Trứng Rán Hôm Nay Có Vị Ngọt

Chương 30




Tớ không để ý thứ tự đến trước hay đến sau.

Tớ để ý.

Thẩm Trạch Nhiên vốn luôn hững hờ với mọi người, chỉ tiếp xúc một lần mà nhận ra tớ.

Thẩm Trạch Nhiên trước giờ quen với cô độc, lại cho phép tớ bước vào cuộc sống của cậu ấy.

Có lẽ tớ không hoàn hảo, nhưng tớ biết mình đặc biệt trong lòng ai.

Cả lớp đều rất phấn khích với bạn mới, không khí vô cùng nhộp nhịp.

Còn Ninh Khả Ngọc.

Nghe Trình Thừa tóm tắt sơ lược về nữ sinh kia, trong lòng đã giảm đi mấy phần hào hứng.

Cô hơi mơ màng.

Cho đến khi chủ nhiệm gõ thước xuống bàn, hô:

“Trật tự!”

Tất cả đều im lặng.

Ninh Khả Ngọc cũng bừng tỉnh.

Giáo viên nói tiếp: “Đây là học sinh mới chuyển đến lớp chúng ta.”

Dứt lời, chủ nhiệm quay sang bạn nữ đó: “Em giới thiệu bản thân đi.”

Bạn nữ mở miệng, giọng thanh thoát: “Xin chào mọi người, tôi tên Diệp Tinh Anh, Tinh Anh trong tài năng xuất chúng. Tôi đại diện trường nghệ thuật Z đến lớp chúng ta học dự thính hai tháng, rất mong được các bạn giúp đỡ.”

Diệp Tinh Anh nói xong, cúi đầu.

Bên dưới vỗ tay nhiệt liệt.

Chủ nhiệm nhìn một vòng quanh lớp.

Phát hiện bàn cuối cùng của tổ hai vẫn còn trống, cô ấy giơ tay chỉ: “Diệp Tinh Anh, chỗ đó không có ai, em ngồi tạm đi.”

“Vâng, cảm ơn cô.”

Diệp Tinh Anh bước xuống, có đi ngang Trình Thừa và Mao Hiểu Bội, dừng lại nói vài câu:

“Lâu rồi không gặp.”

Sau đó về chỗ.

Trình Thừa nhếch môi khinh bỉ, Mao Hiểu Bội không thèm liếc lấy một cái.

Hai người họ không còn lạ gì Diệp Tinh Anh.

Nếu để miêu tả về cô ta, nhất định phải hình dung bằng ba từ:

Bạch liên hoa.

Bình thường đối với mấy đứa con trai, cô ta chính là kiểu băng thanh ngọc khiết.

Nhưng thực chất tính nết rất tệ, mắc bệnh tiểu thư, chảnh chọe tuyệt đối không ai bằng.

Bị đồn đại hẹn hò với cô ta, thật tội nghiệp Thẩm Trạch Nhiên xấu số.

Diệp Tinh Anh ổn định chỗ ngồi, cô chủ nhiệm ở bên trên thông báo tin tức thứ hai trong ngày.

"Trong kì nghỉ hè, bạn Ninh Khả Ngọc lớp ta và bạn Thẩm Trạch Nhiên lớp một vừa tham gia cuộc thi hùng biện. Hai bạn đã mang về giải nhất cho trường. Chúc mừng em, Ninh Khả Ngọc."

Ninh Khả Ngọc mỉm cười, đứng lên cúi đầu: "Em cảm ơn cô."

Mọi người trong lớp vỗ tay chúc mừng, tiếng la hét thể hiện thái độ rất hãnh diện.

Đâu đó còn nghe vài câu: "Nữ thần lớp ta và nam thần lớp dưới, như vậy quá xịn rồi còn gì!"

Ninh Khả Ngọc nghe được, đôi má đỏ hồng.

Còn Diệp Tinh Anh ở phía sau, nhìn chằm chằm cô không chớp mắt.

***

Giờ ra chơi.

Ninh Khả Ngọc leo xuống tầng một tìm Thẩm Trạch Nhiên.

Chuyện này không còn gì lạ, đã lặp đi lặp lại suốt một năm học qua.

Các bạn lớp một thấy cô, vui vẻ chào hỏi.

Bạn nữ đeo kính, vừa bước tới cửa, tình cờ lên tiếng: "Cậu đến tìm Thẩm Trạch Nhiên à?"

Ninh Khả Ngọc gật gật.

Cô ấy cười: "Chờ một chút nhé, cậu ta đang giải bài trong lớp."

"Cảm ơn cậu."

Ninh Khả Ngọc ngó vào trong xem thử.

Thẩm Trạch Nhiên đứng trên bục giảng cầm phấn, chăm chú với mấy phương trình lượng giác nâng cao.

Toàn số là số.

Ninh Khả Ngọc hơi choáng váng.

Cô không muốn quấy nhiễu anh làm bài, nhưng anh đã kịp nhìn thấy cô.

Thẩm Trạch Nhiên nhanh chóng viết đáp án lên bảng, quăng viên phấn lại vào hộp.

Anh bước đến trước mặt cô: "Đến rồi?"

Ninh Khả Ngọc cười tươi: "A Nhiên, đi ăn cơm thôi."

Ở nhà ăn.

Ninh Khả Ngọc và Thẩm Trạch Nhiên đến muộn, đám đông đã vơi bớt.

Cô và anh nhận cơm rồi tìm bàn để ngồi.

Vừa ăn được hai muỗng cơm, Diệp Tinh Anh từ đâu xuất hiện.

"Trạch Nhiên.", cô ta đứng đó gọi anh.

Thẩm Trạch Nhiên ngước mặt lên nhìn.

Không quen.

Mà một khi không quen, thì sẽ mặc kệ.

Anh tiếp tục ăn phần cơm của mình.

Ninh Khả Ngọc cảm thấy khá bất ngờ, nhưng cô rất thích.

Diệp Tinh Anh hơi hụt hẫng.

Cô ta vẫn không bỏ cuộc, kiên nhẫn gọi thêm lần nữa: "Trạch Nhiên. Cậu không nhận ra tớ sao?"

Thẩm Trạch Nhiên dừng đũa: "Tôi không biết cậu là ai."

Câu nói của anh làm Ninh Khả Ngọc ngồi đối diện mừng rỡ muốn phun cơm ra ngoài.

Theo lời Trình Thừa, hai người bọn họ đã từng học chung cấp hai, lại còn nổi tiếng ngang nhau.

Nhưng Thẩm Trạch Nhiên lại không quen biết Diệp Tinh Anh.

Vấn đề là, cô với anh chỉ gặp một lần, vậy mà anh nhớ rất rõ.

Ninh Khả Ngọc nghĩ thầm.

Đúng là A Nhiên nhà tớ!