Trùng Sinh Các Chủ Có Bệnh

Chương 5




Trong tiểu viện yên tĩnh, ánh mặt trời sáng rỡ xuyên qua khung cửa sổ khép hờ, chiếu vào trong phòng, hắt lên người thiếu nữ đang ngồi xếp bằng trên giường. Khuôn mặt trắng nõn của nàng được ánh nắng rọi tới, đẹp đến không chân thật. Sau một lúc lâu, hàng mi dài của nàng run run, hai mắt từ từ mở ra, vì ánh nắng chói chang trước mắt mà híp lại, nàng giơ tay lên chắn bớt. Một lát sau, Cố Lưu Tích xuống giường, đẩy cửa phòng ra, khá kinh ngạc, không ngờ đã đến giữa trưa rồi.

Cái bụng mốc meo lên tiếng nhắc nhở nàng, từ giữa trưa hôm qua đến giờ chưa động tới hột cơm nào. Nàng nhanh chóng rửa rồi thay bộ đồ khác. Phát hiện nguyên liệu nấu ăn trong phòng bếp đều có đầy đủ cả, liền làm ra vài món đơn giản.

Sau đó ngồi trong sân, nhớ đến cuộc hẹn với Văn Mặc Huyền hôm qua, khóe miệng Cố Lưu Tích cong lên, nhưng nghĩ về thân thể của nàng ấy, lại ỉu xìu xuống. Khi nàng đang chìm trong đau thương, ngoài cửa vang lên một tràng tiếng gõ cửa. Mở cửa, không có gì bất ngờ xảy ra, là Lâm Việt cùng Tiết Chi Khiêm.

Lâm Việt nhìn xem Cố Lưu Tích lúc này vận một thân màu lam áo mỏng, khóe miệng mang ý cười nhạt, nhất thời có chút đờ đẫn, thẳng đến khi bị Tiết Chi Khiêm chọt khuỷu tay hắn mới giật mình, nói: "Cố cô nương, chúng ta có việc muốn nhờ cô nương hỗ trợ." Hắn nói khá gấp, sắc mặt hơi ửng đỏ.

Cố Lưu Tích không để ý nhiều, mời hai người vào trong: "Có phải là chuyện về Thiên diện hồ ly kia không?"

Tiết Chi Khiêm nhìn Lâm Việt như mất hồn mất vía, bất đắc dĩ mở miệng nói: "Đúng vậy, chúng ta theo lời Cố cô nương miêu tả mà phác họa chân dung. Chiều hôm qua đến nhưng cô nương không có ở nhà, kéo dài tới lúc này mới quay lại, muốn cho cô nương xem một chút có chỗ nào không đúng không."

Vừa nói hắn vừa bày bức họa kia lên bàn, Cố Lưu Tích xem xét tường tận chốc lát, nói: "Đại khái không sai, nhưng nếu hắn đã được gọi là Thiên diện hồ ly, thì đặc điểm khuôn mặt cũng không ý nghĩa bao nhiêu, chỉ có thể tham khảo qua thân hình thôi."

Khóe miệng Tiết Chi Khiêm giật giật, liếc mắt nhìn Lâm Việt có vẻ xấu hổ bên kia, ảo não nói: "Cô xem đầu óc chúng ta này, nhưng hẳn sẽ có chỗ hữu dụng, phòng ngừa cũng không dư thừa."

Cố Lưu Tích mặc dù cảm thấy hai người có chút kỳ lạ, nhưng ở một vài phương diện, dù cho có được sống lần nữa nàng cũng không nhạy cảm cho lắm. Vì thế nàng cũng không nghĩ tới phương diện kia, chỉ coi bọn hắn có ý đồ riêng thoio.

"Tiết bộ đầu đến đây tìm ta, còn có chuyện khác sap?"

Tiết Chi Khiêm cởi mở cười cười, cũng không che giấu: "Cố cô nương tâm tư sâu sắc, ta cũng công bằng nói thẳng. Hôm nay chúng ta dựa theo manh mối của Cố cô nương, tìm đến từng nhà, còn nghiêm túc dò hỏi các tiệm thuốc y quán, cũng đã thu được một ít đầu mối. Nhưng mà nếu muốn thật sự đuổi bắt hắn, chúng ta cũng không chắc chắn. Dù sao so với dâm tặc kia, khinh công của chúng ta thật sự chưa đủ trình, cho nên..."

"Tiết bộ đầu có ý muốn ta hỗ trợ?" Cố Lưu Tích nhướn mày cười nói.

"Đúng vậy. Đây vốn là chuyện của nha môn bọn ta, chẳng qua hành vi của kẻ kia quá ác liệt, nếu không truy nã, tai họa vô cùng. Ta cũng chỉ có thể mặt dày đến nhờ vả cô nương." Trên mặt Tiết Chi Khiêm có chút ít áy náy, giọng nói chân thành.

