Trùng Sinh Các Chủ Có Bệnh

Chương 154




-----"Văn Mặc Huyền bị đụng ngã qua một bên, nhìn thấy Cố Lưu Tích nằm rạp trên đất không nhúc nhích, lập tức lạnh cả người. Nàng cơ hồ là dùng cả tay chân bò qua, đem người ôm vào trong ngực."-----

Có dây thừng hỗ trợ, mười người bên dưới leo lên rất thuận lợi. Văn Mặc Huyền dựng ngón tay, tỏ ý bọn hắn im lặng. Nàng đưa mắt nhìn sang Cố Lưu Tích, Cố Lưu Tích lấy ra bản đồ, mượn ánh sao mờ chỉ ra vị trí của bọn họ, sau đó ngón tay vẽ vẽ, so lộ trình của mọi người.

Mấy người Tiêu Viễn Sơn gật đầu, sau đó cả đoàn lặng lẽ lần mò xuống núi phía sau Minh U giáo.

Địa hình vách đá của Minh U giáo chỗ này thay đổi thất thường, rất nhiều chỗ dễ sụt vỡ, khiến bọn họ không thể không xốc mười hai phần tinh thần.

Bò qua đoạn gập ghềnh nhất, Văn Mặc Huyền phất tay để mọi người dừng lại.

Mặc Ảnh chọn bốn người, ở đó liên lục dùng ký hiệu bằng tay, sau đó chỉ chỉ mấy bóng đen mơ hồ trong màn đêm.

Bốn người một mực yên tĩnh quan sát, sau đó đồng thời gật đầu, giống như những con dơi, lặng yên chìm sâu vào đêm tối.

Bốn người kia rất nhanh đã lướt tới chỗ hai trạm gác ngầm, chân hơi điểm nhẹ leo lên đài cao. Thình lình nhảy ra bịt miệng đệ tử Minh U giáo còn đang hoảng hồn, đồng thời rút dao găm sắc bén nhanh chóng cắt cuống họng hắn. Dường như chỉ trong nháy mắt, hết thảy đều trở lại yên lặng.

Có Cố Lưu Tích dẫn đường, mọi người hầu như không tốn bao nhiêu sức lực đã tiến vào hang ổ Minh U giáo.

Trong bóng tối, Minh U giáo nguy nga như một người khổng lồ, sừng sững đứng giữa sa mạc hoang vu, hờ hững nhìn bọn họ tập kích trong đêm.

Văn Mặc Huyền trầm mặc nhìn một dãy lầu các, đại điện trước mắt. Một lúc lâu sau, nàng giơ tay ra hiệu, để Tiêu Viễn Sơn mang theo Ảnh Vệ tạm thời ở lại phía sau núi, nàng và Cố Lưu Tích mang theo Mặc Ảnh, Ảnh Tử đi vào.

Tiêu Viễn Sơn hơi do dự, thế nhưng đại khái hiểu được Văn Mặc Huyền là vì cẩn thận, nên đành dẫn người toàn bộ lui về chỗ cao nhất trong núi, ở đó dồn hết tâm tư quan sát động tĩnh bên dưới.

Nhóm của Văn Mặc Huyền và Cố Lưu Tích đều mặc đồ đen bó sát, nội lực phi phàm, động tác cũng nhẹ nhàng như mèo nhỏ.

Bấy giờ đã gần canh Tý, ngoài mấy chén đèn lưu ly ở ngoài sân, khắp Minh U giáo u tối như mực.

Bốn người cẩn thận lướt qua hành lang, nhưng lại phát hiện một gian phòng ở hậu viện chủ điện vẫn còn đốt đèn.

Cố Lưu Tích đưa tay ra dấu cho Văn Mặc Huyền: "Nhiễm Thanh Ảnh."

Văn Mặc Huyền nhíu mày, không phải Nhiễm Thanh Ảnh là bị nhốt vào địa lao rồi ư? Chẳng lẽ Thác Bạt Diệp nói dối?

Nghĩ đến đây, Văn Mặc Huyền để hai người Mặc Ảnh nấp kỹ, sau đó cùng Cố Lưu Tích nhảy lên nóc nhà. Mấy động tác nhẹ nhàng, đã đặt chân trên căn phòng sáng đèn nọ.

Cẩn thận giở một mảnh ngói, ngọn đèn dầu mờ nhạt xuyên qua khe hở ánh trên mặt hai người. Không gian không lớn, hai người nín thở tập trung, chỉ có thể nhìn thấy một nam tử. Người này Văn Mặc Huyền nhớ rõ, lúc trước mộ Việt vương trên Ấn Sơn, là hắn dẫn người cứu Nhiễm Thanh Ảnh.

Một lát sau Phương Tư Nhiêu trầm giọng nói: "Ngươi nhất định muốn hành động lúc này sao? Công phu của hắn cao hơn chúng ta nhiều, làm như vậy quá mạo hiểm."

