Trùng Sinh Cao Môn Đích Nữ

Chương 70: Muội muội đần độn nhất định phải tìm cặn bã nam 3




Âu Dương Khả đúng là không biết kiềm chế, mọi chuyện đã đến nước này rồi còn chưa biếtdừng lại. Phụ thân vừa ra lệnh đóng cửa suy nghĩ, nàng ta lại dám xôngvào Noãn các. Quả nhiên là to gan, Âu Dương Noãn mỉm cười nói: “Khả nhilàm sao vậy? Đã trễ thế này, có việc tìm ta sao?”

“Ngươi còn mặtmũi ngồi đây cười sao?” Âu Dương Khả cười lạnh, đi từng bước lại gần,“Âu Dương Noan, ngươi đúng là lợi hại, cư nhiên xúi giục nha đầu kia hãm hại ta. Bây giờ ngươi đã vừa lòng chưa? Hại ta thê thảm như vậy, mặtmũi cũng đều bị ngươi làm mất hết rồi!”

Hai mắt nàng ta đỏ ngầu, tựa hồ như muốn phát hỏa. Bên ngoài không ít nha đầu mama muốn tiến lên khuyên nhủ, Âu Dương Noãn liếc mắt, Hồng Ngọc liền lập tức đi ra ngăncản các nàng. Trong phòng chỉ còn lại Xương Bồ bảo vệ bên cạnh Âu DươngNoãn.

Âu Dương Noãn trầm giọng nói: “Muội muội nói chuyện phảicẩn thận! Cho dù ngươi không thích vị tỷ tỷ này cũng không nên ăn khôngnói có vu hãm ta! Thanh danh Âu Dương gia là quan trọng nhất, muội muộicũng là nữ nhi của phụ thân, chẳng lẽ còn muốn tiếp tục không để ý đếnthể diện mà đoán mò như vậy sao? Tỷ muội nhà mình có hiềm khích, có gìthì có thể từ từ rồi giải quyết. Không nên cứ xông vào như vậy, nếutruyền ra ngoài thì sẽ làm sao? Chẳng lẽ muội muội muốn bất chấp tất cả, mặc kệ phải gánh thêm ác danh hung hãn vô lễ?”

Âu Dương Khả đãbị những lời này chọc giận hoàn toàn, phẫn nộ cực điểm quát lớn: “Tachính là không biết xấu hổ đấy! Bây giờ ta còn cần gì thể diện, khôngnhững vậy ta còn muốn thể hiện cho ngươi thấy, để cho ngươi biết ta làngười không dễ chọc vào đâu!” Nói xong liền hướng đầu Âu Dương Noãn đánh xuống.

Xương Bồ liền tiến lên che chắn trước người Âu DươngNoãn, một tay nhanh chóng khóa trụ cánh tay Âu Dương Khả, một tay quậtnàng ta té ngã trên mặt đất. Những người bên ngoài nhìn vào chỉ thấy làXương Bồ đang ngăn cản Âu Dương Khả không để cho nàng ta làm tổn hại đến đại tiểu thư mà thôi. Nhưng trên thực tế Xương Bồ lại hung hăng đạp một cước vào phần eo mềm mại của Âu Dương Khả làm nàng ta lớn tiếng hét ầmlên: “Âu Dương Noãn, cái đồ không biết xấu hổ nhà ngươi! Cái gì mà tỷmuội tình thâm, cái gì mà nhân tâm nhân nghĩa. Tất cả đều là giả dối!Ngươi thực chất là đồ tâm ngoan thủ lạt…”

Âu Dương Noãn nghe thấy thì yêu kiều cười, khẩu khí đã trấn định, thản nhiên nói: “Xem ra muộimuội đã bị vật xấu điềm xấu khắc rồi! Đã thế lại không chịu ngăn cản.Theo ta thấy về sau muội vẫn nên ít đi lại một chút, miễn làm bẩn chỗ ởcủa ta!”

