*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
-----"Đôi mắt rất lớn, lại không còn sáng trong, sắc mặt mang màu xám tro, giống như còn rối gỗ nhỏ vậy."-----
Cố Lưu Tích đỏ mặt. Hai người Mặc Ảnh vẫn còn bên cạnh đây, sao nàng ấy lại nói thẳng như vậy chứ?
Văn Mặc Huyền ở gần đó, tất nhiên thấy mặt nàng ửng đỏ, không khỏi có chút buồn cười: "Cô nương ngốc, ngươi nghĩ gì thế? Ta bảo ngươi ôm chặt ta, ta đưa người đi qua."
Nghe nàng nói xong, Cố Lưu Tích càng thấy xấu hổ, nhưng vẫn đưa tay nắm eo nàng. Văn Mặc Huyền trầm thấp nở nụ cười, ôn nhu nói: "Chúng ta đi nhé?"
Cố Lưu Tích gật đầu. Thân thể chợt nhẹ hẫng, đúng là được Văn Mặc Huyền ôm lấy nhảy thẳng xuống vực sâu!
Tuy rằng trong lòng tin tưởng Văn Mặc Huyền, nhưng cứ thể mà nhảy vào vực sâu, vẫn làm Cố Lưu Tích hoảng sợ. Nhưng chỉ rơi xuống trong chốc lát, Văn Mặc Huyền bỗng xoay người vút lên cao rồi dừng lại. Sau đó liên tục hành động mau lẹ, giống như một chú hạc trắng ưu nhã, nhẹ nhàng lướt qua vực sâu tăm tối.
Cố Lưu Tích nhìn chăm chú nhìn kỹ, mới phát hiện, dưới bàn chân Văn Mặc Huyền có hai sợi xích nhỏ, bởi vì có màu đen như mực, ẩn ở nơi vực sâu u tối này, căn bản không thể nhận ra được. Mà ở trên hai sợi dây, có lát ván gỗ cách nhau, cũng mang màu tối, ngay cả gần như vậy cũng khó có thể nhìn thấy rõ ràng.
Tuy rằng chỉ cúi đầu nhìn một chút, làm Cố Lưu Tích thấy cháng váng hết cả đầu, nhưng ôm chặt Văn Mặc Huyền, ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt của nàng, trái tim đập bình bịch liên tục cuối cùng bình ổn hơn nhiều. Nhưng vẫn là chôn ở trong ngực Văn Mặc Huyền không nhìn phía dưới nữa.
Không biết qua bao lâu, Văn Mặc Huyền quay qua vỗ lưng nàng, mang giọng trêu tức nói khẽ: "Đã đến rồi, còn muốn ôm à?"
Cố Lưu Tích giật mình, giật bắn ra như bị lửa đốt. Thấy mấy người Mặc Ảnh nghiêng đầu làm bộ không nhìn mình và Văn Mặc Huyền, nàng càng hận không thể đào đất trốn mất.
Biết rõ da mặt nàng mỏng, Văn Mặc Huyền cũng không đùa nàng nữa, dịu dàng nói: "Chúng ta đi thôi."
Nhóm người đi thẳng về trước mấy bước, ánh sáng xa xa không ngừng sáng tỏa. Cuối cùng Cố Lưu Tích mới phát hiện, các nàng đã đứng trên một đỉnh núi. Toàn bộ ngọn núi này tựa hồ bị một thanh đao gọt mất nửa đỉnh nủi. Chỗ mà Cố Lưu Tích đi ra rõ ràng là một mặt tường đá đặc biệt bóng loáng, thẳng đứng hướng lên nham thạch màu xanh đen, loàng thoáng có thể chứng kiến trên vách đứng cao ngất có một ít ký hiệu mờ mờ kéo dài thẳng lên cao. Dường như là cố ý để người ta trèo lên phía trên.
Mà ở trước mắt nàng, là khung cảnh tùng xanh bách thúy, cả đỉnh núi toàn là những cây cổ thủ to lớn. Mà trong một vùng xanh biếc ấy, mơ hồ có thể nhìn thấy bóng dáng lác đác mái hiên lầu các. Đưa mắt đến nơi xa nhất, ngọn núi cao ngất như tách biệt với ngoại giới.