Bên kia vang lên một tiếng chói tai, như là tiếng ghế kéo lê trên đất, tiếp theo là một giọng nói khàn khàn: "Cho nên, ngươi sợ sao?"

Văn Mặc Huyền và Cố Lưu Tích đối mặt nhìn nhau, lập tức nhận ra, là Mộ Cẩm.

Phương Tư Nhiêu nhíu nhíu mày: "Ngươi nên hiểu ta không có ý này. Nếu ta sợ, giờ phút này ta đã ở chỗ Hữu hộ pháp rồi."

Mộ Cẩm dừng một chút, hơi mỏi mệt nói: "Ta không phải hành sự lỗ mãng, nhiều năm qua Hữu hộ pháp đối xử nàng ấy như thế nào, ngươi biết mà. Cho tới bây giờ hắn không hề coi nàng là giáo chủ, lại càng chưa từng xem nàng là nữ nhi. Trong mắt hắn, nàng ấy chỉ là một con cờ. Lần này nàng ấy trả giá lớn như vậy mới tìm về Thuần Quân và Trạm Lư, mà hắn chỉ vì Lưu Vân bạch ngọc là giả mà nổi cơn, động thủ với nàng. Hôm nay trên dưới toàn giáo đã hỗn loạn, nghi vấn thân phận của nàng ấy, mắng chửi Lận Ấn Thiên mưu toan dùng nữ nhi của khống chế Minh U giáo. Ngươi cho rằng loại người đó, sẽ đối xử với nàng ấy như thế nào khi không còn khống chế cục diện được nữa?"

Phương Tư Nhiêu có chút ngạc nhiên: "Nhưng mà hổ dữ không ăn thịt con..."

"Hắn còn chẳng bằng súc sinh, vậy mà nói để xoa dịu giáo chúng, giam nàng ấy vào địa lao." Cảm xúc của Mộ Cẩm càng kích động, tiếng nói đều cũng phát run: "Hắn rõ ràng không muốn nàng ấy còn sống đi ra ngoài."

Phương Tư Nhiêu biến sắc: "Ngươi đã thăm nàng chưa?"

Mộ Cẩm lắc đầu: "Ta không vào được, cho nên chúng ta không chờ được nữa. Hắn lợi hại cỡ nào, ta cũng không tin hắn có thể địch lại mấy trăm độc nhân! Hơn nữa.. Không còn thời gian."

"Mộ Cẩm, đó là át chủ bài của Minh U giáo, làm sao có thể dùng tại đây. Theo giáo lí, sẽ lăng trì tại chỗ đấy!"

"Ta không quan tâm Minh U giáo, ta ở lại đây chỉ là vì nàng mà thôi."

Phương Tư Nhiêu thở dài một tiếng: "Ngươi... Tội gì khổ như thế chứ."

Văn Mặc Huyền cùng Cố Lưu Tích nghe đến đây, ánh mắt có chút ít phức tạp.

Sau đó Phương Tư Nhiêu lại mở miệng: "Ta đáp ứng ngươi là được chứ gì."

Mà lúc hắn vừa dứt lời, ánh mắt đột nhiên sắc bén ác liệt, quát khẽ: "Là ai ở đó?!"

Cố Lưu Tích cả kinh, Văn Mặc Huyền lại đè nàng, chỉ chỉ ngón tay, tỏ ý nàng yên tĩnh.

Chỉ thấy Phương Tư Nhiêu thả người nhảy ra, một bóng đen cuống quít chạy thục mạng ra ngoài. Thấy Phương Tư Nhiêu theo đuổi không kịp, Văn Mặc Huyền mới bẻ một góc mái ngói phóng ra, người nọ bị đánh trúng, lập tức chậm nửa nhịp, đánh mất tiên cơ, bị Phương Tư Nhiêu bắt lấy.

Hắn ra tay vô cùng ác độc, công phu của người nọ cũng không tốt, trực tiếp bị bóp nát cuống họng.

Ánh mắt Phương Tư Nhiêu rét lạnh: "Là người của Hữu hộ pháp."

Mộ Cẩm trầm mặc một lát: "Phương đường chủ, tối nay bắt đầu thôi."

Sau phòng Văn Mặc Huyền và Cố Lưu Tích lập tức sáng bừng đôi mắt, quả thật là thiên thời địa lợi nhân hoà!

Mộ Cẩm trở về phòng của mình, từ sau khi nàng được Nhiễm Thanh Ảnh đón về thì vẫn luôn ở trong viện của Nhiễm Thanh Ảnh. Đẩy cửa đi vào, bên trong xếp đặt rất nhiều giá gỗ nhỏ, phía trên một chất rất nhiều bình bình lọ lọ khác nhau. Mộ Cẩm cầm mấy bình, đưa cho Phương Tư Nhiêu.