Âu Dương Khả vừa nghe liền sống chết giãy dụa đứng lên.Thế nhưng không biết vì sao một tiểu nha đầu như Xương Bồ lại có đôi tay như kìm sắt vậy, làm nàng ta vô luận có giãy thế nào cũng không được.Nàng ta càng thêm phẫn nộ, thất thanh nói: “Ta rốt cuộc đã đắc tội gìvới ngươi? Tại sao ngươi lại muốn hại ta như vậy? Buông ra! Âu DươngNoãn, ngươi quả nhiên là đồ không biết xấu hổ, tương lai ngươi nhất định phải xuống địa ngục!”

“Muội muội! Muội rốt cuộc là làm sao vậy?Hay là phát sốt mê sảng rồi?” Âu Dương Noãn lớn tiếng nói, làm bộ như là nghi hoặc cùng quan tâm. Rồi nàng đi qua, cúi người xuống nói nhỏ bêntai Âu Dương Khả: “Là ai đã đưa khăn tay cho nam nhân? Là ai đã đánh mất thể diện Âu Dương gia trước mặt mọi người? Chính là ngươi nha muộimuội, như thế nào lại quên mất rồi?”

Âu Dương Khả tức đến phátnghẹn, vừa muốn dùng chân đá Âu Dương Noãn liền bị Xương Bồ một cướckhóa trụ. Rốt cuộc cũng chỉ có thể liều mạng giãy dụa, miệng không ngừng la mắng những lời rất khó nghe. Âu Dương Noãn dùng thanh âm cực thấp,chỉ để hai người nghe thấy, ôn nhu vô cùng nói: “Ta đã quên. Mẹ nào thìcon nấy. Mẫu thân ngươi là người hai mặt, một bên giả mù sa mưa hầu hạbên giường tỷ tỷ, một bên lại thông đồng leo lên giường tỷ phu. Một nữnhân không biết xấu hổ như vậy làm sao có thể sinh ra một đứa trẻ tốtđẹp được. Ngươi hãy nhớ kỹ, mẫu thân ngươi là đồ tiện nhân, nhưng ngươicòn đê tiện hơn cả bà ta!”

Những lời này người khác không thểnghe thấy, chỉ có Âu Dương Khả nghe vào ánh mắt đỏ như máu. Thoáng chốcnhư một dã thú mất đi khống chế, điên cuồng giãy dụa. Lúc này bên ngoàitruyền đến tiếng đập cửa, Âu Dương Noãn đã tính toán tốt thời gian liềngật gật đầu với Xương Bồ. Xương Bồ lập tức buông Âu Dương Khả ra. ÂuDương Khả không chút nghĩ ngợi xông về phía Âu Dương Noãn, đẩy nàng ngãthật mạnh xuống bàn. Chén trà trên bàn lập tức rơi xuống đất vỡ nát, ÂuDương Khả liền cầm lấy mảnh sứ vỡ hướng gương mặt xinh đẹp của Âu DươngNoãn xẹt qua!

Xương Bồ nhanh tay lẹ mắt nắm chặt tay Âu Dương Khả.Nàng ta ra sức giãy dụa, lại không ngờ được lúc này Âu Dương Noãn lại lộ ra tia cười lạnh.

Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng hô thanh thúy: “Tổ mẫu, người xem! Nhị muội muội điên rồi!”

Âu Dương Khả lập tức sửng sốt, theo bản năng muốn thu tay lại nhưng XươngBồ lại nhất quyết không buông. Ngay khi hai người đang dây dưa thì Lýthị bước vào, nhìn thấy phòng ốc một mảnh hỗn độn, tay Âu Dương Khả giơcao đang cầm lấy mảnh sứ vỡ. Xương Bồ trung thành và tận tâm bắt đượctay nàng ta, lại nhìn đến Âu Dương Noãn bị ngã trên bàn, tựa hồ như đang chịu sự ủy khuất thật lớn. Lý thị giận tím mặt quát lớn: “Khả nhi!Ngươi náo loạn cái gì hả?”

Trương mama bên cạnh chạy nhanh lạimắng bọn nha hoàn: “Các ngươi đều chết hết rồi hay sao? Mau nâng đạitiểu thư dậy! Hai nha đầu kia, còn không mau giữ nhị tiểu thư lại!”

