Tớ biết trà sữa ở quán này rất ngon.
Nhưng hôm nay, lại đặc biệt ngon hơn mọi ngày.
Vì người trả tiền là cậu ấy, không phải tớ!
Haha.
Ninh Khả Ngọc dừng bước.
Cô cố gắng moi móc tất cả kí ức còn sót lại về quyển văn ghi chép đó của mình.
Trong đầu hiện lên một dòng: "Thẩm Trạch Nhiên, cậu ấy hoàn hảo như một số tám nằm ngang! Toán học trong văn học, thật là lãng mạn!"
Nếu ở gần đây có một cái cầu, Ninh Khả Ngọc chắc chắn sẽ nhảy xuống từ đó.
Bẻ mặt!
Đúng thật là bẻ mặt!
Ninh Khả Ngọc vẫn có cách lật ngược tình thế: "A Nhiên, tớ có thể nói cậu xâm hại quyền riêng tư của tớ không?"
Vậy lúc cô đọc vở văn của anh thì sao?
Cô gái này thật ngang ngược!
Anh cũng không thèm so đo, chỉ nói sự thật: "Là cậu tự mang đến..."
"...cho tôi đọc."
Ninh Khả Ngọc hoàn toàn đuối lý.
Vài giây sau cũng chẳng chịu thua, hùng hồn đáp lại:
"Cậu chỉ nên đọc những gì cậu nên đọc thôi. Vậy mà cái gì không nên đọc, cậu cũng đều đọc hết."
"Có phải cậu được tớ nuông chiều đến hư hỏng rồi không?"
Anh vừa định xin lỗi, nghe đến câu này, liền không muốn xin lỗi nữa.
Ninh Khả Ngọc ấm ức: "Chỉ mới mấy ngày, cậu đã làm tớ giận hai lần. Số hai chính là số nhiều!"
Thẩm Trạch Nhiên không thích giằng co, quyết định thỏa hiệp: "Vậy phải làm sao, thì cậu nguôi giận?"
Lần đầu tiên được anh hạ giọng dỗ dành, tâm tình của Ninh Khả Ngọc có thể tốt đến cả tháng.
Vốn dĩ cô không giận thật, chỉ muốn hù dọa anh một chút.
Không ngờ lại hiệu quả đến vậy.
Ít khi có cơ hội được làm mình làm mẩy với anh.
Cô dặn lòng.
Phải nhịn.
Ninh Khả Ngọc hắng giọng: "Mua cho tớ hai cốc trà sữa. Biết đâu tớ vui vẻ, tiếp tục sủng hạnh cậu thì sao?"
Anh trả giá: "Một cốc."
Ninh Khả Ngọc đứng trước mặt chặn đường anh: "A Nhiên, cậu thật keo."
Thẩm Trạch Nhiên thở dài.
"Uống nhiều trà sữa không tốt."
Nghe nói, trái tim Ninh Khả Ngọc tê rần, vẻ mặt không giấu nổi vui mừng.
Chàng trai này quả thật tinh tế, vô cùng tinh tế.
Cô nhón chân lên, đưa sát mặt mình vào mặt anh. Không nhịn được trêu đùa anh vài câu:
"A Nhiên, cậu đang quan tâm tớ à?"
Thẩm Trạch Nhiên hơi ngơ ra. Chính bản thân cũng không hiểu tại sao lại nhắc nhở cô như vậy.
Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là không nên trả lời.
Ninh Khả Ngọc được nước lấn tới: "Cậu muốn quản tớ sao?"
"..."
"A Nhiên, cậu thật sự rất giống bố tớ."
"..."
"Nhưng tớ lại không muốn làm con gái của cậu."
"Ninh Khả Ngọc.", anh nén giận, gằng từng chữ.
Người kia vẫn không quan tâm, mặt dày mày dạng chốt lại một câu:
"Làm bạn gái thì được."
Thẩm Trạch Nhiên: "..."
Gò má anh hơi ửng đỏ.
Ninh Khả Ngọc quá nghị lực, tấn công rất nhanh nhẹn, làm anh không thể chống đỡ kịp.
Cũng tò mò lời nói vừa nãy của cô có hàm ý sâu xa gì không.
Hay chỉ đơn giản muốn chọc ghẹo anh?
Khi anh cứ quẩn quanh trong mớ suy nghĩ hỗn độn của mình, Ninh Khả Ngọc đã chạy được một đoạn khá xa.
Thân hình nhỏ nhắn, đứng cách xa anh lại càng nhỏ nhắn.
Ninh Khả Ngọc thấy anh còn lề mề phía sau, cô liền quay đầu gọi lớn.
"A Nhiên, cậu nhanh lên, trà sữa ở đây ngon lắm."
Anh vừa bước lại, vừa đáp: "Ninh Khả Ngọc, một cốc."
Cô chấp nhận: "Được, một cốc thì một cốc."
***
Cả buổi chiều, Ninh Khả Ngọc cứ cười ngốc nghếch.
Tối đến vẫn tiếp tục cười.
Hôm nay thật vui!
Cô phải mau chóng chia sẻ cho bạn bè, để nhân đôi niềm vui.
Ninh Khả Ngọc mở cửa sổ chat của Sa Kỳ, gửi một nhãn dán cún con đang ca hát.
Ninh Khả Ngọc: Sa Sa, tớ kể cậu nghe.
Ninh Khả Ngọc: Chiều nay, A Nhiên vừa đầu độc tớ.
Ninh Khả Ngọc: Tớ cảm thấy tớ trúng độc rất nặng, càng ngày càng thích cậu ấy nhiều hơn.
Lập tức, bên kia phải hồi: Làm ơn nói tiếng người.
Ninh Khả Ngọc vừa cười vừa nhập chữ: Cậu ấy dỗ tớ, cậu ấy mua trà sữa cho tớ.
Gửi tin nhắn đi, liền nhập thêm một cái nữa: Thẩm Trạch Nhiên không hề lạnh lùng. Cậu ấy là kiểu hành động thay cho lời nói.
Sa Kỳ: ...
Cô gái nhỏ tiếp tục chìm trong mộng tưởng: Sa Sa, cậu nói xem, có khi nào Thẩm Trạch Nhiên cũng bắt đầu thích tớ rồi không?
Sa Kỳ: Nằm mơ!
Dòng tin nhắn của Sa Kỳ cũng không hề đả kích trạng thái phơi phới hiện tại của Ninh Khả Ngọc.
Nằm mơ cũng được.
Miễn là cậu ấy thích cô.