ngươi vừa là thứ muội của ta, thấy đích tỷ không hành lễ là tội thứ nhất, nhìn thấy cung viên triều đình không quỳ không hành lễ là tội thứ hai, lợi dụng lòng tin của tổ mẫu các ngươi thâm độc nói mệnh quan đối triều đình bất kính là tội thứ ba, mưu toan suy đoán thánh ý là tội thứ tư, không có tư cách lại hạ lệnh trách đánh mệnh quan triều đình là tội thứ năm!”



Mọi người toàn bộ kinh ngạc, lại không ngờ tới Đinh Tử lời nói mau lẹ như vậy, thần sắc nghiêm nghị, Đinh Ninh Nhi giả vờ trấn định, nhưng vẫn bị chấn kinh, này… Đinh An không phải nói tuyệt đối sẽ không gặp chuyện không may sao, thế nào làm cho Đinh Tử vừa nói lại liệt ra nhiều tội như vậy? Đinh Ninh Nhi cười mỉa: “Tỷ tỷ đây là làm gì, chúng ta là tỷ muội bình thường ở chung lấy hòa hợp làm thỏa đáng, tỷ tỷ không muốn người ta cho rằng ngươi đối với tổ mẫu bất hiếu, cũng không cần làm chúng ta sợ như vậy a!”



“Đe dọa? Các ngươi cho rằng đây chỉ là đe dọa?” Đinh Tử hai mắt trừng trừng, lại âm trầm cười lạnh nói: “Ta là nữ quan thánh chỉ đặc biệt tứ, các ngươi chẳng qua là thứ nữ của tiểu thiếp đê tiện nhất trong phủ, tổ mẫu lại không có cáo mệnh. Ta hỏi các ngươi, các ngươi ai có tư cách chỉ trích ta đồng thời đánh tội ta. Hôm nay ta chính là nữ quan hậu cung, đánh ta chỉ có đương triều Hoàng đế hoặc quý nhân hậu cung, các ngươi từng người một bình dân không có phẩm cấp, nói gì tới quyền lợi! Chẳng lẽ các ngươi còn muốn ngỗ nghịch triều đình, mưu hướng soán vị hay sao?” Đinh Tử lên án sao mà nghiêm khắc, mọi người cảm thấy ngực đột nhiên bị ép chặt, thế nhưng đều thất thanh kêu to.




“Không có, Đinh Tử ngươi chớ nói lung tung, ngươi căn bản là…” Mã di nương vừa mới ở trong cung chịu phạt, đối với những lời này mẫn cảm nhất, tiếng kêu của ả lớn nhất, Đinh Tử lại tức giận thiêu đốt ở đáy mắt, hơi nghiêng thân chuyển hướng đi qua phía Bạch di nương, “Bốp bốp” đánh Bạch di nương hai bạt tay, bạt tay này là Đinh Tử cố ý thêm vào nội lực, Bạch di nương bị đánh hai lỗ tai nổ vang, trong miệng phun máu, một tia đỏ tươi trong mắt kia rất nhanh chớp động đã rất nhanh bị đánh tan, không thể tin tưởng nhìn Đinh Tử.



“Bạch di nương một là làm việc trong phủ, chưởng quản việc phủ, hai là mẹ đẻ của tứ muội, ba là người trước kia đi theo tổ mẫu được lợi, gặp chuyện không biết khuyên bảo, tùy ý tứ muội mắc thêm lỗi lầm nữa, chịu tội nặng thêm.”



“Bốp bốp bốp bốp” lại liên tục bốn bạt tay, thẳng đánh Bạch di nương mắt nổ đom đóm, đầu óc một trận choáng váng ngã vào trên ghế không đứng lên nổi.



Đinh Tử chuyến đi này vì chấn trụ mọi người, các nàng đều không thể tin tưởng nhìn nàng, nhất thời cũng không phản ứng lại, xoay người đi tới trước Phương di nương “Bốp” một bạt tay có lực lượng vừa phải, Phương di nương lập tức ủy khuất muốn khóc, Vương thị ánh mắt phiếm hồng: “Phương di nương thân vì Thị lang phủ khai chi tán diệp là đại sự, không ở trong viện nghỉ ngơi thật tốt, tùy ý tam muội ở trước mặt tổ mẫu loạn nói huyên thuyên, quấy rầy tổ mẫu yên tĩnh, bất kính bất hiếu!”



