*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
-----""Phụt..." Cố Lưu Tích ở bên nhịn không nổi mà bật cười, thiếu chút nữa phun bánh ngọt trong miệng ra."-----
Cố Lưu Tích cùng Văn Mặc Huyền thong dong mà chờ đợi thời cơ đến, lều trà bên lại trong không khí giương cung bạt kiếm.
Hai người Văn Húc và Văn Mạt và hai người Tiêu Kỳ, Liêu Chính Phong đánh nhau khí thế, cuối cùng vẫn là Vân Lâm Nghi cùng Phó Lý ra tay ngăn cản, mới tách hai người ra được.
Liêu Chính Phong vội vàng níu Tiêu Kỳ lại, nhỏ giọng nói: "Kỳ nhi, rốt cuộc muội bị sao vậy, tỉnh táo một chút!"
Liêu Chính Phong mơ hồ cảm thấy không ổn, dù cho Tiêu Kỳ ương ngạnh, cũng không có hồ đồ đến vậy, đưa tay dò mạch của nàng, cũng không nhìn ra vấn đề, chỉ có thể cưỡng ép độ nội lực cho nàng, để nàng tỉnh táo lại.
Tiêu Kỳ dần dần tỉnh táo lại, chứng kiến chung quanh có nhiều ánh mắt đông lạnh khác thường, nhớ tới sự việc vừa rồi thì càng thêm giận dữ, cũng không hiểu vì sao vừa rồi lại không khống chế nổi tâm tình của mình nữa.
Nhìn chung quanh, sớm không thấy hai tên tiểu tử chết tiệt kia đâu! Nàng cắn răng nhỏ giọng nói: "Hai tên không biết sống chết kia biến đâu rồi?"
Văn Húc cũng quét mắt một vòng, không khỏi bật cười. Hai tiểu tử kia quả là thông minh, rõ ràng thừa dịp loạn chạy mất rồi.
Nhớ đến tên nhóc nọ vừa mở miệng đã hữu ý vô tình kéo bọn hắn xuống nước theo, Văn Húc không có tức giận, ngược lại còn cảm thấy khá hứng thú.
Những người khác đoán chừng đều chỉ chú ý đến Tiêu Kỳ cùng Liêu Chính Phong, hắn ngồi ở chỗ kia lại chứng kiến động tác của hai người họ rõ mồn một.
Điệu bộ hết hồn khiếp vía kia, thật sự là rất sống động.
Theo con mắt của người khác, thiếu niên một mực chưa từng nói chuyện nọ nhìn như bối rối mà nhảy tới trước thiếu niên còn lại, thay hắn ngăn cản một cước của Tiêu Kỳ, mà Văn Húc lại có thể nhìn thấy động tác của hắn lưu loát trật tự, thời gian lẫn góc độ đều vừa đúng.
Một cước kia của Tiêu Kỳ cực nhanh, một thiếu niên bình thường sao có thể dễ dàng ngăn cản như thế được. Nhưng bởi vì thái độ của đám bọn họ, hắn mới không nói gì. Những năm này, hành động của Danh Kiếm sơn trang khiến hắn không vừa mắt, dù cho hai người kia có mục đích gì, nhưng hành động bảo vệ nhau kia thực sự làm hắn cảm thấy đáng ngưỡng mộ.
Giọng hắn càng thêm âm trầm: "Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, thân là đại tiểu thư của Danh Kiếm sơn trang, lại không có một chút phong thái quân tử mà Danh Kiếm sơn trang xây dựng nhiều năm. Ta thực lòng tiếc hận thay Tiêu trang chủ." Hắn bày vẻ mặt đau xót mà lắc đầu, sau đó lại ra vẻ nghi ngờ nói: "Ta thật là khó hiểu, Tiêu lão cùng Tiêu trang chủ được người ngợi ca là Danh kiếm nhị quân tử, Tiêu trang chủ cũng coi như là có phong độ của cha, nhưng làm sao hai người họ lại không thể cho ngươi học được một điểm nào vậy."
Sắc mặt Liêu Chính Phong khó coi, Tiêu Kỳ càng trông dữ tợn, cả gương mặt minh diễm đều có chút vặn vẹo, lạnh lùng nói: "Văn Húc, ngươi có ý gì?! Văn Uyên các các ngươi hôm nay cũng chỉ là con chó phụ thuộc nhà ta, ai cho phép ngươi phát ngôn bừa bãi. Ta như thế nào, đến phiên ngươi quản sao?"
