Tháng mười hai năm Khánh Lịch thứ năm, ngoài thành Cô Tô — Hoành sơn.
Từng cơn gió lạnh thấu xương quét qua hàng cây trụi lá, phát ra từng tiếng nức nở nghẹn ngào. Trên mặt đất là những phiến lá khô úa, gió thổi tới thì trở mình, không chỗ nương tựa. Màn trời buông màu âm trầm, toàn bộ ngọn núi bao phủ bởi vẻ đìu hiu và khô tàn. Tràng giá rét này, có lẽ đã mai một dần sức sống nơi đây.
Giữa từng tiếng gió xào xạc, tiếng đao kiếm va chạm mãnh liệt đã phá vỡ sự tĩnh lặng kia. Tiếng vang cắt gió vang vọng quanh quẩn giữa núi rừng. Tại lưng chừng Hoành sơn, hai người nam nữ mặc đồ đen đang vây công một nữ tử mặc áo xám. Trong mắt hai người như bốc hỏa, chiêu thức cực kỳ sắc bén ác liệt, hận không thể lập tức chém chết nữ tử áo xám nhìn có vẻ chật vật kia!
Ba người so chiêu mang theo từng cơn gió táp, nhấc đống lá khô dưới đất bay vòng vòng. Bóng kiếm mang theo khí lạnh quét khắp xung quanh. Bọn họ ra chiêu vừa nhanh vừa lợi hại, tuy nhiên thỉnh thoảng cũng liếc mắt tới khoảnh đất trống phía sau cách đó không xa.
Tại đó, một nữ tử áo lam quỳ trên mặt đất, ôm một người trong ngực, dường như không còn để ý tới tình cảnh bên này.
Lúc này Cố Lưu Tích run rẩy cả người, há miệng mấp máy đè ngực người trong lòng. Mà dòng máu xen lẫn thứ màu tím quỷ dị, vẫn liên tục tràn ra không ngừng, từng chút cuốn trôi tính mạng người nọ, cũng cuốn đi nhiệt độ trên người nàng. Cơn gió lạnh lẽo thổi lướt qua mảnh ẩm ướt trên mặt nàng, rét thấu vào tim.
Nàng cất giọng khàn khàn, tiếng phát ra trộn lẫn nức nở cùng sự sợ hãi: "Không... Không, tại sao có thể như vậy! Văn Mặc Huyền, ngươi cố gắng lên, ngươi đừng chết. Ta xin ngươi, ngươi đừng chết!"
Người trong ngực mang mặt nạ màu bạc trên mặt, chỉ lộ ra con mắt phía dưới gương mặt tinh xảo, lúc này lại trắng bệch. Nàng cố gắng mở mắt, máu nơi khóe miệng không ngừng tràn ra, làm dơ mặt nạ bạch ngọc kia. Khóe miệng nàng khẽ nhếch lên, trầm giọng gọi: "Tích nhi..."
Cố Lưu Tích nghe thấy một tiếng gọi này, thân thể càng run lời hại hơn. Đau khổ trong mắt cũng càng không thể ức chế nổi. Tiếng gọi này, nàng đợi mười bốn năm, hôm nay nghe được, nhưng lại như một thanh dao găm, hung hăng đâm vào lòng nàng! Nàng liều mạng đưa chút nội lực còn sót lại vào trong người nàng, chỉ mong có thể kéo dài tính mạng cho nàng.
"Tích nhi, ngươi... ngươi đừng khóc. Chuyện này... không liên quan tới ngươi... Ta... ta vốn cũng... sống không được bao lâu. Có thể quen biết ngươi, dùng tàn mệnh này cứu ngươi, ta... ta rất vui vẻ."
Cố Lưu Tích làm gì nghe lọt, nước mắt từng giọt rơi xuống, thấm trên mặt Văn Mặc Huyền.
"Là lỗi của ta, đều là lỗi của ta. Mà ngươi... ngươi, lúc trước vì sao không chịu nhận ta? Vì sao không chịu nhận ta!"
Nước mắt của nàng rơi vào khóe miệng Văn Mặc Huyền, đắng chát lạ kỳ. Nghe vậy, Văn Mặc Huyền cười khổ, mắt nhìn người áo xám đang đánh nhau bên kia, khẽ khàng nói: "Ngươi liều lĩnh vì nàng, ta... ta lại cùng nàng không đội trời chung. Ta không muốn ngươi đau khổ."