"Lúc nào hành động?"

Cố Lưu Tích sảng khoái đáp ứng như thế khiến hai người đều kinh hỉ. Lâm Việt kích động nói: "Cô đồng ý?"

Cố Lưu Tích nghiêm mặt nói: "Lời nói của Tiết bộ đầu thập phần có lý, ta nào có thể cự tuyệt."

"Vì phòng ngừa đêm dài lắm mộng, Cố cô nương lập tức xuất phát cùng chúng ta, nha môn bên kia sớm chuẩn bị xong." Tiết Chi Khiêm đứng lên nói. Lập tức chứng kiến vẻ mặt Cố Lưu Tích như đã hiểu rõ, một tráng hán như hắn cũng đỏ mặt.

Cố Lưu Tích cũng không để ý nhiều, nhưng hai người họ tự tin đến thể, chẳng lẽ đã chắc chắn mình sẽ đồng ý sao? Đều chuẩn bị xong, mới đến báo nàng cho biết. Thôi thì đi ngay cũng được, chỉ hy vọng sẽ không ảnh hưởng tới ước hẹn của nàng cùng Văn Mặc Huyền.

Ba người rất nhanh chạy tới ngoại ô thành Tô Châu. Theo lời Tiết Chi Khiêm nói, một tiệm thuốc nhỏ trong nội thành có người tới mua thuốc, bởi vì tới rất sớm, cho nên lão bản tiệm thuốc nhớ rõ rất rõ ràng, ngoại hình vô cùng giống với bức họa. Người nọ mang một thân sương sớm, trên chân dính bùn đất. Mà Tiết Chi Khiêm nhìn vết bùn ngoài cửa tiệm, phát hiện bùn đất đỏ kia chính là loại đất đặc biệt ở ngoại ô phía Tây thành Tô Châu, phái người lặng lẽ coi chừng, vậy mà thật sự phát hiện chỗ ở của hắn.

Cố Lưu Tích nghe rồi gật gật đầu, nhưng trong lòng lại cảm giác có chút khác thường, nhưng không nói ra được. Chưa đợi nàng nghĩ xong, đã tới thôn nhỏ ngoại ô phía Tây kia. Tiết Chi Khiêm chỉ chỉ một căn nhà gỗ đơn giản trong đó, có một đám người đang yên lặng ẩn nấp xung quanh, chỉ còn chờ xác định người nọ ở trong phòng, liền động thủ bắt người!



Tô gia, Mặc viên, Văn Mặc Huyền nhìn Tô Ngạn mới trở về từ Dương Châu, ấm giọng nói: "Về sớm vậy sao, sự tình giải quyết xong rồi à?"

Tô Ngạn gật đầu: "Dù Vân Thủy trại không phải loại lương thiện, nhưng đối với thực lực của chúng ta còn có vài phần kiêng kị. Đống tơ lụa kia mấy ngày tới bọn hắn sẽ trả lại."

"Cướp hàng hóa Hoàng Thương chọn mua, thật là mạnh bạo. Đáng tiếc thanh đao Vân Thủy trại này lại không đủ sắc bén, đùa không tốt sợ là sẽ bị thương do đao chém." Mặt mày Văn Mặc Huyền vẫn nhàn nhạt, ngón tay nhẹ nhàng khuấy tách trà nhỏ, ngữ điệu dịu dàng nói.

Tô Ngạn hiểu rõ, lần này Hoàng Thương Lưu đại nhân đến Tô Châu thu mua tơ lụa, Tô gia thắng, kẻ đỏ mắt tất nhiên là không ít. Từ trước đến nay chủ tử tâm tư thông thấu, sợ là đã sớm đoán được rồi. Nghĩ đến lúc trước Văn Mặc Huyền để hắn dẫn theo bọn Lăng Nhất, dặn dò bọn hắn ngồi thuyền hộ tống thuyền buôn, lập tức hai mắt sáng ngời, chủ tử cố ý mà!

"Vậy, chủ tử, đống tơ lụa kia thì sao?"

"Tất nhiên cho đi luôn, dù sao bọn họ đã cất công đi cướp, không bằng cuối cùng đưa cho bọn họ luôn cũng được, lúc đó, đao này tới phiên chúng ta sử dụng, mới đủ như ý." Dứt lời, nàng dừng một chút, lại dặn dò hắn: "Bí mật mua lụa hoa Hàng Châu, không đi đường thủy, lặng lẽ đưa tới là được."

Mắt Tô Ngạn lóe sáng, cuối cùng đã hiểu dụng ý của Văn Mặc Huyền. Đầu tháng bảy phải giao hàng, nếu cuối cùng Tô gia không giao được, chính là phạm tội khi quân. Cơ hội này, sợ là nhiều người sẽ không bỏ qua. Nhưng đối với Tô gia mà nói, đây cũng như một cơ hội, xui khiến người cướp bóc hàng hóa của triều đình, trở ngại việc mua bán của Hoàng Thương, tội danh này cũng không nhẹ!