Đi tới trước mặt Mã di nương, Đinh Tử trực tiếp vươn chân “Bốp, đông!” Mã di nương tựa trên ghế trực tiếp bị đạp ngã xuống đất, “Mã di nương thân là thiếp thất trong phủ không biết vì Thị lang phủ suy nghĩ, thế nhưng dạy nhị muội ở trong cung cùng người tằng tịu với nhau, lại cùng kẻ mà Đinh Tử ta không thành hôn, chẳng đáng nhất là cùng Phùng Ngọc Hoa kia yêu đương vụng trộm, không ở trong sân nghĩ lại sai lầm, còn dám rêu rao làm cho Thị lang phủ bị người pha trò, nên đánh!”



Tựa hồ chỉ là chuyện trong chớp mắt, Đinh Tử vang vang nói một lần, đảo mắt đem người đánh rồi định tội. Đinh Tử chợt quay người lại, lại là hướng về phía Đinh Ninh Nhi mà đến, Đinh Ninh Nhi lập tức bị dọa thét chói tai: “Đinh Tử, ngươi quá không biết tốt xấu, tổ mẫu cùng các muội muội di nương đều là suy nghĩ cho ngươi, ngươi phạm hạ…“



Đinh Tử lại một phen kéo cổ áo Đinh Ninh Nhi, trên tay tựa như không đau, “Bốp bốp bốp bốp bốp…” Không ngừng đánh vào mặt Đinh Ninh Nhi, Đinh Ninh Nhi bị đánh đầu không ngừng lay động, trong miệng chảy máu, cuối cùng bị đánh nôn phun ra, thân thể Đinh Tử hơi nghiêng qua, trên tay lại không dừng, tiếp tục đánh.



Vương thị tức giận đầu óc nghe nổ vang vang không ngừng, toàn thân run chỉ vào Đinh Tử kêu to “Hỗn trướng, còn không dừng lại cho ta, nghiệt nữ thế nhưng không đem ta để vào mắt, nắm lấy cho ta, còn không giật lại cho ta!”



Nha hoàn bà tử trong Thọ An đường cũng thực bị dọa, nghe thấy tiếng quát của Vương thị mới tiến lên kéo Đinh Tử, ai biết Đinh Tử lại là trợn tròn mắt gầm lên: “Ai dám động bản quan, liền lấy tội đánh mệnh quan triều đình trực tiếp lôi ra phạt trượng” Chúng nô tài kinh hãi, run rẩy tay cứng lại tại chỗ, Đinh Tử lại đánh gần mười bạt tay, tiện tay vung ra, Đinh Ninh Nhi như khối giẻ rách bị ném xuống đất, ánh mắt Đinh Tử như sói trực tiếp nhìn phía Đinh An.



Đinh An không ngờ Đinh Tử hiện tại cả gan làm loạn như vậy, thế nhưng ngang nhiên phản kháng tổ mẫu như vậy, nàng đến vương bài hé ra cũng không có, nàng bất luận xuất thân thân phận cũng không phải là đối thủ Đinh Tử, nhìn một vòng người bị đánh, Đinh An cả kinh liên tục lùi mấy bước, Đinh Tử lại bước nhanh mấy bước, trực tiếp vươn chân “Phanh” đem Đinh An đá ra xa hai thước, Đinh An khụ một tiếng chợt cảm thấy lòng buồn bực dị thường, trong lòng nhè nhẹ sợ hãi run run.



“Tứ muội ở trong cung không biết liêm sỉ cầm tú khăn của mình mưu toan quyến rũ Phùng Ngọc Hoa, việc bị phát hiện, vì che giấu hành vi phạm tội mà ác ý chụp mũ ta, thủ đoạn ác độc! Sau khi hồi phủ không tự hối lỗi, không để ý thân thể tổ mẫu, làm cho nàng tức giận mệt nhọc vì vậy bất hiếu, trưởng tỷ như mẹ, ta hôm nay dạy ngươi hiểu rõ quy cư!” Nói xong “Bang bang” liền đạp hai cái, trực tiếp đem Đinh An đá đến trước ghế Vương thị, Vương thị tức giận trên mặt tím hồng, đỉnh đầu tựa hồ có khói trắng toát ra, “Ngươi ngươi…” Chỉ vào Đinh Tử nửa câu nói không nên lời.



