Trùng Sinh Biến Thành Bệnh Xà Tinh

Trùng Sinh Biến Thành Bệnh Xà Tinh - Chương 130




Tịch Lục trả lời: “Không sao, bây giờ đối với tôi mà nói đã rất hạnh phúc rồi.”

Kris cười cười, “Phải không?” Rồi không nói chuyện nữa.

Lúc qua đường, anh Âu nhìn phía trước, cầm tay lái, nói: “Kris, về mặt Cống Hách Lan, đơn giản không nên đắc tội, em cũng biết, hiện tại em vừa mới nổi lên, vẫn là người mới, nếu có tin tức bất lợi gì, đối với sự phát triển sau này của em rất không tốt.”

Kris sửng sốt, nhìn về phía anh Âu, sau khi im lặng mấy giây, gật gật đầu, nói: “Em không sao, anh Âu, anh đừng lo lắng.”

Anh Âu xuyên qua kính chiếu hậu nhìn Kris, anh biết một nữ sinh như Kris một mình phấn đấu ở trong giới không dễ dàng, rõ ràng vẫn chỉ là một đứa nhỏ, lại phải đối mặt với rất nhiều chuyện, anh mặc dù là người đại diện nhưng là ở trên một vài phương diện nào đó lại cũng không có cách nào giúp được nghệ sĩ mình phụ trách.

Anh khẽ giọng thở dài một hơi, tiếng thở dài kia làm cho Tịch Lục quay đầu nhìn về phía Kris.

Kris nghiêng mắt nhìn nhìn cậu, nói: “Nhìn tôi làm gì?”

Tịch Lục lắc lắc đầu, không nói gì.

Đến cổng trường điện ảnh X, cừa xe vừa mở ra Kris đã bước nhanh rời đi, Tịch Lục từ trên xe xuống, lại chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng xa xa của Kris, cậu nhíu nhíu mày, đi theo sau Kris, cho đến sau khi nhìn thấy cô nàng lên tầng ký túc xá, nghĩ tới lời anh Âu nói.

Cậu cúi đầu, rất nhiều chuyện cậu chưa từng trải qua, không có nghĩa người khác không phải chịu đựng.



Kris lấy chìa khóa ra mở cửa túc xá, Hà Trân Lạp ở tại giường số một đang vắt chân lên ghế của cô, ép chân, hai người còn lại đang luyện tập nội dung ngày mai lên lớp biểu diễn.

Sau khi Hà Trân Lạp nhìn thấy Kris tiến vào, vội vàng thu chân của mình lại, cười mỉa với Kris nói: “A, Kris cậu đã về.”

Một nữ sinh khác bu lại, nhìn thấy trên tay Kris không có mang cái gì trở về, bởi vì cho tới nay Kris thường xuyên mang một vài thứ tốt cho họ, thói quen thành tự nhiên, cô ta cho rằng hôm nay Kris sẽ mua đồ về cho họ như cũ, nên không đi ăn tối, cô ta nói: “Kris, sao hôm nay cậu không mua đồ về vậy?”

Trong lòng Kris nứt ra một khe hở, cô nàng nhíu mày, nói: “Tại sao tôi phải mua đồ về?”

Nữ sinh sửng sốt, xua xua tay, nói: “A, không mua thì thôi, tôi không cảm thấy gì…” Cô ta nhìn một cái, nói với nữ sinh vừa dễn tập với mình: “Vậy chúng ta ăn mì tôm đi.”

Kris không nói gì thêm, sau khi tháo trang sức, nằm luôn lên giường mình.

Thấy Kris tựa hồ đã ngủ, một nữ sinh trong đó nhỏ giọng nói với nữ sinh bên cạnh mình, nói: “Cậu nói, Kris sao vậy? Bình thường không phải toàn cười tít mắt sao?”

“Là có chút kỳ quái, chẳng qua tám phần là bị cái gì chọc tức ở trường quay, bây giờ trở về trút giận lên đầu cậu.”

“Dù sao cô ta cũng không giống với chúng ta là được rồi, suy cho cùng hiện tại cũng đã là ngôi sao, chúng ta còn chưa có danh tiếng gì, thầy còn thường xuyên so sánh chúng ta với Kris, áp lực thật lớn.”

Hà Trân Lạp đứng tại chỗ vặn eo, kéo gân, đáp lời nói: “Vậy chúng ta càng phải cố gắng vượt qua Kris, chúng ta kém Kris chẳng qua là cơ hội, có thể thi vào được mọi người đều có năng lực của mình, đúng không?”

“Ừm.”

Âm thanh ba người trò chuyện, có đôi khi sẽ truyền đến một loạt tiếng cười.

Kris mở to mắt, nhìn mặt tường trắng lóa, rõ ràng được người hoan nghênh, rõ ràng lấy lòng người khác, lại vĩnh viễn đều bị gạt bỏ ra bên ngoài, không thể giống như là một người bình thường.

Nổi tiếng xinh đẹp thì thế nào?

Cô nàng vươn tay kéo cái chăn trên người càng chặt hơn, làm cho mình thoạt nhìn không có yếu ớt như vậy, nhưng cơ thể, khuỷu tay lại vẫn đang run rẩy.



Tịch Lục ngóng sao ngóng trăng, rốt cuộc chờ được đến ngày gặp Trần Giới lần nữa, dựa theo thời gian dự định đến sớm hơn một tiếng, kéo xã trưởng còn đang trong giấc mộng dậy.

Xã trưởng dụi dụi con mắt, ngáp một cái, đối với Tịch Lục nhiệt tình như vậy, cũng là có chút không chống đỡ nổi, mang theo cậu đi phòng họp lớn của trường, biểu diễn cũng chính là tổ chức ở chỗ này.