Cố Lưu Tích cũng nhịn không được nữa, suy sụp mà gục đầu xuống, lúc lại ngẩng lên, nàng vừa khóc vừa cười: "Ngươi thật ngốc, đồ ngu ngốc... Không, là ta ngốc, là ta ngu không ai bằng. Văn Mặc Huyền, ta... ta đối với nàng như thế, là bởi vì, ta lầm nàng là ngươi. Là vì nàng có tín vật của ngươi, ta tưởng nàng là ngươi đó!" Nói hết lời, nàng bất chấp toàn thân Văn Mặc Huyền bê bết máu, chôn cổ nàng, cất tiếng khóc hối hận cùng tuyệt vọng.
Văn Mặc Huyền nghe vậy khẽ giật mình. Một lát sau, trong mắt nàng hiện lên một chút kinh hỉ, lập tức bị đau khổ bao phủ. Nàng cố sức nâng tay, lại ho dữ dội, thân thể cũng bắt đầu run rẩy. Từng ngụm máu tím vì cơn ho của nàng mà không ngừng trào ra.
Mặt Cố Lưu Tích trắng bệch, ôm chặt nàng, ra sức lau máu trên miệng nàng, tuyệt vọng cầu khẩn: "Văn Mặc Huyền, ngươi không thể bỏ ta lại! Ta sai rồi, ta xin ngươi, xin ngươi cho ta một cơ hội! Ta nhớ người, nhớ tận mười năm, bỏ lỡ ngươi bốn năm, ngươi đừng vứt bỏ ta lại, người đừng bỏ ta lại một mình. Ta không chịu nổi!"
Trong mắt Văn Mặc Huyền tràn đầy chua xót, nàng miễn cưỡng đưa tay, muốn lau nước mắt trên mặt Cố Lưu Tích. Độc trong người làm ý thức nàng càng ngày càng mơ hồ, miệng nàng mấp máy, nhưng lại không thể phát ra tiếng nào, duỗi ra tay, cuối cùng vô lực rũ xuống.
Cố Lưu Tích chỉ cảm thấy trong ngực trầm xuống, trơ mắt nhìn tay của nàng rơi xuống mặt đất băng lãnh, đập lên đống tàn lá khô, vang lên tiếng vụn vỡ. Lòng của nàng, dường như cũng vỡ tan theo mất rồi.
Ánh mắt nàng trống rỗng nhìn lá khô trên mặt đất, một lúc lâu sau, nàng ôm lấy Văn Mặc Huyền đang lạnh dần đi vào trong ngực. Sau một hồi, tiếng khóc xé nát cõi lòng rốt cuộc cũng vang lên.
Hai người nam nữ mặc đồ đen đang quyết đấu kịch liệt lập tức đơ người, thậm chí bất chấp đối thủ, đau đớn kêu lên: "Các chủ!!"
Hai người bỏ mặc Nhiễm Thanh Ảnh, hai mắt đỏ thẫm, mãnh liệt quỳ trên mặt đất, lệ trào ra. Nữ tử thì nhìn Văn Mặc Huyền, lập tức hung hăng trừng Cố Lưu Tích, trong mắt thậm chí có chút sát ý lướt qua, cuối cùng lại bị ép xuống. Mà Nhiễm Thanh Ảnh bên kia có thể thoát thân, quay đầu lại nhìn Cố Lưu Tích bằng ánh mắt phức tạp, sau liền nhún người bay đi mất.
Ba người cũng chỉ nhìn Văn Mặc Huyền, chưa từng để ý tới Nhiễm Thanh Ảnh đã bỏ chạy. Tất cả đều duy trì nguyên tư thế, dường như thời gian đã chững lại.
Gió càng lúc càng lớn, càng ngày càng lạnh. Không đến một lát, bông tuyết thưa thớt bắt đầu rơi xuống, đến cuối cùng hóa thành từng mảnh trắng xóa như lông ngỗng trút xuống, lượn lờ trong cơn gió lạnh tạo thành khung cảnh mưa tuyết lạnh lẽo thê lương.
Cố Lưu Tích nhìn bông tuyết rơi xuống mặt Văn Mặc Huyền, bông tuyết không kịp hòa tan rất nhanh phủ thành một lớp mỏng. Cố Lưu Tích đưa tay phủi nhẹ, nhìn tới mặt nạ che nửa khuôn mặt của nàng, ngón tay run rẩy muốn lấy ra.
Nữ tử áo đen kia phát giác động tác của nàng, đưa tay chỉa kiếm lên cần cổ Cố Lưu Tích, cắn răng nói: "Nếu như ngươi dám động, ta lấy mạng ngươi!"