Đinh Tử mắt lạnh nói: “Tổ mẫu trong cung hành sự không suy xét liền tùy tiện định tội danh Tử nhi, đầu tiên là bất kính Hoàng hậu, sau là cùng nam nhân tư thông, tổ mẫu có nghĩ đến, có tưởng tượng qua tâm tình Tử nhi. Hiện nay Tử nhi từ trong cung đi ra, tổ mẫu một chút cũng không có an ủi, ngược lại trước mắng một mình ta tội bất hiếu, nếu tên ta cõng tội bất hiếu này, ta còn có mặt mũi gặp người sao, ta dù là chết cũng khó lấy lại thuần khiết. Tổ mẫu lại vẫn có ý nghĩ kỳ lạ để cho tứ muội thay ta đi tùy thị trong cung, tổ mẫu ngày đó cũng cùng người trong phủ cùng tiếp thánh chỉ, chẳng lẽ không biết thánh chỉ vì sao hạ như vậy? Hoàng thượng chỉ tên ta Đinh Tử là tùy thị dành riêng cho Thái hậu, đó chính là thánh chỉ, cho dù Tử nhi không muốn làm vậy cũng nhất định phải làm. Tổ mẫu vì sao hồ đồ như vậy, người cho là người – một tổ mẫu của Thị lang phủ liền có thể coi thánh chỉ bằng không, tùy tiện chọn một người là có thể thay thế ta đi trong cung thị tùy? Chẳng lẽ tổ mẫu không biết kháng chỉ không tuân, chính là đại bất kính, tổ mẫu là muốn đem một nhà Thị lang phủ toàn bộ chôn vùi, bao gồm ta ở bên trong toàn bộ cùng người không chết không được?”



Vương thị vốn tức giận sắc mặt tím hồng, càng ngày càng tái nhợt, đang lúc Đinh Tử nói ra chữ chết, hai đầu gối bà ta chợt quỳ xuống đất, thế nhưng run rẩy như lá liễu trong gió.



Mà Đinh Tử nói liền một mạch, vốn còn muốn tức giận mắng nàng một câu, mọi người lúc này lại thực bị chấn trụ!



Bởi vì Đinh Tử nói những câu có lý, làm cho các nàng căn bản không dậy nổi nửa phần biện giải, do cái chữ chết kia, khiến các nàng khủng hoảng, vốn các nàng là nghĩ bản lĩnh của Đinh Tử này các nàng còn có thể không biết sao, Đinh Tử hồi bé bừa bãi nhất, thật ra cũng thích nhìn nàng ta cường ngạnh nhưng lại chịu bó tay như thế, lần này chẳng qua là nàng mạng lớn vừa vặn giải độc cho Thái hậu mà thôi. Các nàng cũng thực sự cảm thấy ở trong cung bị ủy khuất mơ tưởng nhân cơ hội cáo trạng Đinh Tử, vì cho Đinh Tử hạ mã uy, mặc dù nàng làm nữ quan cũng không thể ở trong phủ quá mức bừa bãi, nên liền nói cùng Vương thị. Hơn nữa cho dù triều đình có thánh chỉ, tuy Hoàng đế miệng vàng lời ngọc thế nhưng cũng không phải là người hồ đồ, có đôi khi quan viên này bất lực cũng phải tìm người khác giúp đỡ, hoặc là bị bệnh dù sao cũng phải có một người tiếp nhận.



Tùy thị cho Thái hậu cũng không phải mỗi ngày, chỉ là thỉnh thoảng, có thể thấy được Thái hậu chỉ nhớ kỹ ân tình của Đinh Tử, cũng không thực thấy nàng ta có bao nhiêu tốt. Đến lúc đó Đinh An này càng nhu thuận đi vào, nói không chừng so với Đinh Tử còn được Thái hậu thích hơn, mọi người lúc đó là nghĩ tới những thứ này, vì thế căn bản không để ý việc Đinh Tử được phong nữ quan. Huống chi Đinh Tử thân có chức quan, nhưng nàng chung quy chỉ là tôn nữ của Vương thị, ở trước mặt Vương thị nàng vĩnh viễn thấp hơn vì là vãn bối, nếu không đỉnh đầu bị chụp mũ bất hiếu, hoàng cung trước hết phải xử lý chính là nàng!




Thế nhưng bây giờ các nàng hành sự như vậy, nhưng không phải là kháng chỉ không tuân, này… Nếu như Đinh Tử nói ra, Thị lang phủ phải làm sao, các nàng liền phải chết sao, tại sao có thể, làm sao sẽ?



Đinh Bằng vội vã gấp trở về vì Đinh Tử đón gió tẩy trần, từ ngoài cửa liền nghe nói Đinh Tử xuống xe ngựa trực tiếp đến Thọ An đường thỉnh an, hắn còn thấy nàng là đứa hiếu thảo, chỉ là không ngờ đến gần thọ yến đường, nghe thấy Đinh Tử nguyền rủa Vương thị, hắn vốn muốn gầm lên ai biết nghe xong Đinh Tử nói xong, lòng hắn nhất thời có một cỗ lãnh ý lạnh thấu tâm. Đinh Tử là đánh từ đầu tới các phòng, đến tổ mẫu Vương thị thường ngày cao cao tại thượng cũng nhất định nói, Đinh Bằng không những không cảm thấy Đinh Tử quá mức, trái lại cảm thấy những nữ nhân ngu xuẩn kia quả thực đáng chết!



