Trùng Sinh Biến Thành Bệnh Xà Tinh

Trùng Sinh Biến Thành Bệnh Xà Tinh - Chương 133




“Giang Ninh, nghe nói hôm nay phòng họp lớn có kịch nói, là Trần Giới cùng Tịch Lục kia đóng vai chính, cậu muốn đi xem không?” Bạn cùng phòng nhìn thoáng qua Giang Ninh đang đọc sách, nói.

Tầm mắt Giang Ninh không dời khỏi sách, phảng phất như không có nghe thấy bạn cùng phòng nói chuyện, chuyên tâm đọc sách, tựa hồ thoạt nhìn chính là như vậy.

Bạn cùng phòng không có nói lần thứ hai nữa, bèn đứng dậy đi trước cùng với những người khác.

Giang Ninh nghe thấy tiếng cửa túc xá bị khép lại, để sách xuống, lấy điện thoại di động ra nhìn nhìn, mười hai giờ hai bảy, cách buổi biểu diễn còn có gần hai giờ.

Nhưng cái này lại liên quan gì tới hắn?

Hai người kia đã ở bên nhau rồi nhỉ.

Giang Ninh đứng lên, từ trong bàn học lấy ra một quyển album ảnh thật dầy lật xem, nhân vật chính bên trong phần lớn đều là bảy tám đứa nhỏ, trong đó cũng có chính hắn.

Mọi người đi cả rồi, hạnh phúc chỉ có hai người bọn họ, vậy hắn làm sao bây giờ?

Những năm gần đây, mỗi ngày hắn đều không có cách nào đi vào giấc ngủ tử tế, những đau khổ đó lại nên làm như thế nào?

Hắn khép album ảnh lại, trong đầu không có suy nghĩ nhiều, chạy luôn ra khỏi ký túc xá.

Trên đường có người nhìn thấy hắn, bèn đi lên quen thuộc chào hỏi, những người này cũng chỉ là đã từng nói chuyện mấy câu, là cảm thấy là bạn với mình rồi, bọn họ nói: “Hey, Giang Ninh, làm cái gì thế? Chạy vội vã như vậy.”

Giang Ninh phảng phất như không có nghe thấy bọn họ nói chuyện, bước nhanh chạy đi.

Những người đó nhìn nhìn nhau, nói: “A, không nghe thấy thôi.”

Ai lại biết có phải là hắn cố ý không để ý tới hay không?

Hắn xông vào phòng họp lớn, nhìn thấy đám học sinh chuẩn bị biểu diễn tiết mục đang bắt đầu chuẩn bị, lúc nhìn thấy hắn đến, có mấy học sinh nói: “Ơ, Giang Ninh, tới đây làm gì? Đến xem biểu diễn sao? Cơ mà còn hai giờ nữa mới bắt đầu, cậu đến sớm rồi.”

Giang Ninh nhíu mày, bởi vì chạy nhanh mà có chút thở phù phù hổn hển, hắn nói: “Tịch Lục, ở đâu?”

Mấy học sinh sửng sốt, một người trong đó trả lời: “Bọn họ ở phòng nghỉ, hình như còn đang tập luyện, xã trưởng xã kịch bản không cho phép bọn mình đi vào.”

Giang Ninh không nói gì thêm, lại quay đầu chạy tới phòng nghỉ.

Lúc đẩy cửa ra, hắn nhìn thấy Tịch Lục đang đứng ở giữa một đám người, bởi vì hành động của hắn, mọi người nhìn lại phương hướng của hắn, Giang Ninh hít sâu một hơi, nói với Tịch Lục: “Tôi có lời muốn nói với cậu.”

Tịch Lục nhíu mày nhìn Giang Ninh một cái, mở miệng nói: “Có chuyện gì có thể đợi đến sau khi buổi biểu diễn kịch nói kết thúc nói không?”

Giang Ninh cười cười, hắn nói: “Tùy cậu, dù sao tôi muốn nói là chuyện của Ôn Hồng Á, cậu có muốn biết hay không đều là chuyện của cậu.” Hắn nói như vậy, xoay người muốn rời đi.

