*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nàng bất chấp tất cả, thân thể nhanh như chớp đuổi theo đám lá thông kia, xoay tròn nhuyễn kiếm trong tay, đánh rớt chúng. Cấp tốc quay đầu nhìn Văn Mặc Huyền, đã thấy cánh tay phải của nàng lan ra vết máu, trên áo trắng càng thêm chói mắt. Đôi mắt Cố Lưu Tích chợt đỏ ửng.
Cánh tay căng lên, nội lực dồn hết vào trong kiếm, khí tức trên thân cũng cực kỳ lạnh lẽo! Cố Lưu Tích nhảy vụt lên cao, nhuyễn kiếm vung thẳng, phóng ra kiếm khí sắc lạnh, cuốn quanh như lôi điện dữ dội đánh tới hắn. Thanh kiếm run lên, hóa thành ba đường ánh sáng trắng, thẳng đến ba đại huyệt trên ngực hắn. Chiêu thức sắc bén ác liệt vô cùng, khiến nam nhân kia giật mình, bị bức lui về ra sau.
Mà lúc này, một loạt tiếng vó ngựa dồn dập từ quan đạo truyền đến. Một nam hai nữ dẫn theo mấy người chạy tới, chứng kiến tình huống Văn Mặc Huyền, lập tức chạy lại, gấp giọng nói: "Chủ tử có sao không?!"
Mấy người còn lại đồng thời rút kiếm, nhanh chóng vây kín, nam nhân áo đen kia thấy tình thế không ổn, hét lớn một tiếng: "Mau rút lui!"
Tô Nhược Quân xuống ngựa, lạnh lùng nói: "Một tên cũng đừng mong thoát. Bắt hết tất cả lại, kẻ nào chống trả, giết ngay tại chỗ!"
Nói xong nàng vội vàng chạy tới, ngồi xổm trước người Văn Mặc Huyền, đưa tay bắt mạch cho nàng, cau mày, móc ra một lọ thuốc trong ngực áo, cho nàng cho một viên. Nhìn vết thương trên tay phải của nàng không sâu, bôi thuốc cho nàng xong, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Bên kia, đám Hắc y nhân đều bị bắt lại, người đánh với Cố Lưu Tích bị mấy người Mặc Ảnh vây công, cuối cùng không thể chạy thoát.
Tô Nhược Quân nâng Văn Mặc Huyền dậy, lạnh lùng nói: "Dám cả gan đả thương nàng, các ngươi tốt nhất nên cả năng lực gánh chịu hậu quả!"
Mặc Ảnh giật khăn mặt của hắn xuống, lộ ra một gương mặt chữ quốc (国), có thể đã hơn bốn mươi tuổi. Hắn nhìn mấy người chung quanh, cười lạnh một tiếng: "Chúng ta chỉ là kẻ nhận tiền làm việc, sớm đã biết kết cục này." Nói xong, trong mắt hiện lên một tia vô vị.
Vẫn luôn trầm mặc, trong mắt Cố Lưu Tích lại phát lạnh, nhanh hơn Mặc Ảnh một bước, tháo xương quai hàm của hắn, sau đó đảo ngược chuôi kiếm trong tay, trực tiếp bẻ cái răng trong miệng hắn xuống. Một loạt động tác hoàn thành gấp gãy gọn gàng, không có chút nào do dự, làm mấy người Tô Nhược Quân đứng một bên đều sững sờ.
Nam nhân kia đau đến mức không thét được tiếng nào, trên trán toát ra một tầng mồ hôi lạnh!
Văn Mặc Huyền phản ứng lại nhanh nhất, nhỏ giọng nói: "Mặc Ảnh, những người này ngươi lưu lại xử lý đi, chúng ta về trước thôi."
"Dạ, chủ tử!"
Nàng trầm thấp ho khan vài tiếng, đưa tay giữ chặt Cố Lưu Tích đang cúi đầu lặng im ở một bên, nói khẽ: "Ta không sao, chúng ta trở về, được không?"
Cố Lưu Tích nghe thấy nàng ho khan, tim co rút. Lời nói vang bên tai, làm những giọt nước mặt nàng cố nén ức chế không nổi mà rơi xuống. Nàng miễn cưỡng gật đầu, đưa tay cẩn thận đỡ Văn Mặc Huyền, lên kia cỗ xe ngựa. Trên đường, Tô Nhược Quân một mực xoa bóp huyệt vị cho Văn Mặc Huyền, giúp nàng giảm bớt mỏi mệt. Cố Lưu Tích thì không nói một lời, ngơ ngác nhìn các nàng.