"Đây là Nhuyễn Cân Tán và Nhất Tuyến Hầu, còn đây là Kiến Huyết Phong Hầu, sử dụng thế nào tùy cả vào ngươi. Nhớ rõ nhất định phải đưa nàng ra ngoài an toàn. Sau giá sách trong hậu viện của Dược Lão có một đường hầm, dẫn nàng rời đi lập tức."

Phương Tư Nhiêu nhướng mày: "Giáo chủ tâm cao khí ngạo, sao chịu nghe ta, buông bỏ hết thảy mà đi chứ? Còn nữa, ngươi thì sao?"

Ánh mắt Mộ Cẩm càng thêm tối: "Nàng ấy không phải người ngu xuẩn, sẽ hiểu được chuyện gì là tốt nhất với mình. Còn ta, Tây Dạ thành mênh mông bát ngát, không chỗ che chắn, nàng vừa đi, Minh U giáo sẽ không dừng tay, ta muốn giúp nàng diệt trừ hết mọi trở ngại, để nàng đi được xa chút."

"Ngươi sao có thể ngăn cản được bọn chúng?! Đi cùng chúng ta đi, ta đã chuẩn bị lạc đà xong, chúng ta sẽ đi xuyên đêm!"

Mộ Cẩm lắc đầu, khẽ cười nói: "Ta không đối phó được, bọn chúng cũng chưa chắc." Nói rồi nàng nhẹ nhàng thổi cốt tiêu, một đôi con ngươi lành lạnh lóe ánh huỳnh quang xanh biếc từ cửa sổ hiện ra, ở trong bóng đêm đặc biệt âm độc, khủng bố. Làm Phương Tư Nhiêu giật mình, đột ngột lui một bước.

"Đây là?"

"Tác phẩm sư phụ đắc ý nhất, mười năm qua, chưa có ai dùng thuốc mà có thể vượt qua hắn. Có hắn trong tay, mặc dù không đối phó được Lận Ấn Thiên, nhưng cũng có thể khiến mọi người hiểu một chút uy lực của độc nhân."

Giọng nói Mộ Cẩm trầm khàn, nhàn nhạt nhìn cặp mắt xanh vô thần nọ, đáy mắt lại có chút bi thương. Qua đêm nay, tất cả đều nên kết thúc rồi.

Nàng đẩy cửa đi ra ngoài, nhìn ánh sao ở phía chân trời bao la, nhỏ giọng nói: "Ngươi đi đi, bằng không thì không còn kịp rồi."

Phương Tư Nhiêu ôm quyền: "Mộ Cẩm, bảo trọng!" Nói xong xoay người đi nhanh, hòa mình vào màn đêm đen.

Văn Mặc Huyền nhìn tới độc nhân kia, trong lòng đột nhiên nhảy dựng. Chẳng biết tại sao, nàng cảm thấy bóng dáng kia cực kỳ quen thuộc.

Chẳng qua nhìn thấy Phương Tư Nhiêu đã đi, nàng liền thu hồi tâm tình, nhìn qua Cố Lưu Tích. Hai người do dự một lát, sau đó cũng đi theo Phương Tư Nhiêu.

Trong bóng đêm, Phương Tư Nhiêu đi thẳng tới chỗ trú của Minh vệ. Lo lắng bại lộ tung tích, Văn Mặc Huyền không có theo sát, không quá nửa chén trà nhỏ, Phương Tư Nhiêu mang theo hai đội, hướng về phía địa lao.

Chuyện kế tiếp không khó đoán. Phương Tư Nhiêu dẫn người tiến vào địa lao. Văn Mặc Huyền phái Mặc Ảnh trở về báo với mấy người Tiêu Viễn Sơn, để tránh bọn họ lo lắng, sau đó thì yên tĩnh chờ đợi.

Thời gian dần trôi, sắp qua giờ Sửu, một bóng người lảo đảo chui ra khỏi địa lao, cũng là bị một con dao găm từ sau đâm thủng lồng ngực mà ngã xuống.

Ngay lúc này, khi Nhiễm Thanh Ảnh xuất hiện, một miếng rít gió đột ngột bắn thẳng lên trời, phát ra tiếng kêu chói tai, sau đó nổ tung trên trời!

Nhiễm Thanh Ảnh biến sắc, nhìn người kia mới tắt thở, trầm thấp mắng một tiếng: "Đáng chết!"

Phương Tư Nhiêu cũng cả kinh: "Giáo chủ, đi mau!"

Nhiễm Thanh Ảnh đưa mắt nhìn qua: "Mộ Cẩm đâu? Nàng ở nơi nào?"

Phương Tư Nhiêu sững sờ, lập tức nói: "Nàng ở bên ngoài chờ Giáo chủ, Giáo chủ chớ trì hoãn! Sợ là sắp có người đuổi tới rồi!"

Nhiễm Thanh Ảnh chau mày, ánh mắt lợi hại: "Ta muốn nghe lời nói thật!"