Đinh Tử đây chính là nữ quan nhị phẩm nội cung, so với chức quan của hắn còn cao hơn, hơn nữa chức quan này không phải thuộc vào loại cung nữ quét tước, có đôi khi đều khả năng bởi vì nói chuyện phiếm một câu mà muốn mạng của một đại thần, mấy đại thần bên ngoài không dám đắc tội nhất là người trong cung, nhất là thiếp thân hầu hạ quý nhân như thái giám cùng với đám cung nữ.



Hiện tại bất luận Đinh Tử có thực sự được sủng ái Thái hậu hay không, nhưng nàng có nữ quan vị trong người, dưới tình huống bình thường dù là Vương thị tổ mẫu này thấy nàng đều phải hành lễ vấn an, không biết nặng nhẹ dám trước mặt chất vấn. Đinh Bằng ngày đó đã chỉ điểm Vương thị chuyện này là Thái hậu cảnh cáo, làm cho bà không nên để ở trong lòng, lão nương hồ đồ này lại bị hai thứ nữ tùy tiện dỗ hai câu liền tìm Đinh Tử phiền phức, đáng trách a, quá vô tri!



Huống chi hắn nghe sự tình trong Trường Lạc cung kia, đối với ba thứ nữ trong phủ này cũng thất vọng cực độ, Đinh Tĩnh không biết liêm sỉ cùng người tư thông, chứng cứ vô cùng xác thực còn đổ tội cho người khác.



Đinh An bình thường nhìn là một đứa yên tĩnh ổn trọng, không ngờ khăn tay của mình rơi xuống trong phòng kia, vì bảo vệ thuần khiết chính mình mà chuyện hại đích trưởng tỷ cũng dám làm. Việc này các nàng không biết cảnh tỉnh, trái lại cắn Đinh Tử không buông, quả thực khiến Đinh Bằng tức giận không gì hình dung được bọn họ.



Đinh Tử nói xong lời cuối cùng, Đinh Bằng càng nghe càng nghiến răng, căn bản không muốn đi vào, liền muốn chờ Đinh Tử đánh chửi giải giận, cuối cùng đến cái nương không bớt việc kia cũng dạy dỗ một trận, bằng không luôn tự cho là đúng mà cản trở hắn. Mấy năm nay chức quan của hắn mãi không thăng tiến, cùng ánh mắt thiển cận của Vương thị cũng có quan hệ nhất định.



Lúc này Đinh Tử mặt lạnh lùng đứng bất động ở Thọ An đường, chờ đám người Vương thị bị dọa ngồi yên, ngã xuống đất, lại không có một nhúc nhịch, có chút là đau, có chút là dọa, có chút thì phức tạp, các loại cảm giác khác nhau có thể có đều có.



Đinh Bằng thấy thời cơ không sai biệt lắm, bước nhanh đi tới, chân mày nhíu chặt, Vương thị vừa nhìn thấy hắn tiến vào, vẻ mặt mừng rỡ muốn cho hắn nói hộ. Bị Đinh Tử đánh cũng đánh, mắng cũng mắng, xem như là nhất thời rõ ràng hiện trạng, nếu Đinh Tử tiến cung cáo trạng, những người này ở đây một cũng đừng muốn sống. Đinh Tử có ân tình đối với Thái hậu, nàng không có chuyện gì, thế nhưng các nàng làm sao bây giờ? Giờ khắc này các nàng không có người nào không hận mình xúc động, Vương thị càng đem Đinh Ninh Nhi, Đinh An ghi hận, hận không thể hiện tại lập tức xé các nàng.



Đinh Bằng hừ lạnh: “Ngu xuẩn! Tử nhi giáo huấn đúng, nếu không từng người cũng không nhớ lâu, còn ở nơi này tự cho mình siêu phàm. Cũng không lạ, bất quá đều là di nương trong phủ ta, thứ nữ không được mặt bàn, đối trưởng tỷ bất kính như vậy là đã vi phạm hiếu đạo, trái lại còn ác ý hãm hại Tử nhi. Hôm nay trở về mỗi người sao một nghìn bản hiếu kinh cho ta, để nhớ lâu!” Ngược lại nhìn về phía Bạch di nương bị đánh sắc mặt nóng đỏ lên, lòng Đinh Bằng càng thêm chán ghét, “Bạch di nương tiếp chưởng việc phủ, trong phủ nhiều lần gặp chuyện không may, lần này càng thất trách, không có tư cách lại chưởng quyền to trong phủ. Ngươi lập tức thu dọn sổ sách cho ta, sau này Thị lang phủ liền do Tử nhi chưởng quản, ai không phục trực tiếp phạt đi!”



