-----"Nếu đã quên thì hãy quên đi, ta nhớ là được rồi, ta còn nhớ là được rồi..."-----
Ba ngày sau, Thúy Ngọc Phong.
Ánh nắng tháng năm đã mang chút nóng, chiếu xuống cây cối quanh Thúy Ngọc Phong, nhưng lại dịu vừa phải. Ánh mặt trời rực rỡ hắt xuyên tán lá, gió nhẹ lướt qua, bóng râm lay động, yên ả dập dờn.
Tiền sảnh Tâm Tích các, đám Bạch Lăng nhận được thư của Tô Vọng thư vội vàng trở về, ai ai cũng mang vẻ sầu muộn ngồi trước bàn.
"Các chủ còn chưa tỉnh lại à?" Sự lo lắng trong mắt Nguyệt Khanh khó nén nổi, cuối cùng mở miệng phá vỡ yên lặng.
Tô Vọng lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Chưa nữa. Chảy rất nhiều máu, lại bị đả kích lớn, Nhược Quân nói, nàng đã quá mệt mỏi rồi."
Ánh mắt Bạch Lăng lạnh đi, cắn răng: "Quả là đê hèn đến cực điểm, nữ nhân kia chiếm đoạt thân phận của Các chủ, còn khiến Lưu Tích cô nương làm nàng..."
Nhắc tới Cố Lưu Tích, Bạch Lăng càng bất đắc dĩ hơn: "Nàng ấy cũng chưa tỉnh sao?"
Tô Vọng cũng rất là lo lắng: "Chưa, sau khi trở về thì luôn phát sốt, hơn nữa tình huống không được tốt, mấy ngày nay vẫn cứ nói mê sảng."
Nghĩ đến tình trạng của Cố Lưu Tích, tâm tình Tô Vọng càng trầm trọng hơn. Cũng không biết trong lúc ngủ mơ Cố Lưu Tích đã trải qua chuyện gì, cứ luôn nói mấy câu không hiểu nổi, ngữ điệu thì đầy tuyệt vọng và đau khổ. Nếu như Các chủ tỉnh lại, e là sẽ đau lòng chết mất.
Nguyệt Khanh trầm mặc hồi lâu, thở dài một tiếng, nói: "Lời của Nhược Quân cô nương và độc y tiền bối có thật không? Nếu đúng là như vậy, Các chủ phải làm sao bây giờ?"
Lời vừa dút, ba người đều không biết nói gì nữa. Cho dù bọn họ thấy khó hiểu, cũng có bất mãn, nhưng Cố Lưu Tích đối với Các chủ mà nói, đã thành người quan trọng nhất. Tình cảm của hai người cũng làm bọn họ thổn thức. Nếu quả thật rơi vào kết quả ấy, đừng nói người trong cuộc, ngay cả bọn họ đều cảm thấy tiếc nuối.
"Những chuyện này chúng ta không cách nào nhúng tay, nhưng mà món nợ với Minh U giáo, thì phải tính cho triệt để mới được! Thông báo với tất cả phân bộ Tây Vực, chuẩn bị tốt mọi thứ, chờ Các chủ khỏe rồi, sẽ là lúc nợ máu phải trả bằng máu."
Cặp mắt Tô Vọng lóe tia âm u. Ký ức về tình trạng của Văn Mặc Huyền ngày ấy vẫn còn mới như hôm qua. Người mà bọn họ coi như tính mạng, vậy mà lại bị thương trầm trọng đến thế ngay tại trước mắt hắn. Đối với bọn họ mà nói, không chỉ là sỉ nhục, còn là nỗi đau lòng khó tả thành lời.
Mấy người đều gật đầu, Minh U giáo hôm nay đã cái đích cho mọi người chỉ trích, và sau trận náo loạn ở Danh Kiếm sơn trang, người trong võ lâm đã thay đổi cái nhìn về Tâm Tích các rất nhiều. Cộng thêm Văn Uyên các, Huyền Âm Môn và một vài đại môn phái còn thiên vị Tâm Tích các, nên Tâm Tích các đã không còn phải lo hậu hoạn sau này nữa.
