-----"Đến cuối cùng, nàng thậm chí cắn chặt bờ môi, như là muốn ngăn cản từng tiếng rên đau thoát ra ngoài."-----
Mặc dù Mộ Cẩm không biết những ý nghĩ đó của Nhiễm Thanh Ảnh, nhưng lại thấy được sát ý âm u trong mắt nàng ấy. Trong lòng nàng, chỉ cần Giáo chủ muốn, nàng nhất định sẽ cố gắng giúp nàng ấy hoàn thành.
Lần này Hữu hộ pháp trừng phạt Giáo chủ, làm cho nàng hiểu được tình cảnh lúc này của nàng ấy. Tuy rằng hiểu được Hữu hộ pháp là phụ thân thân sinh của Giáo chủ, nhưng mà trong lòng Mộ Cẩm nàng, một phụ thân như vậy thật quá mức tuyệt tình.
Chưa từng quan tâm tới, lại luôn yêu cầu Giáo chủ phải đạt được yêu cầu của ông ta, thành công không có ban thưởng, mà khi thất bại, lại nghiêm khắc trừng phạt.
Nếu quả thật có thể giết các chủ Tâm Tích các, kế hoạch của Minh U giáo tại Trung Nguyên chắc chắn thuận buồm xuôi gió, như vậy Hữu hộ pháp cũng không lý do trách phạt Giáo chủ rồi.
Nghĩ đến lời sư phụ nói ngày ấy, Mộ Cẩm không khỏi có chút do dự.
Sư phụ nàng là Dược Lão Minh U giáo, kế thừa tâm đắc của nhiều đời Dược Lão, một thân Cổ độc cấm thuật không biết đã đến trình độ nào rồi. Nhưng có thể xác định, sư phụ nàng là một làm tồn tại khiến người khác kinh sợ. Mặc dù chỉ là một phế nhân không thể hoạt động, công lực mất hết, vẫn có thể khiến Hữu hộ pháp cũng không dám có chút bất kính với ông. Bất cứ người nào, vô luận là hung hãn tàn bạo, hay là xương cứng thịt dày thà chết chứ không chịu khuất phục, không ai có thể chịu đựng nổi thủ đoạn của ông.
Cũng chính vì không phải người nào cũng có thể đạt được những năng lực đấy, sư phụ nàng mới phải trả giá đại giới mà không ai muốn chịu.
Sư phụ nói nàng có thiên phú, nguyện ý dốc lòng truyền đạt, tuy nhiên cũng nói cho nàng biết, đây là một con đường đẩy người ta vào địa ngục, cho nên bản thân cần xuống địa ngục trước.
Chẳng qua là sư phụ nàng cũng không coi trọng Giáo chủ, sau khi lớn tuổi, cũng không muốn ở trong giáo làm những chuyện nham hiểm kia nữa. Nếu như nàng có thể học thành, tự nhiên có thể trợ giúp Giáo chủ nhiều hơn.
Nhưng nàng không có cách nào chấp nhận bản thân biến thành một kẻ không ra người không ra quỷ như vậy, làm thế thì càng không có cơ hội ở bên nàng ấy.
Ánh mắt rơi vào trên thân người đang yên tĩnh dùng bữa, có chút cay đắng, có chút bối rối...
Nàng còn có thời gian lựa chọn, đúng không?
Sáng sớm hôm sau, cuối cùng Nhiễm Thanh Ảnh cũng mở cửa phòng, bước khỏi căn phòng nàng đã nấp ba ngày.
Sắc mặt hơi tái, tinh thần lại không có phiền muộn chán nản, ánh mắt hơi âm u, đuôi mắt hơi nhếch lên trên, mang theo vẻ sắc bén ác liệt.
Nàng thấp giọng căn dặn Mộ Cẩm dọn dẹp bọc hành lý, sau đó bước đến tiểu viện của Lận Ấn Thiên.
