Trùng Phùng GL

Chương 37




Sau khi lái xe rời khỏi, Từ Tĩnh cũng không về thẳng nhà mà gọi điện thoại cho Đỗ Uy, hẹn anh ta ra ngoài gặp mặt. Trên thực tế, dựa vào mối quan hệ của hai người thì trực tiếp đến nhà anh ta cũng được, nhưng vì để tránh khỏi những scandal không cần thiết nên Từ Tĩnh đã hẹn gặp ở ngoài.

Bởi vì trời sắp tối nên Đỗ Uy đặt địa chỉ tại một nhà hàng. Đây là một nhà hàng cao cấp, đồ ăn ở đây cực kỳ ngon nên lượng tiêu thụ cũng cao theo, khách tới vẫn nối liền không dứt, quan trọng nhất là, tính bảo mật của nhà hàng này rất tốt. Bất kể là quyền cao chức trọng hay là ngôi sao màn bạc, đều thích tới nơi này dùng cơm, không cần lo bí mật sẽ bị tiết lộ ra ngoài.

Sở dĩ Đỗ Uy chọn nhà hàng này, cũng không phải bởi vì tính bảo mật tốt, anh ta không cảm thấy mình và Từ Tĩnh có việc gì mà không muốn để người khác biết, lý do chỉ vì Từ Tĩnh thích ăn đồ ăn ở nơi này. Khi cô chưa trở thành Thiên hậu, cơ hồ mỗi lần ăn cơm đều là tới nơi này, có điều khi dần dần có tên tuổi, cũng rất ít khi đến đây. Có điều mỗi lần anh ta mua đồ ăn ở nhà hàng này cho Từ Tĩnh thì cô đều ăn hết sạch sẽ, lúc Từ Tĩnh bị bệnh nên khẩu vị không tốt, cũng chỉ có thể ăn đồ ăn ở đây làm.

Khi đến nhà hàng đã hẹn, Đỗ Uy còn chưa tới, Từ Tĩnh báo số phòng đã đặt thì có người phục vụ dẫn đường cho cô. Hành lang dẫn tới phòng bao nằm ở lầu hai, sau khi ra khỏi thang máy còn phải đi qua một hành lang đi rất dài, trên sàn hành lang có trải thảm màu khói xám, khi chân đạp lên sẽ không làm phát ra âm thanh. Hai bên trên tường dán giấy dán tường màu đỏ sậm, cách mỗi bước chân sẽ treo một bức tranh sơn dầu, ánh đèn tuy sáng, nhưng bởi vì gam màu nóng nên có vẻ hơi mờ ảo.

Thật ra Từ Tĩnh không thích nhà hàng này cho lắm, cũng không phải bởi vì đồ ăn ở đây không ngon, mà là bởi vì người đó, người kia đặc biệt yêu thích nhà hàng này, phàm là ăn cơm, cơ bản đều sẽ đến đây, cũng bởi vậy nên sẽ bao một phòng riêng quanh năm.

Cô biết tới nơi này cũng là do người đó dẫn cô tới, lúc đó cô vẫn chưa là Thiên hậu nổi tiếng, cô vẫn chưa có khả năng để tới một nhà hàng cao cấp như vậy. Sau lại nhờ có người đó, thường xuyên cùng nhau đến ăn, sau này chia tay rồi, cũng rất ít đến đây, sợ chạm mặt với người kia.

Cô cũng không nghĩ Đỗ Uy sẽ hẹn mình ở nhà hàng này. Nhưng suy nghĩ một chút thì lại cảm thấy không cần thiết phải sợ, chạm mặt thì có làm sao, bọn họ đã chia tay lâu rồi, cô cũng đã sớm quên đoạn tình cảm này, nếu không phải lần này trở lại chốn cũ, chỉ sợ cô cũng không nhớ tới người kia.

Nhưng vẫn không muốn gặp lại, nếu như gặp nhau Từ Tĩnh không biết nên bắt chuyện thế nào, hay là nói nên lấy thái độ gì để đối mặt với người ta, trước nay cô vẫn chưa nghĩ đến.