Cố Lưu Tích quan sát một đỗi, liền đoán được bốn phía Tâm Tích các hầu như đều là vách núi dựng đứng, như là một thân cây độc nhất sừng sững giữa Mang Sơn này. Lối duy nhất có thể thông đến đỉnh núi chính là chỗ vực sâu nọ. Chỉ cần có lạch trời ấy, thật có thể nói là nơi mà một người đủ giữ quan ải, vạn người không thể khai thông.
Văn Mặc Huyền thấy nàng kinh ngạc, vừa dắt nàng đi, vừa ung dung nói: "Nơi này tên là Thúy Vân Phong, cũng được xem là ngọn núi cao và hiểm trở nhất Mang Sơn. Năm xưa Cung bá bá hái thuốc vô tình đến nơi này, khi đó chỗ vực sâu kia còn chưa hoàn toàn sụp xuống. Ông ấy cảm thấy đây này là chỗ tốt, cố ý mời Nhất Vi Độ Giang, Vi Thiên Túng giăng xích bắc ngang vực ấy, người có khinh công trác tuyệt có thể nhờ xích sắt cố gắng vượt qua.
Về sau, Tâm Tích các bắt đầu tuyển chọn đệ tử, Cung bá bá cho ta biết chỗ tuyệt hảo này, ta liền một lần nữa bắc cầu treo qua vực sâu. Những khối gỗ kia, cũng là dựa theo phương pháp Ngũ Hành mà bố trí. Nếu có người phá Kỳ Lâm Thập Bát Trận, xông vào Trầm Uyên cũng là uổng công."
Cố Lưu Tích âm thầm tán thưởng: "Quả thật là bức phòng tuyến tuyệt hảo, khó có thể lay chuyển."
Khi nói chuyện, hai người đã băng qua cánh rừng, dọc theo đường mòn quanh co, bước lên bậc đá xanh.
Bậc đá được lát ngay ngắn, xem chừng khoảng một hai trăm bậc, được quét dọn sạch sẽ. Bậc thềm rộng khoảng hai trượng, chính giữa lát đá cẩm thạch bằng phẳng, chia thềm đá thành hai, phía trên điêu khắc hoa văn tường vân ánh nhật tinh xảo. Ngẩng đầu trông về phía xa, nơi tận cùng dường như hòa cùng trời xanh mây trắng, vừa hùng vĩ lại tráng lệ.
Cố Lưu Tích híp đôi mắt lại, trong lòng thầm tán thưởng không thôi. Một nơi như thế này, đá xanh thềm trắng, đã đủ để hiển lộ rõ ràng thực lực của Tâm Tích các hôm nay rồi. Nhìn sang Văn Mặc Huyền, nàng cúi đầu cười khẽ. Vô luận trải qua chuyện gì, sự phi phàm của người ấy không hề bị mờ nhạt. Nàng ấy luôn có thể dùng sự cố gắng của mình, xây dựng nên đại nghiệp.
Sau khi đi qua hơn một trăm chín mươi bậc thềm, trước mắt Cố Lưu Tích xuất hiện vài toà nhà ngói xanh cong vút mang đậm phong cách cổ xưa. Kiểu bố trí vừa hoành tráng lại không thiếu trang nhã, thoạt nhìn không hề giống hang ổ của môn phái giang hồ, mà là giống đình viện của gia đình giàu có, lộ nét ôn nhu phong nhã.
Mà đúng vào lúc này, mấy người Tô Vọng vội vàng chạy đến, lúc nhìn thấy Văn Mặc Huyền, bọn họ muốn hành lễ, lại bị Văn Mặc Huyền ngăn cản: "Ở đây, chủ tử của họ là các ngươi, chớ hành lễ với ta."
Tô Vọng nhíu mày, nhỏ giọng nói: "Các chủ, mặc dù những năm này Các chủ chưa từng tới Tâm Tích các, nhưng trong lòng mỗi người đều hiểu chủ tử của bọn họ là ngài. Chúng thuộc hạ chẳng qua là chấp hành mệnh lệnh của Các chủ thôi. Mọi thứ đều là Các chủ mang đến cho bọn họ, quyền lợi của chúng thuộc hạ cũng là Các chủ ban cho."
