Trứng Rán Hôm Nay Có Vị Ngọt

Chương 23




#1/1//2013, chúc mừng năm mới, Thẩm Trạch Nhiên.

Lần đầu tiên đón Tết cùng cậu ấy, tớ rất hạnh phúc.

Hi vọng sau này, người tớ nhìn thấy đầu tiên mỗi khi bước sang năm mới, đều là cậu ấy.

Cả nhà bốn người quây quần bên nhau rất vui vẻ.

Vừa ăn, họ vừa trò chuyện, vô cùng ấm áp.

Ninh Hoài gắp thức ăn cho hai mẹ con Thư Nhan.

Lắm lúc Ninh Khả Ngọc nói đùa vài câu.

Thỉnh thoảng, họ nhìn nhau cười hạnh phúc.

Thẩm Trạch Nhiên cảm thấy Ninh Khả Ngọc nói rất đúng. Chỉ cần cho vào món ăn tất cả tình thương, mọi thứ đều trở nên ngọt ngào.

Anh thoáng thẩn thờ.

Cơ hồ tách biệt với không gian náo nhiệt.

Cho đến khi bị Ninh Khả Ngọc kéo trở về thực tại.

Cô gắp vào bát của anh một miếng sủi cảo nóng hổi, nói với dáng vẻ đầy mong chờ: “Cậu ăn thử xem có ngon không?”

Ninh Hoài ngồi đối diện, trêu ghẹo con gái: “Còn dám cho bạn ăn miếng sủi cảo xấu xí đó của con sao?”

Ninh Khả Ngọc gằng giọng: “Bố!”

Cả nhà đều cười rộ lên.

Như vậy thật tốt!

Thư Nhan cũng gắp thức ăn cho anh, tiện thể hỏi han vài câu: “Bố mẹ của cháu có vẻ rất bận nhỉ?”

Nhắc đến đây, tâm trạng của anh cũng không mấy nặng nề, thoải mái đáp lại: “Vâng.”

Tự nhận mình nói quá ít, anh bổ sung: “Đôi khi đi công tác, vài năm mới về một lần ạ.”

Thư Nhan hơi ngạc nhiên, lúc sau “À” lên một tiếng.

Trong quá trình trưởng thành, bất cứ ai cũng rất cần cha mẹ ở bên.

Còn Thẩm Trạch Nhiên tự lập từ nhỏ.

Nhưng không vì thế mà anh bỏ bê chính mình, lớn lên rất tốt, lại cực kỳ ưu tú.

Thư Nhan thầm khen ngợi đứa trẻ này.

Tuy nhiên, bản thân là một bậc phụ huynh, bà cũng thông cảm cho bố mẹ Thẩm.

Họ chắc chắn không muốn để con một mình.

Vì tương lai của con, họ vẫn đang nổ lực hết sức khi còn có thể.

Thư Nhan không muốn Thẩm Trạch Nhiên suy nghĩ lệch lạc.

Bà ân cần khuyên bảo: “Tiểu Thẩm, bố mẹ cháu rất thương cháu."

Chỉ một câu ngắn gọn nhưng hàm súc.

Anh hiểu:

“Cháu biết ạ.”

Ninh Hoài mỉm cười nhìn anh, rồi thở dài với đứa con gái đang mải mê ngồi ăn: “Con xem, tiểu Thẩm hiểu chuyện bao nhiêu.”

Ninh Khả Ngọc gắp đồ ăn cho bố, bình tĩnh đáp:

"Con cũng rất hiểu chuyện.”

Vấn đề này nên dừng tại đây.

Đột nhiên nhớ ra một chuyện, Thư Nhan lại hỏi anh:

“Tiểu Thẩm, cô nghe tiểu Ngọc nói cháu rất giỏi toán, có đúng không?”

Anh quay sang nhìn Ninh Khả Ngọc một lúc rồi dời mắt, đáp: “Vâng.”

Còn cô không biết mẹ mình định giở trò gì.

Đang thắc mắc, thì bà cười nói: “Khi nào có thời gian, cháu kèm toán cho nó giúp cô nhé? Nó yếu nhất là môn toán đấy!”

Bị vạch áo cho người xem lưng.

Ninh Khả Ngọc cảm thấy mất mặt.

Cho dù đó là sự thật...

Cô phùng má với Thư Nhan: “Mẹ…”

Chưa kịp nói câu tiếp theo, đại soái ca ngồi bên cạnh đã mở miệng trước: “Được ạ.”

Cô không nghe lầm đó chứ?

Ninh Khả Ngọc cô có thể sống tới cái ngày được đại soái ca như Thẩm Trạch Nhiên kèm toán sao?

Thật ra, ngốc cũng không phải chuyện xấu.

Trong đầu lại nảy ra một suy nghĩ điên rồ.

Tại sao lý, hóa, sinh, thành tích của cô lại không kém như toán?

Tại sao??

Vậy thì số lần cô được gặp đại soái ca sẽ tăng lên rồi.

...

Mà thôi, quên đi.

Cả bàn ăn rộn ràng, mỗi người nói một câu, nhìn lại đồng hồ đã gần đến giao thừa.

Tất cả bắt đầu đếm ngược.

Vào thời khắc kim giờ và kim phút chập lại làm một, bốn người cụng ly vào nhau, cùng hô lên:

“Chúc mừng năm mới.”

***

Sau khi bữa ăn kết thúc, Thẩm Trạch Nhiên ở lại trò chuyện một lúc rồi ra về.

Ninh Khả Ngọc tiễn anh một đoạn.

Ngoài trời tuy lạnh, nhưng kỳ thực trong lòng rất ấm áp.

Đèn đường dịu dàng rọi xuống, in lên mặt đất hai bóng người, một cao một thấp.

Thẩm Trạch Nhiên và Ninh Khả Ngọc rảo bước thật chậm. Cô nhảy nhót phía trước, vài giây lại ngoái đầu nhìn anh một lần, đôi mắt lúc nào cũng ánh lên ý cười.

Hồn nhiên, trong trẻo.

Bỗng, điện thoại anh xuất hiện một thông báo.

Là bố mẹ!

Nội dung ngắn gọn: "A Nhiên, năm mới vui vẻ."

Thẩm Trạch Nhiên vui vẻ trả lời tin nhắn rồi cất điện thoại vào túi.

Đến khúc cua, còn một đoạn mới tới nhà anh.

Anh từ từ tiến lại gần, gọi tên cô: "Ninh Khả Ngọc."

Cô gái bé nhỏ dừng lại, nghiêng đầu nhìn anh: "Tớ đây!"

Đáng yêu.

Thẩm Trạch Nhiên lại đỏ mặt, cuộn tay đưa lên che miệng: "Tiễn đến đây được rồi."

Ninh Khả Ngọc chạy đến chỗ anh, có ý chọc ghẹo:

"A Nhiên, cậu sợ tớ về nhà một mình sẽ gặp nguy hiểm?"

"..."

"Cậu đang lo lắng cho tớ ư?"

"Ừ.", Thẩm Trạch Nhiên thừa nhận.

Lần này, Ninh Khả Ngọc là người đỏ mặt.

Đầu óc cô như tê cứng, dòng máu nóng, sùng sục chảy khắp các cơ quan.

Mãi một lúc sau, cô gật đầu, rồi cúi gầm mặt chạy đi.

Được một đoạn, cô hét lên: "A Nhiên, chúc mừng năm mới!"

Sau đó chạy mất hút.

Thẩm Trạch Nhiên cũng mỉm cười, lẩm bẩm một câu:

"Ninh Khả Ngọc, chúc mừng năm mới."