Lần đầu tiên Từ Tĩnh cảm thấy hành lang này lại dài đến thế, hai tay buông thõng ở hai bên, lòng bàn tay đang nắm nhẹ thành quyền cũng thấm ra một tầng mồ hôi mỏng.

Từ Tĩnh không nhịn được lên tiếng: "Còn bao lâu nữa?"

Người phục vụ đi trước dẫn đường nghe vậy thì ôn nhu khẽ nói: "Sắp tới rồi, cách khoảng ba bốn phòng bao nữa."

Từ Tĩnh không nhịn được thở phào nhẹ nhõm, ba bốn phòng bao, vậy cũng sắp rồi, sẽ không trùng hợp mà gặp phải đâu. Chỉ là mới nghĩ như vậy thì chợt nghe thấy tiếng mở cửa của căn phòng phía trước, ngay sau đó, có mấy người đàn ông mặc tây trang đi ra.

Mấy người kia đi ra cửa thì dừng bước lại, đứng ở hai bên cửa như đang đợi ai đó, trong chốc lát, một người đàn ông tuấn tú mặc tây trang màu xám bạc đi ra. ngôn tình sủng

Từ Tĩnh biết người đàn ông kia, là thiếu gia của ông chủ một tập đoàn. Có điều đó chỉ là chuyện trước đây, hiện nay đã trở thành người nắm quyền, mới nhậm chức lão tổng. Từ Tĩnh là người trong giới Giải Trí, bất kể là công ty lớn nhỏ trong ngoài nước cũng đã nghe nhiều đến thuộc, đây là điều mà một ngôi sao màn bạc nhất định phải nắm rõ, đặc biệt là những công ty có sản nghiệp liên quan đến lĩnh vực Giải Trí.

Mà tiền thân của tập đoàn này chính là một xí nghiệp chuyên về phát triển sự nghiệp giải trí, chủ yếu kinh doanh đĩa hát đĩa hát, hội tụ rất nhiều ca sĩ dưới trướng, rất nhiều Thiên vương và Thiên hậu đều có xuất phát điểm từ công ty này. Đến nay vẫn luôn dẫn đầu trong ngành công nghiệp đĩa hát.

Có điều mấy năm gần đây tập đoàn này dần dần đặt chân vào lĩnh vực điện ảnh, đặc biệt là từ sau khi tổng giám đốc mới nhậm chức thì càng như thế chẻ tre, hiện nay đã là công ty giải trí tổng hợp. Không chỉ vậy, trong lúc đặt chân vào lĩnh vực truyền hình còn tiến quân vào ngành khác và đã đạt được thành công to lớn.

Vừa giàu có lại còn đẹp trai, lúc trước bất kể là phụ nữ trong vòng hay là giới thượng lưu đều dốc hết tâm tư muốn gả cho Bạch Hàn, mà hai năm trước khi Bạch Hàn kết hôn, cũng không biết có bao nhiêu thiếu nữ không ngừng tan nát cõi lòng.

Cho nên khi Bạch Hàn dẫn đầu đi tới, trên mặt Từ Tĩnh đã treo một nụ cười nhiệt tình: "Chào Bạch tổng."

Bạch Hàn đi ở phía trước được mọi người nửa vây quanh ở giữa khẽ dừng bước lại, nhìn cô một cái, nhàn nhạt gật đầu một cái.

Những người đi cạnh Bạch Hàn cũng có ông chủ của công ty trong lĩnh vực khác nhau trong Làng Giải Trí, họ đều nhận ra đây là Từ Tĩnh, vốn là Thiên Hậu nên Từ Tĩnh đã quá nổi tiếng, quả thực chính là một cái cây hái ra tiền, mặc dù chưa từng hợp tác qua, nhưng sau này cũng không phải là không có cơ hội.

