'Oanh' một tiếng, dường như có cái gì trong đầu nổ tung, đủ các loại màu sắc đỏ vàng trắng xanh sắc thái lộng lẫy, nhưng cuối cùng đều hội tụ thành ánh sáng màu trắng chói mắt, khiến đầu của Diệp An Nhiên choáng váng.
Trong giây phút hốt hoảng nàng nghe thấy giọng của giám đốc Triệu đầy nghi hoặc: "Tần tổng, ngài quen biết đồng nghiệp Diệp sao?"
Cả người Diệp An Nhiên cứng đờ, chỉ cảm thấy tầm mắt của mọi người xung quanh đều đang tập trung trên người mình và Tần Mặc. Tần Mặc liếc giám đốc Triệu một cái, cô đáp bằng giọng nói lạnh lẽo giống như khối kim loại: "Ừm."
Trên mặt giám đốc Triệu càng thêm vui vẻ, cười ha hả nói: "Không ngờ tới Tần tổng vậy mà quen biết với đồng nghiệp Diệp, thực sự là..."
"Tôi nhớ rằng yêu cầu thấp nhất khi tuyển nhân viên của công ty chúng ta là phải tốt nghiệp chính quy!" Không đợi giám đốc Triệu nói xong, Tần Mặc đã lạnh giọng cắt ngang, hơi nâng cằm chất vấn.
Trên trán giám đốc Triệu phủ kín một tầng mồ hôi rịn, kinh sợ gật đầu: "Vâng... Đúng...."
Tần Mặc từ trên cao nhìn chăm chú Diệp An Nhiên, giọng nói không có chút phập phồng: "Nếu như tôi nhớ không lầm, Diệp An Nhiên không chỉ mới tốt nghiệp trung học hơn nữa còn đã từng ngồi tù, từ khi nào mà công ty của chúng ta cho phép tuyển dạng người như thế này."
Chung quanh truyền đến tiếng nói chuyện xì xào bàn tán, Diệp An Nhiên nghe thấy sự kinh ngạc, xem thường và cười nhạo từ những tiếng nói này, nàng không có dũng khí ngẩng đầu nhìn một cái. Nàng đã từng hơn một lần cho là mình sớm dưỡng thành thói quen chịu đựng ánh mắt và đàm luận như thế này. Trên người nàng đã sớm dựng nên một lớp áo giáp kiên cố nhất, nhưng lúc đụng tới Tần Mặc, mới phát hiện nàng không chịu nổi một kích. Tựa như một con chuột dưới cống ngầm đầy bụi bị người ta tóm lấy tắm rửa sạch sẽ, sau đó xem như thú cưng, nhưng mà thực tế vẫn là một con chuột vừa dơ bẩn vừa hôi thối.
Mồ hôi trên trán giám đốc Triệu càng ngày càng nhiều, anh ta hốt hoảng lấy từ trong túi áo ra một cái khăn tay không ngừng lau mồ hôi, vội vàng cúi đầu cong người xin lỗi: "Thật xin lỗi, Tần tổng, là tôi sơ sót, là tôi sơ sót."
Diệp An Nhiên không thể không lên tiếng, lúc trước nàng vào được công ty toàn bộ là nhờ giám đốc Triệu. Bây giờ Tần Mặc truy cứu như thế, chỉ sợ là sẽ không dễ dàng bỏ qua cho anh ta, đồng thời cuối cùng khẳng định sẽ dính líu đến Vưu Tiếu, dù sao thì cô ta hận nàng như vậy cơ mà. Mà tập đoàn Hoa Thịnh ở trong nước rất có tiếng, giám đốc Triệu có thể bởi vì chuyện này mà sẽ bị Hoa Thịnh sa thải, chỉ sợ trong thời gian ngắn rất khó tìm được một công việc tốt.
"Tần tổng, chuyện này không liên quan đến giám đốc Triệu." Nàng ngập ngừng nói: "Là tôi tự mua bằng giả, qua mặt giám đốc Triệu."
Nói xong lời này, Diệp An Nhiên lấy hết dũng khí ngẩng đầu nhìn Tần Mặc, vừa lúc đối diện với ánh mắt Tần Mặc nàng lại hoảng hốt dời ánh mắt, chỉ thấy giám đốc Triệu kinh ngạc nhìn nàng, đoán chừng là không ngờ nàng lại đứng ra thay anh ta nhận lỗi.