Hai nha đầu xông lên một trái một phải giữ lấy Âu Dương Khả, Xương Bồ rảnhtay liền chạy nhanh lại dìu Âu Dương Noãn đứng lên. Âu Dương Noãn vừathấy Lý thị nước mắt như mưa liền chảy xuống, nàng đi đến trước mặt Lýthị quỳ xuống: “Noãn nhi bất hiếu, đã kinh động đến tổ mẫu!”

Lýthị thấy vẻ mặt ủy khuất của nàng, trên tay nàng thế nhưng lại có dấuvết bị bỏng do nước trà liền thay đổi sắc mặt, lớn tiếng quát Âu DươngKhả: “Ngươi điên rồi! Dám xông loạn vào viện của tỷ tỷ mình!”

Âu Dương Tước lớn tiếng nói: “Tỗ mẫu, cũng may người tới sớm. Bằng không đại tỷ đã bị nhị muội muội hủy dung rồi!”

Lý thị tức đến mặt lúc trắng lúc xanh, chỉ vào Âu Dương Khả: “Gia pháp đâu? Mau mang qua đây!”

Vừa nghe đến gia pháp, Âu Dương Khả liền hoảng, còn chưa kịp lên tiếng đãnghe Âu Dương Noãn thấp giọng nói: “Tỗ mẫu, không thể sử dụng gia pháp!Muội muội bị như vậy chắc là do bị cái gì đó bẩn thỉu yểm vào. Ban ngàyvẫn còn tốt, tối đến qua Phúc thụy viện về liền như vậy…”

Lý thịchấn động, không tự chủ được mà nhớ đến lời Huệ An sư thái ‘Thiên sát cô tinh khắc cha khắc mẹ, khắc huynh đệ tỷ muội ruột thịt’, lại nhìn đếnÂu Dương Khả tóc tai tán loạn, hai mắt đỏ ngầu, sắc mặt tái nhợt. Càngnhìn càng thấy giống bộ dáng bị trúng tà, trong lòng nhất thời lộp bộp,đối với Thiên sát cô tinh lại càng tin tưởng. Âu Dương Noãn nhìn thấythần sắc Lý thị có biến hóa, làm sao không biết trong lòng tổ mẫu đangnghĩ gì. Nàng ôn nhu nói: “Tổ mẫu, mọi người đều nhìn thấy muội muộiphát cuồng. Hay là vẫn nên cho người đưa muội ấy trở về trước đi, sựtình tuyệt đối không thể truyền ra ngoài!”

Lý thị bỗng nhiên giật mình, lập tức quát lớn: “Đều chết hết rồi sao? Mau mang nhị tiểu thưtrở về! Không có sự phân phó của ta, không ai được phép thả nó rangoài!”

“Tổ mẫu! Khả nhi bị oan! Người hãy tin tưởng con! Mau thả ta ra…” Âu Dương Khả còn muốn nói nữa, Lý thị sợ nàng ta phát điên lạinói cái gì không hay liền lớn tiếng phân phó hạ nhân bịt miệng nàng talại, mạnh mẽ kéo ra ngoài.

Dọc đường đi các mama nha hoàn đềuthấy, các nàng tận mắt chứng kiến nhị tiểu thư trước đây hoạt bát đángyêu tự nhiên phát điên xông vào viện của đại tiểu thư. Không những lớntiếng mắng tỷ tỷ mình còn mưu toan dùng mảnh sứ vỡ đã thương người, mười phần là bộ dáng bị trúng tà. Hơn nữa nhị tiểu thư vừa từ Phúc thụy viện bước ra liền thành như vậy, không khỏi nghi ngờ đến Thiên sát cô tinh.

Trong phòng, Âu Dương Noãn một lần nữa sửa sang lại y phục, để bọn nha hoànthu dọn những mảnh sứ nhỏ xong mới cung kính hành lễ với Lý thị: “Tổmẫu, người xem muội muội, nó…”

Lý thị vẫn trầm mặc, lát sau mớinói: “Lời nói của Huệ An sư thái quả nhiên không sai. Đứa nhỏ này cònchưa được sinh ra đã làm trong nhà loạn đến gà chó không yên. Quả nhiênlà một mầm tai họa, mẫu thân ngươi lại còn cố tình bao che. Ai…Thậtkhông biết kiếp trước ta đã tạo tội nghiệt gì? Một đứa nhỏ đang tốt đẹplại biến thành như vậy!”

