Yến hội chính sảnhvừa tan, Âu Dương Trì đã bị Lâm thị mời đến Phúc thụy viện. Gần đâytrong lòng phiền nhất là Lâm thị, mỗi buổi tối hắn đều nghỉ ngơi chỗ Lýdi nương. Nếu không phải Vương mama tự mình đến mời, nói Lâm thị có việc quan trọng thì hắn cũng sẽ không đi.
“Ngươi…ngươi nói cái gì? Ngươi muốn mời Tô phu nhân đến ở trong phủ chúng ta?” Âu Dương Trì nghi hoặc hỏi.
Lâm thị cười nói: “Lão gia cũng biết, Tô phu nhân với thiếp vốn có quan hệtốt. Lần này đến kinh đô thời gian gấp gáp nên nhất thời chưa tìm đượcchỗ ở. Thiếp muốn giúp đỡ nàng ấy, ở phía nam trong phủ chúng ta khôngphải có hai cái viện đang trống sao? Cho nàng ấy ở tạm một thời gian,chỉ cần khi mua được một tòa nhà thì liền chuyển đi!”
Âu DươngTrì cũng không để ý đến việc trong phủ có thêm một hay nhiều người, chỉkỳ quái hỏi: “Tô gia kia tài lực hùng hậu, hạ nhân khẳng định là cókhông ít. Nếu cùng nhau vào ở thì hai cái viện làm sao có thể đủ được?”
“Lão gia sao lại nói vậy? Tô phu nhân cũng từng nói người nhiều sợ làm phiền chúng ta nên mới không chịu ở lại. Kỳ thật cũng không có gì, chỉ giữlại những hạ nhân thân cận còn lại để ở biệt viện ở nông trang ngoại ôkinh thành cũng được!”
“Chuyện này…Ngươi có phải nên hỏi qua lão thái thái trước hay không?” Âu Dương Trì có chút chần chờ nói.
“Lão thái thái bên đó thiếp đã có nói qua!” Lâm thị tránh nặng tìm nhẹ đáplời, nhưng lại không hề đề cập đến việc Lý thị có đồng ý hay không. Dùsao chỉ cần có Âu Dương Trì gật đầu là được rồi, hắn mới là đứng đầu phủ này, Lão thái thái có muốn phản đối cũng không được gì.
“NhưngTô công tử kia đã trưởng thành, nhà chúng ta lại có hai nữ nhi chưa xuất giá. Có chút không được hay…” Âu Dương Trì thủy chung vẫn còn nghihoặc, lo lắng.
Lâm thị mỉm cười: “Thiếp biết lão gia vẫn còn nghi kỵ. Khả nhi tuổi còn nhỏ thì không nói làm gì, nhưng Noãn nhi cũng đãgần trưởng thành. Nếu lão gia lo lắng thì về sau tận lực làm cho bọn họtránh gặp mặt nhau là được. Làm như vậy truyền ra bên ngoài cũng khôngcó gì đáng nói!” Trên thực tế, bà ta còn mong muốn nhanh chóng truyền ra bên ngoài mới tốt.
Âu Dương Trì nhíu mày nói: “Noãn nhi sao? Tathật sự lại không lo lắng, nó tính tình trầm ổn, là người hiểu phép tắclễ nghĩa. Nó sẽ không làm ra chuyện gì khiến người khác lo lắng đâu,ngược lại Khả nhi tuổi còn nhỏ, tính cách chưa ổn định. Nàng là mẫu thân nên quản nhiều một chút, đừng để nó cả ngày điên điên khùng khùng đigậy chuyện. Về sau nên ở trong phòng học nhiều nữ huấn, đi theo tỷ tỷnhiều một chút. Noãn nhi vừa trầm ổn lại vừa phóng khoáng, đã biết cáchlàm việc thỏa đáng ngay từ khi còn nhỏ. Nghe nói hôm nay nó còn tặng cho Lão thái thái một bức trăm thọ đồ, chữ kia ta cũng đã nhìn qua, thật sự là nó đặt vào rất nhiều tâm tư. Ngày mai chỉ sợ sẽ truyền khắp kinh đônày, ai ai cũng đều biết phủ chúng ta có một đại tiểu thư vừa có hiếutâm lại vừa có tài hoa hơn người. Ta không cần Khả nhi phải thông minhnhư Noãn nhi, chỉ cần học chút trầm ổn, biết nhẫn nại khiêm tốn là đượcrồi!”