Tịch Lục sửng sốt, tiến lên kéo tay Giang Ninh lại, nói: “Chuyện gì?”

Giang Ninh cười rộ lên, nói: “Vậy cậu đi theo tôi đi.”

Tịch Lục quay đầu nói với xã trưởng: “Em sẽ mau chóng trở về, ngại quá.”

Xã trưởng gật đầu, nói: “Được, nếu đến lúc đó Trần Giới vẫn chưa về, tôi sẽ tìm những người khác thay thế, cậu cũng không thành vấn đề chứ?”

Tịch Lục gật gật đầu, rồi đi theo Giang Ninh rời khỏi phòng nghỉ.

Giang Ninh không nói gì, hắn đi ở phía trước, không biết muốn dẫn Tịch Lục đi đâu, hai người đều im lặng, Tịch Lục chờ Giang Ninh mở miệng, mà Giang Ninh thì chờ tới nơi nào đó.

Trần Giới cũng không hy vọng Tịch Lục nhớ lại đoạn hồi ức đau khổ kia.

Giang Ninh nghĩ, thế cũng không khỏi quá giảo hoạt đi, tại sao chỉ có hắn và Trần Giới đau khổ? Chỉ có hắn và Trần Giới vẫn luôn bị cơn ác mộng quấn quanh, người này lại hoàn toàn quên mất sự kiện đó.

Dựa vào cái gì?

Chỉ bằng Trần Giới thương Tịch Lục sao?

Giang Ninh cảm thấy có chút buồn cười, hắn đi đến cửa hồ bơi đại học X, đẩy cửa chính bên trong ra, lúc này phần lớn học sinh đều đang ăn cơm trưa, cho nên nơi này sẽ không có những người khác.

Tịch Lục nhìn thấy mặt nước sáng xanh biếc trong hồ bơi, nhíu mày, nhìn Giang Ninh dừng lại bước chân, đứng ở cạnh hồ bơi vẫn không nói gì.

Làm cho cậu có phần thiếu kiên nhẫn.

Cậu nói: “Giang Ninh, chuyện cậu nói vừa rồi, tôi hi vọng cậu có thể nói rõ ràng.”

Giang Ninh gật gật đầu, hắn nhìn nước trước mặt, nhớ lại khi đó, chỗ nước đó không có trong veo giống như nơi này, ngược lại lại rất vẩn đục, lúc bơi lội ở bên trong, thường có thể ngửi thấy trong nước mang theo một chút mùi bùn đất.

Ai cũng biết những hồi ức đó đều là đau khổ? Không ai muốn nhớ lại, nhưng vì sao duy chỉ có Tịch Lục đặt mình ở bên ngoài?

Ánh mắt Giang Ninh tối xuống, hắn xoay người, nhếch miệng cười với Tịch Lục, nói: “Tịch Lục, cậu còn nhớ tôi đã từng nói cậu là người bơi tốt nhất trong chúng ta không?”

Tịch Lục nghiêng mắt qua nhìn về phía mặt nước màu xanh nhạt kia, lại không tự chủ muốn lui về phía sau, cậu nói: “Tôi nhớ, chẳng qua việc này có liên quan gì tới chuyện chúng ta muốn nói.”

Giang Ninh đưa tay về phía Tịch Lục, nói: “Lại đây một chút, chúng ta dễ nói chuyện.”

Tịch Lục ngẩn người, chần chờ vài giây, lòng có khúc mắc nhìn nước trong hồ bơi, cuối cùng vẫn là cất bước chân đi về phía Giang Ninh, cho đến đứng ở bên cạnh Giang Ninh, tầm mắt mất tự nhiên dời khỏi mặt nước, nói: “Cậu cũng biết, đối với những chuyện trước kia có rất nhiều tôi đều không nhớ rõ, cho nên tôi muốn làm hết sức mình biết nhiều về chuyện lúc trước hơn, cậu nói Ôn Hồng Á, cô ấy là ai?”

