Trừng Phạt Quân Phục Hệ Liệt

Trừng Phạt Quân Phục Hệ Liệt - Quyển 9 Chương 2




“Tàu vũ trụ đã đến trạm dừng B38 Thường Thắng Tinh, mời hành khách theo cửa bên trái H313 rời phi thuyền.”

Nghe thấy tiếng giọng nữ phát ra thông báo, Lăng Vệ ngồi ở hàng ghế thứ ba đứng lên, dựng thẳng cổ áo khoác che đi hơn phân nửa khuôn mặt, cùng những hành khách khác bước xuống trạm, xen lẫn vào dòng người xuôi theo lối ra đã được chỉ định.

Sau khi thoát ra khỏi nhà tù dưới lòng đất của gia tộc Lawson, Al Lawson không hề dừng lại việc truy đuổi, ngay lập tức cử năm cơ chiến đấu mini, quyết liệt đuổi bắt phía sau.

Vì cân nhắc đến việc làm tổn thương đến Vệ Đình “trong cơ thể” anh, đội truy binh không thực hiện bất kỳ hành động công kích nào, chỉ một mực bám sát, rõ ràng chọn chiến lược tiêu hao năng lượng.

Lăng Vệ đương nhiên sẽ không ngu ngốc chỉ biết cắm đầu chạy cho cạn hết nhiên liệu, sau đó buộc phải đáp xuống, để bọn họ trói gô trở về.

Anh nhắm tới vùng rừng núi có địa thế hiểm trở của Thủy Dương Tinh, đánh lượn nhiều vòng qua lại quanh các khe vực, sau hàng loạt động tác buộc những cơ chiến đấu bám theo phải bay là sát bụng xuống đáy cốc tiếp đó thình lình nhấc vụt lên cao, lập tức thả đạn dẫn dụ được chuyên chở bên trong chiến cơ, đánh lạc hướng hệ thống theo dõi.

Đợi đến khi những cơ chiến đấu kia nhận ra, đã không còn tăm hơi Lăng Vệ đâu nữa.

Tuy nhiên, mặc dù ngắt đuôi truy binh thành công, nhưng cơ chiến đấu mini mà Lăng Vệ điều khiển, cũng đã sắp sửa cạn kiệt nhiên liệu.

Mục đích của Al Lawson, coi như đạt thành một nửa.

Điều may mắn là, cơ chiến đấu mini mà Lăng Vệ trộm được chính là để gia tộc Lawson sử dụng trong trường hợp khẩn cấp, do đó mọi thứ được chuẩn bị thật sự chu đáo, thậm chí còn cài đặt hệ thống ngụy trang điện tử nhằm né tránh trinh sát, và trữ sẵn cả tiền mặt Liên Bang.

Không có nhiên liệu, cơ chiến đấu mini quý giá cỡ nào cũng chỉ là một đống sắt vụn.

Anh không chút do dự bỏ lại cơ chiến đấu, lấy tiền mặt trong buồng lái nhét vào ngực. Thời điểm rời khỏi bãi rác thải, cân nhắc đến việc mình đã xuất hiện quá nhiều trên các phương tiện truyền thông, thuận tiện quơ lấy một bộ quần áo phơi trên sào gỗ của người trông coi bãi rác, để lại một chút tiền, xem như trả cho bộ quần áo.

Lăng Vệ biết, Al Lawson sẽ không từ bỏ ý định.

Không biết gã điên kia rồi sẽ làm gì? Chỉ biết hiện tại điều duy nhất mà anh có thể trông vào, chính là y sẽ sợ ném chuột vỡ bình, không dám tùy tiện hủy hoại thân thể của anh.

Vì làm như thế sẽ đồng nghĩa với việc hủy diệt “Vệ Đình”.

Dù sao đi nữa, điều quan trọng trước nhất lúc này, chính là liên hệ được với ba và Lăng Khiêm đang đi tới chiến trường.