Nói cái gì chứ? Lâm thị tức giận không thôi, bà ta đã phảihao tốn biết bao tâm tư mới có được ngọc phật cũng không hề nhắc đến một câu. Ngược lại toàn bộ đã bị Âu Dương Noãn đoạt đi không nói, đằng nàyKhả nhi còn bị quở trách nhiều như vậy! Bà ta âm thầm cắn răng, cố gắngnhịn xuống lả lướt đi đến bên người Âu Dương Trì. Nắm lấy bả vai hắn nhẹ nhàng xoa bóp, ghé lại gần tai hắn thở nhẹ rồi nhỏ giọng nói: “Khả nhituổi còn nhỏ, từ từ dạy bảo cũng được. Nhưng thật ra tuổi của Noãn nhicũng đã lớn, hôm nay thiếp thấy Tô công tử kia tuổi trẻ tài cao, tuấn tú lịch sự như vậy. Không bằng…”
Âu Dương Trì đột nhiên quay đầu,không thể tin nhìn Lâm thị. Đầu óc lúc nãy còn có chút khô nóng nay đãlập tức nghiêm túc: “Ngươi nói cái gì? Noãn nhi cùng Tô công tử kia thìcó liên quan gì?”
Lâm thị vốn cũng không tính đề cập đến chuyệnnày bây giờ, nhưng vừa nghe Âu Dương Trì nói xong thật sự cảm thấy không thể tiếp tục chờ. Để phòng ngừa có xảy ra biến cố, đành phải thăm dòtrước một bước. Bà ta nói tiếp: “Thiếp thấy Tô công tử kia thật sự làtuấn tú phong nhã, không biết bao nhiêu người muốn được nên duyên vớinó. Hơn nữa Tô phu nhân nhìn thấy Noãn nhi cũng rất vừa lòng. Khôngbằng…”
Âu Dương Trì đứng phắt dậy, hung hăng gạt tay Lâm thị rarồi nhìn chằm chằm không nói được lời nào. Lâm thị bị hắn nhìn đến phátrun, cố gắng cười nói: “Lão gia làm sao vậy?”
“Làm sao à?” ÂuDương Trì cười lạnh một tiếng, nói tiếp: “Ta thực không biết, Noãn nhimới bao nhiêu tuổi, ngươi liền muốn nó thân cận với người ta? Đây là đạo lý gì? Hôn sự của nó người làm phụ thân ta đây còn chưa biết, tổ mẫu nó cũng chưa biết. Vậy mà ngươi đã tự mình muốn định đoạt rồi sao?”
Lâm thị thu tay lại, run giọng nói: “Nhà nào mà không phải là để phu nhânxem tướng con rể trước chứ? Thiếp cũng không phải là muốn nhanh chóng gả Noãn nhi đi. Chỉ là Tô công tử thật sự làm cho người khác yêu mến nênmới nói như vậy. Lão gia nói lời này không phải là trách thiếp nhiềuchuyện sao? Chẳng lẽ thiếp đã nói sai gì sao?”
Sắc mặt Âu DươngTrì thập phần khó coi, lạnh lùng nói: “Ngươi vẫn còn cảm thấy mình nóicó lý sao? Ngoại tổ phụ của Noãn nhi cùng cậu ruột của nó đều là Trấnquốc hầu, ngươi có biết phong hào Trấn quốc hầu này là từ đầu mà cókhông? Chính là năm đó lão Hầu gia đã không tiếc tính mạng có công hộgiá, Tiên đế đã tự mình ban thưởng cho danh hiệu này! Trữ lão thái quântuy là nữ giới cũng đường đường chính chính trở thành nhất phẩm phunhân. Không những cá tính kiên cường chính trực lại là người chịu khóchịu khổ được người đời kính trọng, cho dù là trưởng công chúa cũng đềunể mặt bà ấy! Nếu năm đó Uyển Thanh không phải nguyện ý muốn gả cho ta,ngươi nghĩ ngài ấy sẽ để ý đến ta sao? Nay ngươi xem đại cửu huynh thânthể không tốt thế nhưng thánh thượng vẫn thập phần hậu đãi, ngày lễ tếtđều ban trọng thưởng. Ngươi nói đây là ý gì? Đây chính là Thánh thượngmuốn thể hiện thái độ cho người bên ngoài thấy. Còn có Lâm Nguyên Hinh,biểu tỷ của Noãn nhi, ta hôm nay nghe ý Thượng thư đại nhân Thái tử điện hạ có ý muốn hỏi thăm nàng. Tạm thời mặc kệ là tin đồn hay là sự thật,những người kia đều là người mà chúng ta không thể chọc vào! Ngươi chorằng vì ngươi là kế mẫu mà có thể tùy tiện hứa gả nữ nhi cho một nhàbình thường sao? Noãn nhi là người ngươi có thể tự định đoạt hôn sự sao? Uyển Thanh mất sớm, Noãn nhi chính là tâm can bảo bối của Trữ lão tháiquân. Ai lại dám tùy tiện động vào bảo bối của bà ấy? Nói cho người hay, đừng nói là ngươi cho dù là lão thái thái cũng phải suy nghĩ một chútxem có đủ tư cách hay không!”