Mấy ngày nay trong Tích viên luôn tràn ngập mùi thuốc nồng đậm. Tô Nhược Quân cẩn thận giúp Văn Mặc Huyền đổi thuốc, nhìn chỗ bụng bị kiếm đâm xuyên mà lòng nghèn nghẹn. Người nằm trên giường nhắm mắt, mặt không có màu máu, bờ môi vẫn tái nhợt hơi khô nứt. Mặc dù đang ngủ mê, đôi mày vẫn nhíu chặt, vẻ mặt cũng đầy đau khổ.
Tiêu Mộng Cẩm thấy tâm trạng nàng nặng nề thì nhỏ giọng nói: "Nàng rất lợi hại, không có việc gì đâu, ngươi đừng quá lo lắng."
Tô Nhược Quân quay đầu nhìn nàng, cười cười, đưa tay xoa xoa mi tâm của nàng: "Làm gì nhíu mày vậy. Bình thường lạnh lùng như tảng băng cũng thôi đi, giờ lại nhíu mày, định làm cho người ta nghĩ rằng ta khi dễ ngươi à."
Tiêu Mộng Cẩm có vẻ mất tự nhiên, thả lỏng mày rồi lại nhíu nhíu, sau một lúc lâu mới tỏ vẻ khó chịu mà nói: "Ta... Ta quen vậy rồi."
Nhìn nàng khó chịu bất an, Tô Nhược Quân bật cười ra tiếng, nỗi sầu muộn trong lòng cũng tan biến mất: "Ừm, ta biết mà, hơn nữa ngày thường mặc dù ngươi lạnh như đá, nhưng những điểm khác vẫn khá là thú vụ."
Trên mặt Tiêu Mộng Cẩm vọt lên hai rạng mây hồng lạ thường, xấu hổ mà liếc nhìn nàng một cái, quay người chạy mất.
Tô Nhược Quân lắc đầu, quay sang nhìn Văn Mặc Huyền, ý cười dần tắt, sau đó nàng đi ra, hướng sang phòng sát bên.
Vào phòng, quanh chóp mũi là mùi hương an thần, Bạch Chỉ đang bắt mạch cho Cố Lưu Tích, mà mẫu cổ bị Tiêu Mộng Cẩm mang về thì được đặt ở bên giường.
Nhìn Cố Lưu Tích một chút, đợi Bạch Chỉ bắt mạch xong, Tô Nhược Quân mới mở miệng: "Tiền bối, Lưu Tích như thế nào rồi ạ?"
Bạch Chỉ lắc đầu: "Nạch tượng của nàng khá lạ kỳ, khi có khi không, nhưng nhìn bề ngoài thì không giống như nguy hiểm tính mạng cho lắm, ta chưa từng gặp tình trạng thế này bao giờ. Dù đã lật xem rất nhiều sách cổ, nhưng cũng không thấy người trúng Phệ Tâm sẽ có phản ứng như thế."
"Chẳng lẽ không phải là Phệ Tâm?"
"Dựa theo ghi chép, bệnh trạng của nàng thế kia thì rõ là Phệ Tâm, ta cũng cẩn thận nghiên cứu mẫu cổ rồi, y thuật của ngươi cũng không tệ, chắc cũng hiểu rõ." Nét mặt Bạch Chỉ nghiêm nghị, thấp giọng nói.
Tô Nhược Quân càng nhíu chặt mày hơn. Nhìn thấy Cố Lưu Tích có vẻ chưa từng được yên ổn, nội tâm càng thêm đau lòng: "Nhưng tiền bối cũng đã nói, tình huống của nàng vẫn là khác với những người trúng Phệ Tâm khác. Bình thường, nếu người hạ độc ra lệnh, chính là phệ tâm nhập cốt, không chết không thôi. Rõ ràng nàng đã có thể lấy mạng A Mặc, nhưng nàng không hề ra chiêu quyết tuyệt, một kiếm ấy mặc dù lợi hại, nhưng lại tránh được chỗ hiểm, bằng không thì với thương thế lúc đó, A Mặc nhất định không qua khỏi."