Văn Húc cùng Văn Mạt cười lành lạnh một tiếng, Văn Mạt một mực trầm mặc thanh nhã lại nhàn nhạt liếc nàng ta một cái: "Thật sao? Nhưng lại không biết hai mươi năm trước Danh Kiếm sơn trang và Văn Uyên các, là tình thế ra sao, có vẻ là khá khác so với lời ngươi nói hôm nay đấy. Nếu lời này đại biểu thái độ của Danh Kiếm sơn trang ngươi, ta thật là muốn hỏi Tiêu trang chủ một câu, cái gọi là đạo quân tử của hắn, chính là vong ân phụ nghĩa ư?"
Dứt lời, cũng mặc kệ mặt mấy đệ tử Danh Kiếm sơn trang đã tái xanh, nàng lạnh lùng nói thêm: "Các vị, thời giờ không còn sớm, nên lên núi rồi, bằng không thì sợ là làm La môn chủ không vui."
Mọi người đang im lặng hóng chuyện như nghe thấy đại xá, vội vàng đứng dậy đi lên Lạc Nhạn sơn. Lời Văn Mạt vừa nói, bọn họ nghe thấy rõ ràng, nội tình trong đó đều là chuyện cũ mà tất cả môn phái đều muốn né tránh.
Chuyện về Danh kiếm năm đó mặc dù nội tình sâu xa, nhưng cũng không được gọi là môn phái đệ nhất võ lâm, hơn nữa Danh Kiếm sơn trang cũng không họ Tiêu, trang chủ Tiêu Cảnh Hoàng chỉ là con rể Danh Kiếm sơn trang kén về mà thôi.
Lúc ấy trang chủ Danh Kiếm sơn trang Lâm Hựu sinh được hai nam một nữ. Con trai mặc dù không xuất chúng nhưng cũng có nề có nếp, không ngờ lại lần lượt qua đời, cuối cùng Lâm Hựu ngã bệnh không dậy nổi cũng buông tay nhân gian, để lại Danh Kiếm sơn trang giao cho Tiêu Cảnh Hoàng xử lý. Rồi sau đó con gái của Lâm Hựu, Lâm Gia Hòa qua đời, Danh Kiếm sơn trang hoàn toàn trở thành của riêng của Tiêu Cảnh Hoàng.
Mà tuy rằng Tiêu Cảnh Hoàng có năng lực xuất chúng, Danh Kiếm sơn trang cũng đã bị đại thương nguyên khí, thật sự quật khởi là nhờ có nhi tử Tiêu Diễn cưới con gái một của Văn gia Văn Vận Lam.
Lúc đó danh vọng thế lực của Văn gia không tệ, một phen nâng đỡ, mới tính thật sự đi vào chính đạo. Nhưng sau đó Văn Vận Lam lại là hồng nhan bạc mệnh, khiến cho các chủ Văn Uyên các vì đau thương mất con mà không có tâm tư xử lý sự vụ của Văn Uyên các, rất nhiều gia nghiệp đều giao cho con rể xử lý.
Có thể nói, Tiêu gia được huy hoàng như hôm nay, cơ hồ đều là dựa vào hai người phu nhân mang đến. Chẳng qua hai người kia thật sự có bản lĩnh, nên mới không có ai bàn tán nhiều. Hôm nay Văn Mạt nói lời này, không thể nghi ngờ là trực tiếp giẫm vào chỗ đau của Danh Kiếm sơn trang, bọn họ cũng không muốn bị kéo vào.
Tiêu Kỳ thì lại không cách nào bỏ qua, bởi vì mẹ ruột của nàng chẳng qua chỉ là một thiếp của Tiêu Diễn. Cha nàng đã từng nói, đời này thê tử chỉ có một mình Văn Vận Lam, sau này bởi vì chuyện con nối dõi mới đành làm nạp thêm một thiếp, mà sau khi có nàng thì còn nói chỉ cần một con gái thì thôi, đem nàng làm con thừa tự cho Văn Vận Lam, chiếm được một loạt lời thổn thức tán thưởng.