Phương Tư Nhiêu nhăn nhó, mà thái độ của Nhiễm Thanh Ảnh quá mức cứng rắn, hắn cắn răng: "Nàng muốn ở lại, thủ hạ của Hữu hộ pháp đông đúc, nếu phát hiện thì tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Giáo chủ. Chúng ta cần có thời gian. Nàng muốn ở lại, dùng độc nhân tranh thủ thời gian giúp Giáo chủ. Nàng dụng tâm lương khổ, mong Giáo chủ đừng chậm trễ nữa."

Trong lòng Nhiễm Thanh Ảnh ngũ vị tạp trần, bị giam mấy ngày, tinh thần của nàng không tốt, sắc mặt cũng hơi tái, giờ phút này trông càng thêm chán chường.

Nàng nắm chặt tay, nói giọng khàn khàn: "A Nhiêu, ngươi nên hiểu, ta vừa đi thì sẽ mất tất cả. Mà ta cũng hiểu, chỉ cần ta sống,hết thảy cũng không quan trọng, một ngày nào đó ta sẽ cố gắng cầm nó về. Nhưng mà, nàng ấy thì khác, bây giờ ta chỉ còn có ngươi và nàng, mất nàng rồi, ta cũng không tìm được một người có thể vì ta làm đến mức này nữa. Ta nợ nàng ấy rất nhiều, không muốn nợ nàng ấy thêm nữa. Dẫn nàng ấy theo, chúng ta liều một lần. Mười năm khổ tâm, chẳng lẽ ta còn là con mèo nhỏ mặc người xoa nắn sao?"

Phương Tư Nhiêu nhìn nàng, sau đó trên mặt hiện ý cười: "Thuộc hạ đều nghe theo Giáo chủ sắp xếp!"

Chốc lát trì hoãn này, toàn bộ Minh U giáo dường như từ tỉnh khỏi giấc mộng, khắp nơi lần lượt sáng đèn, tiếng người, tiếng bước chân dồn dập vang lên náo động.

Lập tức có một người mang theo mười người chạy tới địa lao, Nhiễm Thanh Ảnh phất tay ra hiệu mấy người núp vào.

Đèn đuốc sáng trưng, ẩn nấp càng thêm khó khăn, Văn Mặc Huyền kéo Cố Lưu Tích lui hẳn ra sau, nấp trên nóc nhà.

Giáo chúng nhận được tín hiệu khẩn cấp chỉ một lòng điều tra tình huống, căn bản không ngờ tới sẽ có mai phục. Sau đó đám giáo chúng dẫn đầu đều bị người của Nhiễm Thanh Ảnh trực tiếp đánh ngất xỉu.

Người dẫn đội là đầu lĩnh chưởng quản Minh vệ, Tôn Uân. Thân thủ của hắn tốt nhất, né đòn tập kích của Phương Tư Nhiêu, chứng kiến Nhiễm Thanh Ảnh đứng ở phía trước, lập tức kinh ngạc không thôi. Nhìn xem thuộc hạ nằm dưới đất, ánh mắt hắn rét lạnh: "Dám ra tay với đồng môn. Nhiễm Thanh Ảnh, xem ra Hữu hộ pháp nói không sai, ngươi căn bản không phải con của giáo chủ, rõ ràng là cố ý giả mạo, mưu toan hủy hoại Minh U giáo!"

Nhiễm Thanh Ảnh lạnh lùng cười cười: "Hắn thật đúng là có thể trợn mắt nói láo. Giả mạo? Ta chỉ là một đứa bé tám tuổi còn có thể lừa gạt Hữu hộ pháp của ngươi? Những năm qua, trong giáo ai cũng có thể nhìn ra được, ta là bị hắn quản chế. Hơn nữa, các ngươi thật ngốc đến độ cho rằng Lận Ấn Thiên không biết nữ nhi của Nhiễm Thúc Diệp sao!"

Ánh mắt nhìn hai trưởng lão từ xa bay tới, Nhiễm Thanh Ảnh cất cao giọng nói, trong mắt toàn là châm chọc.

Hai người nhìn Nhiễm Thanh Ảnh, mặt mày đều trầm xuống, mà khi nghe xong lời của nàng thì ngẩn ra.

"Ta chỉ là con rối, bị hắn ép buồn tới giả mạo Tô Lưu Thương, để hắn có thể quang minh chính đại tiếp nhận Minh U giáo. Hôm nay nữ nhi của Nhiễm Thúc Diệp tới báo thù, hắn liền vội vã kéo ta gánh tội thay. Vô luận ta có là người thừa kế danh chính ngôn thuận hay không, những năm qua, ta tự nhận chưa từng có lỗi Minh U giáo. Các vị thật sự muốn thả đầu sỏ gây tội, bức bách tiểu nữ nhân như ta ư?"