"Chuyện này xác thực rất khó tin, nhưng ngươi nên hiểu được, Phệ Tâm cũng không phải bí mật gì ở Minh U giáo, có thể chống lại điều khiển, là nàng hạ thủ lưu tình hoặc là trong nội tâm có chấp niệm."
Thấy Tô Nhược Quân không cam lòng, Bạch Chỉ cũng không nỡ.
"Ta biết ngươi không mong muốn thừa nhận, ta làm sao lại không hy vọng là ta nghĩ sai chứ. Tình cảm của hai đứa nó không dễ có, có thể đi đến hôm nay càng gian khổ, mà lúc này lại tan biến, ta sao có thể không đau lòng."
Ngón tay Tô Nhược Quân có chút run rẩy, cặp mắt cũng thấy cay cay: "Nhưng... nếu như A Mặc biết Lưu Tích tỉnh lại, rất có thể sẽ quên muội ấy, thậm chí còn xem muội ấy là địch, muội ấy sẽ... sẽ điên mất."
Tô Nhược Quân vừa dứt lời, liền nghe thấy tiếng va đập trầm trọng từ bên ngoài vọng tới, tiếp sau là tiếng hô kinh hoảng của Ảnh vệ.
"Các chủ!"
Tô Nhược Quân và Bạch Chỉ liếc nhìn nhau, trong lòng thảng thốt, lập tức xông ra ngoài. Vừa mở cửa, liền thấy Văn Mặc Huyền đang dựa trước cửa, tay phải bấu chặt khung cửa, cúi đầu, cả người đang phát run.
Tô Nhược Quân có chút luống cuống: "A Mặc... muội, muội tỉnh rồi... Thương thế của muội không nhẹ, sao lại tự tiện chạy đến đây, ta..."
Ánh mắt rơi xuống phần bụng của Văn Mặc Huyền, sắc mặt phút chốc thay đổi, chiếc áo trắng như tuyết giờ đây đã thấm một mảng máu đỏ chót.
"A Mặc! Vết thương của muội... Về phòng trước đã, để ta xem vết thương của muội, có được không?"
Cặp mắt Tô Nhược Quân đỏ lên, giọng nói cũng rung rung.
Đám Tô Vọng nghe thấy động tĩnh chạy tới, cũng nóng ruột không thôi.
Văn Mặc Huyền hít vào một hơi, thở hổn hển vài tiếng, sau đó ôm bụng, chậm rãi đứng thẳng lên, Tô Nhược Quân vội đi qua dìu nàng.
Văn Mặc Huyền ngẩng đầu, gương mặt vốn tái nhợt bây giờ trông càng tiều tụy, phía trên lấm tấm mồ hôi mịn. Đôi mắt đen láy dịu dàng thường ngày nay đã hóa điêu tàn, mơ hồ lộ ra vẻ yếu ớt không thể nào che giấu. Đôi môi nàng run run, sau đó mới phát tiếng lí nhí: "Ta không sao, vết thương không có nứt ra, chỉ là thấm ra xíu máu thôi."
Tô Nhược Quân không khỏi bùng lên cơn giận dữ: "Văn Mặc Huyền! Đây không phải thương trên da thịt, mà là bị thọc ra một cái lỗ! Ngươi biết ngươi chảy bao nhiêu máu không? Lưu Tích nếu biết nàng làm ngươi bị thương, ngươi còn..."
Phát giác Văn Mặc Huyền cứng cả người, nàng cũng trầm lòng, không nói nữa.
Văn Mặc Huyền trầm thấp cười vài tiếng, âm điệu lại thê lương vô cùng, nàng thấp giọng nỉ non: "Nàng ấy sẽ không biết, cũng sẽ không để ý nữa rồi."
Chung quanh lập tức tĩnh lặng, Tô Nhược Quân không cầm lòng nổi mà rơi nước mắt, ngực nghẹn đắng, khó chịu đến cực điểm, một câu cũng không nói nên lời, mấy người còn lại cũng đè nén đến đỏ mắt.
