Trùng Phùng GL

Chương 4: Tai nạn xe cộ




Mãi cho đến hơn nửa đêm nàng vẫn chưa ngủ được, đến lúc trời gần sáng thì mới mệt mỏi mà ngủ thiếp đi, ngày hôm sau quả nhiên ngủ dậy muộn.

Nàng sờ sờ vị trí bên cạnh thì thấy lạnh lẽo khiến lòng lo lắng không thôi. Nàng lập tức ngồi dậy ở trên giường, nhìn thấy trong phòng không có ai, dép cũng không kịp mang đã chạy ra khỏi phòng. Khi nhìn thấy Diệp Hân Dao đang đánh răng trong phòng vệ sinh thì tảng đá trong lòng nàng mới được thả xuống, nàng xụ mặt, ra vẻ tức giận.

"Sao con không gọi mẹ dậy, có biết không thấy con đâu mẹ đã sợ hãi bao nhiêu không?"

Diệp Hân Dao đầu tiên là sửng sốt, sau đó mới chậm rãi cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Mẹ, thực xin lỗi."

Nhìn thấy bộ dáng Diệp Hân Dao rõ ràng là đã bị dọa sợ, nàng nhịn không được thở dài một hơi. Từ khi sinh Diệp Hân Dao, nàng cũng chưa từng lớn tiếng với con bé. Tiến lên hôn trán con bé một cái, ôn nhu nói: "Ngoan, mẹ không có tức giận, chỉ là lần sau rời giường thì nhớ phải gọi mẹ dậy, không được đi tới đi lui một mình có biết không."

Diệp Hân Dao ngẩng đầu, đôi mắt to chớp chớp, con bé không chỉ lớn lên trông rất giống nàng, ngay cả tính tình cũng giống cực, một khắc trước mới vừa chịu ủy khuất, ngay sau đó lại có thể vui vẻ ngay.

Cuối cùng cũng không ăn cơm ở nhà, Diệp An Nhiên mua cho Diệp Hân Dao ba cái bánh bao nhân thịt. Bánh bao còn chưa lớn bằng một bàn tay lớn, bột mì thì dày mà thịt lại ít, không giống bánh của nhiều năm trước, 5 đồng một cái, còn to gấp đôi cái bánh bao hiện tại, vỏ mỏng thịt nhiều.

Nhưng trông Diệp Hân Dao ăn rất ngon lành, lúc ăn được nửa cái, Diệp Hân Dao đột nhiên đem bánh bao giơ lên trước mặt nàng.

"Mẹ, mẹ cũng ăn đi."

Chuyện này đã thành thói quen, mỗi lần có đồ gì ngon, Diệp Hân Dao đều sẽ muốn chia cho nàng một nửa, nàng cũng như mấy lần trước đều cự tuyệt: "Ngoan, Niệm Niệm (*) ăn đi, mẹ không thích ăn thịt." Thật ra nàng đang nói dối, Diệp An Nhiên rất thích ăn thịt, nhưng bánh bao chỉ có một chút xíu như vậy, làm sao nàng nỡ ăn.

(*): Nguyên bản tác giả viết vậy, không phải edit nhầm đâu nha.

Diệp Hân Dao không có rút tay về, con bé vẫn cố chấp chắn ở trước mặt nàng: "Buổi tối hôm trước khi ăn mì cà chua trứng, mẹ còn đem hết trứng gà trong bát của mẹ cho con, mỗi lần nấu trứng gà cũng đều chỉ để một mình con ăn ta, mẹ không ăn, con cũng không ăn."

Mũi Diệp An Nhiên lập tức cay cay, hoá ra bảo bối của nàng vẫn luôn để ý đến từng cử chỉ của nàng, nàng ngồi xổm xuống, miễn cưỡng cắn một miếng nhỏ.

Chờ sau khi đưa Diệp Hân Dao đến trong trường học, chỉ còn lại có mười mấy phút là bắt đầu phải làm việc, ngồi xe buýt cũng phải hơn một giờ, càng không cần nói tới lúc này đang là giờ cao điểm, ngoài đường kẹt xe, cuối cùng nàng cũng dứt khoát chọn ngồi xe ôm.