Sau khi về đến Mặc viên, Tô Nhược Quân lại thay thuốc cho nàng. Miệng vết thương chẳng qua là rách thịt một chút, không nghiêm trọng lắm, nhưng rơi vào trong mắt Cố Lưu Tích lại là đau đến không chịu được. Nếu không phải là nàng bày ra chủ ý tào lao, cũng sẽ không kết thù kết oán với Thiên diện hồ ly, làm hại nàng ấy lao tâm lao lực, còn bị thương.
Tô Nhược Quân nhìn Cố Lưu Tích một cái, trong lòng hiểu rõ, ôn nhu nói: "A Mặc, muội hít trúng chút ít mê hương, lại mất nhiều sức, nên nghỉ ngơi thật tốt trước đã. Ta đi nấu thuốc."
Thấy Văn Mặc Huyền gật đầu, lại nói với Cố Lưu Tích: "Cố cô nương ở với muội ấy đi, ta đi xuống trước."
Văn Mặc Huyền nhìn Cố Lưu Tích vẫn đang ủ rũ, dịu dàng nói: "Sao đánh một trận về, liền biến thành hũ nút rồi? Không muốn nói với ta lời sao?"
(*) '闷葫芦' – muộn hồ lô: người không thích nói chuyện, hoặc là cứ buồn bực khó chịu.
Vành mắt Cố Lưu Tích ửng đỏ, ngẩng đầu nhìn nàng, giống như đứa trẻ làm sai: "Xin lỗi."
"Xin lỗi cái gì? Không nên ra tay giúp đỡ bắt người, hay là không nên dẫn ta ra ngoài chơi?" Văn Mặc Huyền dịu dàng nhìn nàng, nhẹ giọng hỏi lại.
Cố Lưu Tích giật mình: "Ta... Ta có lẽ nên cân nhắc chu toàn hơn. Vả lại, là ta không bảo vệ được ngươi."
"Nếu ngươi không bảo vệ ta, ta cũng không phải chỉ là vệt rách da một tí này đâu. Ngươi cảm thấy ngươi không thể bắt được Thiên diện hồ ly, cảm thấy áy náy. Thế nhưng mấy ngày nay, không có nghe nói Thiên diện hồ ly gây án nữa, không phải bởi vì ngươi sao?" Nói xong nàng dừng một chút: "Hơn nữa ngươi dẫn ta đi ra ngoài chơi, ta rất là vui vẻ."
Nghe giọng nói thanh nhã của nàng, còn có ý trấn an trong lời nói, Cố Lưu Tích cảm thấy căng tràn trong lòng sao đó. Nghĩ đến nên để nàng nghỉ ngơi, lập tức nở nụ cười tươi rói: "Ta cũng rất vui, ta chỉ là nhất thời nghĩ không thông, bây giờ tốt hơn nhiều rồi, ngươi đừng bận lòng. Nhược Quân cô nương nói, ngươi phải nghỉ ngơi thật tốt. Nào, nhắm mắt, ngoan ngoan ngủ đi."
Văn Mặc Huyền nhìn nàng một cái, chậm rãi nói: "Tâm tình tốt rồi, liền chê ta nói nhiều. Thật sự là qua cầu rút ván."
Cố Lưu Tích "phốc phốc" bật cười, mềm giọng dỗ dành nàng: "Không có chê ngươi nói nhiều. Chờ ngươi tỉnh dậy, tinh thần tốt hơn, ngươi nói bao lâu, ta cũng đều nghiêm túc lắng nghe."
Văn Mặc Huyền gật đầu, sau đó khẽ cười nói: "Bài thơ kia của ngươi rất hay. Ngươi nói ngươi không nhớ rõ, ta đây bổ sung dùm cho, ngươi nghe thử: 'Hà Diệp kiều biên vũ, Lô Hoa hải thượng phong', thế nào?"
Cố Lưu Tích nghe xong khẽ giật mình, hơi run lên, trong mắt ngậm lấy tiếu ý, nhỏ giọng nói: "Rất hay, bổ sung rất hợp." Mưa bên cầu Hà Diệp, gió trên biển Lô Hoa, tất cả đều không có biến.
Nghe thấy nàng nói như vậy, Văn Mặc Huyền cũng không gắng gượng nữa.
Cố Lưu Tích dịu dàng nhìn nàng nhắm mắt, ánh mắt một mực chưa từng rời khỏi. Cũng không ngờ, nói là chờ một lát nàng tỉnh lại, mà một lát này lại qua tới vài ngày.