Hai người đến là Đại trưởng lão Thác Bạt và Tam trưởng lão Thẩm Hoảng. Nghe được lời ấy, Thác Bạt Diệp híp mắt nói: "Trả thù? Ta nhớ tiền nhiệm giáo chủ và Hữu hộ pháp chính là bạn tri kỉ, vì sao trả thù, lại vì sao mà trở về Giáo ta?"

Nhiễm Thanh Ảnh hừ lạnh một tiếng: "Tri kỷ? Quả thực là chuyện cười! Năm đó một nhà Tô gia là sao bị diệt? Các ngươi cho rằng chỉ có mình Tiêu Diễn sao, nếu không phải kẻ tri kỷ đó sau lưng đâm dao, Nhiễm Thúc Diệp làm sao chết thê thảm như thế!"

"Câm miệng! Toàn là cuồng ngôn!"

Bỗng nhiên một bóng đen từ trời cao nhảy đến, mang theo chưởng phong sắc bén, ác liệt, không chút lưu tình giáng thẳng xuống đỉnh đầu Nhiễm Thanh Ảnh, âm thanh rống giận, lộ ra sự tàn nhẫn tột cùng.

Thác Bạt Diệp cách Nhiễm Thanh Ảnh gần nhất, lập tức nhanh chóng nghênh đón, kéo Nhiễm Thanh Ảnh ra, cùng người tới chạm một chưởng.

Thác Bạt Diệp chỉ thấy tay phải như đụng vào thiết chùy, kinh mạch vừa trướng vừa đau, mặt đất dưới chân đã vỡ nát. Hắn hơi kinh hãi, nhìn về phía người đầu tóc bù xù đối diện, lập tức hít một hơi lạnh.

Người đến rõ ràng là Lận Ấn Thiên, chẳng qua giờ phút này đầu tóc hắn rối xù, hoàn toàn không còn vẻ nho nhã như ngày thường. Sắc mặt hắn tái nhợt mà dữ tợn, dưới ánh lửa bập bùng, đôi mắt đỏ thẫm như khát máu, khiến cả đám người không rét mà run, phảng phất như ác quỷ đến từ Địa ngục.

"Tẩu hỏa nhập ma!" Thác Bạt Diệp cau mày nói.

Một kích không được, Lận Ấn Thiên càng thêm nóng nảy, con mắt đỏ tươi nhìn Nhiễm Thanh Ảnh chòng chọc: "Ngươi gạt ta cướp đi Thuần Quân và Trạm Lư! Mạng của ngươi là ta cho, tất cả địa vị và vinh quang của ngươi đều là ta cho. Ngươi thật to gan! Thứ nghịch nữ như ngươi, nên chết đi!" Nói xong, hắn điên cuồng hét một tiếng, lần nữa tấn công Nhiễm Thanh Ảnh.

Mấy người Phương Tư Nhiêu căn bản không phải là đối thủ của hắn, bị đánh mấy cái đã văng ra mấy trượng. Ngay tại lúc Lận Ấn Thiên sắp tới gần Nhiễm Thanh Ảnh, tràng tiếng tiêu linh hoạt kỳ ảo từ xa vọng tới, một bóng đen mạnh mẽ ngăn trước người Lận Ấn Thiên, liều lĩnh giúp Nhiễm Thanh Ảnh chống đỡ một kích.

Một quyền này sức mạnh khủng bố, xương ngực cũng phải nứt gãy. Nhưng khiến tất cả mọi người không ngờ chính là, hắn hầu như không hề ngừng lại, lập tức tiếp tục ra tay, còn đánh bay Lận Ấn Thiên.

Lận Ấn Thiên nôn ra búng máu, khi nhìn thấy dáng người thẫn thờ nọ, sắc mặt đột biến mà lui về phía sau mấy bước. Sau đó không ngừng lắc đầu, cặp mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào người quỷ dị kia, khàn giọng quát: "Không thể nào! Ngươi chết rồi, ngươi đã chết lâu rồi, Nhiễm Thúc Diệp!"

Hắn vừa bật thốt, tất cả mọi người đều sửng sốt, mà Nhiễm Thanh Ảnh cùng Mộ Cẩm cũng hết hồn! Độc nhân kia, là Nhiễm Thúc Diệp!

Văn Mặc Huyền trốn ở sau giật nảy mình, mái ngói dưới tay lập tức vỡ nát! Trong bóng đêm yên tĩnh nghe rõ cực kỳ.

Thẩm Hoảng nhướng mày, xoay bội đao bay thẳng đến chỗ ẩn thân của hai người.

Cố Lưu Tích bật nhảy lên cao, đá văng lưỡi đao, lôi kéo Văn Mặc Huyền đang phát run rơi ra cách đó không xa.

Văn Mặc Huyền mất hồn mất vía, cũng bất chấp tình thế khẩn trương trước mắt, thất tha thất thểu đi mấy bước, cặp mắt đen nhìn đăm đăm vào gương mặt trắng xanh đằng kia.

