Trùng Sinh Cao Môn Đích Nữ

Chương 60: Đường lang bộ thiền hoàng tước tại hậu (bọ ngựa bắt ve, hoàng tước ở phía sau) 2




Còn chưa chờ Âu Dương Noãn mở miệng, Tô phu nhân đã tinh tế lôi kéo tay nàng, hai tay xoa xoa bàn tay nàng nói: ”Tay đại tiểu thư sao lại lạnh thế này?” Nói xongliền lấy lò sưởi tay của mình đưa qua: ”Mau qua đây sưởi ấm đi!”

ÂuDương Noãn khẽ cười nói: ”Đa tạ Tô phu nhân quan tâm! Thời tiết lạnh như vậy, phu nhân cũng nên cẩn thận!” Nói xong liền đưa lò sưởi trả lại cho bà ta.

Tươi cười của Tô phu nhân thoáng chốc cứng đờ, nhất thờicảm thấy ý đồ của mình khá lộ liễu, các thiếu phu nhân bên cạnh đã muốnghé mắt vào rồi. Thậm chí cả Trữ lão thái quân cùng Lý thị cũng đã hướng ánh mắt qua đây, bà ta liền cảm thấy ngượng ngùng, không dám biểu lộthêm điều gì nữa.

Lâm thị bên này cười nói: ”Noãn nhi, Tô phu nhân là người trong nhà. Con đừng khách khí như vậy!”

Đúng là chịu không nổi mà phải kéo quan hệ lại gần mà. Âu Dương Noãn cườicười thế nhưng trong ánh mắt lại lộ ra chút lạnh nhạt nói: ”Mẫu thân,người tới là khách. Tô phu nhân là khách quý của ngài, Noãn nhi lại càng không thể chậm trễ!”

Lâm thị là phu nhân Lại Bộ Thị Lang thếnhưng lại xem phu nhân của một thương nhân như người trong nhà, như thếnào cũng làm người ta cảm thấy nghi ngờ! Vài vị phu nhân nghe xong những lời này của Âu Dương Noãn liền liếc mắt nhìn nhau, cảm thấy giống nhưlà có thâm ý sâu sắc. Trong lòng Lâm thị âm thầm kêu khổ, trên mặt lạikhông thể hiện điều gì.

Một lát sau, trên mặt Lâm thị lộ ra sự mệt mỏi, Tô phu nhân bên cạnh quan tâm hỏi: ”Phu nhân mệt sao?”

Lâm thị gật gật đầu, cười nói: ”Ta đang mang thai nên không thể so vớingười bình thường được. Chỉ là ngồi như vậy cũng liền cảm thấy mệt mỏi!” Nói xong bà ta đứng dậy hướng Lý thị tạ lỗi nói: ”Lão thái thái, thânthể con không khỏe, chỉ có thể ngồi được đến đây. Con muốn đi về trước,mong lão thái thái không phiền lòng!”

Hiện tại Lý thị nhìn thấyngười con dâu này thì liền cảm thấy chán ghét, cũng không muốn bà ta ởlại đây nên phất phất tay nói: ”Ở đây nhiều người như vậy. Cũng khôngcần ngươi phải ở lại, trở về trước đi!”

Lâm thị đáp vâng rồihướng mọi người cáo biệt, đột nhiên lại đứng không vững rồi ngã xuốngngười Âu Dương Noãn, nàng liền đỡ lấy bà ta, nhẹ giọng nói: ”Mẫu thâncẩn thận một chút!”

Lý thị nhìn thấy lại càng chán ghét hơn, nói: ”Khả nhi, đưa mẫu thân người về trước đi!”

Âu Dương Khả vừa đứng lên, Lâm thị đã vội vàng nói: ”Không cần! Khả nhicòn nhỏ để nó ở bên cạnh lão thái thái đi, có Noãn nhi đưa con về làđược rồi!”

Như thế đúng là kỳ quái, bà ta lại không cần nữ nhithân sinh. Đúng là muốn ở trước mặt mọi người thể hiện mẫu tử tình thâmvới kế nữ đây mà. Rốt cuộc đây là muốn lấy được hiền danh hay vẫn còn có ý đồ khác? Âu Dương Noãn nhìn nhìn Lâm thị rồi chậm rãi tươi cười, mặckệ là có ý đồ gì, nàng sẵn sàng đón nhận. Âu Dương Noãn cười nhẹ nói:”Nếu đã như vậy thì để con dìu mẫu thân trở về. Các vị khách quý cứ antâm xem kịch a!”

