Nhìn cậu ấy, mình chợt cảm thấy bình yên đến lạ.
Cậu ấy cứ như một cơn gió mùa thu thổi nhẹ qua, mang theo hơi lạnh tê tê cùng chút dịu dàng...
Ninh Khả Ngọc chạy lên tầng, cô thi ở phòng đầu tiên thuộc dãy hành lang thứ hai. Đứng đợi một lúc, giám thị điểm danh gọi tên vào lớp.
Không khí xung quanh yên ắng, thầy gọi đến tên ai, người đấy lần lượt lên tiếng. Đến cái tên này, tất cả mới bắt đầu nhốn nháo.
“Thẩm Trạch Nhiên!”
“Có!”
Đằng sau nghe tiếng mọi người “òa” lên vang dội.
Ninh Khả Ngọc không hiểu chuyện gì, cô cũng như họ, liếc mắt về phía giọng nói trầm thấp vừa phát ra.
Trước mắt là thiếu niên quen mặt với ánh nhìn có chút xa cách.
Thần sắc ấy so với khi cô gặp trên xe buýt và so với khi đưa giấy dự thi cho cô ở cổng trường…cũng không khác gì mấy.
Thân hình cao gầy len lách trong đám đông, lại lướt qua cô, mang chút thanh mát của ngày mưa, khiến cô không tự chủ nhìn theo chẳng rời mắt.
Thì ra…cậu ấy họ Thẩm, tên Nhiên!
“Ninh Khả Ngọc.”
Thầy giám thị gọi tên cô lần thứ nhất.
Do mãi nghĩ ngợi nên cô không nghe!
Lần thứ hai.
Vẫn không nghe!
Lần này, thầy chủ động tiến lại chỗ cô: “Em Ninh Khả Ngọc, em có định vào thi không?”
Ninh Khả Ngọc giật mình, cười hì hì nói: “Có ạ! Em vào ngay thưa thầy.”
Bước trong lớp, Ninh Khả Ngọc đảo mắt một lượt thì thấy Thẩm Trạch Nhiên ngồi cạnh cửa sổ.
Cô cong khóe môi, nhanh chân đi đến ngồi xuống vị trí của mình, trong đầu thầm nghĩ:
"Bàn của cậu ấy và mình ngang nhau, có phải rất giống ngồi cạnh không? Á áaaa"
Trong lòng thét lên vui sướng!
Ninh Khả Ngọc ngó sang phía anh, khuôn mặt sáng rực, giọng nói rất nhiệt tình:
"Chúng ta lại gặp nhau rồi. Cậu có nhớ ra tớ không?"
Nghe vậy, Thẩm Trạch Nhiên cũng quét mắt qua cô, sau đó chỉ gật đầu.
Trí nhớ của anh không kém như thế!
Có lẽ biết anh khá trầm tính, cô cũng không ngần ngại nói thêm: "Tớ tên là Ninh Khả Ngọc. "Khả" trong khả ái đáng yêu, "Ngọc" trong ngọc châu quý giá. Tớ biết cậu tên Thẩm Trạch Nhiên, nhưng có ý nghĩa gì thế?"
Thẩm Trạch Nhiên không trả lời.
Tình cờ giám thị bắt đầu phát giấy nháp và giấy làm bài, Ninh Khả Ngọc cũng im lặng. Cô không cảm thấy bị coi thường, ngược lại càng tò mò.
Ninh Khả Ngọc điền tên họ của mình vào tờ giấy thi, sau đó không kiềm được lòng, liếc mắt đến bàn bên cạnh.
Chữ của Thẩm Trạch Nhiên không được đẹp, hơi nguệch ngoạc khó nhìn nhưng từng nét đều rất mạnh và dứt khoát.
Ninh Khả Ngọc thấy ba chữ "Thẩm Trạch Nhiên" hiện lên càng ngày càng rõ.
Thì ra tên cậu ấy được viết thế này!
"Trạch" có nghĩa tính tình hiền lành, "Nhiên" trong mặc nhiên, yên phận với đời.
Bảo sao trông cậu ấy lại bình yên đến lạ!
Ánh sáng bên ngoài cửa sổ hắt vào làm khuôn mặt trở nên sáng sủa, gió thổi từng cơn khiến cho mái tóc lòa xòa bay bổng nhẹ nhàng.
Thẩm Trạch Nhiên trước mắt Ninh Khả Ngọc mang dáng vẻ thanh xuân ấm áp, lại điềm đạm, kín đáo đến lạ thường.
Tiếng nói của giám thị vang lên, kéo Ninh Khả Ngọc ra khỏi vùng suy nghĩ: "Phần thi đầu tiên là môn ngữ văn, đến chiều sẽ thi toán và tiếng Anh. Các em điền đầy đủ họ tên, số báo danh. Nếu có bạn nào cần xin thêm giấy làm bài thì báo với thầy. Thời gian là một trăm hai mươi phút, sau khi phát đề sẽ bắt đầu tính giờ."
Năm phút sau, tiếng chuông trường reo lên, tất cả lại trở về với sự im lặng, ai nấy đều tập trung vào bài thi của mình.
Đề văn năm nay khá hay ho.
Phần nghị luận văn học vào bài thơ mà Ninh Khả Ngọc rất tâm đắc, vì thế cô chọn làm trước, ý tưởng dạt dào, ngòi bút lướt đi mượt mà trên trang giấy.
Đến phần nghị luận xã hội, đề bàn luận về:"Tình cảm chân thành tồn tại hay biến mất đều do cách sống của mỗi người."
Ninh Khả Ngọc không biết phải mở bài như thế nào mới ấn tượng, bút để hửng hờ trên mặt giấy, do dự không đặt xuống.
Cô lén nhìn qua phía Thẩm Trạch Nhiên.
Chàng thiếu niên ấy vẫn rất thu hút, an tĩnh làm bài lại càng thu hút.
Nhớ lại lúc sáng Thẩm Trạch Nhiên giúp mình tận hai lần, Ninh Khả Ngọc vô thức mỉm cười ngu ngốc, trong đầu đột nhiên chạy một dòng chữ, nhanh chóng viết ra nháp.
"Tôi vốn không hiểu thế nào là tình cảm chân thành. Nếu lúc tôi ngã, bạn sẵn sàng đến kéo tôi dậy, tôi sẽ đáp lại bằng nụ cười. Nếu khi trời nắng nóng, bạn đưa cho tôi một chai nước, vậy thì khi trời mưa, tôi sẽ trả cho bạn một cái ô. Tình cảm chân thành nên bắt đầu từ những hành động xuất phát nơi trái tim..."
Cứ thế, bài văn được Ninh Khả Ngọc viết ra suông sẻ, lại đậm đà ý tứ...