“Vâng, tiện thiếp đã biết, lập tức cho người đi xuống chỉnh lý.” Bạch di nương ánh mắt cực nhanh chuyển hai vòng, liền phân phó đại nha hoàn phía sau làm việc, chính mình thì ngồi ở ghế tựa mà thở phì phò, trên mặt nóng đau như lửa đốt, như một cây châm sắc bén không ngừng đâm vào nàng ta. Đinh Tử lấy ở đâu lực tay lớn như vậy chứ, đáng trách, đau quá a!



Đinh Tử trong lòng cười lạnh, nàng chính là chờ Đinh Bằng đi ra, lại không nghĩ rằng phải đợi đến khi nàng đem mọi người đánh, Vương thị cũng đều mắng xong hắn mới đi ra. Xem ra Đinh Bằng này cũng là người lãnh huyết đến bất hiếu, nàng náo lớn như vậy chính là có vài phần ý tứ muốn nắm quyền, bất quá nàng không muốn chỉ một chút liền nhận lấy, nói chung cần trải qua một chút giai đoạn.



Thế nhưng buổi nói chuyện vừa rồi của nàng vừa đủ làm cho Đinh Bằng ý thức được chuyện nghiêm trọng, hắn nếu không cho mình một xử phạt hợp lý, tức giận trong lòng như vậy một ngày kia đi cáo trạng với Thái hậu, xui xẻo chính là cả Thị lang phủ, vả lại Vương thị ở đây dám buộc nàng giả bộ bệnh không tiến cung rồi thay đổi người đi vào, chính là trọng tội kháng chỉ!



Đương nhiên Đinh Tử cũng đoán chắc Đinh Bằng là người không đủ khôn khéo, nhưng cũng đã làm quan nhiều năm, cái nhìn chắc chắn sẽ không thiển cận như Vương thị vậy, hắn so với những người này cũng có thể nghĩ ra được giá trị lợi dụng của mình, tại loại thời gian này hắn chỉ biết ngầm lấy lòng nàng, tuyệt đối sẽ không đối với nàng quá mức, cho nên nàng dám náo lần này. Một là xuất đầu lúc này là do bị thiết kế mà tức giận, hai cũng là lập uy!



“Tỷ tỷ, tỷ tỷ, ngươi bị khi dễ, di nương cùng thứ tỷ tỷ khi dễ ngươi có phải hay không, tỷ tỷ ngươi đừng khóc, Trí nhi yêu thương ngươi!” Tiếng Đinh Trí trẻ con êm ái mang theo nức nở truyền đến, sau đó một bóng ảnh nhỏ màu lam sắc cấp tốc chạy đến nhào vào trong lòng Đinh Tử.




Đinh Tử ôm chặt Đinh Trí, có chút buồn cười, sờ sờ mái tóc mềm của Đinh Trí, đệ đệ này của nàng cũng có một mặt lòng dạ đen tối như vậy a.



Mã di nương, Bạch di nương, Phương di nương, Đinh Ninh Nhi cùng Đinh An nghe thấy Đinh Trí nói, quả thực thiếu chút nữa trực tiếp tức giận mắt trợn trắng muốn hôn mê. Đinh Tử chỗ nào chịu ủy khuất, hiện tại bị đánh bị chửi sắp sửa bị trị tội chính là các nàng, con mắt nào của hắn nhìn thấy Đinh Tử chịu ủy khuất, đây là cái mắt gì, mù sao? (Sally: Haha Trí nhi so cute)



“Ô ô tỷ tỷ mắt đều đỏ, tỷ tỷ không khóc, Trí nhi sẽ bảo hộ tỷ tỷ” Đinh Tử phát thệ rồi nắm chặt quả đấm nhỏ, trên khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn một mảnh kiên nghị, đem Đinh Tử dấu ở phía sau, hướng về phía Mã di nương đang đứng tức giận nhìn sang, “Là các ngươi khi dễ tỷ tỷ của ta, phu tử học đường nói qua thiếp chính là nô tỳ trong phủ, các ngươi là nô tỳ không biết xấu hổ cũng không hiểu tôn ti đánh chửi tỷ tỷ – đích trưởng nữ trong phủ này, quả thực chính là nô đại lừa chủ, nên… nên trượng tễ!” Đinh Trí bĩu môi hình như không rõ ràng lắm trượng tễ là cái gì, lại hướng về phía Mã di nương đang đứng mà tàn bạo trừng mắt, đôi mắt hắn như thủy linh tinh thuần.



