Đây là lần đầu tiên Cố Lưu Tích đi từ cổng chính vào Tô phủ. Bố cục xây dựng trong phủ đều mang hơi thở cực phú vùng Giang Nam, trang nhã tinh diệu, vô cùng đẹp mắt.
Tô Ngạn tuy nói dẫn nàng tiến vào, nhưng vẫn âm thầm cảnh giác nàng, tùy ý hỏi: "Tại hạ Tô Ngạn, còn chưa biết danh tính cô nương đây?"
Cố Lưu Tích khẽ giật mình, Tô Ngạn? Là vị thương nhân đứng đầu Tô Châu mà kiếp trước Nhiễm Thanh Ảnh đã nhiều lần muốn kéo gần mối quan hệ, lại không thành công sao? Theo lời Nhiễm Thanh Ảnh, hắn nổi danh trọc phú ở Tô Châu, ngoài thiên phú kinh doanh, sản nghiệp trải rộng khắp vùng Giang Nam, hắn còn là người trọng nghĩa khinh tài (tiền), rất danh vọng ở Tô Châu. Hắc bạch lưỡng đạo, rất nhiều người đều nhận ân huệ của hắn.
Không thể hợp tác cùng hắn, khiến Nhiễm Thanh Ảnh vô cùng thất bại. Không thể ngờ Văn Mặc Huyền lại ở cùng một chỗ với hắn. Nói cách khác hắn căn bản là người của Văn Mặc Huyền! Khó trách Tâm Tích các vẫn luôn mạnh tay như thế, chỉ riêng Tô gia cũng đủ để thầu hết chi tiêu trong các rồi.
Tô Ngạn thấy nàng ngây ra, cho rằng nàng bị kinh sợ, hỏi lại thêm mấy lần.
Cố Lưu Tích lấy lại tinh thần, áy náy nói: "Thất lễ, đã sớm nghe qua đại danh Tô công tử, không nghĩ tới hôm nay may mắn nhìn thấy chân nhân. Tại hạ Cố Lưu Tích, 'Lưu' trong lưu thủy (nước chảy), 'Tích' trong tích thủ (thương tiếc)."
"Tích?" Tô Ngạn không khỏi nghi hoặc, lập tức cười cười: "Tên rất hay." Trong lòng thầm nghĩ bản thân quá nhạy cảm, nghe được chữ 'Tích' liền nghĩ đến con dâu nuôi... Phi, bạn thuở nhỏ của chủ tử.
Cố Lưu Tích phát hiện Tô Ngạn hơi kỳ lạ, thì thấy đã đến Mặc viên, cũng không suy nghĩ nhiều.
Hai người tiến vào tiểu viện, thấy Văn Mặc Huyền mặc bộ y sam nguyệt sắc, đang cầm cuốn sách, ngồi dưới tàng cây hợp hoan. Sắc mặt nàng vẫn tai tái, giữa lông mày một mảnh thanh nhã. Ngẫu nhiên mấy đóa hợp hoan rơi xuống, đẹp như một bức họa, khiến hai người không nỡ kinh động tới người trong tranh kia.
Tô Ngạn chưa lên tiếng, Cố Lưu Tích cũng chỉ ngẩn ngơ mà nhìn nàng, trong lòng chua xót tràn lan. Sắc mặt người này lại kém đi rồi.
Văn Mặc Huyền vẫn còn đọc sách, sau đó phát hiện hình như có người đang nhìn nàng, khẽ quay đầu lại, ánh mắt thoáng dao động: "Ngươi đã đến rồi?"
Tô Ngạn đương nhiên nhìn ra vẻ vui mừng thoáng hiện trong mắt Văn Mặc Huyền, thật sự không rõ nàng quen biết vị Cố cô nương này lúc nào? Nghĩ lại, ngày ấy Tử Tô nói có người xông vào phủ, chẳng lẽ Cố cô nương chính là người tự tiện xông vào đó?
