Trùng Sinh Các Chủ Có Bệnh

Chương 34




Văn Mặc Huyền đi vào trong viện của Tô Ngạn, nghe hắn trình bày kết quả điều tra.

Tô Ngạn thấy Văn Mặc Huyền cúi đầu trầm tư, cất giọng hỏi: "Chủ tử, chủ tử bảo chúng ta điều tra chủ sự của Thiên Nhạc sơn trang và người của Minh U giáo có người trẻ tuổi nào không, đây là ý gì?"

Văn Mặc Huyền không trả lời thẳng, chỉ hỏi ngược lại: "A Ngạn, ngươi nói vì sao Minh U giáo lại nhìn trúng một tên không giỏi võ như Thiên diện hồ ly?"

Tô Ngạn nhíu nhíu mày: "Hôm nay U Minh giác ngày càng hoành hành, dã tâm rộng lớn, hành sự ngày càng âm độc không lưu tình. Mang đầy tiếng xấu trong võ lâm nhưng vẫn muốn khống chế đại cục, bởi vậy không ngừng thăm dò tin tức, thậm chí người giả trang xâm nhập đối với bọn họ mà nói rất quan trọng. Công phu của Thiên diện hồ ly không ra hồn, nhưng khả năng dịch dung lại rất đáng gờm. Có ích, tự nhiên sẽ được coi trọng."

"Cung bá bá từng nói cho ta biết, kẻ kia có thể thuận lợi khống chế Minh U giáo như thế, là bởi vì con của tiền nhiệm giáo chủ Minh U giáo tin tưởng hắn."

Tô Ngạn thấy ánh mắt nàng tối trầm trống rỗng, không khỏi nóng lòng. Nhiều năm qua đi, chủ tử vẫn không có cách nào thản nhiên. Hắn nhỏ giọng nói: "Chủ tử..."

Văn Mặc Huyền lắc đầu: "A Ngạn, nếu lúc trước hắn lựa chọn vin vào danh nghĩa phụ tá ấu chủ, mà không phải là trực tiếp soán ngôi, như vậy có nghĩa là hắn có băn khoăn. Hơn nữa trong giáo, số người trung thành với chủ cũ cũng không ít. Như vậy cái gọi là con thơ kia đã trở thành thanh kiếm thuận tay nhất của hắn. Nếu đã là kiếm, thì thanh kiếm này cũng nên sớm ra khỏi vỏ rồi. Có Thiên diện hồ ly đó, chúng ta lại không phát hiện được người đó, thực sự đã thông rồi."

Tô Ngạn gật gù, suy nghĩ một chút: "Ý của chủ tử là, có lẽ chúng ta đã từng gặp người kia? Vì thế nên mới sai chúng ta điều tra những người trẻ tuổi sao?"

Văn Mặc Huyền gật đầu, một hồi lâu mới nói tiếp: "Cuối cùng ta cũng nên biết rõ, đứa trẻ gọi là con của cha ta kia rốt cuộc có bộ dạng gì chứ?"

Khi nói, trong mắt nàng hiện lên ý cười, rơi vào mắt Tô Ngạn, lại toàn là vẻ trào phúng cùng lãnh ý. Hắn có chút thương tiếc, nhưng cũng có chút bất đắc dĩ. Khi hắn đang định gật đầu, Văn Mặc Huyền bỗng nhiên lại mở miệng: "Nhưng mà, ta kêu ngươi điều tra không phải những người tuổi trẻ kia, mà là người trẻ tuổi kia. Còn có. Bảo người bên Thiên Nhạc sơn trang chú tới tới Nhiễm cô nương kia nhiều hơn."

Tô Ngạn cảm thấy cả kinh, ý của chủ tử là gì? Hắn lập tức thu hồi tâm tình, trầm giọng nói: "Dạ."

Nhìn Văn Mặc Huyền vẫn cứ ngồi chỗ này, Tô Ngạn thấy kỳ lạ: "Chủ tử, sao vẫn còn ngồi đây, có chuyện gì nữa ư?"

Văn Mặc Huyền nhíu mày, thản nhiên nói: "Làm sao, ta không thể ngồi ở đây à?"

Tô Ngạn nghe ra sự đè nén trong giọng nói của nàng, có chút khó hiểu, cẩn thận nói: "Cố cô nương đã tỉnh chưa? Chủ tử không đi thăm nàng sao?"