Vì lẽ đó cũng chào hỏi với Từ Tĩnh, Từ Tĩnh cũng nhiệt tình chào hỏi với họ, nhưng chỉ là chào hỏi, không nói thêm gì và mỗi người một ngả.

Ngồi trong phòng bao được một hồi thì Đỗ Uy tới, nhìn chiếc bàn rỗng tuếch, hỏi: "Sao vẫn chưa gọi món?"

Từ Tĩnh mỉm cười: "Chờ anh."

"Cô lúc nào cũng khách sáo như vậy." Đỗ Uy có chút bất đắc dĩ, tuy nhìn Từ Tĩnh như có vẻ dịu dàng uyển chuyển, nhưng trên thực tế đối với ai cũng là bộ dáng này. Nếu không phải người thân quen sẽ cảm thấy tính tình đối đãi người ngoài của cô rất được, nhưng nếu tiếp xúc nhiều hơn sẽ thấy những cử chỉ dịu dàng này của cô cùng lắm chỉ là vì khách sáo. Khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng nhất có lẽ là sự xa cách của đối phương, ngươi vừa bước vào, cô ấy sẽ lùi một bước, có điều cũng không thể hiện ra bên ngoài.

"Không phải khách sáo mà." Từ Tĩnh nghiêm túc nói.

Đỗ Uy hợp tác với Từ Tĩnh đã nhiều năm, đương nhiên biết Từ Tĩnh đang nói thật lòng, nhưng anh ta vẫn vừa xem thực đơn vừa lắc đầu: "Dáng vẻ này của cô vẫn luôn lừa được người khác."

Từ Tĩnh 'xì' cười một tiếng, trêu ghẹo: "Nói cứ như tôi là cái gậy thần vậy."

Đỗ Uy không lên tiếng, gọi mấy món ăn mình không thích lại là món mà Từ Tĩnh thích, có điều sau khi gọi xong cũng không quên hỏi lại một tiếng: "Chọn mấy món cô thích ăn, xem còn cần thêm gì nữa không?"

Từ Tĩnh lắc đầu: "Vậy là đủ rồi, vả lại cũng không đói lắm."

Trong lúc chờ món ăn được đưa lên, hai người trò chuyện câu được câu không, cũng không có gì để nói, nhiều nhất là công việc, tỷ như hướng đi trong tương lai, kế hoạch trong một năm sắp tới, bộ phim vừa nhận vân vân.

Sau khi món ăn được bày lên, hai người an tĩnh ăn cơm không nói nữa, có điều khi ăn được một nửa thì điện thoại của Từ Tĩnh bỗng vang lên.

Chỉ là một hồi chuông rất ngắn, Đỗ Uy vừa nghe cũng biết là tin nhắn, Từ Tĩnh cầm điện thoại lên liếc mắt nhìn, là tin nhắn của người lạ, Từ Tĩnh do dự một chút rồi mở ra, dù sao nếu như là tin nhắn rác thì sẽ tự động bị chặn. Có điều chỉ nhìn nội dung tin nhắn một lát, Từ Tĩnh đã nhanh chóng xóa đi, cũng đưa số điện thoại này vào danh sách đen, không quan tâm nữa.

Sau khi cơm nước xong, Đỗ Uy mở miệng trước: "Nói đi, gọi tôi đến đây có chuyện gì?" Nếu không phải chuyện gì lớn, Từ Tĩnh sẽ không đặc biệt gọi điện bảo anh ta tới, nói qua điện thoại là được.

Từ Tĩnh lẳng lặng nhìn anh ta một hồi: "Là muốn anh giúp tôi một chuyện."

Đỗ Uy nhíu mày, là chuyện gì mà còn cần đến từ "giúp đỡ" chứ, lấy quan hệ của anh ta và Từ Tĩnh thì căn bản không cần thiết, Đỗ Uy cảm thấy hẳn là một chuyện rất khó nói, bằng không lấy địa vị hiện tại của Từ Tĩnh nhất định sẽ tự mình làm: "Cô nói đi!"