Máy thông tín của anh đã bị Al Lawson tịch thu trước khi tống vào tầng ngầm trang viên, máy thông tín của chiến cơ mini sau khi chiến cơ chạm vạch đáy năng lượng cũng vô pháp dùng tới, Lăng Vệ ở ven đường mua một chiếc máy thông tín hạng phổ thông mà dân chúng Liên Bang thường hay sử dụng.

Thiết bị thiếu khuyết quyền hạn Quân bộ, căn bản không thể liên lạc với tướng sĩ thượng cấp như Lăng Thừa Vân hoặc Lăng Khiêm đang ở cách nơi này n năm ánh sáng giống như trước.

Lăng Vệ chỉ có thể dùng nó để lên mạng tìm kiếm, tra được thông tin gần đây nhất của Thiếu tướng Lăng Hàm và Lăng phu nhân, cả hai đều đang ở bệnh viện Thường Thắng Tinh tiến hành chữa trị.

Xem ra, lời Al Lawson nói hoàn toàn là sự thật.

“Lăng Hàm đã chịu cực hạn thẩm vấn.”

“Gã quan thẩm vấn lần này xuống tay vô cùng tàn độc, Lăng Hàm đến bây giờ vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.”


Trái tim Lăng Vệ thắt lại đau đớn, nhanh chóng quyết định mình nên làm gì.

Khu vực vùng ven Vệ Tinh tuy rằng không sầm uất, nhưng may mắn chí ít còn có một trạm tàu vũ trụ thô sơ. Do thiết bị lạc hậu cộng giám sát thiếu nghiêm ngặt, Lăng Vệ dễ dàng mua được một vé lên tàu vũ trụ đi đến Thường Thắng Tinh.

Lặng im đến Thường Thắng Tinh.

Buổi chiều năm giờ, là giờ giao thông cao điểm ở trạm dừng B38.

Lăng Vệ hòa theo dòng người đông như mắc cửi, không làm bất kỳ điều gì gây chú ý hướng ra phía ngoài nhà ga.

Khi sắp sửa ra được đến cửa, trên màn hình gắn ở khắp các góc vốn đang phát quảng cáo các sản phẩm vì sức khỏe, bỗng nhiên nhảy thành một bản tin khẩn cấp.

“Hiện tại các bạn đang xem tin tức mới nhất mà nhà ga vừa nhận được.” Giọng người dẫn chương trình vang lên, mang theo một tia trầm trọng, “Tư lệnh Lăng Vệ được phát hiện mất tích tại Thủy Dương Tinh.”

Gần như toàn bộ mọi người đều bị bản tin đặc biệt thu hút sự chú ý, ngẩng lên theo dõi vào màn hình.

Lăng Vệ khẩn trương cúi đầu, làm bộ như đang chỉnh trang cổ áo.

“Nguồn tin cho biết, Tư lệnh Lăng Vệ sau khi tỉnh lại, trong lúc tản bộ tại khu vực lân cận trang viên Lawson đột nhiên mất tích. Thiếu tướng Al Lawson đã mau chóng mở một cuộc phát ngôn, thông báo Tư lệnh Lăng Vệ gặp chấn thương não nghiêm trọng trong sự kiện xảy ra tại căn cứ Tucson, thường xuyên xuất hiện ảo giác, và có biểu hiện mất trí nhớ tạm thời…”

Cái gì vậy!

Quỷ tha ma bắt!

Tên khốn đê tiện!

Lăng Vệ giận sôi gan, lại chỉ có thể bảo trì tư thế cúi đầu, giả vờ như đang có việc gấp phải vội về nhà.

“Thiếu tướng Al Lawson sở hữu quyền giám hộ… treo giải thưởng…”

“Nhằm giúp Tư lệnh đang trong trạng thái hỗn loạn nhận được điều trị kịp thời và đúng đắn nhất, công dân Liên Bang có bất cứ dấu hiệu của Tư lệnh xin vui lòng liên lạc và cung cấp qua đường dây…”

Lăng Vệ cố gắng mau chóng rời khỏi nhà ga, đem lời nói hoàn toàn trái sự thật của người dẫn chương trình bỏ lại phía sau.

So với Vệ Tinh nơi anh vừa đáp xuống, giám sát ở Thường Thắng Tinh nghiêm ngặt hơn rất nhiều.