Mã di nương, Phương di nương, Bạch di nương, Đinh Ninh Nhi, Đinh An tức giận đến hút không khí, chính là nói không ra lời, không phải các nàng khi dễ đánh chửi Đinh Tử, nói mắng ngay từ đầu thì có mấy câu như vậy, nhưng lúc nào đánh. Tiểu quỷ đáng chết này chỉ thấy tỷ tỷ nàng ủy khuất đỏ vành mắt, chẳng lẽ không thấy trên người các nàng đều mang thương tích sao? Bọn họ là cố ý, nhất định là cố ý nhìn các nàng chật vật, còn chế nhạo các nàng!



Các nàng tức giận muốn mất lí trí, hận không thể trực tiếp đạp Đinh Trí một cước cho chết đi! Trời a, Đinh Tử các nàng còn có thể mắng, độc tử (nhi tử duy nhất) trong phủ các nàng không có nhắm vào cũng không dám tùy tiện nói, Vương thị không quan tâm Đinh Tử nhưng đối với Đinh Trí chân chính là đau ở trong lòng, đến Đinh Bằng cũng thập phần coi trọng hắn. Sự tình phát triển đến mức không thể thu xếp, nếu Đinh Bằng thấy các nàng đánh chửi Đinh Trí, không phải đánh chết cũng trực tiếp ném ra phủ!



Nhẫn, nhẫn, các nàng chỉ có thể nhịn!



Báo thù cần gì nhất thời, lần này có hại, lần tiếp theo các nàng sẽ đòi lại gấp mười gấp trăm lần! Đinh Tử dù là nữ quan thì thế nào, muốn hại nàng, biện pháp còn nhiều mà. Các nàng ai trong tay đều chưa dính qua máu người chết, chết thêm một người đối với các nàng mà nói đều là chuyện không sao cả, chỉ là lần này thua thảm một chút mà thôi, Đinh Tử cho rằng nàng có thể thời khắc bảo trì tinh lực, căn bản không có khả năng!



“Trí nhi ngoan, tỷ tỷ không có việc gì, tỷ tỷ không bị người khi dễ, vừa rồi chỉ là cùng di nương và bọn thứ muội muội chơi trò chơi, ngươi xem thực sự giống hay không, cũng đã lừa gạt được Trí nhi thôi.” Đinh Tử sờ sờ đầu Đinh Trí nhẹ nhàng giải thích, nghe thấy Đinh Tử nói và Đinh Bằng cùng với Vương thị đứng bên cạnh rõ ràng thở dài một hơi, không khỏi tự nhủ Đinh Trí ra thật đúng lúc a, nếu không, sợ là Đinh Trí thấy tỷ tỷ Đinh Tử bị uất ức mà thương tâm thì còn không biết tức giận đến mức nào. Bây giờ nói chơi, lần này nhờ Đinh Tử không vạch trần bọn họ, bọn họ xem như là tránh được một kiếp.



Nhưng con người chính là như vậy, mới vừa rồi còn bị dọa đến không dậy nổi nửa phần ác niệm, vừa nghĩ tới an nguy của mình đã không sao, lập tức nghĩ các loại phương pháp phản kích, đầu óc cũng đột nhiên làm việc rất nhanh.



“Thật vậy sao, chơi tốt lắm sao, di nương và các thứ tỷ tỷ diễn như thực, Trí nhi cũng muốn chơi, đùa các nàng ngã xuống đất như thế giả bộ đau nhìn thật vui a, Trí nhi cho tới bây giờ không chơi đùa, Trí nhi cũng muốn. Tỷ tỷ, lấy thứ gì đó chơi a, chơi thật khá đi!” Đinh Trí vẻ mặt hiếu kỳ hỏi, Đinh Tử lại nhìn thấy trong mắt Đinh Trí bốc ngọn lửa nhỏ đang không ngừng nhảy. Hiển nhiên Đinh Trí đã ghi hận cũ, hơn nữa lòng dạ cực hẹp hòi muốn đánh lại Mã di nương kia một lần, thỏa mãn hả giận.



Đinh Tử đột nhiên cười lên: “Hảo hảo, tỷ tỷ cùng ngươi chơi, bất quá tỷ tỷ mới từ trong cung trở về, ăn sáng còn chưa có dùng, vừa mệt vừa đói, Trí nhi trước bồi tỷ tỷ cùng dùng bữa được không a?”