Trên đường rất kẹt xe, cho dù là xe ôm thì cũng rất khó lách qua, Diệp An Nhiên nôn nóng nhìn tay. Xong rồi xong rồi, nhất định nàng sẽ bị bà chủ mắng chết, nói không chừng còn dựa vào đó mà trừ lương của nàng, nàng không khỏi thúc giục nói: "Lái xe, phiền anh đi nhanh lên."

"Đã là tốc độ nhanh nhất rồi." Người đàn ông nhìn nàng qua kính chiếu hậu nói.

Diệp An Nhiên cắn môi, trong giọng nói không tự chủ được kèm theo sự cầu xin: "Tài xế, tôi thật sự đang vội lắm, anh hãy lái nhanh chút nữa được không!"

Người đàn ông kia cũng đã gặp nhiều khách hàng như vậy rồi, vì thế nói: "Nếu không thì tôi chở cô đi đường tắt."

Diệp An Nhiên không nghĩ tới vậy mà còn có đường tắt nên vội vàng gật đầu, nhưng một lát sau nàng lại cảm thấy có chút không đúng. Phong cảnh ở hai bên đường càng ngày càng hoang vắng. Nàng nhớ lại khi còn nhỏ đã từng xem một bộ phim điện ảnh về thời kỳ đất nước đổi mới, lúc ấy còn chưa có nhiều việc làm, cho nên rất nhiều người phải tha hương cầu thực. Mỗi tháng khi được phát lương, họ sẽ bắt xe đi tới ngân hàng gửi tiết kiệm, rất nhiều người một thân một mình đi bắt xe sẽ bị đưa tới vùng hoang vu vắng vẻ rồi bị cướp hết tiền, mà phần lớn những người bị cướp tiền đều sẽ bỏ mạng.

"Dừng xe, dừng xe." Càng nghĩ càng thấy sợ, nàng lớn tiếng hô lên nhưng đều bị tiếng gió lấn át. Người đàn ông kia không nói gì, xe vẫn không có dừng lại, nàng không biết là chủ xe là thật sự hay cố tình không nghe thấy.

"Dừng xe, mau dừng xe, tôi không đi nữa." Nàng duỗi tay đẩy sống lưng anh ta, tốc độ xe không chỉ không giảm mà ngược lại còn nhanh hơn trước. Lòng Diệp An Nhiên khẽ lạnh xuống, lúc này mới cảm thấy có khi phỏng đoán của mình là thật. Nàng lấy túi xách đánh vào đầu anh ta, xe có chút liệng nhưng rồi vẫn không dừng lại.

Cảm giác được gió lạnh đang thổi luồn qua tay áo và cổ áo, đập vào thân thể phảng phất như muốn đâm thủng da thịt, nàng tuyệt vọng đến phát run, không biết là lạnh hay là sợ. Nhưng nàng tuyệt đối sẽ không ngồi chờ chết, nàng phải nghĩ ra biện pháp, Dao Dao nhà nàng còn nhỏ như vậy nàng không thể cứ rời bỏ con bé như thế. Nàng cắn răng nhìn phong cảnh hai bên đường đang không ngừng lướt qua, run run rẩy rẩy nửa đứng lên.

Một hai ba, trong lòng Diệp An Nhiên thầm đếm số, hai tay để bên rũ sườn khẩn trương khẽ nắm chặt thành quyền, cố trấn án bản thân. Khi vừa đếm đến ba, Diệp An Nhiên dùng sức nhảy xuống...... Cánh tay, sống lưng, chân đều nóng rát phát đau, xe dừng cách đó không xa, người đàn ông quay đầu lại nhìn nàng, quay đầu xe.

Anh ta không muốn buông tha cho nàng.

Diệp An Nhiên giãy giụa muốn bò dậy, cách đó không xa đột nhiên truyền đến một chuỗi tiếng còi xe, Diệp An Nhiên qoay đầu, đồng tử kịch liệt co rút lại, chỉ nhìn thấy một chiếc xe màu xám bạc đang cấp tốc tới gần.

- --- Không...