Văn Mặc Huyền bất đắc dĩ cười cười: "Ta hiểu rồi, nhưng mà là trước mắt còn chưa thể công khai thân phận của ta đâu, đừng đa lễ."
Bốn người lúc này mới bị thuyết phục, nhưng vẫn đồng loạt thi lễ, sau đó nghênh đón mọi người vào trong điện.
Nguyệt Khanh đưa Văn Mặc Huyền và Cố Lưu Tích tiến vào một viện nhỏ. Lọt vào tầm mắt là một tấm biển, ở trên có hai chữ Tích Viên rất thanh tú.
Cố Lưu Tích nhìn thấy, biết ngay là từ tay Văn Mặc Huyền, trong lòng bỗng dưng xúc động, mấp máy miệng, lại cúi đầu không nói gì.
Nguyệt Khanh lại nhìn Văn Mặc Huyền một lần, sau đó trên mặt hiện nét tia dịu dàng vui vẻ: "Các chủ, viện này một mực trống không, nhưng mà ngày thường đều có người quét dọn, vẫn luôn giữ lại thay người."
Ngắm nhìn cành trúc lay động trong vườn, Nguyệt Khanh cất giọng mang niềm hân hoan xen lẫn than tiếc: "Qua nhiều năm, Các chủ rốt cuộc trở về rồi."
Văn Mặc Huyền nhỏ giọng nói: "Có lòng rồi, mấy năm qua đã vất vả mọi người."
Nguyệt Khanh lắc đầu, chỉ cúi xuống hít vào một hơi: "Các chủ, người và Cố cô nương vào xem trước, trong phòng còn thiếu mấy thứ, ta sẽ cho người chuẩn bị đầy đủ sau."
Nhìn theo bóng lưng nàng xoay người rời đi, ánh mắt Cố Lưu Tích phức tạp. Nguyệt Khanh này mấy lần gặp Văn Mặc Huyền, biểu hiện đều rất bình tĩnh, mà ái mộ không thể che hết trong mắt nàng ấy hồi mới gặp đã không còn đâu. Nhưng Cố Lưu Tích lại có thể cảm nhận được, sự chua xót của nàng ấy trong lúc lơ đãng không thể giấu nổi.
Đôi mắt Văn Mặc Huyền hơi trầm xuống, sau đó mới thấp giọng nói: "Chuyện tình cảm, chỉ có chính nàng ấy có thể vượt qua. Nguyệt Khanh là người thông tuệ, chặt đứt ý niệm của nàng ấy, nàng ấy sẽ buông xuống được."
"Ừ, ta hiểu mà." Sau đó nàng trầm thấp thở dài, mang niềm may mắn nói: "May mà lúc trước ngươi chỉ tránh né ta mấy ngày, nếu như ngươi vô ý với ta, hôm nay sợ là ta còn buồn hơn nàng ấy luôn đó chớ."
Văn Mặc Huyền nghiêng đầu nhìn nàng, mỉm cười: "Nếu lúc trước ta vô ý với ngươi, sợ là chẳng ai có thể khiến ta có ý được nữa."
Cố Lưu Tích sững một chút, rồi nhỏ giọng nói: "Lại dỗ ngọt ta rồi."
Văn Mặc Huyền cười cười, không phản bác. Nàng cũng không cảm thấy là dỗ ngọt, Cố Lưu Tích đối với nàng mà nói là một ngoài ý muốn. Nàng rất xác định, nếu không có Cố Lưu Tích, với tính tình của nàng, sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, nàng chắc chắn không có tâm tư để ý đến tình ái. Thậm chí đối với sự sống, nàng cũng chưa từng ôm hy vọng. Sinh tử đối với nàng đã không còn hấp dẫn, huống chi là nhi nữ tình trường.
Hiện nay, tại Thúy Vân Phong trong Tâm Tích các chỉ có hơn ba trăm người. Bạch Lăng quản lý Thiên Cơ các, Tô Ngạn mang Ảnh Vệ chữ kim ở lại Tô Châu, theo dõi xử lý sự vụ ở khu vực Giang Nam.
Trong thành Dự Châu, Liêu Nguyệt và Xích Nham mang theo Ảnh Vệ chữ huyền Tâm Tích các bảo vệ cho mấy người Văn Hạo Khâm.
