Trùng Sinh Biến Thành Bệnh Xà Tinh

Trùng Sinh Biến Thành Bệnh Xà Tinh - Chương 55




Cũng không biết ngồi bao lâu, chủ nhiệm lớp cũng chưa trở lại, Tịch Lục đứng lên, nhìn đồng hồ, mười giờ năm mươi, cách giờ tan học còn có hơn một giờ, bảo cậu một mực đợi nơi này cũng thật sự là không thú vị, chủ nhiệm lớp có tiết đã đi rồi, cậu suy nghĩ một chút, đeo balo của mình, rồi đi xuống lầu.

Vừa lúc có lớp đang học giờ thể dục, trên sân thể dục có mấy lớp, thoạt nhìn rất náo nhiệt, Tịch Lục ngồi ở trên bậc thang bên cạnh bồn hoa, rồi nhìn bọn họ, cũng rất nhàn hạ.

Di động rung lên, Tịch Lục vừa nhìn điện thoại, là Chân Tần.

Tịch Lục nhận điện thoại, trả lời: “Tìm tôi có chuyện gì?”

Chân Tần chỉ là một trận gào thét loạn xạ với Tịch Lục, nói: “A a a a a a a a a a a a a a a a a a a!”

Tịch Lục kéo vụt điện thoại ra, sau đó mãi cho đến khi nghe được tiếng kêu ở đầu điện thoại bên kia biến mất, cậu cả giận nói: “Chân Tần, ông có bệnh à?”

Chân Tần nói: “Ông mới có bệnh ý! Tôi chỉ là biểu đạt tâm tình kích động của tôi cho ông thôi.”

Tịch Lục trả lời: “Chuyện gì, ông kích động cái gì?”

Chân Tần nói: “Ảnh chúng ta chụp lúc trước, ông còn nhớ không?”

Tịch Lục gật gật đầu, trong ba lô của cậu còn để một chồng đấy, chuẩn bị cho Trần Giới xem thử một bản thân khác biệt, mặc dù là giả tượng cũng là thời điểm mình đẹp trai khó có được.

“Ừm, làm sao?”

Chân Tần nói: “Vừa rồi bên kia gọi điện thoại cho tôi, nói muốn dùng ảnh chụp của chúng ta làm biển quảng cáo, làm quảng cáo ở trạm xe bus trong bến tàu điện ngầm, trả thù lao sẽ tăng thêm.”

Tịch Lục sửng sốt, cậu vốn cho là ảnh chụp của mình nhiều nhất là xuất hiện ở trên tờ gấp quảng cáo của công ty, chỉ là không nghĩ tới đối phương vậy mà muốn dùng nhiều tiền làm quảng cáo như vậy.

Cậu phản xạ có điều kiện hỏi: “Thêm bao nhiêu tiền?”

Chân Tần hít hà một tiếng, nói: “Tục quá tục, không phải vấn đề tiền được không! Trọng điểm là, cứ như vậy, mặt chúng ta là sẽ thường xuyên xuất hiện ở phố lớn ngõ ngỏ của thành phố D, ông suy nghĩ một chút, chúng ta đi ngồi xe bus, có thể nhìn thấy mặt chúng ta, chúng ta đi bến tàu điện ngầm có thể nhìn thấy mặt chúng ta, không chừng chúng ta đi WC cũng có thể nhìn thấy mặt chúng ta, ông không cảm thấy rất hạnh phúc sao! Chúng ta nổi tiếng rồi!”

Tịch Lục: “… Tôi cảm thấy chúng ta phiền to rồi.”

Chân Tần cũng không để ý Tịch Lục dội nước lã, tiếp tục nói: “Tôi biết ngay lần này nhất định là cơ hội tốt, nếu tốt, không chừng trước khi tốt nghiệp trung học tôi có thể được công ty ký!”

Tịch Lục hỏi: “Ký cái gì?”

Chân Tần nói: “Ký hợp đồng với công ty giải trí đó, làm ngôi sao đó, ông quên trước kia tôi đã nói, tôi là người đàn ông muốn tiến quân vào giới giải trí sao!”

Tịch Lục bừng tỉnh đại ngộ trả lời: “À, như vậy à.”

Chân Tần không hài lòng trả lời: “Sao ông một chút cũng không kích động thế.”

Tịch Lục nghiêm túc nói: “Tôi mừng mà, tiền nhiều hơn rồi.”