Tuy rằng nàng được nuông chiều, nhưng đối với nàng mà nói, thân phận của mình hệt như một truyện cười. Nàng có mẫu thân lại không thể nhận, còn phải gánh danh nghĩ con của người đã chết. Tuy rằng Văn Hạo Khâm đối với nàng rất tốt, coi nàng như cháu ruột, nhưng người phía dưới trong Văn Uyên các chưa bao giờ cho nàng sắc mặt tốt.
Hôm nay những lời của Văn Mạt càng như tru tâm tận xương, trong mắt Tiêu Kỳ hiện sát ý oán độc không cách nào thu lại, nhưng vẫn cố kỵ một ít gút mắc, không có ra tay ngay.
Trên mặt nồng đậm âm u, một lát nàng cười lạnh một tiếng, đi theo Liêu Chính Phong đến Liệt Diễm môn, trong lòng lạnh lùng thầm nói, Văn Mạt, ngươi sẽ hối hận vì lời nói ngày hôm nay!
Liêu Chính Phong cũng không thoải mái, cũng biết nếu xé da mặt chỉ có bại hoại thanh danh Danh Kiếm sơn trang, cứ luôn sợ Tiêu Kỳ không nhịn được. Thấy nàng điềm nhiên như không có việc gì thì hắn cũng an tâm, rồi lại cảm thấy không đúng lắm. Chẳng qua cũng không thể nói rõ, may mà sau đó, bọn họ cũng bình yên đến Liệt Diễm môn.
Mắt thấy người trong lều trà đều lần lượt rời đi, Văn Mặc Huyền mới mang Cố Lưu Tích phóng về hương Lạc Nhạn đình.
Xung quanh Lạc Nhạn đình cây cối um tùm, xây dựng dựa vào núi, đình kiểu bát giác (*) đơn giản nhưng phong cảnh tú lệ. Bên trong có một bàn đá, đình dựng bằng gỗ lim, điêu khắc trang trí tinh xảo, có điểm lý thú khác biệt.
(*) Đình bát giác: ảnh minh họa
Hai người dừng chân bên cạnh đình, Văn Mặc Huyền đánh giá xung quanh, không có phát giác được hơi thở người, trong mắt có chút thoả mãn, sau đó vỗ tay nhè nhẹ. Một bóng người từ một gốc cổ tùng không xa nhẹ nhàng hạ xuống, nhỏ giọng báo: "Các chủ."
Văn Mặc Huyền nhìn ngắm chung quanh, khẽ nói: "Lâm Đỉnh Thiên tới rồi?"
"Đúng vậy, hắn tới sớm nhất, bên cạnh dẫn theo bốn người, hình như là hai người trong Tứ Sát và Quỷ Diện, Độc Ảnh trong Thiên Võng."
Văn Mặc Huyền nhẹ nhàng gõ ngón tay trên bàn đá, gật đầu: "Nhớ rõ phái người để mắt chặt chẽ, Lâm Đỉnh Thiên ưa sĩ diện, nhưng không chừng hắn sẽ lặng lẽ đi bằng đường nhỏ đấy."
"Thuộc hạ đã biết."
"Được rồi, ngươi đi xuống trước đi."
"Dạ!" Ảnh Tử gật đầu hành lễ rồi nhanh chóng bỏ đi.
Cố Lưu Tích ngồi xuống với nàng, nghiêng đầu nhìn Văn Mặc Huyền: "Chúng ta an vị chờ ở đây sao?"
"Ừ."
"Mà hai ta xuất hiện ở đây không phải rất kỳ quặc sao?"
"Không sao đâu, không phải có cái nàyà?" Văn Mặc Huyền cười cười, chỉ chỉ phía dưới đình. Khóe miệng Cố Lưu Tích lập tức giật giật, chỗ đó chẳng biết từ lúc nào mà có thêm hai gánh đồ, xem chừng là gánh thức ăn của nông dân. Hôm nay Liệt Diễm môn tổ chức tiệc thọ, người gánh đồ chuyển đi đúng là không ít.
Để gánh đồ cạnh đình, hai người ngồi ở đó yên tĩnh chờ đợi.
Ước chừng qua một chung trà, Văn Mặc Huyền chau mày, nhìn Cố Lưu Tích phía đối diện, hai người ngầm ra hiệu, dĩ nhiên đã có suy tính.