Bây giờ, Tâm Tích các được Tô Vọng, Nguyệt Khanh, cùng với bốn thống lĩnh, tám phó thống lĩnh chủ trì đại cục. Đệ tử thuộc Tuyền Cơ đường, Huyền Vũ đường, Thiên Cơ đường, Ám Ảnh đường ở lại Thúy Vân Phong có hơn hai trăm người, còn lại là ám vệ chuyên môn chịu trách nhiệm thủ vệ Tâm Tích các.
Hầu hết mọi người trong Tâm Tích các đều biết tới Tích viên. Bởi vì ở Tâm Tích các tổng cộng có mười tám tòa đình viện, đệ tử tất cả các đường đều có thể được vào các đình viện đó. Theo số lượng đệ tử ngày càng tăng, chỗ ở cũng càng thêm thiếu thốn. Nhưng Tích viên vẫn luôn trống không. Hơn nữa ngày thường luôn có người dọn dẹp, lại không cho phép có người tự tiện xông vào, ngay cả mấy vị đường chủ đều chưa từng ở lại đó, nhưng vẫn có Ảnh Vệ chuyên biệt, thậm chí có cả người gác đêm.
Rõ ràng không có một bóng người, nhưng vẫn được trông giữ nhiều năm như một ngày.
Hôm nay có người biết được Nguyệt Khanh dẫn người vào Tích viên. Nặc dù họ cũng không phải người tò mò, nhưng vẫn cứ không kiềm được mà bắt đầu suy đoán.
Bước vào phòng, nhìn thấy căn phòng được sắp xếp thoả đáng, Văn Mặc Huyền suy tư một lát, hướng vào viện thấp giọng nói: "Hôm này, là ai đang trực ở Tích viên?"
Tiếng nói vừa dứt, năm bóng người bỗng xuất hiện trong sân, đồng thời quỳ xuống, nhỏ giọng thưa: "Ảnh Vệ đời thứ tư tham kiến Các chủ!"
Văn Mặc Huyền nhìn năm người nghiêm túc cúi đầu quì xuống, cười cười, nói khẽ: "Ảnh Vệ đời thứ tư? Ta còn chưa từng gặp các người đâu, đừng quỳ nữa, đứng lên đi, để ta nhìn mặt xem nào."
Năm người dường như không có ngờ Văn Mặc Huyền sẽ phản ứng như vậy, nghe xong thì ngẩn người, sau đó đều đứng thẳng tắp.
Văn Mặc Huyền lúc này vẫn đeo mặt nạ, đôi mắt cười mang tia ấm áp đánh giá năm người. Trong năm người có một cô nương, trông bọn họ có lẽ đều hơn hai mươi tuổi. Tuổi chừng ấy, có thể xem là trẻ so với các Ảnh Vệ khác. Nhưng mà mấy người Tô Vọng có thể phái bọn họ đến Tích viên, đủ chứng minh bọn họ là ưu tú nhất trong nhóm ám vệ rồi.
"Đúng vậy, tuổi tác chừng này quả là hiếm có."
Năm người đều là được tuyển ra để huấn luyện riêng, cũng là Ảnh Tử ưu tú nhất. Nhưng bị điều đến trông coi Tích viên không một bóng người, mặc dù bọn họ không cảm thấy bất mãn, nhưng có chút khó hiểu.
Cuối cùng biết được, bọn họ chịu trách nhiệm về sự an toàn cho vị các chủ chưa từng bái kiến, lập tức khiến năm người sôi trào nhiệt huyết.
Người vào Tâm Tích các, hầu như đều đã nghe chuyện về Các chủ của mình. Hôm nay, nhiệm vụ trên bảng thất sát cao nhất của Tâm Tích các, là năm xưa Văn Mặc Huyền đã lập nên lúc xuất sư. Mặc dù không biết nàng trông như thế nào, thậm chí không biết là nam hay nữ, nhưng theo lời truyền thụ của bốn người Tô Vọng, Các chủ hầu như đã thành một tồn tại không thể lay động trong lòng bọn họ.