Mấy người xung quanh nâng đuốc lên, ánh lửa mờ nhạt chập sáng chập tối, chiếu lên khuôn mặt không thể nào là của người sống nọ. Cho dù đôi mắt hắn đã mang màu lục vô thần, ngũ quan cũng không còn mang vẻ hiền hòa, từ ái như xưa, thì trong mắt Văn Mặc Huyền vẫn là rõ ràng như thế. Biểu cảm của nàng đã có chút vặn vẹo, nỗi đau đã không thể che giấu, nội tức lạnh như băng kịch liệt phun trào, ngay cả Cố Lưu Tích cũng bị dọa phát run.

"Mặc Huyền!" Cố Lưu Tích thấy mà lòng đau nhói, ngay cả nàng thiếu chút cũng không dằn nổi nỗi bi phẫn, thì làm sao Văn Mặc Huyền có thể chịu được!

Mà giờ khắc này một bên khác cũng điên cuồng không kém, là Lận Ấn Thiên. Lúc trước luôn gặp vấn đề khi luyện công, mấy ngày này, những tưởng ước mơ hắn theo đuổi cả đời sắp thành hiện thực, nhưng ở bước cuối cùng lại khiến hắn sụp đổ lần nữa.

Nhiễm Thanh Ảnh phản bội, Minh U giáo rúng động, khiến hắn mấy lần xém điên rồi. Tối nay luyện công đột nhiên bị gián đoạn, Hàn Sát chưởng sắp đạt tầng thứ bảy thì bị đứt quang, chân khí đi ngược, thần chí sắp không rõ, giờ phút này còn bị độc nhân trước mắt kích thích, đầu óc càng thêm cuồng loạn. Hắn căn bản mặc kệ sự xuất hiện đột ngột của Văn Mặc Huyền, điên cuồng tấn công tới Tô Diệp.

Cảm xúc dâng trào, sau đó Văn Mặc Huyền đau thương mà gào to một tiếng, lợi kiếm trực tiếp bổ về phía Lận Ấn Thiên.

Một tiếng này khiến mấy người chờ sau núi sợ hết hồn, hầu như chỉ có trong nháy mắt, tất cả mọi người đã phóng thẳng về phía đang vang tiếng hỗn loạn!

Mà giáo chúng đi theo Lận Ấn Thiên đến đây, nhìn thấy kẻ thù bên ngoài tập kích vào, tăng thêm Lận Ấn Thiên đã ra lệnh trước đó, lập tức đồng loạt rút đao. Tôn Uân đề khí hô lớn: "Hữu hộ pháp có lệnh, Nhiễm Thanh Ảnh chính là kẻ giả mạo, phản lại giáo lí, lệnh độc nhân tập kích Hữu hộ pháp, giết chết bất luận tội! Còn có những kẻ lẻn vào, cũng bắt lại hết!"

Sắc mặt Thác Bạt Diệp trầm xuống: "Tôn Uân, ngươi coi chúng ta không tồn tại sao? Nơi này không tới phiên ngươi ra lệnh! Dừng tay cho ta!"

Tôn Uân hừ lạnh một tiếng: "Hôm nay mọi việc trong Giáo đều do Hữu hộ phạm tạm quản, mệnh lệnh của ngài ấy chính là mệnh lệnh của giáo chủ!"

Nhiễm Thanh Ảnh thấy tình hình hỗn loạn, nhanh chóng kéo Mộ Cẩm lại, hét to: "Minh Đông, Minh Tây!"

Bỗng nhiên, hai đội Minh vệ nhanh chóng đứng dậy, cùng người của Tôn Uân chiến nhau, nhất thời tất cả đều náo loạn.

Động tĩnh lần này, hầu như tất cả đệ tử ở Minh U giáo đều bị kinh động. Ngoại trừ đệ tử trực hệ của hai vị trưởng lão khác mà Thác Bạt Diệp đã thuyết phục, hầu như toàn bộ đều xông vào đấu nhau.

Thẩm Hoảng định ra tay, lại bị Thác Bạt Diệp ngăn lại. Hắn nhìn qua ba người Văn Mặc Huyền, lắc đầu, thở dài một hơi: "Từ khi hắn đi, Minh U giáo đã sớm không còn là Minh U giáo rồi."

Ánh mắt Thẩm Hoảng phức tạp: "Người nọ thật sự là hắn sao? Làm sao có thể, rõ ràng lúc trước Lận Ấn Thiên đã nói người đã hóa thành tro bụi, làm sao có thể bị luyện thành độc nhân!"

"Dược Lão cả đời kỳ quái vô cùng, gần như điên cuồng với việc luyện chế độc nhân, không chỉ một lần cảm thán căn cốt của A Diệp. Nếu lúc trước không phải ngại hắn là người thừa kế chức giáo chủ, chỉ sợ lão đã sớm luyện chế hắn rồi."