Lâm Đỉnh Thiên mặc trường bào màu xám bọc mũ, mơ hồ nghe thấy có người nói chuyện, lập tức ngưng thần, cẩn thận lắng nghe, hình như là hai người trẻ tuổi đang nói chuyện. Giọng có chút thô, lại lộ ra cảm giác trong trẻo.
"Hôm nay Liệt Diễm môn có rất nhiều giang hồ hào kiệt, rất là náo nhiệt, nếu ta biết một hai chiêu thì tốt rồi."
"Đó là tất nhiên, nhưng hôm nay chúng ta đã đưa ba chuyến thức ăn, tiền thưởng cũng dồi dào, hì hì, thật là có lợi nhất."
Lờ mờ mấy câu đã khiến Lâm Đỉnh Thiên hết đề phòng, dù sao mấy tên nông dân kia cũng không biết hắn. Vội vàng trở về, Lâm Đỉnh Thiên tăng thêm tốc độ mang theo bốn người chạy xuống núi.
Thấy hai tiểu tử nọ đang nói hăng say, ở trong đình có chút tò mò kinh ngạc mà nhìn hắn, Lâm Đỉnh Thiên cũng không có ý định để ý tới, mà bỏ đi thẳng luôn.
Thật ra nếu không phải lực chú ý bị hai người Văn Mặc Huyền hấp dẫn, bằng vào võ công của hắn, ít nhất có thể phát hiện hơi thở nguy hiểm rồi. Nhưng hôm nay...
Làm cả đoàn người mới đi thêm được chục bước, bỗng nhiên chín bóng đen giống như yêu quỷ từ hai bên đường lướt tới, trường kiếm khinh bạc im ắng, đánh thẳng tới năm người.
Sắc mặt Lâm Đỉnh Thiên trầm xuống, thấy bốn người thủ hạ nhanh chóng bị tách khỏi mình, lập tức hiểu được đây là muốn xuống tay với hắn.
Vận nội lực xuống tay, lập tức đối mặt với ba người xông tới!
Công phu của Lâm Đỉnh Thiên trong giang hồ mặc dù không phải tuyệt đỉnh, nhưng cũng là cao thủ, bằng không thì cũng không có khả năng trốn thoát khỏi trận bao vây tấn công lần đó.
Một mình hắn nghênh chiến với một Ảnh Tử và hai ám vệ, trừ lúc mới đầu có chút bối rối, sau đó thì càng ngày càng vững tay.
Ba ảnh tử cố gắng che giấu chiêu thức võ công, Lâm Đỉnh Thiên thăm dò hồi lâu cũng không nhìn ra manh mối. Chẳng qua trong lòng hắn rõ ràng, lúc này lại muốn xuống tay với hắn, còn có thể phái ra sát thủ như thế này, không có mấy người. Cảm thấy giận dữ, ra tay càng thêm lợi hại.
Ba người Ảnh Tử, trường kiếm gào thét, nội lực mặc dù kém hơn Lâm Đỉnh Thiên, nhưng dù sao đều là xuất thân thích khách, bọn họ cũng đã trải qua tàn sát đẫm máu, tuyệt đối hơn Lâm Đỉnh Thiên thân là lâu chủ nhiều, từng chiêu từng thức gọn gàng chỉnh tề, tàn nhẫn trực tiếp.
Sát thủ quyết đấu với sát thủ, tuyệt đối làm cho người ta kinh tâm động phách, tốc độ của bọn họ đều nhanh kinh người.
Hai người Cố Lưu Tích ở một bên yên lặng quan sát, cũng không có nhúng tay liền.
Lâm Đỉnh Thiên ngưỡng đầu tránh đi mũi kiếm của Ảnh Tử, hai tay ra chiêu Niêm tự quyết, đẩy lệch kiếm của Ảnh Tử, từ hai bên hông né qua, đụng vào phần bụng hai người đẩy bọn họ văng ra xa hai trượng.
Chẳng qua là còn chưa kịp thở phào, sau lưng đột nhiên cảm thấy một luồng ám khí rét lạnh thấu xương quét ngang sau lưng.
Một tiếng thét kinh hãi theo đó vang lên: "Lâu chủ cẩn thận!"
Một kiếm sau lưng, nồng đậm lạnh lẽo, mạnh mẽ lướt qua không khí, cuốn cả lá khô lên không.