Hiện tại tận mắt nhìn thấy Các chủ, mặc dù trông gầy yếu so với tưởng tượng của họ rất nhiều, nhưng vẻ nho nhã bộ dáng ấm áp kia lại làm cho bọn họ thoải mái hơn rất nhiều. Được khen ngợi làm năm người mừng ron, vội kêu lên: "Cám ơn Các chủ bồi dưỡng!"
Văn Mặc Huyền biết bọn họ nhất thời không sửa được, âm thầm thán phục mấy người Tô Vọng tẩy não thật triệt để. Thấy Cố Lưu Tích trong phòng vẫn đang bận rộn, Văn Mặc Huyền phất phất tay với Ảnh Vệ dẫn đầu, ra hiệu hắn lại gần.
Văn Mặc Huyền chỉ chỉ Cố Lưu Tích trong phòng, chậm rãi nói mấy câu nhỏ nhẹ. Đôi mắt Ảnh Uyên ngưng lại, sau đó hiểu rõ trong lòng, ôm quyền hành lễ, gật đầu liên tục.
Dặn dò xong, Văn Mặc Huyền hơi nhăn mày, trầm giọng nói: "Các ngươi có biết, bảy ngày trước Đường chủ của các ngươi mang về một nam tử trọng thương và một cô bé, giờ đang ở đâu không?"
Ảnh Uyên nhỏ giọng nói: "Dạ đang ở tại Lạc Nghi hiên ở phía Tây."
"Được rồi, mọi người đi xuống trước đi."
Cố Lưu Tích ở trong phòng nghe được rõ ràng, quay đầu lại hỏi: "Mặc Huyền, ngươi muốn gặp bọn họ?"
"Ừm." Văn Mặc Huyền trầm thấp đáp lại, trong mắt đã có vài phần nặng nề. Mặc dù không giết bá nhân, bá nhân lại bởi vì ta mà chết. Đó chính là câu nói miêu tả nỗi lòng của nàng lúc này.
Hai người đi đến Lạc Nghi hiên, dọc đường, thủ v, người hầu thấy hai người cũng không kinh ngạc, còn cúi người hành lễ, có lẽ là Tô Vọng cố ý dặn dò.
Đi tới hậu viện, từ xa hai người đã thấy một hán tử cao lớn ngồi chồm hổm trên đất, tay chân vụng về mà dỗ một đứa bé áo trắng ăn gì đó. Sắc mặt hán tử đó tái nhợt, trông như bị thương rất nặng. Tay bưng chén run rẩy, có lẽ là cũng bị thương.
Cô bé áo trắng ngồi trên ghế, ánh mắt hơi đờ đẫn, chỉ sững ra mà nhìn chằm chằm sợi lưu tô (*) trong tay. Bàn tay nhỏ bé nắm rất chặt, nhưng làm thế nào cũng không chịu há miệng ăn gì hết.
(*) '流苏' – lưu tô hay thuần Việt hơn thì gọi là dây tua, tua rua... thường thắt trên đai lưng hoặc chuôi kiếm (phải không nhỉ:v)
Hình ảnh minh họa:
Cố Lưu Tích thấy cảnh đó mà tim đập hẫng đi, nghiêng đầu nhìn sang Văn Mặc Huyền, trong đôi mắt ấy dần dần tràn ngập u ám khổ sở. Nàng càng cảm thấy khó chịu hơn.
Văn Mặc Huyền chỉ nhìn chốc lát liền cúi đầu xuống, cất bước chậm rãi đi về phía trước.
Nam tử kia thấy hai người Văn Mặc Huyền, lập tức cảnh giác, sau đó chắn trước người đứa bé, trầm giọng nói: "Hai vị là?"
Văn Mặc Huyền dừng một chút, sau đó nhỏ giọng đáp: "Đường quản gia đừng lo lắng, nơi này rất an toàn."
Đường Nguyên mấp máy môi, không có buông xuống sự đề phòng: "Ta biết, ngươi cũng hẳn là người nơi này. Có thể nói cho ta biết, các ngươi là người phương nào, vì sao cứu chúng ta chăng?"
Văn Mặc Huyền trầm thấp buông tiếng thở dài: "Cố nhân gặp nạn, không thể bảo vệ dĩ nhiên là sai, cứu các người vốn là chuyện nên làm." Dứt lời, Văn Mặc Huyền nhẹ nhàng cởi mặt nạ, ngẩng đầu nhìn hán tử bạc trắng hai bên mai, nhỏ giọng nói: "Trọng thúc thúc, đã lâu không gặp."