Tần Mặc nhìn nàng thật kỹ, ánh mắt kia khiến cả người nàng đều trở nên cứng ngắc. Nàng rũ mắt xuống, ánh mắt rơi vào trên chiếc quần tây của cô, đường nét trên quần tây được ủi thẳng tắp, tựa như lấy cây thước vẽ ra một đường thẳng. Trên bề mặt chiếc giày cao gót cũng sáng bóng loáng, dưới ánh đèn chiếu xuống cơ hồ có thể phản quang, cô gái trước mắt này sạch sẽ giống như mặt trăng trong sáng ở đường chân trời.
Ánh mắt Diệp An Nhiên hơi dời đi, trầm mặc chờ đợi Tần Mặc tuyên án, nhưng không nghĩ rằng chờ đợi lại là tiếng cộc cộc. Diệp An Nhiên theo bản năng ngẩng đầu, chỉ thấy Tần Mặc đã nhấc giày cao gót quay người rời đi, giám đốc Triệu và vài người quản lí cấp cao cũng nhanh chóng đi theo cô ta.
Diệp An Nhiên cảm thấy hơi mờ mịt, không rõ Tần Mặc như thế là có ý gì, mãi đến khi bóng dáng một đám người biến mất ở khu làm việc, xung quanh đang yên tĩnh lập tức trở nên ồn ào, khi thấy các nhân viên tốp năm tốp ba chụm đầu ghé tai thỉnh thoảng nhìn nàng thì nàng mới lấy lại tinh thần.
Nàng không nghe xem những người kia đang nói cái gì, không cần nghĩ cũng biết nội dung, nàng ngồi xuống mà lòng loạn như ma, muốn vùi đầu hoàn thành công việc trên tay mình, nhưng làm sao cũng không tĩnh tâm nổi, không ngừng suy nghĩ lung tung.
Nghĩ đến Tần Mặc có thể đuổi việc nàng hay không, nghĩ đến có nên chủ động xin nghỉ việc, cách Tần Mặc xa thật xa, tốt nhất là không tiếp tục gặp nhau.
Một buổi sáng đó, Diệp An Nhiên đều vượt qua trong hoảng hốt, giữa thời gian nghỉ ngơi, Vưu Tiếu chạy tới, kéo nàng đến một góc khuất trong công ty, thận trọng hỏi: "Cô có quen biết với Tần tổng sao?"
Diệp An Nhiên khẽ giật mình, không ngờ việc này lại truyền nhanh như vậy, ngay cả Vưu Tiếu không phải người trong bộ phận cũng biết, nàng không biết nên nói thế nào, cũng không muốn đem chuyện này nói cho Vưu Tiếu.
Vưu Tiếu khéo hiểu lòng người nói: "Không sao cả, không muốn nói thì không nói, bất kể như thế nào cô cũng là bạn tốt của tôi mà."
Diệp An Nhiên cảm kích nhìn Vưu Tiếu, Vưu Tiếu xua tay ý bảo đừng ngại, nhưng như thế này ngược lại càng khiến Diệp An Nhiên thấy áy náy, nàng vội vàng nói: "Cô yên tâm, tôi đã nói cho Tần tổng là tôi tự mua bằng giả trà trộn vào công ty, nếu cô ta muốn truy cứu, một mình tôi sẽ gánh chịu."
Mặc dù trong lòng Vưu Tiếu cũng lo lắng, nhưng vẫn lắc đầu an ủi: "Không sao không sao, Triệu Bình là quản lý của công ty, sao có thể vì chút chuyện này mà sa thải anh ta chứ."
Diệp An Nhiên không nói gì, người khác thì nàng không biết, nhưng Tần Mặc hận nàng tận xương, làm sao lại buông tha cơ hội lần này.
Quả nhiên Vưu Tiếu mới rời khỏi, đã có người bảo nàng đến văn phòng tổng giám đốc một chuyến. Lúc trước khi vừa mới bước vào công ty, Vưu Tiếu đã đưa nàng tới văn phòng tổng giám đốc một lần, cho nên lần này xem như việc quen dễ làm.
Khoảng cách giữa văn phòng và khu làm việc cũng không xa, chỉ cần năm phút đồng hồ thì có thể đi đến, nhưng Diệp An Nhiên đi rất chậm, nhưng mà chậm nữa cũng phải đến cửa phòng làm việc. Nàng không vội gõ cửa, mà đứng ở cửa ra vào không nhúc nhích, trong lòng lại có chút hốt hoảng.