Lâm Đỉnh Thiên rõ ràng phát giác được kình khí cùng nội tức trong đó, cảm thấy thất kinh, thân thể nhanh chóng xoay qua, phía sau lưng truyền đến một hồi lạnh lẽo như kim châm. Kiếm kia xẹt qua lưng hắn, đã mang theo một mảnh máu đỏ!
Lâm Đỉnh Thiên cảm thấy lạnh buốt sau lưng, ngoài máu huyết còn có mồ hôi lạnh vì sống sót sau nạn kiếp. Chứng kiến thấy thân kiếm sắc bén bổ nát lá khô, ánh mắt Lâm Đỉnh Thiên lập tức trầm xuống, dĩ nhiên là tên tiểu tử trong đình.
Ánh mắt rơi vào Văn Mặc Huyền duy trì dáng vững chãi cầm trường kiếm, Lâm Đỉnh Thiên có chút không dám tin, tiểu tử đó, nhỏ tuổi lại gầy yếu mà có công lực bậc ấy?
Văn Mặc Huyền nhàn nhạt nhìn máu trên thân kiếm, có chút tiếc hận mà lắc đầu, sau đó nhẹ vung tay phải, cầm nghiêng kiếm trong tay, trong mắt không hề có cảm xúc, quay đầu nhìn Lâm Đỉnh Thiên.
Trong lòng Lâm Đỉnh Thiên kinh nghi bất định, mở miệng nói: "Tiểu huynh đệ có thù oán gì với tại hạ chăng? Vì sao lại hạ sát thủ với tại hạ?"
Khóe miệng dẫn ra một vòng cong lạnh như băng, trầm giọng nói: "Ngươi vướng víu."
Lời còn chưa dứt, người đã tựa như tia chớp tới gần Lâm Đỉnh Thiên, thanh trường kiếm trong tay tung hoành, động tác vừa hiện nét lãnh khốc lại vừa có vẻ thản nhiên. Bước chân nhìn như lười nhác, nhưng lại nhanh vô cùng, vừa tiến vừa lui trông cực kỳ phiêu dật.
Cố Lưu Tích cho hai ám vệ dùng thuốc, ổn định nội thương của bọn hắn, rồi chăm chú nhìn vào Văn Mặc Huyền, có chút bất đắc dĩ lắc đầu.
Cái điệu bộ dáng vẻ kia, đúng là diễn vai một sát thủ lạnh khốc giống y như đúc, động tác cũng sắc bén ác liệt.
Mà không biết có phải ảo giác của nàng không nữa. Mặc kệ Văn Mặc Huyền biến thành thế nào, vừa động thủ lại cảm thấy ưu nhã vô cùng, rõ ràng đều là chiêu số tàn nhẫn muốn mạng người, được nàng sử dụng đến đều đặc biệt đẹp mắt.
Chiêu thức của Văn Mặc Huyền khá tạp, hầu như gồm rất nhiều loại công phu lộn xộn cùng nhau. Nói chung, tập võ tối kỵ nhiều, một khi quá nhiều, thì khó mà tinh thông, chớ nói chi đang là quyết đấu cùng cao thủ. Lúc mà đòi hỏi phản ứng cùng suy tính phải đặc biệt nhanh chóng, chiêu thức lộn xộn rất dễ dàng lộ ra sơ hở. Chẳng qua Văn Mặc Huyền hiển nhiên rất am hiểu đạo lý này, chẳng những luôn có thể lựa chọn chiêu thức thích hợp, còn thay đổi liên tục, nàng một mình ứng phó với Lâm Đỉnh Thiên, nhất thời cũng không có xu hướng yếu thế.
Lâm Đỉnh Thiên hiển nhiên bị chọc giận, ra tay càng lúc càng nhanh, giữa hai người ngươi tới ta đi chỉ có thể nhìn thấy tàn ảnh. Theo hai người kịch chiến, Văn Mặc Huyền hữu ý vô ý đem Lâm Đỉnh Thiên dẫn tới bên cạnh Tiêu Mộng Cẩm đang cùng Ảnh Vệ so chiêu. Tiêu Mộng Cẩm hiểu rõ, một mực âm thầm chú ý động tĩnh chung quanh.
Trận này coi như chuẩn bị kỹ càng, nhưng vẫn không hiển lộ thực lực, tiếp tục chiến đấu khí thế.