Phát hiện bọn họ cũng trầm mặc, Văn Mặc Huyền hít một hơi sâu, bỗng nở nụ cười: "Không nhớ cũng tốt, không nhớ cũng tốt."
Thấy nàng như vậy, mấy người Tô Vọng có chút hoảng: "Các chủ, người..."
Văn Mặc Huyền lắc đầu: "Mọi người không cần lo lắng, ta chỉ là nhất thời có chút khó chịu, cũng không ngại. Ta muốn đi thăm nàng, được không?"
Trông nàng khá bình tĩnh, thoạt nhìn thật sự đã đỡ nhiều, lúc này Tô Nhược Quân sao nói lên lời từ chối, nhẹ gật đầu: "Được, nhưng mà phải để ta xem vết thương của muội trước."
Văn Mặc Huyền gật đầu, chậm rãi đi vào phòng trong. Nhìn người nằm ở trên giường, nàng khựng lại chốc lát, rồi vẫn vững bước đi về phía trước.
Tô Nhược Quân ra hiệu cho mấy người Tô Vọng lui xuống, nàng cởi áo của Văn Mặc Huyền ra nhìn vết thương trên bụng, may mắn không có nứt ra, chỉ là di chuyển mạnh nên rỉ máu ra ngoài.
Tô Nhược Quân nhẹ nhàng thở ra, thấy Văn Mặc Huyền chăm chú nhìn Cố Lưu Tích, nàng ôn tồn nói: "Muội đừng lo lắng, bây giờ nàng ấy không sao rồi, Phệ Tâm sẽ không tổn hại đến tính mạng nàng."
Văn Mặc Huyền gật đầu, nói khẽ: "Vì sao lại đốt hương an thần, nàng ngủ không ngon sao?"
"Từ ngày ấy trở về, nàng vẫn luôn nói mê, như là gặp ác mộng, cứ khóc mãi... Còn hô sư phụ, sư tỷ, còn có muội và... Nhiễm Thanh Ảnh. Ta nghe không hiểu lắm, hình như nàng đang cầu xin Nhiễm Thanh Ảnh hay là ai đó, cứu sư phụ, sư tỷ của nàng gì gì đó."
Tô Nhược Quân rất là khó hiểu, không rõ tại sao Cố Lưu Tích lại nói những lời đó, nàng nhìn Văn Mặc Huyền, thấy Văn Mặc Huyền không có cảm xúc gì, chẳng qua vẻ đau lòng trong mắt càng thêm sâu sắc. Sau đó Văn Mặc Huyền bỗng mở miệng, nói: "Tiêu Cảnh Hoàng như thế nào rồi? Sư phụ của Lưu Tích đâu?"
"Muội đừng vội, Tiêu Cảnh Hoàng chết rồi. Lão ta khá là xảo trá, kể ra chuyện Lạc Già môn năm đó, thiếu chút đánh bại Tiêu tiền bối, may mắn có muội nhờ Văn các chủ đi theo, nên lão mới không đạt được mục đích. Trước khi chết lão cũng không được dễ chịu. Tận mắt thấy Danh Kiếm sơn trang bị thiêu rũi, Tiêu Diễn cũng chết, một thân công phu đều bị phế bỏ, Tiêu tiền bối vì xả giận cho muội và Lưu Tích, nên ra tay khá là tàn nhẫn, còn tổ chức võ lâm đại hội cùng nhau lên án, khiến lão tức đến hộc máu mà chết. Còn Tiêu Kỳ, nàng ta trốn mất, nhưng cũng đã biết được tung tích, chẳng qua mấy người Tô Vọng không biết nên xử trí như thế nào."
"Sai người trông chừng nàng ta, nếu sinh tâm tư khác, để Tô Vọng liệu chừng mà xử lý thôi."
Tô Nhược Quân gật đầu: "A Mặc, thương tích của muội không nhẹ, cần phải nghỉ ngơi thật tốt, ta sẽ giúp muội trông nàng thật cẩn thận, có được không?"