Chờ Tô Nhược Quân sắc thuốc xong, đã qua một canh giờ, nhưng Văn Mặc Huyền vẫn chưa tỉnh lại. Cố Lưu Tích cũng biết Văn Mặc Huyền ngủ ít, trong lòng mơ hồ cảm thấy bất an, lại gần khẽ gọi nàng vài câu. Mà nàng cũng chỉ nhíu nhíu mày, mà không có tỉnh lại. Trong lòng Cố Lưu Tích hơi kích động, đưa tay xoa mặt Văn Mặc Huyền. Nhiệt độ của làn da dưới tay có chút không thích hợp, nàng cúi đầu dùng trán thử thử, đúng là phát sốt.
Tô Nhược Quân bưng thuốc tới, biết Văn Mặc Huyền phát sốt, sắc mặt lập tức thay đổi, có chút thất lễ nắm tay Văn Mặc Huyền bắt mạch, lập tức nhíu chặt lông mày.
Cố Lưu Tích thấy nàng như vậy, trong lòng lạnh hẳn đi, giọng nói run run: "Phát sốt rất nghiêm trọng sao?"
Hai đầu lông mày Tô Nhược Quân tràn đầy u sầu, khổ sở nói: "Thân thể nàng quá yếu, mỗi lần cho kê đơn, rất nhiều thuốc ta cũng không dám dùng, canh liều cũng vô cùng cẩn thận. Thuốc hạ sốt người bình thường dùng, nàng lại không thể uống. Lần phát sốt đầu tiên trước đó, giằng co hồi lâu, hầu như lấy mất nửa cái mạng của nàng. Hôm nay sức khỏe nàng còn kém hơn trước xa, ta..."
Nàng không nói thêm gì nữa, mà vội vàng mở miệng gọi: "Mặc Ảnh!"
Mặc Ảnh chạy tới, Tô Nhược Quân luôn miệng nói: "Tranh thủ thời gian đi chuẩn bị đá viên, còn có nước lạnh khăn mặt, A Mặc phát sốt."
Mặc Ảnh biến sắc, gấp rút chạy ra ngoài.
Tim Cố Lưu Tích đập hoảng loạn, trong mắt tràn đầy đau khổ, thấp giọng nỉ non: "Đều tại ta, đều tại ta, ta không nên tới, không nên tới đây..."
Tô Nhược Quân nghe nàng nói thế, trong mắt có chút kinh ngạc, cái gì gọi là không nên tới? Mà bây giờ không phải thời gian suy nghĩ chuyện này, nàng thán một tiếng nói: "Trước mắt không thể để nàng tiếp tục sốt nữa, những thứ khác đừng nghĩ lung tung. Nàng không mong ngươi như vậy đâu."
Không lâu sau, mấy người Tô Ngạn, Tử Tô đều chạy tới, sắc mặt mỗi người đều rất khó coi. Mấy cái nha hoàn bưng bồn nước đá, thay phiên ôm theo khăn mặt đắp lên trán, lau lòng bàn tay cho nàng.
Những người đứng ngoài phòng, đều trầm mặc không nói, trong mắt Tử Tô tràn ngập hơi nước, gần như muốn rơi lệ.
Tô Nhược Quân trầm mặc một lát, rồi ngưng trọng mở miệng: "Mọi người đừng tự dọa mình, mạch tương của A Mặc khá tốt, nói không chừng một chốc lát sẽ hạ sốt. Mấy người cũng đừng chen lấn ở nơi này, đi xuống đi. Nơi này có ta và Tử Tô ở lại là đủ rồi."
Mấy người mặc dù nóng vội, nhưng cũng sợ ở chỗ này sẽ ảnh hưởng việc Tô Nhược Quân chữa bệnh cho Văn Mặc Huyền, bất đắc dĩ rời đi. Nhưng Cố Lưu Tích vẫn yên lặng ngồi bên giường của Văn Mặc Huyền, nhận cái khăn từ một nha hoàn rồi lau cho nàng.
Trong đêm, tình huống của Văn Mặc Huyền coi như ổn định, tuy rằng vẫn không có hạ sốt, nhưng dù sao cũng không có chuyển biến xấu. Cố Lưu Tích không dám chợp mắt dù chỉ chốc lát, một mực trông coi bên cạnh.