Theo thời gian trôi qua, Văn Mặc Huyền dường như đã có xu hướng kiệt sức, khí thế yếu đi rất nhiều. Cặp mắt Lâm Đỉnh Thiên sáng ngời, giơ chân đá lên bụng nàng. Tay phải mang theo vòng huyền thiết, trực tiếp chắn kiếm của Văn Mặc Huyền, bên tay thì trảo tìm sơ hở của Văn Mặc Huyền, cưỡng ép phá bỏ bàn tay trái của Văn Mặc Huyền, bay thẳng đến khóa cuống họng nàng!
Cố Lưu Tích vốn đang khẩn trương muôn phần, nhưng trong lúc nguy cấp Văn Mặc Huyền lại còn nhìn thoáng qua nàng. Nàng tin tưởng Văn Mặc Huyền, vì vậy tiếp tục nhẫn nại, nhưng vẫn nín thở, nắm chặt hai tay.
Sắc mặt Văn Mặc Huyền không thay đổi, khi chân kia đá tới, tay phải nhanh chóng nhả lực, vì thế thân kiếm một lần nữa đụng vòng huyền thiết, Văn Mặc Huyền mượn lực này phá vỡ áp chế của Lâm Đỉnh Thiên. Nàng nhảy lên, nâng mũi chân đá mạnh vào chân Lâm Đỉnh Thiên, làm cho Lâm Đỉnh Thiên phải lùi về sau.
Cùng lúc này, hắn thu tay trái, lấy ra một cây dao găm hình thù cổ quái, chém xuống chân phải của Văn Mặc Huyền!
Văn Mặc Huyền vẫn hoài nghi hắn có binh khí, đã phòng bị từ sớm rồi. Dao kia mạnh mẽ đâm xuống, chính là cho nàng thời cơ. Thân hình đột ngột xê dịch, xuất chiêu công pháp của Minh U giáo, Nhất Vi Độ Giang, mượn nhờ chân khí của đối phương, vậy mà như có như không thu hồi một cước vốn không có khả năng đổi hướng.
Cùng lúc đó, kiếm trong tay vút lên cao đánh ra, liên tiếp ba chiêu, mang theo ba bóng kiếm bất ngờ vọt tới Lâm Đỉnh Thiên.
Lâm Đỉnh Thiên đã từng tán thưởng khinh công tuyệt học của Minh U giáo, lúc này bị Văn Mặc Huyền sử dụng trong lúc khẩn cấp, lập tức kết luận người đến là ai rồi.
Mắt thấy không tránh khỏi, hận không thể ăn tươi nuốt sống Văn Mặc Huyền.
Mà Tiêu Mộng Cẩm vừa mới cùng Ảnh Vệ chạm một chưởng, lui về phía sau mấy bước, cách Lâm Đỉnh Thiên không xa. Thấy thời cơ đã đến, nhanh chóng rút ra nhuyễn tiên bên hông cuốn lấy Lâm Đỉnh Thiên, mạnh mẽ kéo người ra. Chẳng qua là vẫn có một thanh kiếm đâm xuyên qua bụng trái của Lâm Đỉnh Thiên, lập tức nghe thấy hắn hô đau.
Tiêu Mộng Cẩm hét lớn một tiếng: "Toàn bộ rút lui!" Nàng ném ra hai viên thuốc, lập tức nổ tung một mảnh sương mù, mang theo Lâm Đỉnh Thiên lui lại.
Văn Mặc Huyền nhìn xuyên qua sương mù thấy mấy người kinh hoảng lui lại, khóe miệng hơi vểnh lên, lạnh giọng quát: "Chủ tử có lệnh, giết!"
Cố Lưu Tích chạy tới kiểm tra nàng từ trên xuống dưới, thấy nàng chẳng qua chỉ đồ mồ hôi, cũng không đáng lo ngại mới nhẹ nhàng thở ra.
Văn Mặc Huyền cười cười, nhỏ giọng nói: "Tiêu Mộng Cẩm cũng là diệu nhân."
"Đều là hắc tâm cả, diệu nhân gì chứ?" Lúc đó vốn dĩ có thể kéo Lâm Đỉnh Thiên ra hẳn, mà nàng lại cố thu một phần lực, còn để kiếm đâm trúng huyệt duy đạo (*). Chỗ đó bình thường đã mẫn cảm với cái đau rồi, một kiếm đó, chậc chậc, Lâm Đỉnh Thiên ăn quả đắng rồi.