Nam tử đứng một bên nhìn Cố Lưu Tích, đưa tay đè tay nữ tử xuống, trầm giọng nói: "Liêu Nguyệt, nàng rất quan trọng với các chủ."
Liêu Nguyệt chau mày, bi phẫn nói: "Quan trọng? Vậy các chủ thì sao? Nếu không có nàng, Các chủ như thế nào... Như thế nào..." Cổ họng nàng nghẹn đắng, cuối cùng, đỏ mắt phẫn hận thu kiếm về.
Trong lòng Cố Lưu Tích quặn đau từng cơn, đưa tay cởi mặt nạ của nàng ra. Xúc cảm lạnh lẽo của mặt nạ bằng bạc truyền đến đầu ngón tay. Nhìn khuôn mặt có mấy phần tương tự với khuôn mặt khắc trong ký ức, lại xinh đẹp lòng người rung động, Cố Lưu Tích không ức chế nổi tiếng nức nở nghẹn ngào. Sắc mặt người trong lòng giống như giấy trắng, lại không hề tổn hại đến vẻ tao nhã của nàng. Mắt ngọc mày ngày, da như bạch ngọc, cân đối ưa nhìn, lúc này lại khiến Cố Lưu Tích đau triệt nội tâm. Vì sao duyên phận của các nàng luôn kém đến thế.
Đưa tay cầm chặt bàn tay lạnh như băng của Văn Mặc Huyền. Cơn lạnh xông thẳng vào tận dáy lòng nàng, nàng rất lạnh! Cố Lưu Tích ôm chặt nàng hơn, sau đó lại cởi áo ngoài của mình ra.
Liêu Nguyệt cùng Tô Vọng có chút kinh ngạc, Tô Vọng lập tức quay đi, để khỏi thất lễ.
Cố Lưu Tích lại chẳng hề đểm tâm, dùng áo ngoài bọc lấy Văn Mặc Huyền, như là sợ nàng lạnh. Nàng ngẩng đầu nhìn Tô Vọng cùng Liêu Nguyệt hai mắt đỏ ửng, bình tĩnh đến nỗi khiến người sợ hãi.
"Ta hiểu ta có lỗi với nàng, các ngươi hận ta cũng phải thôi. Chỉ là ta có một ý nghĩ, muốn được ở cùng với nàng, không để cho nàng một người lẻ loi trơ trọi nằm dưới mặt đất. Nếu các ngươi thực sự ghét ta đến cực điểm, thì xin hãy niệm tình các chủ của các ngươi, đem tro cốt của ta rải ở những nơi nàng đã từng đi qua, để ta cũng có thể tìm thấy nàng."
Tô Vọng cùng Liêu Nguyệt nghe xong, trong lòng chợt lạnh, thầm nghĩ không tốt, lại chỉ nghe thấy tiếng kiếm 'xẹt' vang, kiếm của Văn Mặc Huyền đã bị Cố Lưu Tích nắm trong tay!
Tô Vọng vội vàng vọt qua ngăn cản. Cố Lưu Tích đảo ngược cán kiếm đập hắn ra, kiếm trong tay nhanh đến dọa người, mang theo luồng sáng lạnh lẽo.
Đợi đến khhi Tô Vọng cùng Liêu Nguyệt lấy lại tinh thần, chỉ thấy thanh kiếm của Văn Mặc Huyền đã nhiễm máu, lặng yên không một tiếng động rơi xuống nền tuyết. Dòng máu nóng đỏ tươi vấy ra mặt đất, thấm vào mặt tuyết, loang lổ khắp nền đất trắng xóa. Máu đỏ trên nền tuyết trắng, càng nổi bật đến chói mắt.
Hai người ngẩn ngơ nhìn nữ tử đang dựa vào người các chủ, thật lâu không nói gì...
Hai người các nàng thân mật tựa vào nhau, khóe mắt Cố Lưu Tích còn đọng nước mắt, khóe miệng cong lên nụ cười vui vẻ.
Văn Mặc Huyền, thật xin lỗi, cuối cùng ta vẫn không có cách nào nghe lời ngươi nói, sống trong thế giới không có ngươi. Năm đó là ngươi mang ta về nhà, vậy hôm nay, dùng kiếm của ngươi lần nữa dẫn ta đến bên ngươi được không. Ta thề, sẽ không rời khỏi ngươi, sẽ không để vuột mất ngươi nữa...
——-
Editor có lời muốn nói: Tèn tén ten~~~ bắt đầu lấp hố đây~
Mình sẽ đăng bên wordpress trước, bên này thì, dồn 5 chương đăng 1 lần nhé~ ^_^