Âu Dương Tước nhu thuận bám vào người Lý thị nói: “Tổ mẫu, người đừng tức giận. Mẫu thân nay chỉ một lòng nghĩvề con trai mà quên đi hiếu đạo, muội muội cũng bị đứa nhỏ khắc làm thần trí không còn minh mẫn. Nhưng bên cạnh người còn có con cùng tỷtỷ, chúng ta sẽ hiếu thuận với người gấp bội!”

Lý thị thở dài một hơi, tuy rằng trên mặt cũng thể hiện chút vui mừng nhưng trong lòng vẫn thập phần không vui. Đứa nhỏ Thiên sát cô tinh kia cứ chặn trước ngực,làm bà không thể nào hít thở bình thường được. Hận không thể lập tức trừ bỏ nghiệt chủng trong bụng Lâm thị mới vừa lòng.

Trên mặt ÂuDương Noãn sớm đã khôi phục bình tĩnh, trong mắt chỉ còn lại một chút ủy khuất, nàng nhẹ giọng nói: “Người hay nghĩ thoáng một chút, mọi chuyệnrồi sẽ tốt hơn thôi!”

Lý thị gật gật đầu, nặng nề nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, nói: “Chỉ hy vọng như vậy!”

Âu Dương Tước liếc mắt nhìn tỷ tỷ mình một cái liền thấy vẻ mặt nàng bìnhtĩnh khoan dung, nửa điểm oán hận giận dữ cũng không có. Trong lòng hắnkhông khỏi âm thầm nghĩ, tỷ tỷ so với mình chỉ lớn hơn có hai tuổi thôi, vậy mà khi gặp biến không hề sợ hãi, thong dong trấn định, làm một namhài tử như hắn bỗng nhiên cảm thấy mặc cảm. Trước kia hắn còn từng dõngdạc nói sẽ bảo vệ tỷ tỷ, bây giờ xem ra chính hắn vẫn luôn được bảo hộdưới cánh chim của tỷ tỷ!

…..

Đêm khuya, tuyết rơi dày đặc xuống đất, từng đợt từng đợt trắng xóa. Âu Dương Noãn sớm đã sai nhahoàn chuẩn bị áo choàng dày chống lạnh cho Âu Dương Tước, sáng sớm hômsau từ Thọ an đường trở ra thì liền đến Tùng trúc viện.

Vừa đi đến cửa liền nghe thấy một thanh âm nhu hòa nói: “Noãn nhi biểu muội!”

Âu Dương Noãn sửng sốt, lập tức quay đầu liền nhìn thấy một nam nhân caolớn đang hướng nàng đi đến. Nàng không tự giác lui ra sau hai bước. Namtử trước mặt thập phần trẻ tuổi nhưng cũng rất cao lớn, trên người khoác áo choàng da hồ sậm màu. Áo bên trong màu xanh lam thêu hoa văn trúcdiệp tao nhã, tay áo tuyết trắng, đường viền tinh tế đậm màu. Thân ảnhtoát ra một vị công tử hầu môn quý tộc tuấn tú phi phàm, giờ phút nàycằm hắn hơi hơi nâng lên, đôi mắt hơi xếch sắc bén thâm thúy như hàntinh phát sáng. Hắn xuất hiện làm khung cảnh vốn xơ xác tiêu điều bỗngtrở nên rạng rỡ hơn, sắc trời ảm đạm cũng tự nhiên sáng hơn, giống nhưlà mùa xuân đang về vậy!

Trong vườn, bọn nha đầu nhìn thấy hắn đều đỏ mặt cúi đầu.

“Nhiễm biểu ca!” Âu Dương Noãn cung kính hành lễ.