Lúc này Cố Lưu Tích nào có chú ý nhìn đến Tô Ngạn nữa, khóe miệng nâng lên vui vẻ: "Ừm, ngọc bội bên hông của ngươi rớt, ta đến đưa cho ngươi. Còn có, may mắn là có ngươi ngọc bội, bằng không thì ta lại phải leo tường." Vài câu cuối cùng nàng đè nhỏ giọng, mang chút dí dỏm, làm Văn Mặc Huyền cũng nở nụ cười.
"Làm phiền rồi." Nàng khẽ buông mắt, hàm xúc không rõ nhìn Cố Lưu Tích một lần, chẳng lẽ nàng phải nói là nàng cố ý làm rơi sao?
Tô Ngạn phát hiện mình đã hoàn toàn thành không khí, ho một tiếng, đưa ngọc bội màu tím cho nàng, vẫn còn hơi nghi hoặc nói: "Mặc Huyền, sao ngươi lại biết Cố cô nương?"
Văn Mặc Huyền liếc mắt nhìn hắn, tiếp nhận ngọc bội, cười nhạt nói: "Duyên phận mà thôi."
Tô Ngạn bất đắc dĩ, chủ tử này rõ ràng là không muốn nói. Tuy hắn rất kinh ngạc, chủ tử luôn luôn lạnh nhạt, vì sao lại vui vẻ vì cô nương kia, nhưng hắn vẫn rất mừng khi chủ tử có thể thể hiện thêm nhiều cảm xúc. Chẳng qua là Cố cô nương này không rõ lai lịch, hơn nữa rõ ràng là người có công phu, hắn lại lo lắng.
Văn Mặc Huyền lại mở miệng nói: "Ngươi hôm nay đi xử lý sổ sách vụ cũng nên mệt mỏi, đi nghỉ ngơi a."
Tô Ngạn lặng lẽ mở mắt, hiển nhiên không tán thành để hai người ở riêng. Mà ý tứ của Văn Mặc Huyền rõ ràng quá, đành phải lặng lẽ ra hiệu với đám người Mặc Ảnh trong góc khuất.
"Ngươi phải tự chú ý thân thể, tối hôm qua không ngủ nhiều, nhớ rõ chốc lát phải nghỉ ngơi đi. Còn có, Nhược Quân gửi thư nói, hai ngày nữa là về đến nơi rồi. Có lẽ thân thể ngươi sẽ có chuyển cơ."
Văn Mặc Huyền vẫn mang vẻ mặt thản nhiên, nhẹ gật đầu: "Ta hiểu rồi."
Tô Ngạn thở dài trong lòng, xoay người rời đi.
Cố Lưu Tích nhìn nàng lơ đễnh như thế, trong lòng cũng tê rần, nghĩ đến lời của Tô Ngạn, lo lắng nói: "Tối hôm qua lại ngủ không ngon sao?"
"Là hắn quá khẩn trương, ta vốn ít ngủ, không phải chuyện lớn lao gì."
Cố Lưu Tích hơi tức giận với dáng vẻ này của nàng, rồi lại không thể nổi giận được, chẳng qua là nắm thật chặt tay.
"Ngươi đang giận sao?" Văn Mặc Huyền ngoắc môi, khẽ nói.
"Ta... Ta, không có."
"Ta nghĩ, trong lòng ngươi nhất định đang mắng ta."
"..."
Đôi mắt Cố Lưu Tích nhu hòa hẳn, nhỏ giọng nói: "Ta không có mắng, chẳng qua là không muốn ngươi cứ mang vẻ không quan tâm tới thân thể mình như vậy."
"Không phải không quan tâm, là đã sớm đã nhĩn rõ. Sáng sớm hôm nay còn có thể mở mắt ra, với ta mà nói đều là trời cao ban ơn đó, ta dĩ nhiên cảm thấy đủ. Không mong muốn bọn hắn luôn vì ta lo lắng, lại đi tranh thủ một ít hy vọng hư vô mờ mịt."