Văn Mặc Huyền lắc đầu, sau đó cười nhạt một tiếng, con ngươi dịu dàng lại cất giấu nỗi khổ sở nồng đậm: "Nhược Quân, ta... Ta sợ nàng tỉnh rồi, ta sẽ không có cơ hội ngắm nhìn nàng gần như thế này nữa."
Tô Nhược Quân thấy cái mũi chua xót vô cùng, nhịn không được mà mắng: "Muội thật sự là hồ đồ, hiện tại còn chưa biết kết quả như thế nào, hơn nữa dù nàng không nhớ được thì như thế nào? Với dáng điệu như tiểu tức phụ của nàng trước mặt muội, cho dù nàng đã quên tất cả, ắt hẳn vẫn sẽ bị muội tóm vào tay. Cùng lắm thì muội lại cua nàng một lần, nàng thích muội đến vậy, chắc là không đến mấy ngày thì sẽ gần gũi với muội lại thôi!"
Văn Mặc Huyền trầm thấp nở nụ cười, cúi đầu cầm tay Cố Lưu Tích, cười cười, đến cuối, lòng bàn tay Cố Lưu Tích đã ướt một mảng.
"Ừm, ta hiểu rồi." Văn Mặc Huyền không ngẩng đầu, cố gắng bình tĩnh lại.
Tô Nhược Quân đương nhiên biết nàng khổ trong lòng, nhỏ giọng nói: "Ta sẽ sai người chuyển giường sang bên đây. Muội có thể ở bên nàng, nhưng vẫn cần phải nghỉ ngơi thật tốt."
Nói rồi nàng bước nhanh rời đi, sau lưng, Văn Mặc Huyền nói khẽ: "Cảm ơn tỷ, Nhược Quân."
Tô Nhược Quân dừng một chút lại nhanh chóng đi ra ngoài. Ngoài cửa, Tiêu Mộng Cẩm đang đứng ở đằng kia, thấy nàng hốt hoảng mà đi ra, tim nhói lên, bất chấp ngượng ngùng, đem người ôm vào trong ngực.
Tô Nhược Quân ôm nàng, chôn ở trong ngực nàng, cảm xúc dâng trào.
Trong đôi mắt Tiêu Mộng Cẩm tràn đầy thương yêu, nhẹ nhàng vuốt lưng nàng, lại không nói một lời.
Một hồi lâu, Tô Nhược Quân mới ngẩng đầu, cảm xúc bình tĩnh hơn rất nhiều, nhỏ giọng nói: "Ngươi không an ủi ta à?"
"Ta..." Tiêu Mộng Cẩm có chút luống cuống, thần sắc lạnh nhạt như bị nứt ra, lộ vẻ đáng yêu cực.
Nghĩ đến tình cảnh của Văn Mặc Huyền và Cố Lưu Tích, Tô Nhược Quân thở dài, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi Tiêu Mộng Cẩm, thấp giọng lẩm bẩm nói: "Cảm ơn vì ngươi ta vẫn còn tốt."
Sắc mặt Tiêu Mộng Cẩm đỏ lên, hiểu được vì sao nàng như thế, đưa tay cầm chặt tay của nàng, nhỏ giọng nói: "Chúng ta sẽ luôn tốt đẹp như thế này, các nàng cũng sẽ ổn thôi."
Bên kia Tiêu Viễn Sơn và Văn Hạo Khâm biết được Văn Mặc Huyền tỉnh lại thì cũng chạy tới, thấy Tô Nhược Quân ở đây, đều sốt ruột hỏi: "Như thế nào rồi?"
Tô Nhược Quân hít vào một hơi: "A Mặc đã tỉnh, chẳng qua là, nàng mới biết chuyện Phệ Tâm, tâm tình không được tốt, còn đang trông coi Lưu Tích. Nàng rất bướng bỉnh, ta khuyên nàng không được."
Sắc mặt Tiêu Viễn Sơn tối trầm, cuối cùng cũng chỉ biết bất đắc dĩ thở dài: "Khổ thân đứa bé ấy."