Lâm Chi Nhiễm cũng đang đánh giá nàng. Âu Dương Noãn khoác một chiếc áochoàng ngân hồ cừu, mũ trùm che nửa mái tóc, ống tay áo bao lấy đôi tay. Nàng đi vào sân giống như hàn mai từ trong chỗ sâu đạp tuyết mà trỗidậy vậy! Một cơn gió thổi qua, có bông hoa mai lơ đãng bay lên rồi đápxuống vai nàng. Hắn bỗng nhiên như bị dụ hoặc, muốn vươn tay thay nànglấy xuống nhưng Âu Dương Noãn lại lui ra sau một bước, tự mình nhẹ nhàng khoát tay đẩy hoa mai xuống. Không ngờ hành động này của nàng lại làmmũ trùm đầu trượt xuống, làm lộ ra khuôn mặt thanh lệ thoát tục, trắngnoãn như hoa tuyết, vẻ mặt lại lạnh nhạt lạnh lùng như những bông tuyếtđang bay phất phơ. Nàng chỉ thản nhiên liếc nhìn Lâm Chi Nhiễm một cáimà như muốn đoạt đi sự tao nhã của trời đất, hắn trước đây cũng đã gặpqua vị Noãn nhi biểu muội này nhưng đây lại là lần đầu tiên chú ý đến mỹ mạo của nàng.

Lâm Chi Nhiễm rút tay lại, nửa điểm xấu hổ cũngkhông thấy, chỉ thản nhiên nói: “Xem ra Noãn nhi biểu muội đối với tarất khách khí!”

Âu Dương Noãn cúi đầu, vẫn là ngữ điệu cung kínhnhư trước: “Nhiễm biểu ca ngày thường bận rộn, hôm nay sao lại rảnh rỗicao hứng đến đây?” Ngụ ý là, ngươi ăn no nhàn rỗi không có việc gì, cònmuốn ta phải tiếp chuyện với ngươi, sao lại không biết xấu hổ như vậy?

“Ta đã đáp ứng sẽ tặng cho Tước nhi một bộ cung tiễn tốt, hôm nay liền đưatới thôi!” Lâm Chi Nhiễm mỉm cười, hai hàng lông mày nhếch lên, thần sắc có chút gian mãnh: “Như thế nào, Noãn biểu muội không cám ơn sự tươngtrợ to lớn của ta ngày hôm qua sao?”

Âu Dương Noãn ngẩng mạnh đầu lên, mềm nhẹ cười nói: “Không biết lời này của biểu huynh là có ý gì?”

Lâm Chi Nhiễm lập tức lại gần nàng, hạ giọng nói: “Nếu không phải ta dẫn bọ họ đi ra ngoài, tiểu tử ngốc Tước nhi kia chỉ sợ phải phí nhiều tâm tưmới có thể lấy được vật kia…”

Trong đầu Âu Dương Noãn tự độngcảnh báo, nàng lập tức bày ra vẻ mặt kinh ngạc, cúi đầu nhẹ giọng nói:“Lời này của biểu huynh, Noãn nhi nghe không hiểu!”

Lâm Chi Nhiễm hừ lạnh một tiếng, cao ngạo nhìn nàng nói: “Ngươi không cần ở trước mặt ta giả vờ ngu ngốc, những lời ngươi nói với mẫu thân ta ngày đó một chữ ta cũng không bỏ sót. Ngươi có muốn ta đi tìm Nhị cô nói chuyện haykhông?”

Âu Dương Noãn khẽ cười, lướt qua hắn đi về phía trước.Lâm Chi Nhiễm làm sao có thể dễ dàng buông tha như vậy, hắn cũng bướcnhanh vài bước cùng nàng sóng vai bước đi. Âu Dương Noãn ngẩng đầu nhìnphía trước, nhẹ giọng nói: “Những lời của Nhiễm biểu huynh, Noãn nhithực không biết. Huynh muốn tìm mẫu thân nói chuyện thì đi đi, thứ choNoãn nhi không thể đưa xa!”

Lâm Chi Nhiễm giật mình, nói: “Ngươi không sợ hãi sao?”

Âu Dương Noãn thong dong, lạnh nhạt nói: “Nếu đã dám làm ta đã không sợ bị người khác lên án. Nếu Nhiễm biểu ca muốn đi Phúc thụy viện, chỉ sợ làm đã nhầm đường rồi. Đường này là hướng đến Tùng trúc viện của Tước nhi!”