Lăng Vệ loại ý tưởng di chuyển bằng phương tiện công cộng, anh hạn chế tiếp cận những nơi lắp đặt nhiều thiết bị giám sát nhất có thể. Xem ra, dù phải mất một tiếng đi bộ để đến được bệnh viện Lăng Hàm đang ở, thì vẫn an toàn hơn nhiều.

Vất vả cực nhọc bao nhiêu mới trốn được tới đây, anh không mong mình còn chưa kịp thấy người thân đã bị gia tộc Lawson tóm trở về.

Lời Al Lawson tuyên bố với ngoại giới, đã thể hiện rõ rắp tâm hiểm ác của y.

Điều này sẽ làm cho những người dân Liên Bang không biết chân tướng nghĩ rằng Lăng Vệ là một bệnh nhân đã đánh mất năng lực tự chủ, tồi tệ hơn nữa, căn cứ theo pháp luật mà nói, Lăng Vệ đang bị bủa vây trong toàn quyền giám hộ của Al Lawson.

Đây hoàn toàn, đều nhờ Vệ Đình ban tặng.

Quả thật, hai mươi năm trước hắn đã gặp phải bất hạnh thật đáng thương, nhưng điều này không có nghĩa người khác sẽ cam tâm tình nguyện mặc hắn biến mình thành món quà, hào phóng dâng tặng tới cho Al Lawson.

Lăng Vệ dọc một đường cẩn thận che giấu hành tung.

Buổi chiều tan tầm, người trên phố đông đúc, hối hả qua lại giúp anh che giấu khá tốt. Tới khi đến được bệnh viện, trời đã nhá nhem tối, đèn đường hai bên phố mở sáng trưng.

Lăng Vệ lại gặp phải khó khăn khác.

Muốn đi vào bệnh viện, phải qua cổng an ninh, thực hiện xác minh thân phận.

Thẻ minh chứng thân phận anh đang nắm trong tay cũng giống như tiền mặt, đều là lấy từ cơ chiến đấu, có thể dễ dàng mua được vé tàu bình thường, nhưng không thể qua mắt hệ thống an ninh chặt chẽ của bệnh viện cao cấp trước mặt.

Nếu có người nào đó giúp mình gọi điện với mẹ thì tốt biết bao.

Thời điểm vừa ủ rũ nghĩ như vậy, nhãn tình Lăng Vệ bỗng nhiên bừng sáng lên.

Một khuôn mặt quen thuộc khoác chiếc áo blouse trắng đang đi ra từ cổng lớn bệnh viện, hai tay cắm vào túi, có lẽ là vừa ăn tối xong nên muốn đi tản bộ tới quảng trường nhỏ ở gần đó.

Lăng Vệ theo đuôi, lặng lẽ tiếp cận, thấp giọng kêu tên hắn, “Mike.”

Bất ngờ là phản ứng của bác sĩ lại trấn định ngoài sức tưởng tượng, ngay cả đầu cũng không ngoảnh lại, chỉ đè thanh nói, “Đừng ngó quanh ngó quất, đi theo tôi.”

Hai người một trước một sau, đi đến mặt sau nơi đặt một hàng dài những pho tượng đậm chất nghệ thuật mĩ lệ của quảng trường, tìm được một góc có thể xem là kín đáo.

“Không ngờ, thật sự không ngờ!” Mike lúc này mới xoay người, “Lúc ở bệnh viện xem bản tin khẩn, tôi đã nghĩ cậu biết đâu chừng sẽ tới đây, cho nên mới đi bộ ra ngoài, định thử vận may coi sao.”

Hắn quan sát gương mặt anh tuấn được tận lực che giấu dưới chiếc áo khoác không mới không cũ của Lăng Vệ.

“Anh là người chăm sóc cho Lăng Hàm? Hắn bây giờ thế nào?” Lăng Vệ sốt sắng hỏi.

“Vẫn hôn mê, nhưng cậu cứ yên tâm, hắn không việc gì. Tôi được Lăng tướng quân điều tới, chịu trách nhiệm trông coi Lăng Hàm. Thực sự phải khen cậu lợi hại đấy, có thể thoát được cả trang viên Lawson, rốt cuộc cậu làm bằng cách nào vậy?”