"Cũng không phải chuyện gì lớn, chính là anh có giao thiệp rộng, muốn nhờ anh hỗ trợ tìm chút quan hệ, nhưng cũng không phải mấy vai quần chúng gì đó."

Từ Tĩnh vừa mở miệng thì Đỗ Uy đã có loại dự cảm xấu. Mặc dù Từ Tĩnh là người mới trong giới diễn viên, nhưng dựa vào thành tựu âm nhạc của mình, dù có gặp khó khăn trong giới giải trí cũng giúp cô kéo về cho mình một lượng người hâm mộ riêng, vì lẽ đó coi như là một vài kịch bản tốt không đến lượt cô, nhưng cũng không bắt đầu từ vai quần chúng.

Vì vậy tìm loại nhân vật này khẳng định không phải để cô nhận, chợt Đỗ Uy nghĩ đến người phụ nữ gần đây Từ Tĩnh đang qua lại.

Đỗ Uy thực sự không nghĩ ra, người tên Diệp An Nhiên này đến tột cùng có sức hút gì mà có thể khiến Từ Tĩnh luôn để tâm như vậy. Lúc trước vì làm nhạt hảo cảm mà Diệp An Nhiên dành cho Từ Tĩnh, anh ta đã cố ý để đoàn phim quay sớm hơn dự kiến, đồng thời không cho Từ Tĩnh có cơ hội nói từ biệt, sau đó lặng lẽ lấy điện thoại của Từ Tĩnh đi phá hỏng, để Từ Tĩnh không có cách nào liên lạc với Diệp An Nhiên.

Tuy Từ Tĩnh để trợ lý khôi phục lại sim điện thoại, nhưng khoảng thời gian này chỉ cần Diệp An nhiên không liên hệ Từ Tĩnh, coi như Từ Tĩnh quay phim xong trở về, cũng không tìm được Diệp An Nhiên nữa, dù sao thì biển người mênh mông.

Sau đó ở đoàn phim nhận được điện thoại của Diệp An Nhiên đã khiến Đỗ Uy giật mình, sau đó đưa số điện thoại đó vào danh sách đen, may là sau đó không thấy tin tức gì của Diệp An Nhiên nữa.

Sau khi quay phim xong trở về, trợ lý chưa nói Từ Tĩnh lái xe đi đâu, vì thế vẫn cho là Từ Tĩnh không còn liên lạc lại với Diệp An Nhiên nữa. Mãi đến tận khi nhìn thấy tin tức liên quan với chuyện Từ Tĩnh đi bệnh viện thông qua báo chí, anh ta lập tức đè chuyện này xuống, đồng thời gọi Từ Tĩnh đến, chỉ là Từ Tĩnh vẫn hàm hồ không nói, anh ta cũng không truy hỏi nữa.

Cũng không ngờ Từ Tĩnh sẽ nói đến vấn đề này, đúng là người đại diện có nhiều mối quan hệ, tuy giao thiệp của Từ Tĩnh cũng rộng, nhưng nếu như vì đi tìm chuyện này, phỏng chừng rất nhanh sẽ huyên náo gây nên mưa gió.

Đỗ Uy mạnh mẽ ép mình tỉnh táo lại, hỏi: "Tìm cái này làm gì?"

"Hiện tại cô ấy thiếu tiền, loại công việc này kiếm được nhiều tiền hơn so với công việc bình thường, có điều cô ấy từng diễn xuất, vì thế việc đóng phim là điều không thể thích hợp hơn."

Đỗ Uy thăm dò: "Tôi còn chưa từng biết cô với ai có quan hệ tốt như vậy, phải biết cô luôn luôn không thích giao thiệp với người khác?"

"Diệp An Nhiên, anh cũng quen đó, chúng tôi chơi rất thân, đã là bạn rất thân rồi." Từ Tĩnh không nói dối, dù sao sau chuyện như vậy còn phải nhờ vào Đỗ Uy, nhưng cô cũng chưa nói suy nghĩ của mình về Diệp An Nhiên.