Môi Lâm Chi Nhiễm giật giật, hắn không thể tưởng tượng được nàng lại không hề e dè sợ hãi.

Trong lòng Âu Dương Noãn âm thầm cười lạnh, có rất nhiều chuyện nàng đã sớmnghĩ tới. Lâm Chi Nhiễm đột nhiên nói ra những lời này đúng là làm chonàng rất kinh ngạc, nhưng chỉ bằng mấy câu nói mà muốn nắm được nhượcđiểm của nàng thì tuyệt đối không có khả năng.

Lâm Chi Nhiễm bước nhanh vài bước chắn trước mặt nàng. Sắc mặt nặng nề không nói lời nào.Âu Dương Noãn thấy sắc mặt âm tình bất định của hắn, nghĩ nghĩ, cảm thấy vẫn là sớm nói rõ mới tốt, miễn cho về sau xảy ra hiềm khích. Vì thếnàng dừng bước, phân phó người bên cạnh: “Ta đã quên mang theo áo choàng dài giữ ấm rồi! Xương Bồ dẫn những người khác trở về lấy, để lại HồngNgọc hẫu hạ là được!”

Bọn nha đầu vốn đi sau vài bước nghe lờitheo Xương Bồ rời đi, Âu Dương Noãn thanh âm ôn nhu, vẻ mặt chân thànhnói: “Nhiễm biểu ca, huynh là người thông minh! Ta không dám múa rìu qua mắt thợ, ta hôm nay sẽ nói rõ với huynh!”

Lâm Chi Nhiễm ngẩnngười, tựa hồ không đoán được Âu Dương Noãn sẽ thay đổi giọng điệu khinói chuyện. Âu Dương Noãn nhìn thấy thần sắc hắn thoáng biến đổi thìtiếp tục nói: “Từ sau khi mẫu thân qua đời, người thân chân chính cònlại của Noãn nhi trên đời này chỉ còn Ngoại tổ mẫu cùng đại cữu cữu, đại cửu mẫu, cùng Nhiễm biểu ca, biểu tỷ mà thôi. Những lời này là từ tậnđáy lòng Noãn nhi. Dù là trước đây hay bây giờ, luận về tình thân haylợi ích Nhiễm biểu ca nên giúp ai hẳn trong lòng huynh cũng đã rất rõràng!”

Những lời như vậy lại được nghe từ một cô nương nhỏ bé như Âu Dương Noãn, thật sự là làm người ta nói không nên lời. Lâm Chi Nhiễm nghe xong, vẫn là biểu cảm lạnh nhạt đó. Âu Dương Noãn lại tiếp tụcnói: “Đại cửu cửu thân thể không tốt…”

Lâm Chi Nhiễm đột nhiênnhíu mày, Âu Dương Noãn liền nói tiếp: “Nhị cửu cửu nay như hổ rình mồi, vị kế mẫu này của ta lại là muội muội ruột của ông ta. Nếu Nhiễm biểuca không chịu giúp tỷ đệ ta, mặc kệ chúng ta bị Lâm thị diệt trừ thìkhông khác gì vì kẻ thù mà rải đường. Chẳng phải khi đó bản thân đau màkẻ thù thì vui mừng sao?”

Đúng là nhanh mồm nhanh miệng, Lâm ChiNhiễm hừ lạnh một tiếng. Thế nhưng rốt cuộc vẫn giãn mày ra, lúc này ÂuDương Noãn mới đi vào vấn đề chính: “Nhiễm biểu ca, xin thứ cho ta đượcnói một câu. Tương lai huynh muốn kế thừa tước vị, có thêm ta làm mộtphần trợ lực, huynh cảm thấy như thế nào?”

Lâm Chi Nhiễm lắp bắpkinh hãi, nhưng lại thấy Âu Dương Noãn ánh mắt kiên định đang nhìn thẳng vào mình. Một đôi mắt trong như nước, trầm tĩnh như hồ sâu, không cónửa điểm giống với một tiểu nữ tử mười hai tuổi…