“Mọi việc sau hẵng nói. Có biện pháp nào giúp tôi liên hệ với hạm đội của ba không? Còn nữa, mẹ đang ở đâu?”

“Lăng phu nhân đã được Lăng tướng quân phái người đưa đến nơi an toàn, tôi không biết bà ấy đang ở đâu, phỏng chừng lúc này cũng không ai biết đâu. Đây cũng vì an toàn của phu nhân.”

“Lăng Hàm…”


“Tôi nói rồi, Lăng Hàm rất an toàn.” Mike vẫn giống như khi ở trên Lăng Vệ hạm, tản ra khí chất tinh anh lười biếng, mà đáy mắt lại lạnh thấu xương, “Cậu định đuổi theo hạm đội của Lăng tướng quân?”

“Phải đuổi theo!” Lăng Vệ trầm giọng khẳng định.

Chính vì lý do này, mới liều mạng sống chết một trận trốn ra khỏi trang viên Lawson.

Phải tới được chiến trường trước khi đại chiến bùng nổ, phát huy năng lực đặc biệt của mình, bảo vệ ba và Lăng Khiêm, đưa bọn họ bình an trở về nhà.

Đây là lời cầu xin của mẹ với anh.

Anh phải thực hiện bằng được.

“Có cậu hỗ trợ, Tướng quân sẽ như hổ thêm cánh.” Mike không biết suy nghĩ điều gì, một lát sau, gật gật đầu, nói, “Nhưng tôi không thể giúp cậu liên hệ với hạm đội. Sau khi hạm đội xuất phát, đường dây liên lạc đã được chuyển sang trạng thái sẵn sàng chiến tranh, không có xét duyệt của Tổng bộ Quân bộ, không thể liên lạc. Huống hồ, nhiệm vụ bây giờ của tôi chỉ có một, chính là ở bệnh viện chăm sóc thật tốt cho Lăng Hàm.”

Hắn ngả người về phía Lăng Vệ, giương khóe môi cười cười, thấp giọng nói, “Cậu cũng hiểu mà, Lăng Hàm dù đang hôn mê bất tỉnh, nhưng lại là nhân vật vô cùng đặc biệt. Vì tránh gây hiềm nghi, tôi thân làm bác sĩ, chỉ cần thực hiện tròn nhiệm vụ của mình là tốt rồi.”

Lăng Vệ ngỡ ngàng mất một giây, tức thì hiểu được.

Ba hiện tại dẫn dắt hạm đội Liên Bang bước lên hành trình, trong tay nắm binh lực khổng lồ như vậy, hai gia tộc còn lại sẽ không thể nào yên tâm.

Lăng Hàm nằm ở lại, kỳ thực chính là con tin.

“Có thể… giúp tôi thấy mặt hắn một chút không?” Lăng Vệ hỏi.

“Trừ phi cậu muốn sau khi gặp mặt, sẽ lập tức bị gia tộc Lawson như trói heo tha trở về. Đừng nhìn bề ngoài bệnh viện có vẻ an tĩnh mà lầm, quanh giường bệnh Lăng Hàm gắn một đống camera giám thị gắt gao lắm. Cậu cho rằng mình có thể xuất hiện trong phòng bệnh của hắn, mà không bị Quân bộ phát hiện sao?”

Lăng Vệ không tranh luận.

Vốn không ôm quá nhiều hi vọng, anh biết rằng mọi lời Mike nói đều là đúng.

Đừng nói Lăng Hàm đang hôn mê, cho dù Lăng Hàm có tỉnh đi nữa, thì sau đó giải quyết được gì? Lăng Vệ đã bị gán cho là không đủ năng lực gánh vác hành vi, một khi lộ diện, Al Lawson bằng thân phận người giám hộ có thể quang minh chính đại đòi lại anh từ tay Lăng gia.

Nếu Lăng gia từ chối, sẽ là vi phạm luật pháp Liên Bang.