Trong mắt Bạch Chỉ buồn thương man mác, sau một mới nhỏ giọng nói: "Lưu Tích đã quên nàng cũng thôi, thật ra còn có một việc càng khó giải quyết hơn..."
Tô Nhược Quân sững sờ: "Càng khó giải quyết?"
Bạch Chỉ gật đầu: "Phệ Tâm là vật truyền thừa trong Minh U giáo các thời kỳ, Nhiễm Thanh Ảnh lấy ra dùng bên người Lưu Tích, làm sao có thể dễ dàng trả mẫu cổ như thế? Chẳng lẽ chỉ đơn giản vì đâm Mặc Huyền một kiếm, quên nàng thôi sao?"
"Ý của tiền bối, mẫu cổ là giả?" Ánh mắt Tô Nhược Quân đột nhiên sắc bén ác liệt, đám người Tô Vọng cũng bắt đầu không kìm chế nổi nữa.
"Không, nếu không phải đồ thật thì ngày đó ta cũng sẽ không để Mặc Huyền đáp ứng. Chẳng qua, mấy ngày nay ta đã tìm rất nhiều sách có liên quan tới Phệ Tâm cổ... Nhược Quân có nhớ ta từng nói không, phệ tâm nhập cốt, không chết không thôi."
"Ý tiền bối là, khi Lưu Tích tỉnh rồi vẫn sẽ ra tay với A Mặc?"
"Ta không chắc, nhưng trong thực tế ghi chép lại, một khi trúng Phệ Tâm, trừ phi giải cổ, nếu không cả đời nàng đều sẽ bị người sai khiến, mẫu cổ chỉ là một mấu chốt trong đó, mẫu cổ chết, tử cổ cũng mất, chủ kí sinh cũng khó tránh khỏi. Cũng tức là, Nhiễm Thanh Ảnh chỉ trao mệnh của Lưu Tích cho chúng ta, nhưng mà trái tim đó..."
Bạch Chỉ không nói tiếp, nhưng là mọi người đã mặt xám như tro.
Tiêu Viễn Sơn và Văn Hạo Khâm càng không thể chấp nhận, Tiêu Viễn Sơn hung hăng siết quyền: "Vậy nếu lấy mạng của người hạ cổ thì sao?"
"Mẫu cổ đã khát máu, chắc hẳn chính là kiệt tác của người kia, người nuôi có thể khống chế sinh tử của nó."
Bạch Chỉ vẫn luôn tìm kiếm phương pháp giải quyết, cả đời nàng gặp phải không ít cổ độc, nhưng đến loại này, nàng lại bó tay hết cách rồi.
"Nhiễm Thanh Ảnh quả nhiên lợi hại, sớm liền bày ra một tử cục, chỉ còn chờ chúng ta chui vào."
Tô Nhược Quân đau đầu không thôi, trước đó còn có thể cho Văn Mặc Huyền một tia hy vọng, hôm nay Bạch Chỉ nói thế này, rõ ràng chặt đứt hết đường sống rồi.
Chẳng lẽ đến cuối cùng, Văn Mặc Huyền và Cố Lưu Tích chỉ có thể trở mặt thành thù?
Tô Nhược Quân cười khổ một tiếng, không phải trở mặt thành thù, với cái tính của Văn Mặc Huyền, đến cuối cùng, e rằng sẽ chỉ dâng mạng cho Cố Lưu Tích mà thôi.
"Chẳng lẽ không thể nào xuất hiện ngoại lệ sao?" Tiêu Mộng Cẩm trầm mặc nãy giờ bỗng nhiên lên tiếng.
Tô Nhược Quân khẽ giật mình: "Ngoại lệ?"
"Bạch tiền bối từng nói, không ai có thể thoát khỏi khống chế của Phệ Tâm, thế mà Lưu Tích lại làm được, nàng không có giết Mặc Huyền. Đã có một lần tiền lệ, có lẽ lần này cũng giống như vậy, tuy nói có chút mờ mịt, thế nhưng không có đến mức tuyệt vọng mà."