Đường Nguyên cứng đờ, sau đó cẩn thận đánh giá Văn Mặc Huyền, lúc lâu sau mới run rẩy có người, cặp mắt cũng ươn ướt, rung giọng nói: "Ngươi... Ngươi, là Tiểu... Tiểu Thương nhi?"
Hắn dậm mạnh chân bước lên trước, nhìn một hồi lâu: "Ngươi... Còn sống, còn sống!"
Văn Mặc Huyền có chút khổ sở, nhẹ nhàng đáp một tiếng. Năm đó Tô Diệp cùng gia chủ Đường gia là bạn vong niên. Sau khi Tô Diệp rời khỏi giang hồ, cũng chỉ qua lại với Đường gia. Bởi vì đều ở Dự châu, Tô Lưu Thương từ nhỏ đã là khách quen ở Đường gia. Năm đó đại thiếu gia Đường gia còn chưa đón dâu, Đường lão gia tử coi Tô Lưu Thương như là cháu gái, thương yêu vô cùng. Lúc ấy Đường Nguyên vẫn là thiếp thân quản vệ của Đường đại thiếu gia, cũng đối xử với Tô Lưu Thương vô cùng tốt.
Đôi mắt Văn Mặc Huyền ửng đỏ: "Dạ, còn sống."
Trông thấy cảnh tượng này, Cố Lưu Tích ngẩn người, cố gắng nhớ lại. Trí nhớ của nàng năm ấy hình như đều là người một nhà Tô gia, không nhớ rõ về Đường gia cho lắm. Nay men theo sợi dây ký ức, mới lờ mờ nhớ ra, nàng cũng từng đến Đường gia rồi.
Lòng đau không chịu nổi, nàng vốn tưởng Văn Mặc Huyền khó chịu là bởi vì liên luỵ Đường gia, mà không hiểu rằng còn có phần tình cảm này. Người ấy, chuyện gì cũng giấu trong lòng ấy, làm sao lại không nói với nàng chứ? Nàng... Đáng chết, làm sao lại quên chứ!
Đường Nguyên kích động một đỗi, nghĩ đến thảm cục Đường gia và Tô gia gặp phải, không khỏi bi ai trong lòng, quỳ trên đất gào khóc. Văn Mặc Huyền và Cố Lưu Tích vội vàng nâng hắn dậy, trong lòng cũng đau đớn không thôi.
Văn Mặc Huyền sợ hắn không chịu nổi, nhìn qua đứa bé ngồi ở sau, nhỏ giọng hỏi: "Là con gái của Đường Đại bá sao ạ?"
Đường Nguyên lập tức chuyển chú ý đến trên người Đường Mạt, đau buồn nói: "Ừ, tên là Đường Mạt. Đại thiếu gia và Thiếu phu nhân bị giết, tiểu tiểu thư tận mắt nhìn thấy luôn... Từ sau khi tỉnh lại vẫn không nói câu gì, cũng không động đậy... Ta..." Đường Nguyên dường như chớp mắt đã già, lắc đầu không đành lòng nhìn tiếp.
Cố Lưu Tích nhìn đứa bé kia, lớn lên trắng trắng mềm mềm, đôi mắt rất lớn, lại không còn sáng trong, sắc mặt mang màu xám tro, giống như còn rối gỗ nhỏ vậy.
Đường nhìn chuyển qua thứ trong tay cô bé, Cố Lưu Tích lờ mờ hiểu rõ, thấp giọng hỏi Đường Nguyên: "Nguyên thúc thúc, thiếu gia phu nhân các người, ngày bình thường gọi bé như thế nào vậy."
Đường Nguyên sững sờ, nhìn người dung mạo tinh xảo trước mắt, trả lời theo bản năng: "Mạt Mạt."
Văn Mặc Huyền nhìn thấy đôi mắt cô bé lay động thì khẽ gật đầu với Cố Lưu Tích.
Cố Lưu Tích xúm lại, dịu dàng nói: "Mạt Mạt, lưu... vật này, có phải là mẹ muội để lại cho muội không?"