Nội tâm Diệp An Nhiên lớn tiếng kêu to, nỗ lực đứng lên, kéo thân thể đi vào lề đường. Thế nhưng chủ nhân chiếc xe tựa hồ không nghĩ tới việc giảm tốc độ, nơi này vị trí hẻo lánh, đường lớn ít xe, trước đến nay xe đi ở đường này tốc độ cũng cực nhanh, không còn kịp rồi, Diệp An Nhiên tuyệt vọng nhắm mắt lại......

' Phanh ' một tiếng, một trận đau đơn tận trong xương tủy truyền tới, ý thức tán loạn. Trước khi lâm vào hôn mê, nàng nghe được một tiếng thắng xe bén nhọn vang lên.

Khi nàng tỉnh lại thì nhận ra mình đang ở bệnh viện, Diệp An Nhiên mở to hai mắt nhìn trần nhà, đầu mơ hồ có chút đau đớn. Một người mặc áo blouse trắng đang nói gì đó với cô gái đang ngồi cạnh giường bệnh: "Bệnh nhân đã không có gì đáng ngại, ngoại trừ não bị chấn động nhẹ thì chỉ là vết thương ngoài da, những vết thương bị trầy xước cũng đã được bôi thuốc đầy đủ, lưu ý đừng tiếp xúc với nước."

Giọng nói của cô gái đó rất êm tai, tựa như tiếng nước chảy róc rách, sau khi ôn nhu, lịch sự tiễn bác sĩ rời đi rồi mới đi đến trước mặt nàng. Diện mạo của cô gái này cũng giống như giọng nói xuất sắc của cô ấy, trong lời nói kèm theo lời xin lỗi.

"Thật sự rất xin lỗi."

Diệp An Nhiên lắc đầu, nàng hiểu rõ chuyện lần này không thể hoàn toàn đẩy mọi trách nhiệm lên người cô gái này. Nếu không phải nàng nhảy khỏi xe rồi xuất hiện ở giữa đường cái, xe của cô ấy cũng sẽ không đụng phải nàng. Hơn nữa cô ấy còn không chỉ có không có bỏ chạy ngược lại còn đưa nàng đến bệnh viện.

"Túi của tôi ở đâu rồi?"

Cô gái sửng sốt một chút, đem một cái túi màu trắng đang để trên sô pha lấy tới, Diệp An Nhiên móc di động ra từ trong túi, gọi điện cho bà chủ quán ăn.

Ngoài ý muốn, bà chủ vậy mà không có mắng chửi, thậm chí còn ôn tồn bảo nàng nghỉ ngơi thêm mấy ngày. Nàng còn nhớ trước kia xin bà chủ nghỉ mỗi tháng hai ngày, mặt mũi bà chủ còn xám xịt vài ngày, còn nhìn nàng không vừa mắt.

Từ Tĩnh ở bên cạnh có chút kinh ngạc, ở xã hội hiện đại này thế nhưng vẫn còn người sử dụng kiểu điện thoại cùi bắp này sao?!

Chờ đến khi Diệp An Nhiên nói chuyện điện thoại xong, Từ Tĩnh nói: "Tôi là Từ Tĩnh."

Từ Tĩnh? Tên này nghe có chút quen thuộc, nhưng Diệp An Nhiên nghĩ không ra mình đã nghe qua ở đâu "Tôi tên Diệp An Nhiên."

Sau khi trao đổi tên họ cho nhau, Diệp An Nhiên vốn còn tưởng rằng đối phương sẽ nói một ít lời khách sáo rồi sau đó sẽ rời đi, hoặc là cùng nàng thảo luận một chút trách nhiệm cho chuyện lần này. Nhưng lại không nghĩ rằng vậy mà đối phương lại cầm lấy một cái quả táo lên gọt. Tay cô ấy cũng rất đẹp, ngón tay vừa trắng lại thon dài, trong suốt như ngọc bích vậy.

Khi lấy lại tinh thần, Diệp An Nhiên phát hiện bản thân thế nhưng lại nhìn tay người ta lâu như vậy, tức khắc có chút ngượng ngùng, hai má hơi hơi phiếm hồng, mất tự nhiên mở miệng đánh vỡ sự yên tĩnh: "Không biết khi nào tôi có thể xuất viện."