Lâm thị tức đến đỏ mắt, hít thởkhông thông, hận không thể ngất xỉu ngay tại đây. Bà ta run giọng nói:“Lão gia, sao người lại suy nghĩ như vậy? Nó có là bảo bối của ai thìcũng là nữ nhi của người! Trấn quốc Hầu phủ cho dù có lợi hại thì cũngchỉ là người ngoài. Bọn họ có thể cản trở chúng ta gả nữ nhi sao?”
“Hồ đồ!” Âu Dương Trì tức giận quát, “Cho dù không quan tâm đến Hầu phủ thì với tài mạocủa Noãn nhi như vậy, tương lai có thể hứa gả cho gia đìnhhiển quý bao nhiêu. Ta sao có thể hứa gả nó cho một thương hộ nho nhỏnhư vậy. Đúng là một ý tưởng ngu xuẩn, sao ta có thể lãng phí như vậy?”
Hắn liên tục nói, trong lòng vẫn chưa hết giận. Hắn còn chưa đề cập đếnchuyện Minh quận vương từng phái ngươi đến hỏi han. Nếu tương lai Noãnnhi có thể bước vào Yến vương phủ, Âu Dương Trì hắn cũng sẽ được thăngchức rất nhanh. Như vậy Tô gia thì được tính là cái gì?
Trong đầu Âu Dương Trì đang tràn ngập những tính toán. Nhất là hôm nay khi nhìnthấy bức phúc trăm thọ đồ kia, hắn cảm thấy các thiên kim tiểu thư khắpkinh đô này so với trưởng nữ của mình vẫn còn kém xa. Nghĩ vậy, tronglòng hắn tràn ngập tự tin, không tự chủ mà nói: “Hừ, nếu không phải dòng dõi nhà chúng ta không đủ cao quý thì Noãn nhi dù có gả cho hoàng tửlàm chính phi cũng xứng đáng!”
Lâm thị không dám tin nhìn Âu Dương Trì, nói: “Lão gia, người điên rồi!”
Lời vừa ra khỏi miệng Âu Dương Trì đã biết mình lỡ lời, dòng dõi nhà mìnhcũng không tính là thấp, nhưng muốn leo vào hoàng tộc sao?....Đích nữTrấn quốc Hầu phủ cùng lắm cũng chỉ là Trắc phi, Âu Dương gia chỉ là Lại Bộ thượng thư, chỉ sợ người ta nhìn cũng không thèm nhìn. Lại nói, địavị hoàng tộc cao quý, Minh quận vương lại là hào quang vạn trượng, đốivới hai người này thì Âu Dương Trì chỉ có nằm mơ mà thôi. Dù sao hoàngtử, hoàng tôn cũng rất hiếm có nên chỉ cần có thể gả cho những nhà cóquan hệ thân thiết với hoàng tử hoàng tôn thì xem như Âu Dương Trì cóthể theo nước thuyền lên rồi. Nhưng Âu Dương Trì lại nghĩ lại, cảm thấynay tâm ý Thánh thượng không rõ, tương lai vương vị rơi trên người nàocòn chưa chắc. Người xuất sắc như Noãn nhi bây giờ chưa cần hứa vội, bản thân hắn phải xem xét lại thật kỹ, phải giành lấy cơ hội thăng tiến mới đúng! Âu Dương Trì càng nghĩ càng thấy đắc ý, cơ hồ đem lời nói của Lâm thị ném lên chín tầng mây. Hắn một bên liên tưởng, một bên nói: “Ngươixem lại đi, tướng mạo Noãn nhi như vậy gả cho nhà hào môn quyền quý nàomà không được. Đợi qua hai năm nữa nhất định sẽ có người đến đạp cửa,đến lúc đó rồi hãy tính tiếp!”