Văn Mặc Huyền cảm thấy nghẹn trong ngực, ánh mắt mang vẻ ảo não, lập tức ngồi dậy đi ra ngoài. Khiến Tô Ngạn càng không biết làm sao.

"Ta nói sai gì à?" Đang lầm bầm, Mặc Ảnh cùng Xích Nham một thì mặt nhăn nhúm, một thì mang mặt cười đi vào sân. Không nói hai lời, xách toàn bộ ghế trong viện của hắn đi mất.

Tô Ngạn cả kinh không ngậm miệng được, nói với theo: "Mặc Ảnh, Xích Nham, các huynh làm gì đó?!"

Xích Nham quay đầu lại cười tủm tỉm nói: "Ừm, chủ tử nói, viện này của huynh cũng không có ai đến ngồi, bày ghế ở đây chỉ lãng phí. Cho nên cố ý sai ta lấy đi, phòng hờ cho dịp hội nào đó."

Hai người như một trận gió cuốn đi, bỏ Tô Ngạn đứng giữa cái sân trống rỗng, còn có chút lộn xộn nữa. Chuyện này... Không phải hắn chỉ hỏi mấy câu thôi sao? Cũng không cần đối xử với hắn như vậy chứ!

Bên này Văn Mặc Huyền chậm rì rì đi về Mặc viên. Vừa vào sân, nàng thoáng ngừng một lát, sau đó vẫn là bước vào trong phòng.

Lúc này Cố Lưu Tích đã mặc chỉnh tề, đang hé miệng húp cháo. Thấy nàng đi vào, liền bị sặc, cúi đầu che miệng ho liên tục.

Văn Mặc Huyền vội đi qua, đưa cho nàng một cái khăn tay, rồi vỗ vỗ lưng cho nàng: "Sao mà còn thua cả con nít thế, húp cháo cũng để bị sặc?"

Cố Lưu Tích ngại ngùng cười cười, nhớ đến lời của Tô Nhược Quân, nói khẽ: "Tô Ngạn đã điều tra thế nào rồi?"

Văn Mặc Huyền nhìn nàng một cái: "Không khác với suy đoán của ta cho lắm. Chỉ còn chờ hắn xác nhận lại một chút, những người kia không phải Nhiễm Thanh Ảnh giả trang được rồi."

Cố Lưu Tích bị nàng nhìn đến bối rối. Chỉ bằng vào lời nói không đầu không đuôi của mình kia, người này đã coi là thật rồi còn nghiêm túc cho đi điều tra nữa. Nhưng vẫn không hiểu được trong lòng nàng giờ phút này đang suy nghĩ gì.

Văn Mặc Huyền biết nàng đăm chiêu, thực sự không đề cập tới. Lúc trước nàng điều tra Nhiễm Thanh Ảnh là bởi vì vài câu chỉ điểm của Cố Lưu Tích. Nhưng hôm nay Cố Lưu Tích lại bị trúng Hàn Sát chưởng ở ngay Thiên Nhạc sơn trang, hơn nữa người xuất thủ còn có liên quan tới Nhiễm Thanh Ảnh. Như vậy cũng cơ bản xác nhận phỏng đoán của nàng rồi. Nàng cũng không cảm thấy Thiên Nhạc sơn trang có đồ vật gì đó, có thể khiến Lận Ấn Thiên tự mình đến Tô Châu cả. Ngoài vị giáo chủ Minh U giáo vị kia, thì không còn ai khác.

Cố Lưu Tích thấy nàng vẫn còn trầm tư, hàng mày thanh tú nhíu lại, thần sắc trong mắt có chút âm trầm, bắt đầu hơi lo lắng: "Sao không vui vậy? Có phải là còn có chuyện khác phiền lòng không?"

Văn Mặc Huyền nghe vậy thì nâng mắt lên, lập tức cười cười: "Không có gì không vui, chỉ là đang nghĩ tới chuyện người nào đó không nghe lời, một mình chạy tới Thiên Nhạc sơn trang thôi."

Sắc mặt Cố Lưu Tích khẽ biến, hé miệng nói: "Xin lỗi, là ta lỗ mãng, đã phiền ngươi rất nhiều."

"Phiền phức thì không có, chỉ phí chút tiền. Cho nên ngươi có định giải bày trước người đã chuộc thân cho ngươi là ta đây một chút xem, rốt cuộc ngươi gặp chuyện gì không?"