Chân Tần hít mạnh vào một hơi, cậu ta nói: “Được rồi, không thèm nghe ông nói nữa, tôi nghiêm túc học thể dục, tức chết người rồi.”

Tịch Lục cúp điện thoại, liền nghe thấy trong trường học tiếng chuông tan học vang lên.

Gần như là cùng một thời gian, di động của cậu lại rung lên, vừa kết nối, giọng nói của Trứng Lùn đã truyền tới, cậu ta nói: “Mày ở đâu! Tiết sau tao học tin học, cùng đi thực hành máy tính.”

Tịch Lục trả lời: “Tao ở sân thể dục.”

Trứng Lùn liền nói: “Mày chờ đó.”

Cậu ta từ trong lớp đi qua, bởi vì đi vội, không cẩn thận đụng phải một người, ngẩng đầu liền nhìn thấy Từ Diêm Á đang có chút thất thần, cậu ta nói: “Ngại quá.”

Từ Diêm Á lắc lắc đầu, cười cười với cậu ta, nói: “Sao thế? Vội vã như vậy.”

Trứng Lùn đã vội vã lướt qua cô, thanh âm của cậu ta từ đàng xa truyền đến, có chút không rõ.

Cậu ta nói: “Tịch Lục trở lại rồi, mình đi tìm nó chơi.”

Từ Diêm Á sững sờ tại chỗ, cho đến rất lâu cô mới phản ứng lại, cô vội vội vàng vàng đi theo phía sau Trứng Lùn, cũng bất chấp hình tượng của mình, đầu tóc bởi vì chạy quá nhanh mà lộn xộn cả lên.

Cô đuổi tới lầu dưới nhà dạy học, lúc nhìn qua xung quanh, nhưng cũng không tìm thấy bóng dáng của Trứng Lùn nữa.

Dường như là vừa rồi, câu nói kia, người kia cũng chỉ là ảo tưởng nghe lầm của cô.

Cô vươn tay, sờ sờ hai má của mình.

Lại dùng sức lực rất nặng, nhéo mình, sau đó cảm giác được đau đớn như kim châm, cô nhấc chân lên, chạy về phía sân thể dục.



Trứng Lùn đã mang theo Tịch Lục đến phòng máy tính, thầy giáo chỉ là điểm danh, cũng không đếm người, đối với người thừa ra là Tịch Lục này, thầy hoàn toàn không có phát hiện.

Trứng Lùn nhìn máy tính, dò hỏi Tịch Lục: “Khai thật ra, hôm nay mày trở về có phải vì Trần Giới hay không?”

Tịch Lục gật gật đầu, cũng không giấu, nói: “Ừm, hôm nay là sinh nhật của Trần Giới, tao muốn trở về tặng quà cho cậu ấy.”

Trứng Lùn nghiêng mặt sang nhìn Tịch Lục, nói: “Không phải có thể gửi chuyển phát nhanh sao? Hôm nay là thứ sáu, chỗ đó bọn mày chẳng phải là đang đi học sao?” Cậu ta dừng một chút, còn nói: “Thôi, hành vi của mày cũng không thể so sánh với người bình thường.”

Tịch Lục nhìn cậu ta một cái, trả lời: “Mày thế nào rồi? Ở lớp học cảm giác thế nào?”

Vừa nhắc tới đề tài này, lông mày của Trứng Lùn cũng sắp hất lên, cậu ta nói: “Tịch Lục, mày xem như hỏi đúng trọng điểm rồi, tao nói cho mày biết, từ sau khi mày đi, gia trừ xem phim mát, chính là học tập, mày có biết cuộc thi thử lần trước tao thi được bao nhiêu không! Hai trăm chín hai!!!! Mày được bao nhiêu? Nhất định không bằng tao đi, bây giờ tao thế nhưng là đứng thứ hơn hai mươi trong lớp, tạo gia[1] mày lợi hại không!”

[1]Tạo gia: tiếng địa phương Hồ Bắc Vũ Hán, có ý là rất đáng thương, những chứa chút ý nói đùa, không phải thực sự đáng thương mà muốn trêu chọc một chút, ý nói bạn rất tạo nghiệp. Còn một nghĩa thứ hai, tạo gia = ông thần tài, có lẽ Trứng Lùn là nói đến nghĩa thứ hai.