“Tốt tốt, tỷ tỷ nhiều ngày như vậy không nhìn Trí nhi, Trí nhi rất nhớ ngươi a.” Đinh Trí hơi bĩu môi, vẫn nghe lời gật đầu nói.



Đinh Tử cười sờ sờ đầu của hắn, đầu nhỏ này xúc cảm thế nào cứ tốt như vậy, sờ thế nào cũng không đủ, sau đó trên mặt có mấy phần nghiêm túc nhìn Đinh Bằng, Vương thị hành lễ: “Tổ mẫu phụ thân, Tử nhi đi về trước dùng bữa … Tổ mẫu, Tử nhi ở trong cung căn bản không có cơ hội nói thêm cái gì, Thái hậu làm thế nào Tử nhi không biết, bất quá Tử nhi tuyệt đối không có ý nghĩ không để ý Thị lang phủ, cũng tuyệt đối sẽ không đối với tổ mẫu thật tình thương yêu ta có cái loại ác niệm này, Tử nhi không phải là không hiếu thuận với người, không dám làm chuyện sẽ bị thiên lôi đánh xuống này!” Chỉ bất quá hiếu thuận của nàng chỉ đối với ai thật tình đối tốt với nàng, đối loại người như Vương thị này có cố ý thì thế nào, dù sao bà ta không có tâm đối với mình, nàng không cần khách khí.



Đinh Tử mang theo Đinh Trí vừa mới ly khai, Đinh Bằng liền tức giận vỗ bàn.



“Ngu xuẩn không còn gì để nói, cũng không biết Tử nhi hiện tại là thân phận gì sao, há là người các ngươi dám hại dám mắng, quả thực không biết sống chết, đánh thật tốt, thế nào đánh không chết các ngươi?”



“Lão gia, tiện thiếp biết sai rồi, tiện thiếp cũng bất quá ngồi ở trong này, đều không nói chuyện, đại tiểu thư lại vẫn ra tay đánh người!” Mã di nương khóc nước mắt lưng tròng, dù là Phương di nương, Bạch di nương cũng đỏ vành mắt, Đinh Bằng nhìn càng tức giận không chịu nổi.



“Đánh ngươi thì thế nào, chuyện Đinh Tĩnh không biết xấu hổ đã làm ra còn sợ người ta nói sao, lão gia ta tại triều mấy ngày nay, không biết bị bao nhiêu người đâm cột sống mắng đâu, các ngươi muốn lão gia ta sống như thế nào? Việc này cũng không phải là Tử nhi sai, các ngươi từng người một biết sai không thay đổi còn muốn ra oai phủ đầu với Tử nhi, hừ, đều đã làm ra chuyện mất mặt xấu hổ, lại xảy ra chuyện gì đừng trách ta không khách khí.” Đinh Bằng xanh mặt, nhìn mặt Vương thị kia cũng không cho sắc mặt tốt, “Nương, nhi tử vừa mới hạ triều cũng hơi mệt chút, sẽ không giúp ngươi.” Nói xong cất bước lớn ly khai.



Vương thị có ý định kêu lên một tiếng, thế nhưng lúc này cũng biết nhi tử là bị chọc tức, cũng không muốn lại tìm mắng cho mình nên cái gì cũng chưa nói, thế nhưng quay đầu nhìn lại Đinh An, Đinh Ninh Nhi trên mặt đất, tức giận mắng: “Hai tiểu tiện nhân ác độc, Đoàn ma ma vả miệng cho ta, đến khi ta nói dừng mới thôi!”



“Dạ, lão phu nhân!” Đoàn ma ma trong mắt xẹt qua lãnh lệ, kêu thô sử ma ma liền thi hành…



Đinh Bằng ra Thọ An đường vốn muốn về thư phòng, nhưng chỉ là muốn, cuối cùng vẫn là xoay người đi Tử Trúc viện của Đinh Tử, xảy ra việc này hắn nên hảo hảo an ủi một phen mới được, vạn không thể để cho Đinh Tử đối với người phụ thân này có hiềm khích, phú quý của hắn còn phải dựa vào nàng a!



Tới Tử Trúc viện, Đinh Bằng nhưng thật ra thở dài một hơi, Đinh Tử sáng nay không ăn cái gì, hồi phủ lại lăn qua lăn lại lâu như vậy, hơn nữa Đinh Trí bên người khẩu vị tốt, thậm chí ăn hai chén, trên bàn cơm thường thường cùng Đinh Trí trò chuyện, nói chuyện tin đồn thú vị, kế tiếp lại nói chuyện học hành gì gì đó, gặp chỗ không biết cũng cung kính thỉnh giáo Đinh Bằng, nhất thời làm cho lòng Đinh Bằng hư vinh bành trướng.



