Không giống với Hạ Phù Dung, Thu di nương hiện tại đang nghĩ không phải bảo toàn chính mình như thế nào, mà là bảo toàn Hạ Phù Dung nữ nhi này ra sao.
"Ta..."
Chứng kiến dáng vẻ này của Thu di nương, Hạ Phù Dung tựa hồ cảm giác được, chuyện kế tiếp, mũi nhọn có thể sẽ hướng đến chính mình đấy, vì vậy động tác đã làm ra lại lui lại.
"Thu di nương, thứ tỷ dù sao cũng đã đến, sao lại để cho thứ tỷ lại rời đi. Còn nữa, thứ tỷ cũng là một phần tử của tướng phủ , tướng phủ có chuyện gì, thứ tỷ cũng có quyền được biết rõ."
Đối mặt Thu di nương cùng Hạ Phù Dung hò hét bức bách, Hạ Trì Uyển lại có vẻ đặc biệt khoan dung.
Ngươi muốn đi, ta càng muốn cho ngươi lưu lại.
Hạ Bá Nhiên nhắm lại hai mắt, hiển nhiên là đồng ý với Hạ Trì Uyển.
Dù sao phương hướng vừa nãy đạo sĩ kia chỉ ra, Hạ Bá Nhiên hiện tại nhớ tới, không chỉ sân viện của Hạ Trì Uyển ở hướng đó, mà sân viện của Hạ Phù Dung cũng như vậy.
Hạ Bá Nhiên đơn giản đem sự tình nói qua một lần, sau khi nghe xong, Hạ Lê Hi sắc mặt đều thay đổi.
Vốn Hạ Lê Hi nghĩ là đệ đệ của mình mắc bệnh đậu mùa chỉ là ngoài ý muốn mà thôi, nhưng xem sự tình hôm nay, thế nào cũng đều cảm thấy Thu di nương dường như đã đoán trước đệ đệ của nàng sẽ lâm trọng bệnh vậy? !
"Lão gia, tiểu thư." Thạch Tâm từ bên ngoài mang theo một đống đồ vật tiến đến, đặt ở trước mặt Hạ Bá Nhiên cùng Hạ Trì Uyển.
"Cái này là vật gì?" Hạ Bá Nhiên hé mắt, đã biết rõ những thứ quần áo ướt này, chính là đồ của nữ tử.
"Cái này, đây là của nô tài đấy..." Hiện tại Thanh Hà tỉnh tỉnh mê mê, đã có chút kịp phản ứng.
"Hồi lão gia..., những vật này đều là Nhị tiểu thư phân phó nô tài đi vớt lên từ trong giếng đấy. Nhị tiểu thư nói, đã có hiểu lầm, liền muốn biết rõ ràng, cũng không thể oan uổng Thạch Lưu tỷ tỷ. Trong giếng kia thật sự là có đồ vật, xem ra, chính là quần áo của Thanh Hà, cho nên Thạch Lưu tỷ tỷ mới có thể nhìn lầm."
Thanh Hà nghe được quần áo chính mình là từ trong giếng vớt đi lên, hơn nữa chính mình suýt nữa trở thành "người chết" .
Trong thân thể từng cổ hàn khí ngăn không được bốc lên.
Hạ Bá Nhiên thoải mái ngồi xuống, làm việc phải như vậy, rõ ràng xác thực, rành mạch !
"Ra là như thế." Hạ Trì Uyển gật gật đầu.
"Nghe phụ thân vừa rồi nói như vậy, Uyển nhi cũng cho rằng sự tình có điểm kỳ quặc. Từ sau khi ta cùng với thứ tỷ bị sơn tặc bắt rồi trở về, tất cả sự tình trong tướng phủ, quả thực là phát sinh không ít. Nhất là lúc này đây, mặc dù sự tình Thanh Hà chỉ là một cái hiểu lầm, nhưng Nhị đệ đệ vậy mà mắc phải bệnh đậu mùa, không lẽ đúng là như Thu di nương nói, bị người ta khắc ra hay sao?"
Thu di nương một mình chán nản, hô hấp không thuận, vội vàng giải thích, "Thiếp thân cho tới bây giờ chưa từng nói, bệnh đậu mùa của Nhị thiếu gia là bị người ta khắc ra đâu!"
"Chẳng lẽ là không phải?"
Hạ Trì Uyển kỳ quái mà nhìn Thu di nương, "Vừa nãy Thu di nương rõ ràng nói cho Uyển nhi, cái đại sư kia đã phê mệnh, bệnh của Nhị đệ chính là bị bát tự của ta khắc ra. Nhờ có biện pháp của ta, bệnh tình của Nhị đệ hiện tại đã được khống chế, như vậy liền cho thấy, Nhị đệ tất nhiên là không phải ta khắc, đã không phải ta khắc, đó chính là người khác khắc đấy."
Hạ Trì Uyển đáp xong, mặt Thu di nương đỏ lên, trong lòng nói, chuyện không hay rồi.
Vừa nãy nàng chỉ là nghĩ nhanh chóng đem Hạ Trì Uyển đưa đi, không thể để cho Hạ Trì Uyển ở trước mặt tướng gia có cơ hội xoay người.
Cho nên lại để cho bà tử kia nói Hạ Tử Kỳ khó giữ được mạng, sau đó liền bị nhận ra là nói dối.
Tướng gia thế nhưng một mực đều ở một bên chứng kiến đấy, từ đầu tới đuôi, đạo sĩ kia cũng không có phê mệnh cho Hạ Trì Uyển, càng không có chỉ ra, bệnh của Hạ Tử Kỳ là do Hạ Trì Uyển khắc ra đâu.
Nếu như hiện tại đổi giọng, nàng chẳng phải là tự tát mặt mình sao?