Sân viện của Lận Ấn Thiên, là nơi được bố trí tinh xảo đứng sau nơi ở của giáo chủ Minh U giáo. Nơi đó vốn là chỗ ở chung của tả hữu hộ pháp trong giáo, chẳng qua là mười năm trước, Tả hộ pháp bị giết bởi vì phản giáo, nơi này cũng chỉ còn mình Lận Ấn Thiên cư ngụ.
Nhiễm Thanh Ảnh bước vào sân, thủ vệ trong nội viện đều đều cung kính hành lễ. Nét mặt Nhiễm Thanh Ảnh lạnh nhạt, đi thẳng vào nội viện.
Trong viện cũng không có nhiều người, đều là tâm phúc của Lận Ấn Thiên, trên mặt không có biểu cảm gì, nhìn thấy Nhiễm Thanh Ảnh cũng chỉ gật gật đầu rồi thôi. Trong đó một nam tử mặc đồ đen, khẽ bẩm: "Chủ tử nói, nếu Giáo chủ đến thì đi thư phòng tìm ngài ấy."
Giọng nói không cung kính, cũng không có cảm xúc, Nhiễm Thanh Ảnh cau mày lại, vẫn trầm mặc bước tới thư phòng bên trái.
Lúc đi vào, Lận Ấn Thiên đang ngồi ở trước bàn sách, thấy nàng, hắn trừng mắt lên, âm thanh lạnh lùng nói: "Giáo chủ, cuối cùng cũng ra ngoài?"
Nhiễm Thanh Ảnh mấp máy miệng, ngồi xuống ghế thái sư đặt ở bên.
"Nghĩ thông suốt, dĩ nhiên là biết phải đi ra."
Lận Ấn Thiên không có lập tức nói tiếp, chỉ nhàn nhạt hừ lạnh một tiếng, sau đó khẽ nói: "Sự việc của Tâm Tích các, ngươi phái người đi thăm dò rồi, có biết chút ít tin tức gì hữu ích?"
Mặt mày Nhiễm Thanh Ảnh hơi trầm xuống: "Tâm Tích các luôn cực kỳ thần bí, lần đầu tiên xuất hiện là ở sự kiện Vạn Yểm môn. Lúc ấy ta đã chú ý tới, nhưng lại chỉ lấy được chút phong thanh, tin tức khác chưa điều tra được thì đã bặt tăm. Từ đó về sau cũng lặng im không động tĩnh, thẳng đến khi chúng ta bắt đầu hành động ở Trung Nguyên, có rất nhiều thế lực không tên quấy nhiễu từ đó. Những kẻ đó ra tay nhanh, hiểu rất rõ của động tác của chúng ta, hơn nữa rõ ràng là cố ý nhắm vào chúng ta, thực lực còn hơn rất nhiều danh môn chính phái ở Trung Nguyên. Từ Tây Vực Vạn Yểm môn, Dự châu Lưu Sa tông, Liễu châu Hằng Dương phái, lại đến Lạc Hà lâu, những môn phái bị tiêu diệt này đều có quan hệ với Minh U giáo. Tuy rằng người xuất thủ không phải cùng một nhóm, nhưng hôm nay ta lấy được tin tức, đều là Tâm Tích các ra tay."
Ánh mắt Lận Ấn Thiên lạnh xuống: "Ý của ngươi, Tâm Tích các vẫn luôn nhằm vào Minh U giáo?"
"Có lẽ là vậy, mà ta không rõ, mục đích của chúng là gì? Minh U giáo thành lập gần ngàn năm, cừu địch mặc dù không ít, nhưng lại chưa từng nghe nói có môn phái chuyên nhằm vào chúng ta. Hơn nữa nhiều năm qua chưa từng hành động, nay lại tiến công nhanh đến thế, là vì sao?"