Nghe nàng nói, trong lòng Cố Lưu Tích như bị đâm một dao, vành mắt thiếu chút nữa đỏ lên, nàng gắng nhịn xuống: "Không đi tranh thủ, thì làm sao biết là hư vô mờ mịt! Ta tin tưởng, ngươi sẽ khỏe thôi, nhất định sẽ khỏe." Nàng lặp lại lời nói, giọng rất chắc chắc, đang an ủi Văn Mặc Huyền, đồng thời cũng là thuyết phục chính mình!
Lòng Văn Mặc Huyền khẽ động, thẳng tắp đối mặt nàng, cuối cùng khẽ gật đầu, cười.
Sau đó nàng đưa tay kéo một sợi dây dưới gốc hợp hoan. Một lát sau một nha hoàn rất nhanh đã chạy đến. Cố Lưu Tích nghĩ, Văn Mặc Huyền kéo sợi dây kia, đoán chừng là gọi người tới đây.
"Tiểu thư! Người có gì căn dặn?"
"Hồng nhi, đi rót chén trà tới đây. Còn có căn dặn phòng bếp, chốc lát chuẩn bị thêm một phần thức ăn." Nàng nói rồi quay qua nhìn Cố Lưu Tích: "Ngươi thích ăn cái gì?"
Cố Lưu Tích hơi sững sờ, nhìn nhìn canh giờ, đã đến giờ chuẩn bị dùng cơm trưa rồi, lập tức xấu hổ, nhỏ giọng nói: "Ta thế nào cũng được, theo khẩu vị của ngươi đi."
"Ta ăn rất nhạt, sợ là ngươi ăn không quen. Nghe khẩu âm của ngươi, có hơi hướng thuộc đất Thục, vậy thì dùng hương vị đất Thục đi." Rồi nói với nha đầu kia: "Đi xuống đi."
Nha hoàn khom người lui ra, Cố Lưu Tích khá tò mò: "Ngươi nói ngươi hiếm khi đi ra ngoài, sao có thể nghe ra khẩu âm của ta? Còn có đêm đó trên Thạch hồ, dường như ngươi cũng rất quen thuộc, khi còn bé đã đi qua sao?"
"Chưa từng, nhận biết khẩu âm của ngươi, là bởi vì trung hợp của mấy vị bằng hữu là người Thục. Về phần Thạch hồ, bởi vì ta rất ít đi ra ngoài, nên mấy người Tô Ngạn đều đã kể hết với ta những nơi lớn nhỏ ở Tô Châu rồi. Nơi này có thể phác họa khắp thành Tô Châu luôn đó." Văn Mặc Huyền nhíu mày, chỉ vào đầu mình nói, đúng là có một chút đắc ý.
Cố Lưu Tích nhịn không được lộ ra dáng tươi cười, cố ý hơi kinh ngạc nói: "Lợi hại ghê ha!"
Văn Mặc Huyền làm sao không nghe được ý cưng chiều trong giọng nói của nàng, trên khuôn mặt tái nhợt hơi hơi đỏ lên. Cảm giác bản thân có chút ngây thơ, lập tức thu hồi thần sắc.
Cố Lưu Tích nhìn nàng, trong lòng mềm mại đến khôn tả. Văn Mặc Huyền chỉ lớn hơn nàng có hai tuổi, mới mười tám mà thôi, nhưng lại ổn trọng điềm nhiên hơn cả người được sống hai đời là mình đây. Hôm nay rốt cuộc đã có dáng vẻ ở độ tuổi của nàng, tuy rằng chỉ thoáng qua, cũng làm cho nàng vui vẻ như thấy trân bảo.