Anh ta đã dặn những người khác trước đó, hôm nay sẽ tập luyện ở chỗ này.

Bởi vì là kịch hiện đại, cho nên về mặt trang phục, xã trưởng chuẩn bị toàn bộ đều là đồng phục học sinh, có điều hoàn hảo không phải đồng phục học sinh tính chất Trung Quốc, thiên hướng về Hàn Xẻng, Nhật Bổn.

Tịch Lục cầm quần áo của mình đến phòng thử đồ mặc vào, đi ra, lúc xã trưởng còn đang mơ mơ màng màng chớp mắt ngáp nhìn thấy, Tịch Lục phảng phất như nhìn thấy đáy mắt anh ta lóe ra ánh sáng chói mắt, dùng tốc độ chạy nước rút trăm mét thoáng cái vọt tới bên cạnh Tịch Lục, sau đó chẳng nói chẳng rằng, đi đi lại lại quanh cậu nhìn vài lần, cuối cùng giơ ngón tay cái lên, nói với mình: “Quá hoàn mỹ rồi, đây chính là nam chính trong suy nghĩ của anh, thanh xuân biết bao có tinh thần phấn chấn biết bao, đứng ở chỗ này quả thực chính là hàng hot nhất.”

Tịch Lục ho khan hai tiếng, nói: “Đủ rồi, đừng khen nữa, em cảm thấy có chút ghê tởm.”

Xã trưởng nháy con mắt ti hí đáng khinh của mình hai cái, trả lời: “Anh đây là có sao nói vậy.” Anh ta cúi đầu nhìn đồng hồ, lẩm bẩm nói: “Thời gian sắp đến rồi, anh thấy Trần Giới và những người khác cũng hẳn là tới rồi.”

Vừa dứt lời, bên ngoài đã truyền đến tiếng bước chân, Tịch Lục quay đầu nhìn sang.

Trần Giới mặc quần áo xã trưởng đã đưa trước cho cô, đi vào, mái tóc dài màu đen xõa ngang lưng, làn da trắng nõn, ở trong phòng họp có chút tối tăm, vẫn làm cho người ta hai mắt tỏa sáng, một đôi con ngươi lạnh thấu xương mang theo cảm giác xa cách nhàn nhạt, đôi môi mỏng màu hồng phấn khẽ mím, cơ thể mảnh khảnh mặc quần áo bó sát, làm cho cô thoạt nhìn phảng phất như là hồi học cấp ba.

Tịch Lục còn nhớ, thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy Trần Giới.

Tóc cô vẫn chỉ là ngang tai mà thôi, mà mình cũng chỉ là cao hơn cô mấy xăng-ti-mét.

Trong nháy mắt, cũng đã trôi qua lâu như vậy rồi.

Cậu nhìn Trần Giới từ đàng xa đi tới, tựa hồ cùng với cô từng trong trí nhớ chồng lại với nhau, cậu vươn tay sờ trái tim, cảm giác được chỗ đó vẫn đập tựa như cất giấu một con thỏ như trước.

Đây là sau khi cậu thổ lộ, lần đầu tiên gặp Trần Giới.

Tịch Lục cảm thấy vừa chờ mong lại có chút khẩn trương, tuy rằng rất muốn gặp mặt, nhưng sai khi gặp mặt, nếu đáp án Trần Giới cho mình là… Cậu phải làm thế nào?

Chính là tâm tình như vậy.

Lúc xã trưởng nhìn thấy Trần Giới, hai mắt lại sáng ngời, vọt tới, giơ ngón tay cái lên với Trần Giới, nói: “Quá tốt rồi, nam nữ chính tốt như vậy, quả thực là phúc tinh của xã kịch nói chúng ta mà.”

Tịch Lục cũng muốn nói chuyện, khổ nỗi quá mức khẩn trương, vậy mà đầu lưỡi lại thắt lại, nói với Trần Giới: “Trần Trần Trần… Trần Giới… Cậu… quá quá quá quá… xinh đẹp…”

Không khí phảng phất như đọng lại.

Mặt Tịch Lục đỏ bừng, quay đầu, vươn tay hung hăng nhéo tay mình, thật muốn vả cho mình một cái, làm sao không nói được như vậy chứ.

Xã trưởng đầu tiên là phì cười một tiếng, mấy xã viên từ ngoài cửa đi vào cũng nghe thấy được lời Tịch Lục, đi tới, cười nói với Tịch Lục: “A, Tịch Lục, sao cậu biến thành lắp bắp thế?”

“Quả nhiên mĩ nữ đều sẽ làm cho anh hùng biến thành cẩu hùng.”

Mặt Tịch Lục càng đỏ hơn, ngước mắt lên, ngượng ngùng muốn nhìn vẻ mặt của Trần Giới một cái, lại lập tức chạm phải tầm mắt cô.

Trần Giới cong khóe mắt lên, nói với Tịch Lục: “Cậu cũng rất đẹp trai.”

Tịch Lục nóng bỏng mang tai, cậu vươn ra tay sờ sờ gáy mình, che dấu sự xấu hổ của mình.

Xã trưởng quay đầu yên lặng cho xã viên bên cạnh một ánh mắt, trong mắt những người khác đều mang ý cười thấu hiểu, nhếch môi cười nhìn đôi này.

Qua vài giây, xã trưởng vỗ vỗ tay, nói: “Mọi người đều đến đông đủ rồi đúng không? Như vậy đến tập luyện đi, lần này mọi người phải diễn tử tế, tôi sẽ ở bên dưới xem thử các bạn có cái gì chưa đạt.”

Tịch Lục gật gật đầu, cùng những người khác đứng lên đài.