Lâm thị nhất thời bị tạt một gáonước lạnh, trong lòng hận đến đỏ mặt, nhưng vẫn không từ bỏ ý định mànói: “Hào môn quyền quý trong kinh thành tuy nhiều, nhưng các công tửnhà họ chưa chắc có người xuất sắc được như Tô công tử!”
Âu Dương Trì cười lạnh: “Ngươi kiến thức hạn hẹp, quả nhiên không biết lâu dài!Nói chuyện với người như ngươi chỉ khiến ta thêm tức giận, không cẩnthận truyền ra ngoài lại làm trò cười cho thiên hạ! Người ta đường đường là vương thất công tử nhà công hầu lại dễ dàng đi bên ngoài khoe khoang sao? Không nói đến Thái tử mà trong phủ bốn vị Vương gia hiện nay rấtđược Hoàng thượng coi trọng là Tần Vương, Tấn Vương, Yến Vương, ChuVương đều có thế tử cùng quận vương còn chưa lập chính phi. Những vị này cao quý nhà ta vốn không thể trèo cao nhưng vẫn còn có Sở Vương, TềVương, Lỗ Vương, Thục Vương, Tương Vương, Đại Vương, Túc Vương…ta khôngtin dựa vào tài mạo của Noãn nhi không thể ngay cả một hoàng tôn cũngkhông với tới được!”
Một lời này vừa nhanh vừa độc, giống như một cường đao chém ngang qua người Lâm thị. Trong lòng bà ta gấp đến pháthỏa, nếu để Âu Dương Noãn gả cho những người này thì chẳng phải là baylên thành phượng hoàng sao? Đến lúc đó đừng nói đến bà ta mà ai cũng đều không áp chế được Âu Dương Noãn! Lâm thị cùng Âu Dương Khả lúc này chỉcòn đường chết. Bà ta liền dịu dàng, hai mắt đẫm lệ nói: “Lão gia nóisao thiếp nghe vậy! Chuyện bên ngoài thiếp nghe không hiểu, lão gia dạybảo thì thiếp nghe. Noãn nhi có tương lai tốt như vậy, người làm mẫuthân như thiếp cũng vui mừng cho nữ nhi. Lão gia đừng tức giận, có gìthì từ từ nói. Huống hồ những lời lão gia nói thiếp vẫn hơi băn khoăn,chẳng lẽ người quên chúng ta vẫn còn Khả nhi sao? Tương lai nó cũng cóthể vì lão gia mà rải đường!”
“Nó sao?” Âu Dương Trì bật cườimột tiếng, “Nếu không xảy ra chuyện của Trương Văn Định kia, ta còn tintưởng tương lai nó có thể giúp ta. Nhưng hiện tai ngươi xem xem nó đãlàm cái gì? Nếu không phải ngươi liều mạng giúp nó áp chế thì chỉ sợ sựtình kia đã truyền khắp kinh đô rồi! Nhà ai sẽ chịu cưới một người condâu như vậy? Nó là người chưa hiểu chuyện, cho dù may mắn được vào nhàdòng dõi cao quý thì cũng sẽ không sống được quá một năm, ta còn có thểtrông cậy được vào nó sao? Ngươi muốn hại ta sao?”
Lâm thị vừanghe thì ánh mắt đau xót, khóc lên nói: “Lão gia sao có thể nói nhữnglời khiến thiếp thương tâm như vậy? Khả nhi dù sao cũng là cốt nhục thân sinh của người, chẳng lẽ lão gia không thể vì nó mà mưu tính tiền đồtốt một chút được sao? Dù sao nó cũng không tệ, nói thẳng ra thì nó kémNoãn nhi ở chỗ nào chứ?”
“Kém chỗ nào ư? Tất cả đều kém xa. Mắtngươi cao hơn đầu, chỉ biết suy nghĩ miên man. Trèo cao thì cũng phảibiết chừng mực! Ngươi có xuất thân như thế nào? Khả nhi là do ngươi sinh ra, người ta dòng dõi cao quý như vậy, làm sao có thể để ý đến nó chứ?Đừng ở đó mà mơ mộng hão huyền, si tâm vọng tưởng!”