Khi Âu Dương Noãn đi qua Âu Dương Khả, giống như là lơ đãng mà lưu lại cho nàng ta một nụ cười kỳ dị. Âu Dương Khả xemra khá bất an, nàng ta biết được kế hoạch của Lâm thị nhưng không ngờ Tô Ngọc Lâu lại là một nam tử xuất chúng như vậy. Cũng vì lý do đó nên khi nhìn thấy Tô Ngọc Lâu, nàng ta lại đột nhiên hy vọng kế hoạch của mẫuthân sẽ không thành công. Hơn nữa bây giờ nhìn thấy nụ cười đó của ÂuDương Noãn, giống như là đang đắc ý. Âu Dương Khả vừa để ý liền cảm thấy không thoải mái, ngay cả mày cũng gắt gao nhíu chặt lại.

Lâm thị cùng Âu Dương Noãn cùng đi một đoạn đường dài, rồi bộ dáng giống như là rất mệt mỏi cười yếu ớt nói: ”Cảm ơn Noãn nhi, mẫu thân đã làm lỡ việccon xem kịch rồi!”

“Mẫu thân sao lại nói mấy lời này? Người xưathường nói ‘kịch như nhân sinh, nhân sinh như kịch’. Có xem hay khôngcũng giống nhau thôi!”

Âu Dương Noãn cười đến ngọt ngào, nhưngLâm thị lại cảm thấy nó còn mang theo một loại lạnh lùng. Bà ta không tự chủ được mà nắm chặt tay, mạnh mẽ ngăn sự chán ghét của mình mà tiếptục đi. Vừa đến hoa viên thì đột nhiên kinh hô: ”Ai nha, Vương mama! Túi hương trên người ta đâu? Vừa rồi vẫn còn ở đây mà!”

Vương mamavừa nghe thì sốt ruột nói: ”Ôi! Không phải đã bị rơi ở đâu chứ? Phunhân, bí mật trong viện khó giữ, nếu để nhiều người biết vạn nhất cóngười nghĩ không thông muốn kiểm tra mọi người thì đúng là lớn chuyệnmất. Để lão nô đi tìm!”

Âu Dương Noãn lạnh mắt nhìn đôi chủ tớngười xướng kẻ họa này. Trong lòng cười lạnh, đường đường là đồ vật trên người chủ mẫu làm sao có thể đánh mất dễ dàng như vậy. Đây rốt cuộc làmuốn diễn trò gì?

Vương mama mặt dày nói: ”Đại tiểu thư, phu nhân đi vội nên chỉ dẫn theo hai nha đầu. Mong nha đầu của người có thể giúp đỡ tìm cùng lão nô!”

Thời tiết rét lạnh, Âu Dương Noãn đã đểPhương mama ở lại Noãn các, bên người chỉ dẫn theo Hồng Ngọc cùng VănTú. Nàng nghe Vương mama nói như vậy thì không khỏi cười nói: ”Mama muốn dùng người thì cứ nói thẳng là được rồi. Văn Tú, ngươi qua bên kia tìmgiúp một chút!”

Vương mama dẫn ba nha đầu rời đi, chỉ còn lại Lâm thị, Âu Dương Noãn cùng Hồng Ngọc tiếp tục đi về phía trước.

Lâm thị nói: ”Noãn nhi, ta muốn con dìu ta về vốn là có chuyện muốn nói với con!”

Quả nhiên đã đến rồi, Âu Dương Noãn mỉm cười: ”Mẫu thân có gì cứ nói!”

Lâm thị ghé mắt nhìn Âu Dương Noãn, thấp giọng nói: ”Noãn nhi tuổi cũng không còn nhỏ nữa!”

Âu Dương Noãn nhu hòa cười: ”Tổ mẫu nói con vẫn chỉ là một tiểu hài tử!”

Lâm thị khẽ cười nói: ”Là do lão thái thái thương con thôi. Đại tỷ lúctrước tuổi này ở Hầu phủ đã có người tới xin cầu hôn rồi. Nói thật, giađình nhà chúng ta là như vậy, các cô nương còn nhỏ tuổi hôn sự đã đượcđịnh sẵn cũng là bình thường!”

Âu Dương Noãn thản nhiên nói: ”Mẫu thân ghét bỏ nữ nhi rồi sao? Muốn nữ nhi rời khỏi phủ sớm đi sao?”