Mặt Thác Bạt Diệp trầm xuống, sau đó nhìn mấy người Nhiễm Thanh Ảnh liên tục lui xuống, nhỏ giọng nói: "Có điều, đúng là quá đáng! Tại sao có thể đối xử với hắn như vậy!"

Nói xong hắn đang muốn ra tay, đã thấy Cố Lưu Tích một đường đẩy ra mấy người, chiếu thức mau lẹ phóng tới trước người Nhiễm Thanh Ảnh. Đôi mắt nàng đỏ bừng, nhìn ba người bên kia đánh nhau thảm liệt, giọng nói lạnh thấu xương: "Để ông ấy dừng lại! Nếu không ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!" Mũi kiếm của nàng chỉa thẳng Mộ Cẩm, trong mắt không có một chút nhiệt độ.

Mấy Minh vệ muốn tiến lên đều bị nàng không chút lưu tình đoạt mạng. Nàng vẫn hận Nhiễm Thanh Ảnh, hận Lận Ấn Thiên, tuy nhiên lại chưa bao giờ giống giờ khắc này, hận không thể bằm thây bọn chúng!

Nhiễm Thanh Ảnh cũng chưa bao giờ nhìn thấy Cố Lưu Tích như thế, toàn thân ác khí bộc phát.

Mộ Cẩm mấp máy miệng: "Ngươi nên hiểu được, giờ phút này chúng ta đã không đường thối lui, hắn là át chủ bài của ta! Hôm nay ta chỉ mong đưa nàng rời khỏi, cũng không muốn đối địch với các ngươi. Huống hồ, ta thật không biết hắn là Tô Diệp."

"Không muốn đối địch? Quả thực buồn cười! Ta không muốn nhiều lời, trước đó ngươi không biết, nay đã rõ ràng rồi đấy. Để ông ấy dừng lại, nếu không, nàng ta không đi được!"

Trong mắt Mộ Cẩm lộ ra cay đắng: "Ta không khống chế hắn được, hắn không phải người sống, lúc sư phụ luyện chế hắn, hắn đã chết rồi. Nhiều năm như vậy, sư phụ đều chưa từng động tới hắn, bởi vì một khi để hắn tỉnh lại, hắn liền phế rồi."

Trông điệu bộ nàng không giống nói dối, lòng Cố Lưu Tích chết lặng. Ánh mắt quét đến Văn Mặc Huyền, trên người nàng đã tràn đầy vết máu, lập tức không thèm chấp các nàng mà phóng tới bên Văn Mặc Huyền.

Mà mấy người Tiêu Viễn Sơn lại như vòi rồng, cuốn vào vòng chiến hỗn loạn, nhanh chóng hạ gục toàn bộ Minh vệ.

Ngay lúc mấy người muốn rút lui, một tràng tiếng hô đáng sợ vang lên. Một đám độc nhân quỷ dị từ phía Bắc ập tới, cơ hồ là không phân biệt địch ta, gặp người liền giết.

Mộ Cẩm thấy vậy trầm thấp nở nụ cười, sau đó lại chán nản, nói: "Bảo ngươi đi mau ngươi không nghe, hôm nay sợ là ai cũng không đi được rồi!"

Nhiễm Thanh Ảnh biến sắc: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

"Sư phụ cho tới bây giờ cũng chưa từng thành công. Dù là độc nhân có thể sống đến cuối cùng, bọn hắn đều sẽ nổi điên, sẽ không nghe theo mệnh lệnh, chỉ thích giết chóc. Những độc nhân đó, đã hoàn toàn mất kiểm soát."

"Làm sao lại như vậy? Ngươi không khống chế được, vì sao không hủy bọn chúng?" Nhiễm Thanh Ảnh tránh đi một độc nhân, mang theo Mộ Cẩm né tránh khắp nơi!

Mộ Cẩm cười khổ, nói: "Cho tới giờ, sư phụ chưa từng muốn giúp Minh U giáo, hắn vẫn luôn căm hận bộ dạng của mình. Trong nội tâm một mực oán hận Minh U giáo khiến hắn đến mức này, đây chẳng qua là món quà để lại cho chúng ta thôi. Chờ ta biết rõ thì đã quá muộn."

Đây cũng là nguyên nhân nàng vội vã muốn Nhiễm Thanh Ảnh rời đi.

Văn Mặc Huyền cùng Cố Lưu Tích chắp tay, áp lực liền suy giảm. Có điều Tô Diệp đã không còn thần trí, cơ hồ là gặp người liền ra tay. Mà Văn Mặc Huyền như thế nào cũng không hạ thủ được. Cố Lưu Tích cũng liên tục né tránh.

Tô Diệp thật sự đã không phải là người, dù cho bị Lận Ấn Thiên chưởng mấy cái, động tác cũng chưa từng chậm lại; nếu không phải Lận Ấn Thiên phát cuồng chỉ ra tay với Tô Diệp, hai người sợ là đã sớm không chịu nổi.