Nhưng Đỗ Uy với tư cách là một người đại diện cấp cao, đã làm việc với Từ Tĩnh lâu như vậy, làm sao không biết tâm tư của cô, nếu không thì ngay từ đầu cũng không lén lấy điện thoại của Từ Tĩnh. Nhưng chuyện này anh ta cũng không thể từ chối, cũng không thể phản đối việc Từ Tĩnh qua lại với Diệp An Nhiên.

Dù sao Từ Tĩnh cũng đã nói, cô ấy và Diệp An Nhiên nhiều nhất cũng chỉ là bạn bè, coi như anh ta và Từ Tĩnh chuyển từ đối tác thành bạn bè thì cũng không thể xen vào việc riêng của Từ Tĩnh.

Đỗ Uy suy nghĩ một chút: "Cô cũng biết đấy, chuyện tôi là ngươi đại diện của cô, trong ngoài vòng ai cũng đều biết, coi như tôi làm bí mật đến đâu thì một chút gió thổi cỏ lay cũng sẽ bị người ta phát hiện." Đến lúc đó, chỉ sợ lại sẽ trở thành đề tài bàn tán.

Cái gì mà người đại diện lâu năm lại dẫn dắt người mới, cái gì mà Thiên hậu Từ Tĩnh có đàn em đồng môn, cái gì tương lai không biết ai được sủng hơn ai, nghiêm trọng hơn nữa, phỏng chừng mười tám đời tổ tông của Diệp An Nhiên cũng sẽ bị đào lên.

Nếu cuộc gặp ban đầu của Từ Tĩnh và Diệp An Nhiên cũng bị phanh phui, phỏng chừng lại sẽ bị viết nên vô số câu chuyện cẩu huyết gì đó.

Dĩ nhiên Từ Tĩnh cũng hiểu điều này, cô chỉ hời hợt nói: "Cẩn thận một chút là được rồi."

Đỗ Uy thở dài: "Giấy không thể gói được lửa."

Từ Tĩnh không chút để ý: "Cùng lắm thì nói với bên ngoài đây là người mới ký hợp đồng là được."

Đỗ Uy biết Từ Tĩnh đã nhất quyết rồi, không thể làm gì khác hơn là đáp ứng, có điều trên đường trở về, cần tìm người điều tra kĩ về Diệp An Nhiên, sợ đến lúc xảy ra chuyện thì sẽ không kịp ứng phó.

Sau khi Đỗ Uy đi không bao lâu thì Từ Tĩnh cũng không ngồi lâu nữa, thật ra cô biết mấy lời Đỗ Uy vừa nói là muốn chối từ. Cô cũng biết rõ Đỗ Uy đang lo lắng điều gì, nhưng cô vẫn cương quyết bắt Đỗ Uy đáp ứng.

Đi ra khỏi phòng bao không lâu, Từ Tĩnh lại đụng phải một người vốn đã nên đi từ sớm, không giống với vừa nãy, lúc này chỉ còn lại một mình, trên người vẫn mặc quần tây và áo sơ mi trắng, đạp giày cao gót vài phân.

Từ Tĩnh không nhịn được thầm phỉ nhổ, vóc dáng cao mét bảy, còn đi giày cao như vậy, là muốn chọc trời sao? Có điều trong lòng có nghĩ thế nào đi nữa, trên mặt vẫn vô cùng khách sáo: "Chào Thư tổng." (*)

Vốn còn tưởng rằng đối phương cứ gật đầu rồi lướt qua, nhưng không nghĩ tới đối phương sẽ đứng trước mặt cô, cản đường cô.

"Tiểu Tĩnh!"

Editor: Tử Hy

(*) đoạn này đáng ra phải là Bạch Hàn, nhưng tác giả lại viết là Thư (舒) nên mình tạm để vậy, nhưng người chờ Từ Tĩnh là Bạch Hàn nhé mọi người!