Chuyện này từ khi nàng nhận được tin Lạc Hà lâu bị tập kích, cứ quấn quanh trong lòng nàng mãi. Những năm này mặc dù nàng không phải hoàn toàn nắm quyền hành, nhưng sự vụ của Minh U giáo cơ bản đều là nàng xử lý, chưa bao giờ xuất hiện sự cố.
Dù có vài môn phái nhỏ của Minh U giáo bị người ngáng chân, nàng vẫn khẳng định là đều ở trong phạm vi nàng khống chế, thậm chí có thể biến thành quân cờ. Mà từ khi biết những vấn đề nàng gặp phải đều đến từ cùng một thế lực, mà đến tận bây giờ nàng mới biết được, còn là biết qua mấy lời của nam nhân kia, rõ ràng đối với Nhiễm Thanh Ảnh mà nói, đây tuyệt đối là nhục nhã.
Lận Ấn Thiên nghe nàng nói, sau đó chợt mở miệng nói: "Nghe nói, ngươi sai Lâm Đỉnh Thiên phái người đi giết một người?"
Nhiễm Thanh Ảnh sững sờ, trong mắt có chút kinh ngạc, sau đó lại lộ ra chút phiền muộn tự giễu, nhất cử nhất động của nàng, dù có ẩn giấu cỡ nào, cũng bị người này nhìn thấu hết.
Giáo chủ? A, không phải giáo chủ, càng không phải là nữ nhi, chỉ là một con rối, một con cờ mà thôi!
Nhìn xem người ngồi ở đối diện, đáy lòng Nhiễm Thanh Ảnh lạnh như băng sương, ánh mắt lại chưa từng biến đổi: "Không sai." Dừng một chút, không đợi hắn hỏi, nàng đã đưa ra lý do.
"Con gái của môn chủ Vạn Yểm môn tên Thẩm Mị, quen biết một nam nhân, tên là Tô Triệu, là em trai của một vị đường chủ trong Tâm Tích các. Nam nhân này ái mộ Thẩm Mị, trong lúc vô tình đã tiết lộ, hàng năm vào trung thu hay giao thừa, mấy vị đường chủ của Tâm Tích các đều tụ họp ở Tô Châu, bất kể gió mưa. Người có thể khiến mấy vị đường chủ của Tâm Tích các, không ngại ngàn dặm đi gặp, ngoài chủ tử của bọn hắn, còn có thể là ai?"
"Các ngươi đã tìm được các chủ Tâm Tích các?" Mắt Lận Ấn Thiên lóe lên, trầm giọng nói.
Nhiễm Thanh Ảnh dừng một chút: "Chúng ta bị bọn họ phát hiện, cũng không có tìm được người, nhưng đã phát hiện bọn họ có liên hệ với đệ nhất thương gia ở Tô Châu Giang Nam. Vì vậy liền phỏng đoán vị các chủ thần bí của Tâm Tích các, khả năng ở tại Tô phủ. Cũng từ đó, vấn đề tài chính của Tâm Tích các cũng đã nói thông."
Lận Ấn Thiên nhẹ gật đầu: "Làm không tệ, dù có sai cũng không thể bỏ qua. Đám phế vật kia đến bây giờ cũng không thể giết người nọ, ngươi nên canh thời cơ thích hợp mà ra tay đi."
"Dạ."
"Có điều, ngươi hiểu biết quá ít về Tâm Tích các, phải hiểu rằng, biết mình biết người, mới có thể trăm trận trăm thắng. Đừng để ta cảm thấy, ngươi chưởng quản toàn bộ U Minh giáo, mà có chuyện này thôi cũng không làm được." Lận Ấn Thiên đứng lên, chuẩn bị rời khỏi, nhưng lại dừng bước chân, nghiêng nghiêng nhìn nàng một cái.
Nhiễm Thanh Ảnh siết chặt nắm đấm, đè nén đáp lại một tiếng.