Giờ phút này Lận Ấn Thiên cũng khiến người ta hoảng sợ. Hắn tẩu hỏa nhập ma, công lực hầu như tăng vọt, coi như Văn Mặc Huyền và Cố Lưu Tích phối hợp cũng không thể bắt được hắn.

Tâm trạngVăn Mặc Huyền bởi vì bi phẫn mà nhất thời hỗn loạn đã bình phục trở lại, nhìn mấy người Tiêu Viễn Sơn càng ngày càng hết sức, trên người Cố Lưu Tích càng ngày càng nhiều vết thương thì lòng đau như cắt.

Nhưng mà nhìn người mình vẫn luôn mong nhớ, sau khi chết lại bị đối xử như thế, nàng càng đau khổ hơn. Trong đầu không ngừng khi còn bé, một nhà ba người hạnh phúc, yên vui, mẫu thân dịu dàng, phụ thân luôn vui vẻ, hòa ái.

Cao thủ quyết đấu tối kỵ nhất là mất tập trung. Bất kỳ một sơ hở đều là chí mạng. Bấy giờ kiếm trong tay Văn Mặc Huyền rõ ràng hơi ngừng lại, mà Tô Diệp vừa bị Lận Ấn Thiên một chưởng bức tới, giận dữ không thôi, bàn tay trái đột nhiên bắt lấy Hàm Quang, tay phải chém về phía Văn Mặc Huyền như phá núi phá đá.

Cố Lưu Tích một mực lo lắng tình huống của nàng, lúc này nhìn hãi hùng khiếp vía. Tô Diệp không có thần trí, căn bản không có cách nào ép hắn dừng tay. Nàng cũng sẽ không khờ dại cho rằng kia là người đã từng từ ái, sẽ lưu tình với đứa con gái mà hắn yêu thương nhất.

Cố Lưu Tích cấp tốc phóng trường kiếp, dùng mười phần lực đạo đâm thẳng về phía Lận Ấn Thiên, mượn lực đó, vọt tới Văn Mặc Huyền.

Mà cơ hồ là cùng một lúc, một chưởng bá đạo của Tô Diệp vững chắc đập vào sau lưng Cố Lưu Tích. Cố Lưu Tích chỉ cảm thấy sau lưng như bị thiết chùy ngàn cân nện xuống, sức mạnh như muốn đánh thủng người nàng vậy. Toàn bộ lồng ngực chấn động không còn cảm giác, giống như bị người chặn đường thở, cả trái tim đều đình trệ.

Văn Mặc Huyền bị đụng ngã qua một bên, nhìn thấy Cố Lưu Tích nằm rạp trên đất không nhúc nhích, lập tức lạnh cả người. Nàng cơ hồ là dùng cả tay chân bò qua, đem người ôm vào trong ngực.

Giờ phút này sắc mặt Cố Lưu Tích xám trắng, cặp mắt đóng chặt, ngực đã không còn phập phồng. Dưới trọng kích ấy, thậm chí một chút máu cũng không có, giống như một người đã ngủ mê.

Văn Mặc Huyền như gặp phải đả kích, đột ngột phun ra búng máu, bờ vai gầy run lẩy bẩy, cặp mắt vẫn luôn thanh tĩnh đã hóa cuồng loạn.

Bỗng nhiên nàng lấy lại tinh thần, điên cuồng đưa nội lực vào cơ thể Cố Lưu Tích, đồng thời giơ tay trái dùng ba phần sức đập lên ngực nàng ấy.

Người trong ngực lập tức run lên, sau đó phun ra ngụm máu lớn, và không ngừng trào ra thêm nữa. Văn Mặc Huyền cố trấn định, móc thuốc ra đút cho nàng.

Mấy người Mặc Ảnh đang nóng ruột nóng gan vây xung quanh, thay nàng ngăn cản độc nhân, giờ phút này thấy Cố Lưu Tích đã động đậy thì xém nữa rơi lệ.

Văn Mặc Huyền chỉ ôm Cố Lưu Tích lặng im khóc trong khủng hoảng, miệng trầm thấp nỉ non: "Tích nhi, xin lỗi, ta xin lỗi. Nàng đừng làm ta sợ, đừng dọa ta..."

Cố Lưu Tích mặc dù bị thương nặng, lại không phải sắp chết. Trước đó nàng đã cố gắng dùng Lạc Già thập cửu bí quyết bảo vệ tâm mạch, có điều sức mạnh đòn kia quá kinh khủng, khiến nàng tổn thượng nghẹn thở.

Nàng mở mắt ra, trông thấy Văn Mặc Huyền sắp tan vỡ thì đau lòng không thôi, nhưng lại khẽ cười nói: "Thiếu chút nữa nghẹn chết rồi, may mà tức phụ của ta thông minh."

- ------

Editor có lời muốn nói: 10 trang mọi người ạ~ Sắp đến hồi cuối rồi~