Cố Lưu Tích bắt đầu tìm một ít kỳ văn thú vị, kể cho Văn Mặc Huyền. Thật ra bản tính nàng thích nói, kể chuyện lại sinh động, nên thỉnh thoảng Văn Mặc Huyền sẽ lộ ra chút ít vui vẻ. Đám người Mặc Ánh núp trong bóng tối ngạc nhiên không thôi. Bọn họ chưa bao giờ thấy chủ tử vui vẻ như thế, âm thầm tán thưởng Cố Lưu Tích có bản lĩnh.
Hạ nhân rất nhanh bưng thức ăn lên, bởi vì Cố Lưu Tích đến, Văn Mặc Huyền bảo các nàng bưng đồ ăn vào trong phòng.
Cố Lưu Tích sợ nói chuyện ảnh hưởng Văn Mặc Huyền ăn cơm, nên rất yên tĩnh. Văn Mặc Huyền cầm đôi đũa thỉnh thoảng gắp thức ăn thay nàng. Mấy món trên bàn nhìn rất mê người, phần lớn đều là chuẩn bị cho nàng, Văn Mặc Huyền cũng không ăn nhiều.
Cố Lưu Tích mở miệng ngăn cản nàng bận rộn, vừa ăn vừa nhìn Văn Mặc Huyền. Ngón tay nàng thon dài trắng nõn, bàn tay cầm đũa không ổn ắm, nhưng mà ăn cơm lại cực kỳ ưu nhã, nhất cử nhất động đặc biệt đẹp mắt.
Văn Mặc Huyền thấy nàng nhìn mình chằm chằm, trong tay chỉ gắp cơm trắng, nhướn mày cười nói: "Chẳng lẽ Lưu Tích nhìn ta là đủ no bùng, không cần dùng bữa sao?"
Mặt Cố Lưu Tích lập tức sung huyết đỏ bừng, cúi đầu tranh thủ ăn cơm, trong lòng ảo não không thôi. Nàng phát hiện mình càng ngày càng lạ, thường xuyên bị Văn Mặc Huyền hấp dẫn, quả thực như một đăng đồ tử (đồ dê xồm). Trong lòng nàng hơi sợ, nhưng không hiểu được tại sao lại như thế.
Cả cuộc đời trước nàng ngộ nhận Nhiễm Thanh Ảnh thành Văn Mặc Huyền, đối đãi nàng ta cũng là dốc hết tất cả, thế nhưng nàng chỉ có cảm kích cùng phần tình cảm ghi lòng tạc dạ khi còn bé mà thôi. Ngẫu nhiên nàng sẽ mất mát u sầu, cũng là bởi vì nàng ta không cũng nàng nói về những chuyện trước kia, cũng không chịu gọi tên khi còn nhỏ của nàng, cho đến giờ chưa từng đỏ mặt tim đập nhanh vì nàng ta. Mặc dù cũng sẽ lo lắng bận tâm vì nàng ta, nhưng không có khẩn trương đến nóng ruột nóng gan như thế này.
"Ngươi ăn chậm một chút, cẩn thận nghẹn đó." Văn Mặc Huyền nhắc nhở, ánh mắt mang ý cười nhàn nhạt.
Cố Lưu Tích nuốt đồ ăn trong miệng xuống, đã thấy Văn Mặc Huyền buông bát đũa, ngồi chỗ kia nhìn mình. Nàng nhíu nhíu mày: "Sao ngươi ăn ít thế, thân thể ngươi vốn không tốt, làm sao chịu được?"
"Không sao, ta quen rồi. Chốc lát còn phải uống thuốc, hơn nữa ta cũng không đói."
"Nhưng ngươi quá gầy, ngày ấy ôm cũng thấy cấn người..." Vốn chỉ thuận miệng biểu đạt sự gầy gò của nàng, nhưng nói ra tới miệng thì lại thấy hơi ngượng ngùng.
Trong lúc nhất thời hai người đều không nói gì, chỉ còn tiếng nhai nuốt khe khẽ của Cố Lưu Tích.