Lận Ấn Thiên nhìn nàng, sau đó hơi quay đầu, nhẹ giọng thở dài: "Ta biết rõ ngươi oán ta, nhưng ngươi là con gái ta, ta không hy vọng ta lựa chọn lại là một kẻ không có năng lực. Mà mẹ ngươi, chắc hẳn cũng ngóng trông ngươi có thể trở thành một cô nương không thua kém đấng trượng phu."
Nam nhân vận y phục lụa gấm xanh đen xoay người rời đi, tóc mái nhuốm màu hoa râm, dáng người vẫn như năm xưa, thẳng tắp cao lớn kiêu ngạo.
Bên tai lờ mờ còn vọng lại tiếng nói trầm thấp, lần đầu tiên nghe được chính miệng ông ta thừa nhận nàng là con gái, Nhiễm Thanh Ảnh hơi giật mình.
Niềm mong chờ vốn chuẩn bị chôn vùi triệt để, bỗng từ phần mộ ngoi đầu lên, làm Nhiễm Thanh Ảnh thoáng chốc có chút rung động. Chán nản cúi đầu xuống, lẩm bẩm nói: "Mẫu thân, ông ta thật sự là lợi hại, câu nói đầu tiên đã khiến con... A..."
Vừa rời khỏi, khóe miệng Lận Ấn Thiên đã dẫn ra nét cười lạnh, mẹ nào con nấy, quả đúng là vậy.
Chẳng qua trong lòng ông ta vốn có một vấn đề nhỏ lại bị khúc nhạc đệm này cắt đứt, chờ ông ta nhớ lại, Nhiễm Thanh Ảnh đã sớm rời khỏi Tây Cương, cũng từ đó, sau này Lận Ấn Thiên hối tiếc không thôi.
Cuối tháng mười một, không khí ở Tô Châu càng thấm lạnh, người đi đường vẫn qua lại xôn xao, nhưng đều đã mặc áo kép dầy cộm (*) Không khí ẩm ở miền nam lạnh thấu xương luôn làm cho người ta càng thêm khó chịu.
(*) Áo kép là kiểu áo có hàng nút xéo hoặc thẳng chính giữa, làm bằng vải bông. (Quay lại chương 3 để xem hình minh họa nhé!)
Nhưng dù là vậy cũng không cách nào ngăn cản người ta buôn bán nhiệt tình, tất cả quầy hàng lớn nhỏ vẫn mở cử. Hàng bánh bao bốc hơi nóng, tiệm mỳ sợi bên đường tỏa hương bốn phía, làm người đi đường vốn đang lạnh buốt giá càng thấy thèm chảy nước miếng.
Cầm cái bánh bao hấp ú nụ hay ngồi xuống ăn một chén mỳ hoành thánh nóng hổi, cả người đều cảm thấy ấm áp dễ chịu vô cùng.
So với náo nhiệt trên đường, ở trong nhà sẽ yên tĩnh hơn nhiều.
Văn Mặc Huyền đang từ từ ăn bánh bao hấp, cái lồng tre nhỏ trước mặt Cố Lưu Tích đã trống trơn, chẳng qua là ngày xưa nàng có thể ăn hết hai lồng nay rõ ràng đã yếu đi nhiều.
Văn Mặc Huyền còn đang nhai bánh bao, ngẩng đầu thấy Cố Lưu Tích ưu sầu lo lắng, có chút tò mò, hỏi: "Sao không ăn nữa? Còn một lồng luôn đó, ta ăn không hết."
Hai má nàng phồng lên, nghiêng đầu nhìn Cố Lưu Tích, làm người ta có xúc động muốn bóp nó.
Chẳng qua trong lòng Cố Lưu Tích có tâm sự, giờ cũng không có tâm trạng, lại không biết nên nói cái gì, rầu rĩ ăn một cái bánh bao khác.