Cố Lưu Tích có chút xấu hổ, lại thầm nghĩ, từ chuộc thân này sao cứ là lạ. Nhưng nàng vẫn thành thực đáp: "Sáng hôm đó... Ta vốn định... định sang đây gặp ngươi, thì bắt gặp Nhị sư huynh."

Cố Lưu Tích kể lại kỹ càng những chuyện xảy ra hôm đó cho Văn Mặc Huyền, bởi vì có nhiều khúc mắt, sắc mặt nàng dù trầm tĩnh, lông mày cũng bất giác nhíu lại.

Văn Mặc Huyền lắng nghe, ánh mắt lại chưa từng rời đi. Con ngươi đen lấy như được phủ một tầng sáng nhạt. Nàng đã sớm biết, ngoài việc bị mình trêu đùa, Cố Lưu Tích luôn biểu hiện là một người trầm tĩnh hướng nội. Dáng vẻ chăm chú lúc suy tư kia, không hề giống một cô nương mới mười sáu tuổi. Vẻ ổn trọng lão luyện khi ẩn khi hiện, rất là mê người. Văn Mặc Huyền vừa vui mừng lại có chút ít chua xót. Cuộc sống không có mình bên cạnh như thế nào, khiến một cô bé ưa thích dính người mình bây giờ lại... Có lẽ nàng đã trải qua rất nhiều mà chính mình cũng không hình dung nổi.

Sau khi Cố Lưu Tích nói xong mới thoát khỏi mạch suy nghĩ của mình. Thấy Văn Mặc Huyền nhìn mình chăm chú, đáy lòng lập tức run lên, ngập ngừng nói: "Sao tự nhiên nhìn ta như thế?"

Văn Mặc Huyền nhanh chóng cụp mắt, chậm rãi nói: "Nói chuyện với người ta, nhìn thẳng mặt là lễ nghi. Ngươi nói xem vì sao ta nhìn ngươi?"

Cố Lưu Tích nghẹn lời, thầm nghĩ, dù vậy, nào có ai dùng ánh mắt như vậy nhìn người đâu. Nhưng mà xem như nàng hiểu rõ tính tình người này, không thèm tranh luận với nàng, chỉ có chút bất đắc dĩ nói: "Rồi, là ta không đúng. Vậy ngươi có nghĩ ra vì sao bọn hắn đến tìm người kia không?"

Văn Mặc Huyền trầm ngâm một lát, lắc đầu: "Ta cũng không thể tùy tiện phán đoán, chẳng qua thân phận người kia chắc chắn không đơn giản. Hơn nữa nếu để sư huynh ngươi đi mời, có lẽ là có liên quan tới chuyện sư huynh ngươi cần làm."

"Mặc Huyền, trước khi người kia phát hiện ta, ta nghe thấy hắn nói, sư huynh của ta hình như là con trai của Mạnh Nhàn Đình."

Lông mày Văn Mặc Huyền run lên: "Mạnh Nhàn Đình, tổng tiêu đầu đời trước của đệ nhất tiêu cục Giang Nam?"

"Nghe giọng điệu của hắn, có vẻ không sai."

Giọng Văn Mặc Huyền nhàn nhạt: "Mười lăm năm trước Giang Nam tiêu cục nhận một chuyến tiêu, người nắm tiêu rất bình thường, hàng hóa vận chuyển cũng chỉ là một ít tài sản bình thường. Nhưng chuyến tiêu nhưng lại là Mạnh Nhàn Đình tự thân đưa đi. Đường đến ngã ba Liễu Châu lại bị chặn đường cướp hàng, toàn quân bị diệt. Đến tận bây giờ cũng không ai xác định được rốt cuộc hắn vận chuyển thứ hàng gì cả. Nói như thế, có thể cũng có liên quan đến tình huống của Nhị sư huynh ngươi."

"Ta cũng không hiểu rõ về Giang Nam tiêu cục. Nhưng với tư cách là tổng tiêu đầu, chuyển hàng bị cướp, toàn quân còn bị diệt, vì sao Giang Nam tiêu cục không truy xét ra ngọn ra nguồn? Sư huynh của ta không trở về, bọn hắn cũng chưa từng đi tìm. Hơn nữa tài vật bình thường thì làm sao đáng để đám người đó mạo hiểm cướp tiêu từ trên tay Mạnh Nhàn Đình? Còn có, sau khi hàng bị cướp mất, người mất của kia có từng ra mặt đòi bồi thường không?"