"Chủ tử dụng tâm, Tô Ngạn thán phục."

"Vì dẫn bọn hắn mắc câu, vẫn không báo trước cho các ngươi, là ta có lỗi, hãy thay ta xin lỗi họ." Văn Mặc Huyền xin lỗi một tiếng, nói.

Tô Ngạn lắc đầu liên tục: "Chủ tử đừng nói như vậy, chúng ta đều hiểu được."

Nghĩ đến sau đó Văn Mặc Huyền đã phái toàn bộ hộ vệ cận thân của nàng đến chỗ bọn hắn, trong lòng ấm lên, phát nóng, rồi lại cau mày nói: "Chủ tử, người lần này đã làm càn rồi."

Văn Mặc Huyền nhấp một ngụm trà, cúi xuống nói: "Tử Tô lại lắm miệng?"

"Nào có lắm miệng, may mắn chủ tử không có xảy ra việc gì, nếu không ta có chết muôn lần cũng không hết tội, sợ là Nhược Quân sẽ không bỏ qua cho ta!"

"Ta thật tò mò, Nhược Quân ngày thường dịu dàng lắm mà, sao lại khiến mấy người các ngươi đều sợ nàng dữ thế?"

Tô Ngạn khó có khi khổ sở nhăn nhúm mặt: "Nàng ngày thường nhìn qua dịu dàng uyển chuyển nội liễm, mà khi nổi nóng lên thật sự không ai không sợ. Một thân y thuật của nàng ta đã lĩnh giáo, cũng chỉ có chủ tử mới dám không nghe lời nàng thôi. Nhưng có lẽ để nàng biết được hành động của chủ tử, nàng nhất định sẽ thuyết giáo chủ tử người một tăng đó."

Văn Mặc Huyền cười cười, lắc đầu, sau đó nghiêm mặt nói: "Tô phủ hôm nay ngươi mới là đại thiếu gia, đã nói kêu tên ta là được, đừng gọi ta là chủ tử."

"Lễ không thể bỏ, nơi này không có người ngoài, chủ tử không cần lo lắng. Hơn nữa chủ tử cũng không hiểu đâu, mỗi lần ta mạo phạm người, Tử Tô đều mắng ta không chừa manh giáp."

"Ta mắng thì như thế nào, người trước là bị bất đắc dĩ, người sau ngươi còn muốn vô lễ sao?" Tử Tô bất mãn bưng hộp cơm đi tới, trắng mắt liếc Tô Ngạn.

Tô Ngạn bất đắc dĩ nhìn nàng, trong miệng thấp giọng lẩm bẩm: "Ngươi đây là ghen ghét."

Văn Mặc Huyền buồn cười nhìn hai người vừa thấy mặt đã cãi nhau, thấy Tử Tô xếp đồ ăn thì hơi kinh ngạc nói: "Đã đến giờ ăn cơm rồi sao?"

"Dạ, đã qua giờ Dậu một khắc rồi, chủ tử ăn xong đã rồi hẵn nói. Nếu trễ nữa, sẽ qua giờ bỏ bữa, tới đêm lại ngủ không ngon đấy."

Văn Mặc Huyền nhìn sắc trời một chút, hơi nhăn mày, đúng là đến rồi giờ Dậu một khắc rồi.

Sau đó Tô Ngạn cùng dùng cơm với Văn Mặc Huyền, cũng nói với nàng về hành trình đi Dương Châu lần này, còn có cảnh sắc đẹp đến nao lòng của Dương Châu. Bởi vì tình trạng sức khỏe của Văn Mặc Huyền, nàng chưa từng đi xa nhà, lần này bọn họ ra ngoài trở về, tất nhiên rất muốn nghe.

Dùng cơm xong, Tô Ngạn đi xử lý sổ sách sự vụ trước. Tử Tô nấu thuốc xong rồi bưng lên, lại phát hiện chủ tử nhà mình thỉnh thoảng nhìn về phía bức tường ở Đông uyển, dáng vẻ như đang chờ người, lập tức lại lắc đầu, chủ tử làm sao phải chờ ai. Dọn chén thuốc xong, chuẩn bị lui ra canh cửa như xưa nay.

Văn Mặc Huyền lại đột nhiên hỏi: "Mấy người Mặc Ảnh đi theo Tô Ngạn đã về chưa?"

"Tất nhiên đã về rồi ạ, đều canh gác xung quanh Mặc viên rồi. Chủ tử có việc gì sao?"

"Chuyến này bọn họ cũng mệt mỏi nhiều, để họ đi nghỉ ngơi đi. Đêm nay không cần trông coi." Ánh mắt Văn Mặc Huyền lóe lóe mở miệng nói.