Trong mắt Lâm thị hàn quang hiện lên nhưng miệng lại hờn dỗi nói: ”Sao có thể chứ? Mẫu thân là muốn tốt cho con thôi, người tốt chỉ sợ giữ khôngđược. Nếu để đến khi con mười lăm tuổi mới tính thì chỉ sợ lại không tìm thấy người tốt!”

Âu Dương Noãn cúi mắt nói: ”Con vẫn còn nhỏ.Chuyện này mẫu thân vẫn là không nên bàn tính với con. Nếu để phụ thâncùng tổ mẫu biết được thì sẽ tức giận!”

Lâm thị cười lạnh rồi đột nhiên kéo lấy tay Âu Dương Noãn thở dài nói: ”Thật là đứa nhỏ đángthương, ta làm sao lại muốn bàn với con chuyện này chứ? Chỉ là mẫu thâncon sớm mất đi, công vụ của lão gia lại bận rộn, những chuyện trong nhàmấy năm gần đây lão thái thái cũng ít hỏi đến. Chỉ còn ta thân là dinương của con, vẫn luôn xem con như con ruột. Những lời này nói vớingười ngoài tự nhiên sẽ có chút kiêng kỵ, nghĩ rằng giữa hai mẫu tửchúng ta có gì đó không đúng! Con cũng nên vì mình mà suy tính đi!”

Nói thì chân thành thắm thiết, trong mắt lại lấp lánh ánh lệ, nếu là ÂuDương Noãn của trước khi trùng sinh chắc chắn sẽ tuyệt đối tin tưởnghành động của Lâm thị là vì suy nghĩ cho nàng. Nhưng mà hiện tại nàngmột chút cảm động cũng không có, chỉ còn lại vô số sự chán ghét, nênnàng thản nhiên nói: ”Mẫu thân sao lại nói những lời này. Con có tổ mẫuyêu thương, có phụ thân quan tâm, tương lai còn có đệ đệ để dựa vào. Con như vậy thì đáng thương ở chỗ nào chứ? Thân thể mẫu thân không tốt, vẫn là không nên vì chút chuyện vặt này mà lo lắng!”

Lâm thị rùngmình có chút tức giận nhưng miệng lại nói: ”Noãn nhi, ta vẫn có câu nênnói. Lão thái thái tuy rằng hòa ái nhưng dù sao cũng không phải mẫu thân ruột thịt, cho dù là muốn lo lắng thì tuổi cũng đã lớn rồi, phụ thâncon lại hồ đồ. Con vẫn nên vì tiền đồ của mình mà suy tính một chút mớiphải. Đừng quá thành thật như thế, nếu không tương lai có hối hận cũngkhông kịp nữa!”

Quanh co lòng vòng nhiều như vậy không phải là vì có âm mưu sao. Âu Dương Noãn mỉm cười, xuôi theo vở kịch nói: ”Mấy nămnay ít nhiều mẫu thân cũng đã chiếu cố đến con, nếu cứ muốn gả đi sớm,con làm sao có thể bỏ mẫu thân lại được đâu?”

Ngươi còn chưa chết, ta làm sao có thể yên tâm để đệ đệ cho mẫu thân lang sói như ngươi chứ?

Lâm thị cười cười: ”Hài tử ngốc, có lời này của con là đã đủ rồi! Mấy nămnay ta sống trong phủ này cũng không phải dễ dàng gì, con cũng đã biết!” Bà ta dừng một chút rồi lại cảm khái nói: ”Ai cũng nói kế mẫu khó làm,Tước nhi vẫn luôn hiểu lầm ta nhưng Noãn nhi phải tin tưởng ta. Ta làtoàn tâm toàn ý suy nghĩ cho hai tỷ đệ con. Ta tuyệt đối sẽ không hạicác con đâu!”

Chính vì tin tưởng ngươi nên Tước nhi mới phải chết sớm, ta lại bị ngươi hại hãm sâu vào tuyệt cảnh. Âu Dương Noãn lẳnglặng nhìn Lâm thị: ”Ơn dưỡng dục, Noãn nhi suốt đời khó quên!”

Lúc nói bốn chữ suốt đời khó quên tươi cười của nàng lại càng ngọt ngào,mang theo một cỗ ý tứ mà sau khi nghe sau lưng Lâm thị liền nổi lên mộttầng da gà, bà ta cảm thấy lời này nghe qua thập phần đáng sợ, giống như là đang tuyên thệ một lời thề nào đó, lại không thể nói rõ được làkhông đúng chỗ nào.

