Trùng Sinh Biến Thành Bệnh Xà Tinh

Trùng Sinh Biến Thành Bệnh Xà Tinh - Chương 59




Trần Giới bưng một bát nho, đưa cho Tịch Lục, bên trên quả nho có giọt nước trong suốt, Tịch Lục ngẩn người, lập tức đỡ lấy, sau đó nói với Trần Giới: “Trần Giới, cậu ăn chưa?”



Đôi mắt hơi mang theo trong trẻo lạnh lùng của Trần Giới chứa đầy ý cười, cô nói: “Đây là cho cậu ăn.”



Mặt Tịch Lục lập tức đột nhiên đỏ rực, Hà Tình bên cạnh bắt đầu nhỏ giọng cười không ngừng, sau đó nhẹ nhàng vỗ vỗ ở trên bả vai Tịch Lục, nói: “Cô đi nấu cơm, con và Trần Giới cứ ở phòng khách chơi nhé.”



Tịch Lục lắp bắp nói: “Phiền toái cô… cô rồi… … …”



Tiếng cười của Hà Tình lại vang lên, làm cho gương mặt của Tịch Lục vốn đã là nóng lên, hiện tại lại xấu hổ cúi đầu, không biết nên nên nói gì nữa.



Trần Giới vươn tay, đặt một quả nho ở trong lòng bàn tay Tịch Lục.



Tịch Lục ngẩn người, ngẩng đầu, nhìn Trần Giới.



Không để ý, mái tóc ngắn ngang vai của Trần Giới đã dài lên không ít, tóc rất đen, giống như sa tanh nhẹ nhàng phủ ở hai gò má, gương mặt trắng nõn luôn là cho người ta một loại cảm giác thiếu sức sống, dưới mắt có quầng thâm, phía dưới lông mày không mỏng không nhạt là một đôi con ngươi rét lạnh, đôi môi màu hồng phấn, thật mỏng, rất nhiều người khi lần đầu tiên nhìn thấy Trần Giới, đều sẽ cảm thấy cô không dễ ở chung, giống như là người không cùng một thế giới với mình.



Thân hình cao ráo mảnh dẻ, nhưng khi bơi lội có thể bộc phát ra lực lượng kinh người.



Tịch Lục cảm thấy, trên người Trần Giới có một loại khí chất không nói ra được, làm cho người ta nhìn mà sợ, rồi lại không tự chủ được bị hấp dẫn đi qua.



Ong bướm cũng không ít, mình cũng là một con trong đó.



Bị hấp dẫn bởi ánh lửa bốc cháy đặc biệt kia của Trần Giới, cậu nghĩ cho dù là thiêu người cũng vẫn là sẽ một lòng nhào lên.



Cậu đưa nho vào trong miệng, ngọt đến cho dù là cậu đã nuốt xuống, qua hồi lâu, hương vị kia lại vẫn chưa tiêu tan.



Cậu ngước mắt lên, vươn tay sờ sờ cái ót của mình, mở miệng dò hỏi: “Trần Giới, cậu bơi lội thế nào rồi? Lúc trước mình nghe nói cậu được huấn luyện viên nhìn trúng … Có ý định đi không?”



Trần Giới ngẩng đầu, sợi tóc màu đen cùng với da thịt trắng nõn có một loại so sánh mãnh liệt, cô lắc lắc đầu, trả lời: “Không có, nhưng là sau này tôi có lẽ sẽ đại diện thành phố A thường xuyên tham gia giải thi đấu toàn quốc.”



Mắt Tịch Lục sáng lên, nói: “Giải thi đấu toàn quốc, Trần Giới cậu quá lợi hại rồi.”



Tầm mắt Trần Giới dừng ở trên khuôn mặt quá mức hưng phấn kia của Tịch Lục, nụ cười nở rộng và khóe mắt sáng rỡ kia, cô nghĩ, cậu trông như còn vui mừng hơn cả mình.



Vốn đối với Trần Giới mà nói là một chuyện rất đỗi bình thường, đến chỗ Tịch Lục lại nhận được khen ngợi như vậy.



Cô cúi đầu, nhẹ nhàng cười lên, nói: “Tịch Lục, tôi chẳng hề lợi hại, nếu Tịch Lục cậu nỗ lực mà nói, nhất định làm được tốt hơn tôi.”