Tô Nhược Quân cẩn thận suy nghĩ, bỗng nhiên nở nụ cười: "Mộng Cẩm nói không sai, có lẽ chúng ta thấy nó rất lợi hại. Phệ Tâm, phệ tâm, nhưng nhân tâm chính là khó khống chế nhất. Cho dù kết cục sẽ thành như vậy, cũng không phải là không cách nào giải."
Nói rồi, nàng nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt nghiêm túc, nhìn Tiêu Mộng Cẩm, nhỏ giọng nói: "Ta đi nấu thuốc cho các nàng đây, hết thảy chờ Lưu Tích tỉnh rồi nói sau."
Đôi mắt Tiêu Mộng Cẩm lóe lóe, cảm thấy Tô Nhược Quân có chút không ổn, suy nghĩ một chút, lập tức đi theo.
Không bao lâu, tia nắng cuối cùng trên Thúy Ngọc Phong cũng chập tắt, bầu trời vẫn còn mờ sáng, bao phủ khắp một vùng đất rộng lớn.
Cánh cửa khép hờ, ánh sáng lẻn lỏi vào căn phòng, Văn Mặc Huyền vẫn yên tĩnh ngồi ở đó, ánh mắt không hề chớp, ngắm nhìn Cố Lưu Tích.
Trong giấc ngủ mơ, nàng ấy bỗng nhíu mày, biểu cảm cũng hóa thành đau khổ, tay bấu chặt lấy đệm giường như muốn xé toang.
Văn Mặc Huyền chớp mắt, vội xúm lại gọi nàng: "Tích nhi."
Nhìn thấy nước mắt rơi từ đôi mắt nhắm chặt của nàng, đau đớn trong lồng ngực Văn Mặc Huyền trào dâng mất kiểm soát.
Nàng không biết nàng ấy đang mơ thấy gì, nhưng mà tiếng la hỗn loạn ở Danh Kiếm sơn trang để nàng có thể đoán được đại khái, chắc là đoạn ký ức kiếp trước mà nàng ấy đã quên mất.
Mà từ biểu hiện tuyệt vọng của nàng cho thấy, ký ức ấy bi thảm, kinh khủng đến cỡ nào, cho nên nàng ấy mới hận không thể tự vẫn tại chỗ.
Nhớ đến cảnh tượng ấy, Văn Mặc Huyền vẫn còn hoảng sợ trong lòng. Nếu như nàng chậm một bước, có lẽ Tiêu Mộng Cẩm còn chưa đến, nàng đã mất nàng ấy thật rồi. Cho nên nghe thấy nàng ấy sẽ quên nàng, thậm chí xem nàng là địch, trong lòng nàng mặc dù đau đớn không thể át, nhưng vẫn thấy may mắn.
Vô luận kết quả như thế nào, chỉ cần cô nương của nàng còn khỏe mạnh, dù có trở thành kẻ địch, nàng vẫn có thể tiếp nhận. Ít nhất nàng ấy vẫn còn sống, cho dù không thể gần gũi, cũng còn tốt hơn là sinh tử chia lìa.
Đưa tay lau nước mát cho nàng, Văn Mặc Huyền hơi run run hôn nhẹ lên môi nàng, nhỏ giọng nói:
"Nếu như nàng đã quên, thì sẽ không đau khổ như vậy nữa, đúng không?"
Văn Mặc Huyền có chút vô lực chạm trên trán của nàng: "Cho nên, nếu đã quên thì hãy quên đi, ta nhớ là được rồi, ta còn nhớ là được rồi..."
Trên mặt nàng mang ý cười, nhưng giọng cứ rung rung không kiềm được. Dứt lời, vài giọt nước rơi xuống mặt Cố Lưu Tích, lẫn vào vệt nước mắt sẵn có, chậm rãi trượt xuống, hòa vào hư không.
Trong lúc ngủ mơ, Cố Lưu Tích vẫn nức nở, hai tay túm lấy áo Văn Mặc Huyền, sau đó chăm chú ôm trong ngực, cuộn tròn người, một lát sau lại bình yên chìm vào giấc ngủ.