Đầu óc Cố Lưu Tích xoay chuyển nhanh chóng, nhíu mày, vấn đề cứ liên tiếp bật ra.

Văn Mặc Huyền bị dáng vẻ này của nàng chọc cười: "Tích nhi, ta không phải là Bách Hiểu Sanh, cũng không phải người trong cuộc. ngươi nghi vấn nhiều như thế, ta có tâm cũng không thể nào đáp được."

Sắc mặt Cố Lưu Tích khẽ biến thành đỏ ửng thẹn thùng: "Ta chỉ là muốn nói ra suy nghĩ của ta cho ngươi nghe thôi. Hơn nữa ta cảm thấy ngươi thật giống như là cái gì cũng biết hết á. Vì thế mới vô thức mà hỏi ra thôi. "

Văn Mặc Huyền không có đáp lời nàng ngay, chỉ nhàn nhã nhấp mấy ngụm trà, sau đó mới nhàn nhạt nói: "Mạnh Nhàn Đình làm rể ở Giang Nam tiêu cục, Tích nhi có biết không?"

Cố Lưu Tích có chút kinh ngạc, lắc đầu. Kiếp trước nàng cũng chỉ biết người này từ miệng người khác. Chỉ biết hắn là người hiệp nghĩa can đảm, bằng đao pháp mới bước chân vào giang hồ, hắc bạch lưỡng đạo đều kiêng nể, cũng là nhân vật truyền kỳ. Người như vậy mà lại chịu ở rể, làm Cố Lưu Tích hơi giật mình.

"Tuy hắn ở rể, nhưng mà rất được người cầm quyền Giang Nam tiêu cục lúc ấy – Trì Tiếu thưởng thức, còn cho hắn toàn quyền quản lý Giang Nam tiêu cục. Mặc dù dưới gối Trì Tiếu chỉ có một nữ nhi, nhưng nhận một nghĩa tử, hôm nay chính là Chưởng môn nhân của Giang Nam tiêu cục. Như thế Tích nhi có thể hiểu chưa?" Văn Mặc Huyền nói xong, liếc nàng một cái, giọng nói có chút lạnh nhạt.

Cố Lưu Tích tự nhiên hiểu được ý của nàng, nghĩ đến Mạnh Ly, cõi lòng lập tức hỗn loạn. Nàng có thể hiểu được tâm tình của hắn, nhưng vì sao hết lần này tới lần khác lại lựa chọn đi con đường đó.

Văn Mặc Huyền nhìn sắc mặt nàng phức tạp, hồi lâu không lên tiếng, ấm giọng nói: "Mỗi người khi đưa ra lựa chọn đều có lý do của riêng mình. Nhất là khi trong lòng hắn chuyện bức xúc không thể không chế, những áp lực đó sẽ ảnh hưởng đến phán đoán của hắn, thậm chí làm mơ hồ thiện ý vốn có của hắn. Nhưng như thế cũng không có nghĩa hắn thật sự hoàn toàn lạc lối. Lần này sư huynh của ngươi chắc là đoán được ngươi theo dõi hắn, nhưng vẫn lựa chọn cứu ngươi. Ít nhất nói rõ hắn vẫn còn giữ chút tình nghĩa, cũng không phải hoàn toàn mất đi lý trí. Chờ chúng ta biết rõ ràng mục đích của hắn, có lẽ có thể khuyên hắn quay đầu lại. Ít nhất là không để những người đó lợi dụng nữa."

Cố Lưu Tích luôn cảm thấy người đối diện như con giun trong bụng nàng, dù nàng nghĩ cái gì nàng ấy cũng có thể phát giác được. Sau đó còn ấm giọng an ủi nỗi đau kh, sự bối rối của nàng nữa. Loại săn sóc cùng nhu tình này làm cho nàng không thể nào chống đỡ. Ngoài việc hoàn toàn đầu hàng rơi vào tay giặc, nàng chẳng biết cách gì để tránh xa hết.

Nàng gắng dằn xuống nỗi xúc động không ngừng dâng trào trong lòng, bình tĩnh nhìn Văn Mặc Huyền. Ánh mắt sáng trong nhìn thẳng vào trong con ngươi của nàng: "Mặc Huyền, ngươi có biết, sự dịu dàng của ngươi sẽ khiến người ta trúng độc không?"