Tịch Lục ngượng ngùng trả lời: “Mới không có đâu.”



Lúc cậu vốn định tiếp tục khen Trần Giới, ngoài cửa truyền đến tiếng động, Tịch Lục lập tức phản xạ có điều kiện bật từ trên ghế sô pha dậy, sau đó nhìn xung quanh, lúc chuẩn bị trốn ở sau ghế sô pha.



Trần Mãnh đã mở cửa, hơn nữa nhìn thấy mình chính xác không có lầm.



Tịch Lục cầm cây quạt để ở trên bàn trà lên sau đó che ở mặt mình, tự mình thôi miên, chú ấy không nhìn thấy mình, chú ấy không nhìn thấy mình, chú ấy không nhìn thấy mình!




Có nhìn thấy hay không đương nhiên là Trần Mãnh nói mới tính rồi.



Thật ra trong nháy mắt Trần Mãnh nhìn thấy Tịch Lục, cũng không phải là kinh ngạc lắm, nói như thế nào, thậm chí có một loại cảm giác hôm nay Tịch Lục chắc chắn sẽ tới.



Trần Mãnh ho khan hai tiếng, làm bộ làm tịch đi qua, nói: “Trần Giới, bạn của con sao? Sao lại cầm quạt che mặt thế?”



Trần Giới không có trả lời, ngược lại là Tịch Lục đứng ở nơi đó run hai cái, sau đó bóp cổ họng nói: “Chú… con là bạn của Trần Giới… chào chú ạ…”



Trần Mãnh tiếp tục nói: “Ơ, con cực kỳ giống một người đó?”



Tịch Lục kéo căng hoa cúc, nói: “Chú ơi, chú nhận lầm người rồi.”



Trần Mãnh xoa xoa cằm, nói: “Thật sự, cực kỳ giống một người không biết xấu hổ quấn lấy con gái nhà chú từ nhỏ, chú vừa nhìn thấy nó là thấy ngứa tay.”



Tịch Lục lại không tự chủ được run lên hai cái, run run giọng trả lời: “Chú… chú chú… chú nhận nhận nhận… lầm rồi……rồi …”



“Nào nào, để cho chú nhìn một chút cháu trông như thế nào?”



Trần Mãnh vươn tay tóm luôn cây quạt trong tay Tịch Lục, Tịch Lục cả kinh, cũng dùng sức kéo lại.



“Chú, không cần đâu… con lập tức đi ngay!”




Trần Mãnh nghĩ thầm, một thời gian ngắn không gặp, sức lực của thằng ranh này tăng lên trông thấy rồi.



Hai người đều dùng hết sức, chỉ là cây quạt quá giòn yếu, không được mấy giây, đã chia làm hai nửa, trong tay của Tịch Lục và Trần Mãnh mỗi người một nửa.



Tiếng cười u ám của Trần Mãnh vang lên: “Ha hả… Gương mặt này tao thật là quá quen rồi…”



Tịch Lục ngẩng đầu đang nhỏ giọt mồ hôi lạnh lên, ân cần nói: “Chú ạ, đã lâu không gặp, con rất nhớ chú đó, nể tình đã không gặp, chú chọn chỗ da dày đánh có thể chứ?”



Cậu cúi đầu, chuẩn bị nghênh đón một chưởng của Trần Mãnh.



Lại nghe thấy Trần Mãnh nói: “Thằng nhóc này, đầu lại chập cheng phải không? Mày không làm chuyện gì sai, chú đánh mày làm cái gì? Lâu như vậy không gặp rồi, nào, để cho chú xem một chút.”



Tịch Lục sửng sốt, lộ ra vẻ mặt cực kỳ hoảng sợ nhìn Trần Mãnh, sau đó nói: “Chú… vì sao… chú đột nhiên trở nên… dễ nói chuyện như vậy…”



Trên trán Trần Mãnh toát ra một ít gân xanh, nói: “Thằng ranh mày quả nhiên vẫn là thiếu đòn như vậy.”



Ông đánh giá Tịch Lục, tiếp tục nói: “Vóc dáng ngược lại cao lên không ít, thân thể coi như là bền chắc.” Ông vươn tay gõ bả vai Tịch Lục một cái, còn may trước đó Tịch Lục đã phòng bị, bị gõ đau, cũng là cố nén.