Lời nói củaÂu Dương Trì như nhát đao đâm vào lòng Lâm thị. Bà ta hận nhất là bịngười bên ngoài nói mình chỉ là thứ nữ, ánh mắt liền thay đổi, lạnhgiọng nói: “Như vậy ý lão gia là thiếp làm cản trở đến chung thân đại sự của Khả nhi sao?”
Âu Dương Trì hừ lạnh một tiếng nói: “Ngươi đãhiểu rõ, còn cần ta phải nhiều lời sao? Hoàng thất rất coi trọng đíchthứ. Ngươi chỉ là đồ thứ xuất, nữ nhi của ngươi có thể có được địa vịcao hay sao? Đừng suy nghĩ ảo tưởng nữa!”
Trong lòng Lâm thị nhưcó một bàn tay hung hăng bóp mạnh, nhưng bởi vậy mà đầu óc sáng suốt hơn nhiều. Bà ta âm thầm cười lạnh, ngươi nói chắc chắn như vậy là vì chưabiết được nữ nhi bảo bối của mình cùng Tô công tử kia đã muốn ở cùng một chỗ a! Hừ, tất cả đều chậm rồi. Kế hoạch thấy người sang bắt quàng làmhọ của ngươi sẽ đổ bể. Cái đinh trong mắt Âu Dương Noãn này nhất địnhphải nhổ tận gốc! Nghĩ như vậy, bà ta liền mềm mỏng, áp sát bên người Âu Dương Trì mơ màng nói: “Trì lang! Chàng sao lại nặng lời như vậy? Thiếp chẳng qua là suy nghĩ cho nữ nhi của người thôi! Làm sao dám vì bảnthân chứ? Thân phận thiếp thấp kém người đã biết từ lâu, như thế nào bây giờ lại vì vậy mà ghét bỏ thiếp? Nếu lão gia đã ghét bỏ, thiếp sống còn ý nghĩ gì nữa, chi bằng…”
Tức giận của Âu Dương Trì bị giọng nói mềm nhẹ của Lâm thị làm cho hòa hoãn không ít. Hắn ta thở dài nói:“Ngươi cũng không phải là như thế. Nay ngươi đang có thai, vẫn là nênchú ý bảo trọng thân thể nhiều hơn. Đừng suy nghĩ viển vông, nếu ngươithực sự thích Tô công tử kia, tương lai ta đem Khả nhi gả cho hắn làđược. Còn về Noãn nhi thì ngươi không cần nghĩ nhiều nữa!”
Lâmthị thấy kỹ xảo của mình giờ cũng mất đi tác dụng liền biết Âu Dương Trì nay đã bị Lý di nương mỹ mạo trẻ tuổi kia mê hoặc. Bây giờ không cònhứng thú với bà ta, hơn nữa bà ta lại đang mang thai, thân mình có thayđổi không còn dáng vẻ thướt tha thon thả như trước nữa. Nhất là khi nghe Âu Dương Trì nói gả Âu Dương Khả cho Tô gia thì tức giận đến phát run,nhưng lại không dám biểu lộ ra ngoài, chỉ có thể âm thầm cắn răng nói:“Lão gia, ta vốn nhìn thấy Tô công tử thì liền thích. Thế nhưng nghengười nói nãy giờ cũng hiểu được, hắn dù sao cũng chỉ là con của mộtthương hộ căn bản không thể xứng với nhà chúng ta. Khả nhi mặc dù khôngbằng Noãn nhi, nhưng cũng nhu thuận đáng yêu, tính cách cũng không tệ.Sau này thiếp sẽ cố gắng chỉ bảo, tương lai hy vọng sẽ có một mối hônnhân tốt. Lão gia, nó dù sao cũng là nữ nhi thân sinh của người, ngườikhông thể mặc kệ không quản a!”
Âu Dương Trì nghe vậy thì có điểm phiền lòng, liền gật đầu cho qua chuyện: “Ta biết rồi! Đừng nhắc đếnchuyện này nữa! Ta còn có việc, đêm nay không nghỉ lại chỗ này!” Nóixong hắn liền đứng dậy không chút lưu luyến bước nhanh ra ngoài.