Trường học ở thành phố A tỉ lệ xuất sắc không tính là cao lắm, cho dù là lớp tốt nhất, cũng chỉ là tỉ lệ qua điểm chuẩn vào đại học chính quy là một trăm phần trăm, trong đó bao gồm nhóm trường thứ ba (hệ ngoài ngân sách hoặc dân lập), mà lớp bình thường có thể vào trường chính quy cũng chỉ chừng mười người, Trứng Lùn là lớp khoa học xã hội bình thường, thi được hai trăm chín hai điểm, quả thật đã coi như là không tệ rồi.

Tịch Lục sửng sốt trong chốc lát, sau đó hỏi: “Thế lớp mày điểm cao nhất là bao nhiêu?”

Trứng Lùn trả lời: “Hơn ba trăm ba mươi! Thế nào! Tao có phải vô cùng lợi hại hay không!”

Tịch Lục: “… Ừm… … … … … … … … … Ừm…” Cậu phải nói cho Trứng Lùn, sự thật tàn nhẫn mình thi được hơn ba trăm sáu mươi điểm này như thế nào đây.

Trứng Lùn tự hào giương lông mày lên, dò hỏi: “Tịch Lục, trường bọn mày tổ chức thi thử không? Mày thi được bao nhiêu? Nói ra cho tao nghe một chút.”

Tịch Lục suy nghĩ một chút, vẫn là không kích thích Trứng Lùn nữa, cậu bèn nói: “Có chứ, điểm thì không nói cho mày.”

Trứng Lùn nói: “Là thi hỏng, mới không dám nói cho tao biết đi.”

Tịch Lục cũng không gật đầu cũng không lắc đầu, tóm lại giả ngu là được rồi, tránh cho mình không cẩn thận nói thành tích ra, kích thích Trứng Lùn một mặt máu.

Trứng Lùn tâm tình rất tốt, lại tiếp tục nói với Tịch Lục: “Trần Giới là đứng thứ hai khoa học tự nhiên, thi được hơn ba trăm tám mươi điểm, hạng đầu chỉ cao hơn cậu ấy mấy điểm, học bá chính là không giống, cao hơn tao gần một trăm điểm đó.”

Tịch Lục: “…” Tao cũng cao hơn mày hơn sáu mươi điểm.

Trứng Lùn tiếp tục nói: “Đúng rồi, lúc trước mày không phải nói mày làm người mẫu sao? Có ảnh chụp không, cho tao xem thử.”

Tịch Lục giật mình một cái, lấy một chồng ảnh chụp từ trong ba lô ra, đưa cho Trứng Lùn.

Trứng Lùn yên lặng cầm lấy, sau đó nhìn xem một bức một bức, mỗi khi xem một bức liền liếc mắt nhìn Tịch Lục, cuối cùng, cậu ta trả ảnh cho Tịch Lục, yên lặng nói một câu: “Người đẹp trai trên đó, mày xác định là mày?”

Mắt Tịch Lục sáng lên, trả lời: “Đẹp trai sao?”

Trứng Lùn nhìn ảnh chụp, nói: “Ảnh chụp đẹp trai, người thật “thánh hài”.”

Tịch Lục: “…”

Sau khi cố gắng học ké một tiết với Trứng Lùn, tiếng chuông tan học vừa vang lên, Tịch Lục lập tức cầm điện thoại di động lên luôn, bấm số điện thoại của Trần Giới.

Điện thoại của Trần Giới rất nhanh đã kết nối.

Tịch Lục nói: “Trần Giới, vừa rồi mình không có nói, bây giờ nói, chúc cậu sinh nhật vui vẻ!”

Bên kia im lặng vài giây, sau đó Trần Giới trả lời: “Cám ơn cậu, Tịch Lục.”

Cám ơn cậu, vào ngày này có thể trở về, làm cho cô cảm giác được…

Không còn là một mình nữa.

Lúc cô bị ánh sáng âm u xé cổ họng, da đầu, cắn nuốt tinh thần yếu ớt, một luồng sáng kia luôn là có thể vào lúc cô cần nhất, chiếu sáng lên khuôn mặt cô.

Ai là ký thác của ai? Đã không thể nào khảo chứng rồi.

Trần Giới đi ra khỏi phòng học, nhìn trời bên ngoài.

Buổi sáng, trời mưa dầm, không biết từ lúc nào, đã trở thành trời trong rồi.

Tác giả có lời muốn nói: =-= ngáo ồ… … … … … Vậy coi như là lần hẹn hò đầu tiên của hai thiếu niên ngây thơ ngao ngao ngao, =-= ngày mai tiện