Tịch Lục trả lời: “Chú, con có rèn luyện chăm chỉ.”



Trần Mãnh gật gật đầu: “Ừm, còn được, rèn luyện không thể dừng lại, như bây giờ rất tốt, chớ giống như mày trước kia, y như giá đỗ, trông mong manh yếu đuối, chả có tí khí khái đàn ông nào cả.”




Không nghĩ tới vậy mà bất ngờ nhận được lời khen ngợi của Trần Mãnh, điều này làm cho Tịch Lục cả người đều sáng rỡ hẳn lên, sau đó nhếch môi cười to nói với Trần Mãnh: “Cám ơn chú”.



Trần Giới đã đi phòng bếp hỗ trợ.



Trần Mãnh nhìn Trần Giới đi xa, sau đó tiến tới bên tai Tịch Lục nhỏ giọng nói: “Chẳng qua, chú cũng chỉ là đồng ý để cho mày làm bạn với con gái chú, mày đừng để cho chú suy nghĩ nhiều, không được làm chuyện gì khác người.”



Tịch Lục lập tức gật đầu không ngừng nói: ” Được ạ, chú nhất định phải tin tưởng con, con sẽ thật tốt với Trần Giới.”



Trần Mãnh nói: “Sao mà tao suy nghĩ những lời này thế nào, nghe thế nào cũng cảm thấy không thích hợp.”



Tịch Lục sờ sờ đầu, nói: “Vậy con nhất định sẽ làm bạn với Trần Giới thật tốt.”



Trần Mãnh hài lòng gật gật đầu.



Ngồi ở trên bàn ăn, Tịch Lục cảm thấy không có ngày nào hạnh phúc hơn hôm nay rồi, có thể chung đụng hài hòa với Trần Mãnh, CMN là chuyện trước đây cậu hoàn toàn nghĩ cũng không nghĩ tới, hoặc là nói căn bản là không dám nghĩ tới.



Tịch Lục cảm thấy gương mặt hơi có vẻ hung hãn kia của Trần Mãnh đột nhiên trở nên có chút đáng yêu cực kỳ, làm hại Trần Mãnh đang ăn cơm, thường xuyên ngẩng đầu nhìn thấy Tịch Lục cười ngây ngô với mình.



Bộ dáng kia, làm cho Trần Mãnh trực tiếp muốn đi lên cho cậu một đấm, làm cho cậu cũng không cười nổi nữa.



Một bữa cơm vậy mà yên ả bình tĩnh ăn xong, buổi chiều Trần Giới có giờ học, đã đi lên lớp rồi.



Tịch Lục nhìn vé xe của mình, vé năm giờ chiều, nói cách khác, không đợi được Trần Giới trở về.



Cậu và Trần Giới cùng nhau đi xuống lầu, nhìn bóng lưng Trần Giới, mở miệng nói: “Trần Giới, buổi chiều mình sẽ đi, cho nên, mình muốn nói lại lần nữa, sinh nhật vui vẻ.”



Tịch Lục thật ra vốn là muốn ở lại đến ngày mai, nhưng là bởi vì chuyện ký hợp đồng, thứ bảy chủ nhật bây giờ cậu đều phải đi chụp ảnh cho công ty.



Rõ ràng thời gian rất gấp, nhưng là Tịch Lục vẫn không muốn bỏ qua sinh nhật của Trần Giới.



Trần Giới khẽ rũ mi mắt xuống, cô nói: “Tịch Lục, cám ơn cậu, từ thành phố D xa như vậy trở về… Khiến cho tôi cảm thấy tôi không phải là một mình.”



Cô ngước mắt lên, con ngươi buốt giá rất nghiêm túc, cô lặp lại: “Cám ơn.”



Sau khi nói xong, cô liền bước nhanh đi về phía trước, sau đó đi đến chỗ cách Tịch Lục hơn mười mét, quay đầu lại nhìn Tịch Lục một cái.



Tịch Lục ngẩn người nhìn Trần Giới biến mất ở trước mắt.



Giọng nói của Trần Mãnh lặng lẽ từ bên tai Tịch Lục truyền đến ——



“Có phải cảm thấy con gái tao đẹp đến ngây người?”