Văn Mặc Huyền nuốt bánh bao xuống, nhìn Cố Lưu Tích vẫn nhíu mày xuất thần, bất đắc dĩ lắc đầu. Sau đó trong con ngươi hiện nét giảo hoạt, đưa tay gắp bánh bao, nhúng ngập trong đĩa dấm chua, khi Cố Lưu Tích vừa nuốt xong, nhét vào trong miệng nàng.
Sớm thành thói quen Văn Mặc Huyền thỉnh thoảng đút mình ăn, Cố Lưu Tích phản xạ cắn nó. Dấm chua chính hiệu Tô Châu mà Trân Tu lâu bí mật sản xuất, hương vị rất thơm, đồng thời vị chua cũng cực kỳ chính tông. Cố Lưu Tích híp mắt, rụt cả cổ.
"A..., hư hết rồi..."
Khuôn mặt đẹp nhăn thành cái bánh bao, nghiêng đầu rùng lên mấy cái. Nhổ ra thì rất tổn hại hình tượng, Cố Lưu Tích chỉ có thể vội vàng nuốt xuống, chép miệng vài cái, mặt mới giãn ra được. Đưa cặp mắt lên án nhìn sang Văn Mặc Huyền, trong mắt ngân ngấn nước long lanh, nước mắt gần sắp trào ra, cái mũi hồng hồng, phối hợp dáng vẻ ấm ức kia, làm Văn Mặc Huyền thấy mà tim muốn hóa thành nước.
Nhưng thế vẫn không ngăn được tiếng cười của Văn đại các chủ, thanh nhã uyển chuyển, vui vẻ mà êm tai.
"Tích nhi, bộ dạng này của ngươi y hệt năm đó luôn, vẫn là sợ chua như vậy."
Cố Lưu Tích lau lau nước mắt, thần sắc có chút bất đắc dĩ, thấp giọng lầm bầm: "Không phải ngươi cũng vậy à, từ nhỏ đã là bảo bảo phúc hắc rồi. Hồi xưa cũng thôi đi, đều lớn rồi, còn giỡn như vậy nữa."
Văn Mặc Huyền chống cằm nhìn nàng, sau đó mới ấm giọng nói: "Lo lắng cho ta?"
Cố Lưu Tích ngập ngừng, hơi gục đầu: "Nhược Quân đã nói với ta, nội lực trong cơ thể ngươi rất hùng hậu, thế nhưng rất loạn, nhiều năm như vậy, kinh mạch của ngươi tắc nghẽn héo hon, sẽ rất vất vả, cũng rất nguy hiểm."
Văn Mặc Huyền cười cười: "Đừng sợ, ta sẽ không sao. Tuy nói sẽ rất vất vả, nhưng mà cũng sẽ không có chuyện gì. Không nói đến việc ta sẽ không dễ dàng bị nội lực của mình giết chết, thì Nhược Quân cũng sẽ không để ta chết như thế đâu."
"Ngươi có để đừng treo cái chữ chết ở bên miệng được không?" Cố Lưu Tích có chút tức giận, hận không thể bịt miệng nàng lại, nhưng khi thấy nàng nói với vẻ nghiêm túc, trong lòng lại lặng lẽ bình tĩnh hơn.
Hôm nay đã bữa thuốc cuối cùng, ăn sáng xong, Tô Nhược Quân liền mang hòm thuốc đến Mặc viên.
Trông thấy Tô Nhược Quân, Cố Lưu Tích lại nổi khẩn trương, thấp thỏm không yên mà nhìn nàng tới bắt mạch cho Văn Mặc Huyền.
Tô Nhược Quân cẩn thận thăm mạch, ấm giọng nói: "Đã có thể rồi, A Mặc, chuẩn bị xong chưa?"
Văn Mặc Huyền nở nụ cười làm yên lòng Cố Lưu Tích: "Ừ rồi."
Tô Nhược Quân đi ra ngoài một lát, mấy nha hoàn khiêng thùng tắm tiến đến, từng thùng nước nóng bốc hơi được đổ vào thùng tắm.