Nhưng rồi nàng không biết mình vội cái gì, nàng sớm đã chuẩn bị xong đơn từ chức hoặc là chuẩn bị sẵn tinh thần trong tình huống bị đuổi đi, nhưng vẫn hoảng hốt, tựa như kiến bò trên chảo nóng, nhưng nàng không phải con kiến, chí ít con kiến sau khi cố gắng còn có cơ hội chạy thoát. Nhưng nàng không thể trốn đi, chờ khi đi vào văn phòng, lúc nhìn thấy Tần Mặc, rốt cuộc Diệp An Nhiên đã hiểu rõ, tại sao mình lại không yên tâm như vậy, hoá ra là sợ phải nhìn thấy Tần Mặc.
Tần Mặc ngồi ở trên ghế sau bàn làm việc, trước đó vị trí kia là giám đốc Triệu ngồi, nhưng hiện tại anh ta vẫn đứng bên cạnh bàn làm việc, mà Tần Mặc thì đã tu hú chiếm tổ chim khách(*).
(*)鸠占鹊巢: Tu hú không biết làm tổ, thường chiếm tổ của chim khách. Ví với chiếm đoạt chỗ ở của người khác.
Nhưng bất kể như thế nào, khi nhìn thấy giám đốc Triệu ở bên cạnh, Diệp An Nhiên vẫn nhẹ nhàng thở ra, chỉ là không đợi nàng thả lỏng, Tần Mặc đã bảo giám đốc Triệu ra ngoài. Trước khi ra ngoài, anh ta còn nhìn nàng một cái, cái nhìn kia rất phức tạp, Diệp An Nhiên không thể hiểu được.
Sau khi giám đốc Triệu đi khỏi, trong lúc nhất thời văn phòng vô cùng yên tĩnh, không khí dường như cũng trở nên đông cứng, Diệp An Nhiên lên tiếng phá vỡ yên tĩnh.
"Tần tổng."
Kỳ thật thời điểm gọi một tiếng Tần tổng, Diệp An Nhiên cảm thấy rất khó chịu, nhưng lại cảm thấy đây là chuyện đương nhiên. Mặc dù khi còn bé Tần Mặc vẫn luôn đi theo sau bảo vệ nàng, nhưng từ khi chuyện kia qua đi, cho tới bây giờ nàng đều gọi cả họ và tên, dường như gọi như thế có thể khiến nàng quên đi yêu thương sâu đậm trong lòng mình.
Nhưng mà đã nhiều năm như vậy, nàng cũng không gọi cả họ tên như những lần trước, như bây giờ, nàng cảm thấy gọi Tần tổng càng thể hiện rõ mối quan hệ giữa hai người.
"Tới đây." Sau khi an tĩnh một lát, Diệp An Nhiên nghe thấy giọng của Tần Mặc.
Diệp An Nhiên nghe vậy, đi hai bước về phía trước, Tần Mặc tiếp tục bảo nàng đi lên phía trước, Diệp An Nhiên cắn răng một cái, đi đến đối diện với Tần Mặc, giữa hai người chỉ cách một cái bàn làm việc.
Bàn làm việc không rộng lắm, chỉ cần duỗi cánh tay ra là có thể chạm đến đối phương, khoảng cách gần như vậy khiến Diệp An Nhiên cảm thấy rất bất an, nhất là lúc ngửi được mùi hương thơm ngát nhàn nhạt trên người đối phương, cái loại cảm giác này càng thêm mãnh liệt.
Tần Mặc đứng lên, vòng qua bàn, đi từng bước một đến trước mặt Diệp An Nhiên, Diệp An Nhiên bóp chặt lòng bàn tay của mình cố nén cảm giác muốn lui về sau. Vóc dáng Tần Mặc vốn cao hơn nàng, lại đi giày cao gót, cơ hồ so với nàng muốn cao hơn nửa cái đầu, vững vàng ép nàng vào trong lòng.
Tần Mặc từ trên cao nhìn Diệp An Nhiên, trong câu chữ không che giấu được lạnh lùng như băng và cay nghiệt: "Rồng sinh rồng phượng sinh phượng, con của chuột sẽ đào hang, năm đó Diệp gia các người hại chết cha mẹ tôi, không ngờ hôm nay cô vì muốn đi làm mà mua bằng giả, quả nhiên không phải người một nhà thì không vào chung một cửa."
Đột nhiên Diệp An Nhiên ngẩng đầu không thể tin nhìn chằm chằm cô, khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, thân thể lung lay, dường như không thể tiếp nhận được những lời ác độc như vậy, cặp mắt đen láy như mực cũng nhanh chóng bị phủ kín một tầng hơi nước.