Tử nhi còn là một đứa hiểu chuyện, biết cùng ai sinh khí (tức giận) cũng không thể cùng hắn – người cha này sinh khí, nàng là con ruột của hắn, hắn sao có thể đối với nàng không tốt? Trên bàn cơm Đinh Bằng cũng khó có được thoải mái mà thường cười, đùa tỷ đệ hai người cười không ngừng còn khen hắn lợi hại, Đinh Bằng vẻ mặt tự tin lại nói về chuyện trên triều đình, hắn là được Hoàng thượng coi trọng như thế nào?



Đinh Tử cười híp mắt nghe, nhưng trong lòng lơ đễnh, Đinh Bằng chuyến này chẳng qua là mượn cơ hội trấn an nàng, cũng muốn kéo gần khoảng cách hai người ư, không chừng lại muốn theo nàng tìm được chỗ tốt, chỉ bất quá nàng quả thật có lợi cho Đinh Bằng, tin tưởng hắn đối phần lợi này cũng sẽ thập phần thích. Hiện tại ở trong lòng hắn nàng chính là nữ nhi tốt nhất, đối với nàng không những không có nửa phần đề phòng, trái lại hi vọng vì hắn mở rộng cửa lòng mà đạt được sự ỷ lại của Đinh Tử nhiều hơn.



Đinh Tử cùng Đinh Trí nói cười, Đinh Bằng thấy thời gian cũng không còn sớm đứng dậy phải ly khai, lại không khéo một chút đụng phải người tới, người nọ trong tay bưng thuốc bổ, thế nhưng chỉ một chút không ổn là toàn bộ quăng ngã.



Người nọ bị dọa lập tức quỳ xuống đất, vội vã bồi tội: “Nô tỳ đáng chết, nô tỳ không chú ý, đem y phục lão gia làm dơ, nô tỳ nhất định giặt giúp lão gia, thỉnh lão gia đừng trách tội.” Người nọ ngẩng đầu, hé ra gương mặt xinh đẹp cùng hai mắt đẫm lệ như mưa lất phất, thực sự là khiến người ta thấy đáng thương a, Đinh Bằng trong mắt lưu quang chợt lóe, hắn nhận ra được người này, trước kia không phải là Liên Nguyệt bên người Mã di nương sao, không muốn để hắn chọn ra hầu hạ liền đưa đến nơi này của Đinh Tử.



“Thực sự là không quy cư.” Đinh Tử vừa thấy lại là trách mắng, “Làm việc không cẩn thận như vậy, hại phụ thân bị sợ hãi, Tử Trúc viện không chứa nổi ngươi, ngày mai ngươi liền trở về đi.”



Liên Nguyệt vừa nghe trong mắt lệ ý càng đậm khiến Đinh Bằng nhìn đến yêu thương, nghĩ nghĩ, dù sao người nọ là Đinh Tử không cần: “Tử nhi cũng đừng trách nàng, là vi phụ chợt đứng dậy nàng không thấy được, vi phụ còn thiếu một người hầu hạ hằng ngày, Tử nhi dùng không quen không bằng cho vi phụ đi.“



Đinh Tử nghi hoặc nhìn Đinh Bằng, cũng không phải để ý nói: “Phụ thân, Liên Nguyệt này là Mã di nương lúc trước đưa qua đây dạy ta thêu, nữ nhi hiện tại nhất thời cũng không muốn vội lập gia đình, tự nhiên cũng không lưu nàng. Chẳng qua là một nha hoàn trong tay Mã di nương, phụ thân cần, Mã di nương chắc hẳn cũng sẽ không nói cái gì.”



“Ta sẽ nói với nàng ta” Dù sao không phải là người trọng yếu trong tay nữ nhi, việc này nói là được rồi, Đinh Bằng xoay người ly khai, Liên Nguyệt cũng nhắm mắt theo đuôi đi xa, Đinh Tử mị mắt mỉm cười, trong mắt lóng lánh. Tất nhiên nàng muốn nhận việc chưởng quản trong phủ, cái phủ này sao không náo nhiệt một chút đây?



Đột ngột, trong phủ truyền đến tin tức Đinh Bằng lại thu một thông phòng, chính là Nguyệt cô nương trên tay Mã di nương, xem ra, tựa hồ rất được Đinh Bằng sủng ái, tin tức này lập tức ở trong phủ nhấc lên làn sóng ồn ào, mà Đinh Tử lúc này lại chuẩn bị xuất phủ.



Thị lang phủ loạn đi, loạn hơn một ít đi! Bây giờ xa xa còn chưa đủ a!