Ánh mắt Văn Mặc Huyền mềm mại như nước, khẽ vuốt mặt của nàng, nhỏ giọng nói: "Gắng ngủ ngoan nhé, tỉnh lại tất cả sẽ ổn thôi."
Lúc Tô Nhược Quân và Tiêu Mộng Cẩm đi vào thì nhìn thấy Cố Lưu Tích núp ở trên giường, mà Văn Mặc Huyền cũng ghé vào bên người nàng.
Nàng cau mày, tư thế như vậy không tốt cho vết thương của Văn Mặc Huyền. Đi vào trong mới phát hiện áo Văn Mặc Huyền bị Cố Lưu Tích túm chặt, nàng không thể kéo ra được.
Trong bóng đêm, thảng thốt vang lên một tiếng thở dài. Tô Nhược Quân cẩn thận cởi đai lưng của Văn Mặc Huyền, cởi áo ngoài cho nàng, để gọn trong ngực Cố Lưu Tích. Tiêu Mộng Cẩm thì ôm Văn Mặc Huyền đã ngủ thiếp đi đặt lên chiếc giường nhỏ bên cạnh.
Hai người đều mang tâm trạng nặng nề đứng ở trong phòng, sau một hồi mới rời khỏi.
Hôm sau Văn Mặc Huyền tỉnh lại, ý thức được chính mình đang nằm trên giường nhỏ, vuốt vuốt mi tâm, chậm rãi đứng lên.
Nhìn Cố Lưu Tích nghiêng người ngủ trên giường, sắc mặt đã dịu hơn rất nhiều, trong ngực vẫn còn ôm áo ngoài của nàng.
Đôi mắt đen láy toát lên niềm vui, cúi đầu nhìn người thương, hôn lên mí mắt nàng, nói khẽ: "Tích nhi, sáng sớm tốt lành."
Tiếp sau đó vang lên tiếng đập cửa. Mở cửa đi vào là Bạch Chỉ, nàng thuận tay cầm chặt cổ tay Văn Mặc Huyền, một lát sau, nhíu nhíu mày: "Ngươi là bệnh nhân, phải tĩnh dưỡng cho thật tốt, vết thương chưa khỏi hẳn thì không được chạy lung tung. Ngươi xem sắc mặt ngươi kìa."
Văn Mặc Huyền cũng nghe lời, để nàng nói hết. Bạch Chỉ thấy mà đau lòng, cũng không nói nhiều nữa: "Ngoan ngoãn uống thuốc, ta sẽ đảm nhiệm chăm nom thương thế của ngươi."
"Nhược Quân đâu ạ?"
"Như thế nào? Ngươi ghét bỏ ta à?" Bạch Chỉ lạnh mặt, không vui nói.
"Không phải ạ, Bạch di đừng hiểu lầm, ta chỉ thấy lạ mà thôi." Văn Mặc Huyền chịu tội, nhưng lòng đầy nghi hoặc.
Bạch Chỉ dừng một chút: "Nàng không có ở đây, có việc ra ngoài rồi."
"Đi Miêu Cương?" Văn Mặc Huyền dứt khoát hỏi.
"Ngươi..." Bạch Chỉ hừ hừ: "Không sai."
Văn Mặc Huyền không nói chuyện một hồi lâu, sau đó nói với giọng sầu thảm: "Phệ Tâm không chỉ có bấy nhiêu triệu chứng, đúng không ạ?"
Trái tim Bạch Chỉ đập mạnh mấy nhịp, lại không biết nói như thế nào. Văn Mặc Huyền quá thông minh, lừa gạt nàng cũng chỉ có giấu đầu hở đuôi.
Văn Mặc Huyền không có hỏi nhiều nữa, nàng đứng dậy, chậm rãi nói: "Ta muốn ra ngoài một chút, một mình là được rồi."
Ảnh vệ ngoài hiên nhà ló dạng, có chút luống cuống nhìn Bạch Chỉ. Bạch Chỉ lắc đầu, hắn do dự một lát, lập tức ẩn nấp mà đi.