Tần Mặc nhìn thấy trong cặp mắt của nàng phủ kín hơi nước, cho rằng giây tiếp theo nàng sẽ khóc lên, nhưng mà nàng lại hung hăng chớp mắt một cái, tầng sương mù kia đã nhanh chóng biến mất.
Bỗng Tần Mặc hơi hối hận khi nói những lời kia, nhất là khi nhìn thấy đối phương lung lay sắp đổ, dường như một giây sau có thể lăn ra bất tỉnh. Thế nhưng chỉ cần vừa nghĩ tới cha mẹ của mình, Tần Mặc lại không thể nào khống chế mình phải làm tổn thương nàng. Chỉ là oán hận trả thù năm đó sớm đã theo gió tan biến, coi như gặp nhau lần nữa, thì cũng xem như cô và nàng chưa từng quen biết.
Nhưng cô làm không được, sau lần gặp đó, mỗi đêm cô đều sẽ nhớ nàng, nhớ tới khoảng thời gian họ lớn lên cùng nhau, nhớ tới ánh mắt của nàng luôn dõi theo sau lưng cô mà ái mộ kính ngưỡng, nhớ khi nàng đối với cô chung tình thắm thiết, những ký ức ngày xưa kia, giống như một con rắn độc phun nọc độc vào trong cơ thể, ăn mòn trong máu của cô.
Cô muốn gặp nàng, nhớ đến phát cuồng, nhưng lúc có thể gặp nhau lại nghĩ đến cha mẹ của mình, trong lòng cô lại tuôn ra một luồng lệ khí, cô mở miệng lần nữa, gần như châm chọc nói: "Tôi nói cô không biết xấu hổ, vậy mà vì muốn vào công ty lại có thể làm bằng giả, quả thật xấu hổ, nếu tôi là cô, lúc bị bắt gặp đã lập tức trốn đi, mà không phải mang trong lòng hi vọng được tiếp tục ở lại."
Diệp An Nhiên buông xuống nắm đấm đang nắm chặt bên người, nhếch miệng không nói lời nào.
Tần Mặc hùng hổ dọa người hỏi lại: "Thế nào, tôi nói sai sao?"
Móng tay cơ hồ đem lòng bàn tay bóp nát, rất lâu sau, nàng mới bình tĩnh mở miệng: "Tôi sẽ thôi việc."
Tần Mặc cười xùy một tiếng, khinh bỉ nói: "Được, nếu như tôi nhớ không lầm, cô đã ký hợp đồng chính thức, phí bồi thường vi phạm hợp đồng là một triệu."
Con ngươi Diệp An Nhiên bỗng nhiên co rút thật nhanh, theo nhắc nhở của Tần Mặc mới nhớ tới một phần hợp đồng đã ký trước kia. Lúc trước nàng tưởng rằng có cái bánh từ trên trời rớt xuống, hiện tại xem ra lại là vũ khí giết người, giọng của nàng thê lương đáp: "Cuối cùng thì cô muốn thế nào?"
Tần Mặc quay người trở lại ngồi xuống chỗ trước đó, cười cười: "Tôi cũng không phải là người không thông tình đạt lý, đã như vậy cô cũng có thể tiếp tục làm việc ở Hoa Thịnh, nhưng mà với trình độ của cô, tất nhiên cần chuyển đến vị trí khác."
Diệp An Nhiên không ngờ Tần Mặc sẽ buông tha dễ dàng như vậy, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn đối phương, trong lòng đột nhiên sinh ra một chút xíu hi vọng.
Tần Mặc lại đánh vỡ hy vọng của nàng, trong giọng nói mang theo ác ý sâu sắc: "Chỗ này của tôi còn thiếu một công nhân dọn vệ sinh, cô muốn làm không?"
Diệp An Nhiên đã dùng hết sức lực toàn thân mới dằn xuống việc bản thân đem hết văn kiện trên bàn ném vào mặt cô ta. Đúng vậy, cô ta căm hận nàng như thế, cho dù năm đó ba của nàng vì hổ thẹn mà tự sát trong tù, cho dù mẹ cũng đã qua đời, cho dù nàng đã ngồi tù năm năm, cô ta vẫn không muốn buông tha cho nàng.
"Cuối cùng là Diệp gia chúng tôi thiếu cô cái gì để cô có thể hận tôi như vậy." Diệp An Nhiên lấy hết dũng khí hỏi.