Một quãng đường dài, cũng không biết là đi tới đâu, Oản Oản và Tiểu Uyển ngủ thiếp đi trên xe. Thấy thế anh nhẹ nhàng gõ đầu con bé đang say giấc khiến nó tỉnh lại khó chịu.
"Anh..."
Còn chưa kịp lên tiếng đã bị anh dùng tay chặn miệng lại, đưa ngón tay đặt lên ra ám hiệu im lặng. Con bé thấy thế nhíu mày khó hiểu.
Cận Thiếu đưa tay ám chỉ hành động, con bé thông minh hiểu ra ngay mà tươi cười hợp tác đổi chỗ cho anh.
Cận Thiếu ôm lấy cô, khẽ để cô nghiêng đầu vào ngực mình, miệng khẽ nhếch cười, bàn tay hư hỏng ôm lấy eo cô, mặt dày trơ trẽ kéo sát cô vào trong lòng.
Nhìn cái hành động này, con bé cười toe toét, khoái chí nhanh chóng lấy điện thoại ra chụp lại, cao thủ không bằng tranh thủ, rồi gửi vào group OTP dành cho hai người, tiếp tục phi vụ kiếm tiền với tiêu đề " bản giới hạn, mua nhanh giá cao hình full HD."
Một tiếng sau.
" Chị Oản Oản, dậy đi chúng ta tới rồi."
Tiểu Uyển lay lay người cô.
Cô nheo mắt nhíu mày, từ từ ngồi dậy rồi vươn vai một cái " Rốt cuộc là chỗ nào, sao lại đi xa như vậy."
Con bé xảo quyệt nói " Do trường em quy định thế, em cũng không biết nữa. Chúng ta mau xuống thôi, anh trai em đang đứng ở bên ngoài đợi chúng ta đấy."
Rồi cầm tay cô, nhanh chóng kéo ra.
Ra tới bên ngoài, cô liếc nhìn xung quanh khó hiểu như đang tìm kiếm thứ gì đó " Không phải là cuộc thi sao? Sao chỉ có ba người chúng ta?"
" Quy định có thay đổi rồi, mỗi hộ gia đình sẽ đến nơi khác nhau để tham gia...Ây da! Chị đừng hỏi nữa mà, mau đi thôi."
" Nhưng mà..."
Cô bị con bé lôi đi, ánh mắt quay lại nhìn anh, nhưng anh chỉ mỉm cười nhìn cô, rồi dõi bước theo cả hai phía sau.
Một bóng người lạ cũng bước chân đi theo.
Sau khi tìm được một nơi thích hợp, cả ba dừng chân tại một khu đất trống, bên cạnh có một con sông, khung cảnh vô cùng thoáng đãng, không khí trong lành, chọn nơi đây để cắm trại.
Nhìn cô và anh cùng nhau dựng trại, Tiểu Uyển vẫn không quên livestream, rồi chụp hình hai người đăng vào Group. Fan ngày một đông hơn khiến những kẻ trong giới streamer ngày càng ghen ghét.
" Oản Oản, nghỉ chút đi còn lại để tôi làm cho."
" Tôi không sao, cũng sắp xong rồi mà."
Tiểu Uyển chạy đến, cầm theo một chai nước đưa cho cô và anh mỗi người một chai " Anh chị nghỉ chút đi, để em đem đồ vào cho."
Con bé vốn lười biếng, nay lại đột nhiên nhiệt tình làm anh cũng khó hiểu, nhưng sự nghi ngờ trong thoáng chốc cũng biến mất.
Thấy anh đã uống, Tiểu Uyển nở một nụ cười đầy nham hiểm.
" Thôi tiêu rồi."
Nghe Tiểu Uyển hét lên cả hai đều chạy vào hỏi " Có chuyện gì vậy?"
" Hu hu...Em để quên máy tính trên xe rồi, không có nó em không làm bài được."
Tưởng chuyện gì to tát, nghe con bé nói cả hai cũng thở phào nhẹ nhõm.
" Ở đó đi, anh quay lại lấy cho mày."
" Thôi! Để em tự quay lại, anh và chị cứ tiếp tục đi."
Dứt lời, Tiểu Uyển nhanh chóng chạy ra theo hướng đường cũ mà đi về, cho dù cô có gọi lại, con bé cũng giả điếc như không nghe thấy.
Oản Oản lo lắng quay lại hỏi anh " Để con bé như vậy liệu có ổn không?"
" Không sao, nó lớn rồi, chúng ta đem đồ vào thôi."
Trong người anh lúc này đột nhiên cảm thấy có gì không đúng, như có một ngọn lửa đang âm ỉ cháy bên trong anh, khuôn mặt anh dần đỏ lên, tầm nhìn bị mờ đi làm rơi cả đồ trên tay.
" Cận Thiếu, anh bị làm sao vậy."
Oản Oản giật mình, nhìn thấy anh có vẻ không ổn mà chạy tới, nhưng lại bị anh dùng tay chặn lại "Đừng qua đây."
Cô nhướng mày nhìn anh khó hiểu " Anh lại muốn giở trò gì nữa?"
Cận Thiếu không đáp, anh đang cố chịu đựng liếc mắt nhìn thấy con sống gần đó, trong đầu nãy ra một nghĩ, thì liền lững thững đi tới.
" Dạ Cận Thiếu, anh đi đâu vậy?"
Vẫn không trả lời. Thấy anh đi đến con sông mà không có ý định dừng lại, cô nhận ra có gì đó không đúng muốn kéo anh lại nhưng không kịp.
Anh không do dự nhảy một phát xuống, cô hốt hoảng, lo lắng chạy đến gọi lớn tên anh " Dạ Cận Thiếu, anh bị thần kinh à?"
Gọi một lúc vẫn không thấy anh, lòng cô càng nôn nao sợ hãi, một lúc rồi vẫn không thấy anh ngoi lên. Oản Oản không biết bơi đứng trên bờ hoảng loạn mà không biết làm gì cả, nơi này không có người qua lại biết tìm ai giúp bây giờ? Nhưng nếu quay lại xe gọi người thì sẽ không kịp mất, Tiểu Uyển con bé còn nhỏ cũng không thể nhờ .
Không còn thời gian để suy nghĩ, cô lấy hết can đảm hít một hơi thật sâu rồi nhảy xuống một cái " Thùm."
" Cứu...Cứu tôi với...Tôi không biết bơi."
Oản Oản chới với sợ hãi, ngụp lên ngụp xuống uống không biết bao nhiêu là nước, từng đợt nước cứ sộc thẳng vào mũi, chảy ngược vào phổi, cô la lớn kêu cứu, tưởng rằng sẽ chết nhưng ngay sau đó là một vòng tay ôm lấy eo cô ngoi lên, cùng với giọng nói trầm thấp, ấm áp.
" Tiểu yêu tinh, em là đồ ngốc à? Không biết bơi sao còn dám nhảy xuống?"
Oản Oản run rẩy, ôm chặt lấy người đàn ông kia ho lên sặc sụa, nước mắt chảy tèm lem lắp bắp " Tôi...Tôi cứu người."
Cận Thiếu bỗng phì cười, giọng nói u mê trầm thấp, khiến ta như bị quấn theo " Không biết ai cứu ai nữa? Không biết bơi thì nhảy xuống cứu ai? Tôi đã cố gắng kiềm chế để né tránh em, vậy mà em còn tự dâng thân đến cho tôi? Em là đang khiêu khích sự ham muốn trong tôi đấy à? Bảo bối."
Oản Oản lắc đầu, hai mắt cay cay cúi xuống ấp úng " Tôi...Tôi sợ anh xảy ra chuyện gì..."