Giang Ninh không cao bằng Tịch Lục, hắn đứng ở bên cạnh Tịch Lục, Tịch Lục có thể nhìn thấy vẻ mặt của hắn, khi nhắc đến Ôn Hồng Á, ánh mắt Giang Ninh thoạt nhìn càng âm trầm hơn lúc trước.

Giang Ninh chống lại mắt Tịch Lục, nói: “Chẳng hề nhớ tí nào mà, Ôn Hồng Á, rõ ràng lúc trước là bạn chơi tốt nhất với Tịch Lục cậu, cậu đều quên mất toàn bộ, nếu tôi là Hồng Á mà nói chắc sẽ đau lòng lắm…”

Tịch Lục không nói gì, yên lặng nghe Giang Ninh nói chuyện.

“Tôi nghĩ không có một đứa trẻ có thể như Hồng Á, làm người ta thích như vậy, bất kể là người lớn hay trẻ nhỏ nhìn thấy cậu ấy đều thích giống như chuyện đương nhiên, tôi đã từng cho rằng mình là vua trẻ con, mọi người đều nghe tôi, nhưng bây giờ nghĩ lại, trung tâm mọi người cho tới giờ đều là Hồng Á mà thôi.”

Giang Ninh nhìn Tịch Lục một cái, nói: “Cũng bởi vì Hồng Á, kẻ không hòa đồng như cậu mới có thể chơi cùng chúng tôi.”

Tịch Lục có chút hoảng hốt, trong đầu xuất hiện hình ảnh cô bé trong mộng tên là Hồng Á kia từ bên cạnh mình chạy ra làm mồi, sau đó bị Giang Ninh bắt được.

Khuôn mặt tươi tắn của cô bé phảng phất như còn đang ở trước mắt.

Cậu đưa tay che ở trước ngực, phảng phất như vậy có thể giảm bớt đau đớn trong trái tim mình.

“Còn có rất nhiều người, Đại Mao, Triệu Tinh, Trương Hạo Hào…” Giang Ninh nhìn mặt nước, từ trong miệng từng chữ từng chữ bật ra tên của những người đó, có lẽ ngay cả chính hắn cũng không chú ý đến, khi hắn nói ra những cái tên đó, âm thanh cũng đang run rẩy, ngón tay co lại, ép chặt vào đường chỉ quần.

“Những người này, đều là đứa trẻ từng chơi cùng chúng ta.”

Tịch Lục nghe Giang Ninh nói chuyện, lại thấy được cổ họng của mình như là bị người bóp thật chặt, phảng phất như hít thở không thông, một câu cũng không nói không ra được.

“Chúng ta đi đập chứa nước bơi đi, ngày hè nóng quá à, đến lúc nào bơi xong, chúng ta lại về nhà Trần Giới cùng nhau ăn bánh ngọt.” Không biết là ai đề nghị, trừ Trần Giới toàn bộ mọi người đều đồng ý.

Trần Giới nói: “Mẹ tớ nói đập chứa nước không an toàn, không nên đi chỗ đó.”

“Trần Giới, đi đi, đi đi mà, mọi người cùng nhau chơi có cái gì không tốt chứ.”

“Đúng vậy, cùng đi đi.”

Cuối cùng không chống đỡ nổi lời đám trẻ con kia, Trần Giới gật đầu.

Một đám trẻ con ầm ầm ĩ ĩ chạy tới đập chứa nước.



Đầu Tịch Lục bắt đầu đau đớn dữ dội, cậu vươn tay che mắt, hình ảnh như là đấu tranh muốn từ trong đầu mình phá xác mà ra.

Giang Ninh lạnh lùng nhìn Tịch Lục một cái, nói: “Muốn biết bọn họ đều đi đâu không?”

Tịch Lục mở to hai mắt, âm thanh của cậu có chút run rẩy, cậu nói: “Bọn họ đi đâu rồi?”

Giang Ninh đứng ở phía sau Tịch Lục, ánh mắt lạnh lẽo giống như ao tù nước đọng, hắn vươn tay, đẩy lưng Tịch Lục ra ngoài, hắn hét to, âm thanh lớn đến mức phảng phất như toàn bộ bể bơi đều nghe thấy.

“Toàn bộ đều đã chết, đã chết rồi.”