(*) Huyệt duy đạo (维道穴):
Nhóm Ảnh Tử đuổi sát, Tiêu Mộng Cẩm thấy Lâm Đỉnh Thiên đau đến mặt mũi tái xanh, mấy người còn lại ít nhiều đều bị thương, vội vàng nói: "Tách ra đi, lâu chủ, đưa y phục của ngài cho ta."
Lâm Đỉnh Thiên lập tức hiểu được ý của nàng, cầm quần áo cho nàng, miễn cưỡng nói: "Ngươi chịu cứu ta?"
Tiêu Mộng Cẩm mấp máy miệng, khẽ nói: "Cam đoan mẹ ta còn sống." Nói rồi, mặc y phục trực tiếp rời đi.
Nghi ngờ trong mắt Lâm Đỉnh Thiên rút đi, ngược lại có chút phức tạp, lúc này Lưu Kình cũng mở miệng nói: "Ta cũng đi theo, bằng không thì không lừa gạt bọn họ được. Độc Ảnh, công phu của ngươi tốt nhất, mang lâu chủ đi!"
Lâm Đỉnh Thiên gật đầu, nói một câu xưa nay chưa từng có: "Các ngươi cũng cẩn thận."
Mãi cho đến giờ Thân (15h-17h), Ảnh Tử mới dẫn người về tới trang. Văn Mặc Huyền và Cố Lưu Tích đã thay xong quần áo, đang dùng điểm tâm, thấy bọn họ trở về, ôn tồn nói: "Như thế nào?"
"Hết thảy như công tử sở liệu, Lâm Đỉnh Thiên tiến vào phía tây ngoại ô Tiểu Lâm liền mất bóng. Mà Tiêu cô nương bên kia cũng dựa theo kế hoạch của công tử, diễn trận khổ nhục kế."
Văn Mặc Huyền nhỏ giọng nói: "Khổ cực rồi." Còn chưa chờ Ảnh Tử đáp lời, Văn Mặc Huyền ngẩng đầu ấm áp cười nói: "Ai đã hạ thủ với Tiêu cô nương?"
Ảnh Tử khẽ giật mình, có chút bất an nói: "Sợ bọn họ ra tay không đúng mực, thuộc hạ đã tự mình ra tay, chém một kiếm trên đầu vai của Tiêu cô nương. Thương thế nhìn như nghiêm trọng, lại không tổn hại tới gân cốt."
Chậm rãi nhẹ gật đầu, Văn Mặc Huyền khẽ thở dài một tiếng: "Hôm nay ngươi cũng bị thương, nghỉ ngơi cho tốt đi. Ngày mai là Nhược Quân đến Thanh châu, tới lúc đó, vất vả ngươi rồi."
"Phụt..."
Cố Lưu Tích ở bên nhịn không nổi mà bật cười, thiếu chút nữa phun bánh ngọt trong miệng ra. Nhìn thấy Ảnh Tử luôn luôn bình tĩnh không dao động lại đang sượng mặt, trong mắt tựa hồ có chút kinh hoảng, nhẹ nhàng đá Văn Mặc Huyền một cước. Sau đó thu lại thần sắc, ôn hòa nói: "Ngươi đừng để ý tới chủ tử nhà người, chủ ý này là của nàng, Tô đại phu sẽ không tìm ngươi đâu, yên tâm đi."
Ảnh Tử như được đại xá, khuôn mặt tuấn tú hơi đỏ lên, nghiêm túc nói: "Cảm ơn phu nhân thương cảm!" Đảo mắt lập tức bỏ chạy rồi.
Văn Mặc Huyền chợt giật mình: "Hắn mà lại biết xấu hổ? Tích nhi, ngươi đây là muốn bảo vệ Ảnh Tử, để cho ta bị Nhược Quân chỉnh à?"
Đôi mày thanh tú của nàng khẽ chau lại, nhìn Cố Lưu Tích, dáng vẻ có chút ấm ức.
- ------
Tác giả có lời muốn nói: Thân là Ảnh vệ, thật đau khổ, phải nhìn Các chủ tú ân ái, còn phải xem Các chủ đùa bỡn, bị đùa bỡn xong còn phải cõng nồi. Ảnh vệ biểu thị, Bảo Bảo ủy khuất, Bảo Bảo khổ trong lòng! [:3]