"Thế nhưng chủ tử, vạn nhất..."

"Chỉ một đêm mà thôi, nhiều năm qua, có ai xông vào Mặc viên đâu. Làm theo lời ta đi."

Tử Tô bất đắc dĩ, tính tình chủ tử thoạt nhìn thì ấm áp, nhưng một khi đã quyết định, ai cũng không khuyên được. Lại sợ chọc nàng tức giận ảnh hưởng sức khỏe, đành phải làm theo.

Văn Mặc Huyền ngồi trong sân, uống chén thuốc đắng chát, vẫn bất giác nhìn về chỗ Cố Lưu Tích rời khỏi ngày ấy, trong lòng thầm nghĩ, không biết đêm nay nàng có tới hay không?

Lập tức tự giễu cười cười, sợ là mình cũng bệnh không nhẹ rồi. Chẳng qua chỉ là bèo nước gặp nhau, dù cho nàng đối đãi với chính mình có chút kỳ lạ, cũng không nhất định sẽ qua lại thường xuyên với con ma ốm. Lại nói, từ khi nào mình lại dễ dàng để tâm tới một người như thế chứ. Chỉ bởi vì tuổi tác nàng xêm xêm với người kia, dáng vẻ lại khá tương đồng sao?

Mắt thấy sắc trời dần tối, đã qua giờ Tuất, trên thân khá lạnh rồi, Văn Mặc Huyền đứng lên chậm rãi đi vào phòng, Uống hết thuốc, trong bụng hơi khó chịu, ngực cũng có chút khó chịu. Lúc lên bậc thang, nàng bỗng bước hụt, ngã nhào về trước!

Bên người vụt qua một cơn gió, Văn Mặc Huyền không thấy đau như trong dự liệu, lại ngã vào cái ôm ấp mềm mại. Người nọ vẫn còn thở lấy hơi, hiển nhiên chạy khá gấp, tiếng nói đầy lo lắng vẫn cất lên: "Ngươi không sao chứ?"

Lúc này trong lòng Cố Lưu Tích đều tự trách, nhiều hơn nữa chính là lo lắng. Trời biết nàng gấp gáp chạy tới, vừa vào tiểu viện đã chứng kiến Văn Mặc Huyền thiếu chút nữa ngã sấp xuống, làm sợ nàng đến sắp hồn phi phách tán! Với tình trạng của Văn Mặc Huyền, sao mà chịu được cú ngã này chứ! Sớm biết như vậy đã không đáp ứng Tiết Chi Khiêm, người chưa thì bắt được, còn thiếu chút nữa khiến Văn Mặc Huyền gặp chuyện không may.

Văn Mặc Huyền chậm chậm đứng dậy từ trong ngực nàng, nhìn vẻ mặt khẩn trương của Cố Lưu Tích. Trên trán nàng lòa xòa mấy sợi tóc, bị mồ hôi thấm ướt. Y phục màu lam còn vướng mấy cọng cỏ khô, chỗ vạt áo cũng dính bùn bẩn, thoạt nhìn khá chật vật.

Thấy nàng hơi híp mắt, đánh giá mình từ trên xuống dưới, toàn thân Cố Lưu Tích không được tự nhiên. Từ ánh mắt của nàng cũng nhìn ra được vẻ ngoài quẫn bách của mình, gương mặt hơi hồng hồng vì khẩn trương, nay đỏ bừng bừng luôn.

Văn Mặc Huyền nhịn không được muốn cười: "Cố cô nương đây vừa đi cày trở về sao, biến thành bộ dạng này luôn à?"

Cố Lưu Tích quẫn bách không thôi, tranh thủ thời gian thối lui một bước, phủi y phục của mình. Nàng cảm thấy ảo não ghê, vì sao mỗi lần đều bị xấu mặt trước nàng ấy cơ chứ.

"Chờ một chút, ngươi chớ động." Văn Mặc Huyền không cười nữa, nhỏ giọng nói.

Cố Lưu Tích giữ yên động tác phủi quần áo, thật thà không cử động nữa, liền thấy Văn Mặc Huyền nhích lại gần, tiến tới bên cổ mình. Lúc này Văn Mặc Huyền vẫn còn thấp hơn nàng, chắc là bệnh lâu ngày thân thể yếu, nên không cao như ở kiếp trước. Hơi thở nhè nhẹ của nàng ấy phả tới, ngay cả lỗ tai cũng không thể may mắn tránh khỏi. Bởi vì dựa khá gần nhau, hương thơm trên người Văn Mặc Huyền lập tức vây quanh Cố Lưu Tích. Vị thuốc nhàn nhạt xen lẫn mùi thơm nàng quen thuộc, khiến tim Cố Lưu Tích càng đập càng nhanh, mặt đỏ như muốn rỉ máu.