Tô Nhược Quân nói khẽ: "Ta cần cho muội tắm thuốc, dược tính khá mạnh, tạm thời nhẫn nại một chút."
Cố Lưu Tích nghe xong thì cắn cắn môi, nhìn qua Tô Nhược Quân.
Tô Nhược Quân quay đầu lại, nhìn nàng nói: "Không cần cởi sạch, có thể mặc áo đơn."
mặt Cố Lưu Tích đỏ bừng lên, nàng căn bản không có ý này có được không?!
Khi hai người đang nói chuyện, Văn Mặc Huyền đã cởi đai lưng, trên người chỉ mặc một cái áo mỏng tuyết trắng, bước vào trong thùng tắm.
Từ khi sức khỏe nàng tốt lên, Cố Lưu Tích vẫn không có từ bỏ bồi bổ thân thể cho nàng. Qua hơn tháng nay, thân người vốn gầy một vòng vì trận bệnh nặng kia, giờ đã nặng thêm không ít thịt. Tuy rằng vẫn còn gầy, nhưng đã không còn như cái bộ xương di động nữa, vả lại cũng cao hơn nhiều, hôm nay đã cao xêm xêm với Cố Lưu Tích lắm rồi, làm Cố Lưu Tích thấy dễ chịu hơn chút ít.
Tô Nhược Quân cất vẻ trêu đùa, sắp xếp dược liệu đã chuẩn bị xong, bắt đầu bỏ vào trong nước.
Dược liệu đều được phơi khô, theo lý thuyết vốn không có tác động gì. Nhưng kỳ lạ là, khi Tô Nhược Quân lần lượt bỏ dược liệu vào, nước đang trong veo chợt bắt đầu sôi sục, màu sắc trở nên đục ngầu, dần dần trở thành màu đỏ như máu.
Cố Lưu Tích nhìn mà kinh hãi, đây không phải sẽ làm Văn Mặc Huyền phỏng sao?
Tô Nhược Quân như biết rõ tâm tư của nàng, ấm giọng nói: "Chỉ là hình ảnh như vậy thôi, nước ấm chứ không nóng, nhưng bản thân nàng sẽ rất nóng, mà cũng không bị tổn thương đâu, đừng nóng vội."
Nghe Tô Nhược Quân nói xong, Cố Lưu Tích vẫn không thả lỏng, dù nước kia đỏ hồng như máu còn sôi sùng sục, khiến người ta nhìn thấy mà giật mình.
Nhưng chiếc áo trắng mỏng của Văn Mặc Huyền vẫn chưa hề nhiễm đỏ, làm Cố Lưu Tích ngạc nhiên vô cùng.
Mà chỉ một lát sau, Cố Lưu Tích đã không còn tâm tư chú ý tới những thứ đó, bởi vì nét mặt Văn Mặc Huyền đang từ bình thản chuyển thành ngày càng đau khổ, sắc mặt từ hồng nhuận phơn phớt hóa thành tái nhợt như giấy, sau đó đỏ lên, mồ hôi trên trán từng giọt đua nhau rơi xuống.
Đến cuối cùng, nàng thậm chí cắn chặt bờ môi, như là muốn ngăn cản từng tiếng rên đau thoát ra ngoài.
Cả căn phòng yên tĩnh không tiếng động, chỉ có tiếng hít thở nặng nề của Văn Mặc Huyền, tiếng rên đau nhức trầm thấp, tiếng nước thuốc sôi trào ọc ọc.
Làm cho Cố Lưu Tích cả người đều phát run, những âm thanh này đối với nàng mà nói, quá mức giày vò. Trong lòng oán hận chất vấn, vì sao nàng ấy vẫn phải chịu đau đớn, vì sao còn muốn hành hạ nàng ấy nữa?!
- ------
Editor có lời muốn nói: Chúc các bạn cuối tuần vui vẻ~~