Sau khi ăn xong, nha hoàn bưng thuốc lên, thuận tiện dọn dẹp chén dĩa xuống.
Cố Lưu Tích nhìn Văn Mặc Huyền uống thuốc, nét mệt mỏi giữa lông mày không thể nào che giấu hết, ấm giọng nói: "Ra ngoài sân đi dạovài vòng, đợi tiêu cơm rồi trở về nghỉ ngơi có được không?"
Đi một hồi, Văn Mặc Huyền đã bắt đầu thở hổn hển. Trở lại phòng, Cố Lưu Tích đỡ nàng nằm xuống: "Ngươi ngoan ngoãn ngủ đi, đợi ngươi ngủ rồi, ta mới về."
Giống như nhớ ra gì đó, Văn Mặc Huyền miễn cưỡng mở to mắt hỏi nàng: "Ngươi từ Thục chạy tới, có phải là có chuyện cần làm?"
"Ừ, nhưng cũng không quan trọng, hiện tại quan trọng nhất chính là ngươi đi ngủ đi. Ta sẽ ở lại Tô Châu khá lâu, ta lại chỉ biết mình ngươi thôi, đại khái sẽ thỉnh thoảng quấy rầy ngươi, đến lúc đó sẽ kể với ngươi, có được không?"
Văn Mặc Huyền bị điệu bộ như dỗ con nít của nàng làm cho có chút bất đắc dĩ, nhưng chịu không nổi mỏi mệt, hơn nữa tiếng nói thanh nhã dịu dàng của Cố Lưu Tích vang bên tai, làm cho nàng rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ.
Cố Lưu Tích chăm chú nhìn sắc mặt khi ngủ của nàng, trong mắt lộ ra nhu tình chính nàng cũng không phát hiện. Nàng càng xem càng cảm thấy người này thật xinh đẹp. Nhớ đến cô bé như phấn điêu ngọc mài trong ký ức, đường cong khóe miệng càng lúc càng lớn, trầm thấp nói: "Khi còn bé đã cảm thấy ngươi xinh xắn không chịu được, như một tiểu thần tiên á. Hôm nay đã là tiên tử rồi." Đưa tay muốn chạm vào nàng, nhưng nhớ đến mấy người trong góc khuất, lại nhịn xuống.
Chẳng biết tại sao mấy ngày kia không ai trông coi, thế cho nên có người xông tới đều bị phát hiện. Cố Lưu Tích vừa nghĩ, nhìn qua đầu thú gần đó, đốt hương an thần bên trong lên, nhẹ nhàng buông màn trướng, đóng cửa phòng lại rồi rời đi.
- ------
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Các chủ đại nhân thật là hảo tâm kế, cố ý dụ dỗ Tiểu Tích Tích đến tìm nàng~
Thời Vi: Các chủ, ngươi nói vì sao thuộc hạ của ngươi lại gọi Tích nhi là con dâu nuôi từ bé của ngươi thế?
Các chủ: Ngươi nói xem? Người nào đó vẫn cứ buồn nôn như thế, không chịu buông tha bất cứ cơ hội lên sân khâu nào của con dâu nuôi từ bé...
Thời Vi: Cái gì mà buồn nôn chứ? Con dâu nuôi từ bé thì làm sao, ngươi dám kỳ thị hả? Không có con dâu nuôi từ bé, tức phụ của ngươi từ đâu chui ra? Không có con dâu nuôi từ bé, ai cho ngươi đùa giỡn? Không có con dâu nuôi từ bé, ai làm ấm giường cho ngươi? Không có...
Các chủ: [phiền muộn] Ta chỉ nói có một câu thôi...
Thời Vi: Nhưng câu này ngươi không thể nói.
Ta nhấn mạnh một câu, Thời Vi có hai phương châm viết văn, thứ nhất, tức phụ là nhặt được, thứ hai, tức phụ là dưỡng thành.
- ------
Editor có lời muốn nói: Các chủ phúc hắc quá~~