Vì có âm mưu nên Lâm thị luân phiên nhắc lạichuyện này, thế nhưng lại bị Âu Dương Noãn khéo léo chuyển chủ đề. Nóiqua nói lại bất giác đã đi qua hoa viên lúc nào không hay. Đột nhiên một tiểu nha đầu hốt hoảng chạy đến, bộ dạng hoang mang, chân tay vung loạn xạ, không ngờ lại đụng trúng Hồng Ngọc. Thấy vậy Lâm thị quát lớn mộttiếng: ”Đứng lại! Điên điên khùng khùng còn ra thể thống gì nữa!”

Tiểu nha đầu lập tức quỳ xuống, bộ dáng rất khẩn trương, cúi đầu nói: ”Phunhân, nô tỳ đang ở phòng khách hầu hạ, đại thiếu gia không cẩn thận uống hơi nhiều. Người nói bị đau đầu, muốn nô tỳ đi tìm đại tiểu thư!”

Tâm Âu Dương Noãn hơi động.Tước nhi chỉ là một đứa nhỏ, ngày thường cũngkhông uống rượu nhưng hôm nay lại khác, làm chủ nhà chắc chắn phải uốngmột ít. Hồi nãy nàng đã nhắc nhở hắn cố gắng uống ít, làm sao mà vẫnkhông nghe lời? Lúc này lại nghe Lâm thị cười nói: ”Cũng may ngươi đụngphải chúng ta, nếu cứ để ngươi trực tiếp đi vào không cẩn thận va phảilão thái quân hoặc đụng trúng vị khách quý nào thì phải làm sao bây giờ? Thôi, Noãn nhi, ngươi hãy đi xem Tước nhi thế nào đi!”

Âu DươngNoãn có chút thâm ý liếc mắt nhìn tiểu nha đầu kia, cố ý chần chừ nói:”Mẫu thân thì phải làm sao? Vương mama cùng các nha đầu khác không ở bên cạnh, sẽ không tốt nếu để người đi một mình!”

Lâm thị cong khóe miệng lên, giống như lơ đãng nói: ”Vậy để cho Hồng Ngọc trở về cùng ta đi!”

Vốn là ở đây chờ mà! Đầu tiên là Văn Tú, tiếp theo là Hồng Ngọc. Rốt cuộcLâm thị muốn làm gì đây? Một cái ngẫu nhiên rồi lại tiếp một cái ngẫunhiên, như vậy sẽ biến thành tất nhiên. Chẳng lẽ bà ta muốn chuyện củaTrương Văn Định kia tái diễn một lần nữa? Âu Dương Noãn cẩn thận nhìn kỹ Lâm thị, thấy vẻ mặt của bà ta vẫn bình tĩnh, nửa điểm manh mối cũngkhông nhìn ra. Nàng liền tươi cười chân thành nói: ”Mẫu thân đúng là suy nghĩ chu toàn. Nếu đã như vậy, Noãn nhi đi xem Tước nhi trước. HồngNgọc, ngươi hãy hảo hảo chiếu cố mẫu thân, cẩn thận dìu người trở lạiPhúc Thụy viện!”

Hồng Ngọc lên tiếng đáp vâng, lúc ngẩng đầu lêntrong mắt đã dâng đầy lo lắng. Âu Dương Noãn gật đầu một cái ý bảo không cần lo lắng. Nàng chờ Hồng Ngọc cùng Lâm thị đi rồi mới quay đầu lạinhìn chằm chằm vào tiểu nha đầu báo tin kia nói: ”Đại thiếu gia ở phòngkhách kính rượu với ai? Rốt cuộc là đã uống mấy chén, bây giờ đang ởđâu? Có những ai đang hầu hạ bên cạnh, nếu như say thì ai sai ngươi đếnđây? Ngươi đứng ở cửa trước hay sau phòng khách? Ai sai ngươi chạy tớihậu viện tìm người?”

Liên tiếp hỏi nhiều vấn đề, trên trán tiểunha đầu kia đã toát mồ hôi lạnh, cúi đầu đáp: ”Tình hình thì nô tỳ cũngkhông rõ lắm. Là…là người bên cạnh thiếu gia sai nô tỳ đi truyền tin với tiểu thư!”