Đến sáng, Tử Tô bưng đồ rửa mặt tới, lo cho Văn Mặc Huyền xong, lại kêu Cố Lưu Tích đi nghỉ ngơi. Cố Lưu Tích làm gì có tâm tư nghỉ ngơi, chỉ rửa ráy sơ qua, lại gấp gáp trở về cùng Văn Mặc Huyền.
Sốt cả đêm, sắc mặt Văn Mặc Huyền ửng đỏ, bờ môi cũng có chút khô nứt, Cố Lưu Tích tranh thủ thời gian thấm nước cho nàng, giúp môi nàng mềm hơn. Đút nước cho nàng xong, trong lòng lại đau đến tột đỉnh. Người này đã chịu nhiều đau khổ lắm rồi, vì sao ông trời còn không chịu đối xử tử tế nàng hơn.
Sau lưng có tiếng hỏi thăm, Tô Nhược Quân bưng phần đồ ăn sáng đẩy cửa đi vào, cũng dẫn theo những tia nắng ban mai chiếu vào trong phòng, loại bớt mấy phần nặng nề. Cả đêm nàng tới tới lui lui, lại không có nội lực trong người, rồi thì suy tư cách chữa trị suốt đêm, nên mặt mày đã hốc hác đi nhiều. Chứng kiến Cố Lưu Tích vẫn ngồi đó, nàng nhỏ giọng nói: "Từ giữa trưa hôm qua đến giờ ngươi cũng chưa dùng cơm, tối hôm qua lại không chịu nghỉ ngơi, nên hãy ăn một chút đi. Sáng nay Túy Tiên lâu của Tô Châu có đưa bánh bao canh(*) tới, lúc trước Mặc Huyền có nói là sẽ cho ngươi nếm thử, nên ngươi ăn trước đi."
(*) '灌汤包' – là món ăn có từ đời Bắc Tống, vỏ là bánh bao, nhân là nước canh thịt.
(Xem thêm công thức chế biến: http://monantrunghoa.blogspot.com/2016/10/banh-bao-canh.html)
Nhìn lồng bánh bao canh vẫn còn nóng hổi, Cố Lưu Tích thấy chua xót khó nhịn trong lòng. Trước kia Văn Mặc Huyền cũng đã nói muốn cho nàng nếm thử. Bởi vì nàng hay nói nàng ấy ăn quá ít, lúc đó nàng ấy còn nói giỡn rằng, nàng ăn một lồng, nàng ấy liền ăn một lồng. Nhưng hôm nay nàng chỉ có thể ăn một mình. Trong lòng khó chịu cực kỳ, nào còn khẩu vị, nhưng sợ phụ ý tốt của nàng, bánh bao canh ăn trong miệng, hương vị vô cùng tuyệt vời, lại làm Cố Lưu Tích nghẹn đến mắt cũng thấy đau.
Tô Nhược Quân ở một bên tất nhiên là nhận ra phản ứng của Cố Lưu Tích, suy đoán trong lòng càng chắc chắn hơn. Chẳng qua cũng không hiểu A Mặc cùng Cố cô nương này đang chơi trò bí hiểm gì nữa.
Lắc đầu, nàng bưng một chén nước cơm, cẩn thận đút cho Văn Mặc Huyền, đói lâu như vậy mà không ăn chút sợ là không chịu nổi.
Cố Lưu Tích vội vàng bước tới giúp đữ, hai người phí hết sức lực cả buổi mới đút được non nửa chén.
Tô Nhược Quân không ở lâu, nàng muốn nhanh chóng đi kê đơn cho Văn Mặc Huyền. Còn lại Cố Lưu Tích cùng Tử Tô vẫn trông coi bên cạnh Văn Mặc Huyền.
Văn Mặc Huyền luôn trong tình trạng hỗn loạn, nhiệt độ lúc cao lúc thấp, uống thuốc Tô Nhược Quân sắc cũng không thấy tốt hơn, đến buổi tối ngày hôm sau, tình huống lại càng kém hơn.
Trong Mặc viên, người đến người đi, không ngừng có nha hoàn bưng nước đá ra ra vào vào. Mỗi lần Tô Nhược Quân tới bắt mạch, chỉ cảm thấy mạch tương dưới tay lúc nhanh lúc chậm, lúc thì hỗn loạn không thôi, mơ hồ có vẻ không còn sức lực nữa. Đưa tay thăm dò thân thể của nàng, toàn là mồ hôi, lại bắt đầu nóng lên rồi. Sắc mặt nàng cũng vì thế mà nổi ửng hồng, hiển nhiên là sốt nặng rồi.