"Bác sĩ nói phải ở lại để quan sát mấy ngày." Tựa hồ là sớm đã quen với việc trở thành mục tiêu chú ý của người khác nên Từ Tĩnh cũng không có để ý, ngược lại còn nhìn nàng lộ ra một nụ cười điềm đạm.

"Tôi cảm thấy không có gì đáng ngại nữa, hiện tại liền có thể xuất viện." Kỳ thật đầu còn có chút choáng, tuy rằng thân thể chỉ bị trầy da chút, nhưng hơi động một cái sẽ đau ngay. Nhưng nàng biết nàng không thể ở bệnh viện quá lâu, hơn nữa gian phòng này của nàng nhìn qua có vẻ là phòng cao cấp.

"Bác sĩ nói phải ở lại để quan sát mấy ngày, bằng không sau này sẽ để lại di chứng thì làm sao bây giờ. Chuyện phí thuốc men cô không cần lo lắng, dù sao cũng là tôi đụng phải cô nên mọi trách nhiệm cứ để tôi lo." Từ Tĩnh cắt táo thành từng miếng nhỏ sau đó lấy tăm cắm một miếng, đưa tới trước mặt Diệp An Nhiên.

Một cỗ hương thơm trái cây nồng đậm lan toả trong hô hấp của nàng, thịt quả là màu vàng nhạt, mọng nước, có cảm giác giòn tan ngọt ngào trên hàm răng.

Là táo đỏ của Mỹ, trước kia khi Diệp gia còn hưng thịnh, loại táo này hàng năm vẫn được bày trên bàn trà ở phòng khách, nàng cũng thực thích ăn. Mấy năm nay mỗi khi thấy siêu thị có bán nhưng nàng cũng chỉ dám đứng từ xa nhìn lại, vừa đỏ vừa lớn, diễm lệ hấp dẫn ánh mắt của người khác, khiến người ta muốn ăn, một loạt được bày biện ngay ngắn trên quầy bán.

Nhưng nàng chưa từng mua qua, quá đắt. Ánh mắt nàng dừng ở bên cạnh trên bàn một cái, có một rổ, nếu có thể đem về thì thật tốt, còn có thể cho Dao Dao ăn.

Có lẽ ánh mắt nàng quá mức nóng rực, cô nhìn theo tầm mắt nàng về phía mấy quả táo, tươi cười mở miệng kèm theo tia cưng chiều chính cô cũng không nhận ra: "Rất thích ăn sao?"

Diệp An Nhiên không nghĩ tới đối phương vậy mà lại chú ý tới hành động thèm nhỏ dãi của nàng, mặt trong nháy mắt đều đỏ cả lên, co quắp nói: "Cũng tạm."

"Vậy ăn nhiều một chút." Nói rồi cô lại lấy một trái tới rồi bắt đầu gọt vỏ.

Diệp An Nhiên luống cuống tay chân cự tuyệt: "Không... Không cần, tôi ăn vậy là đủ rồi."

Từ Tĩnh vẫn luôn ở bệnh viện cho đến khi y tá gõ cửa tiến vào thay dược, lúc này cô mới ra khỏi phòng bệnh, y tá là một cô gái trẻ xinh đẹp, từ khi mới vào cửa thì ánh mắt vẫn luôn gắt gao dính ở trên người Từ Tĩnh. Khi được Từ Tĩnh nói chuyện với mình, khuôn mặt cô y tá còn hơi hơi phiếm hồng lên.

Nhưng Từ Tĩnh cũng không có nán lại phòng bệnh quá lâu, sau khi nhận một cú điện thoại thì vội vàng rời đi, trước khi đi cô ấy còn không quên để lại số điện thoại mình cho Diệp An Nhiên, bảo nàng có thể gọi cho cô bất cứ lúc nào khi cần.

"Từ Tĩnh thật xinh đẹp!" Từ Tĩnh vừa rời đi thì cô y tá kia lập tức kích động mà kêu lên, hơn nữa còn bày ra vẻ mặt hâm mộ nhìn Diệp An Nhiên: "Hứa tiểu thư (*) thật là may mắn, thế nhưng có thể tiếp xúc gần như vậy với Từ Tĩnh."

(*): Hứa tiểu thư ý chỉ Diệp An Nhiên.