Lăng Vệ sẽ không bao giờ cho phép gã đàn ông kia có cơ hội đưa anh ra nhằm tổn hại đến Lăng gia.

“Xem ra, chỉ còn cách đuổi theo hạm đội, sau đó tìm cách liên lạc với ba và Lăng Khiêm.” Nuốt nỗi chua xót không thể lập tức nhìn thấy mặt Lăng Hàm, Lăng Vệ ép mình phải quay trở về, tập trung vào vấn đề bức thiết trước mắt, “Muốn thông qua nhiều cấp tinh vực, cần chứng minh thân phận, anh có thể hỗ trợ không?”

“Làm sao cậu có thể rời Thủy Dương Tinh tới nơi này?” Mike không đáp mà hỏi ngược lại.

“Tôi cướp cơ chiến đấu mini trong kho chiến cơ của gia tộc Lawson, bên trong có trữ tiền mặt và thứ này.” Lăng Vệ chìa thẻ chứng minh thân phận ra, “Chắc là giả, nhưng vẫn có thể qua được trạm kiểm soát tinh cầu.”

Đúng là lên voi xuống chó mà.

Mới đây không lâu, anh còn mang thân phận Tư lệnh, chỉ huy quân hạm cao cấp nhất của Quân bộ, tự do thông qua các tinh vực mà căn bản không cần lăn tăn gì đến vấn đề trạm kiểm soát.

Hiện giờ, lại biến thành “kẻ truy nã” không thể không lẩn trước trốn sau.

Mike cầm thẻ chứng nhận thân phận, đưa lên máy thông tín trên cổ tay, “tít” một cái thu được dữ liệu.

“Hóa ra mấy gia tộc lớn của Quân bộ, đều chuẩn bị sẵn mấy thứ hữu ích này phòng khi lánh nạn à. Tính xa trông rộng lắm chứ chẳng đùa. Ừm hừm… thứ na ná thế này, tôi vừa hay cũng có một cái, mức độ quyền hạn khá cao, ít nhất có thể thoải mái đặt chân lên tàu vũ trụ.”

Bác sĩ Mike rút từ trong túi áo ra một thứ, đưa cho Lăng Vệ.

“Tôi ở bệnh viện, không cần dùng tới nó, cho cậu sẽ hữu ích hơn.” Hắn cầm thẻ chứng nhận thân phận của Lăng Vệ bỏ vào túi áo choàng của mình, giải thích, “Để nó lại cho tôi. Thứ này được lấy từ cơ chiến đấu của gia tộc Lawson, không chừng lúc này Al Lawson đã tra thông tin đăng ký, sử dụng nó để truy tìm cậu.”

Lăng Vệ cảm kích đưa mắt nhìn Mike.

Yên lặng bỏ thẻ chứng nhận vào túi áo khoác.

Phải tranh thủ từng giây đuổi theo hạm đội của ba, không được lãng phí thời gian.

Trước khi chia tay, hai người tranh thủ trao đổi thêm vài câu.

“Trong người cậu còn tiền không?”

“Còn một chút tiền mặt, cơ chiến đấu cũng tìm được rồi.”

“Làm đại sự đôi khi không nên câu nệ tiểu tiết, nếu thiếu tiền cần đi ăn trộm cũng phải đi, đừng để đến tiền đi xe cũng không có.” Lời Mike nói, vẫn huỵch toẹt cá tính như mọi khi.

“Mike, có thể nhờ anh một chuyện không?”

“Nếu là chuyển mấy lời ngôn tình sến súa đến Lăng Hàm, thì miễn. Chuyện ba anh em các cậu làm trên giường điều trị ở Lăng Vệ hạm, tôi còn nhớ rõ lắm đấy.”

Lăng Vệ hai má nóng bừng.

Anh chỉ muốn nhờ Mike, nếu Lăng Hàm tỉnh lại, thay anh nói một lời.

Nhưng mà hiện tại, thấy rằng không cần nữa.

Nếu đã bận lòng như thế, chờ đến khi đưa ba và Lăng Khiêm từ chiến trường trở về, đích thân anh sẽ đến nói với Lăng Hàm.