Một ngày trọng đại đã đến.
Hôm nay, chính là ngày quyết định vị nào sẽ trở thành Tư lệnh tiền tuyến Liên Bang.
Hai giờ chiều, tại Tổng bộ Quân bộ, Quân bộ triệu tập hội nghị quân sự.
Theo lẽ thường, các chính sách quân sự chỉ do ba vị Thượng đẳng tướng quân họp bàn và nhất trí đưa ra quyết định chung.
Nhưng lần này Đế Quốc xâm lấn trong thế hung hãn, không thể coi thường, truyền thông Liên Bang lẫn Vương tộc cùng nhúng tay vào khuấy lên sóng gió, tướng lĩnh lại lo lắng bị cử đi làm kẻ hi sinh, luồn cúi dựa dẫm khắp nơi.
Ba gia tộc Tướng quân cũng có những tính toán riêng của mình.
Đủ loại tình thế phức tạp, đẩy dấu hiệu rạn nứt trong Quân bộ hiện ra ngày một rõ nét. Thế là dưới sự ngầm đồng ý của ba vị Tướng quân, ứng cử viên cho chức Tư lệnh tiền tuyến, sẽ do toàn thể sĩ quan cấp cao tham dự hội nghị bầu chọn ra.
Toàn bộ quân nhân quân hàm từ Chuẩn tướng trở lên, chỉ cần có năng lực tham gia hội nghị, bắt buộc phải hiện diện.
Thời gian này, đèn cảnh báo đang sáng đỏ ở bên ngoài cánh cửa phòng hội trường lớn, nghiêm cấm những kẻ không liên quan xâm nhập vào, được một đội ngũ canh phòng trong tay trang bị đầy đủ vũ khí nghiêm ngặt bảo vệ.
Còn trong phòng hội nghị, thuần một màu sắc phục cấp tướng Liên Bang bao gồm Chuẩn tướng, Thiếu tướng, Trung tướng ưỡn cao ngực, ngồi nghiêm chỉnh.
Tu La, Lawson, Lăng gia, ba vị Thượng đẳng tướng quân ngồi ở vị trí chủ toạ phía cao, tràn đầy uy nghi trước mặt mọi người.
“Việc lựa chọn một Tư lệnh tiền tuyến cho trận chiến sắp tới rất quan trọng, mọi người hãy thoải mái phát biểu, nếu có đối tượng tiến cử, xin thẳng thắn lên tiếng.”
Tu La Tướng quân đơn giản nói những lời này xong, các tướng lĩnh bên dưới đầu tiên một trận trầm mặc.
“Trung tướng Bảo Thành, ngươi có ý kiến gì không?” Lawson Tướng quân đưa ánh mắt khích lệ, nhìn một vị tướng đã ngoài ngũ tuần.
Vị Trung tướng nghiền ngẫm, đưa ra câu trả lời, “Tôi tiến cử Trung tướng Lý Khải, ông ấy giàu kinh nghiệm tác chiến, trình độ là hoàn hảo theo yêu cầu tìm kiếm của chúng ta.”
“Tôi phản đối!” Có người lập tức lạnh lùng gạt bỏ.
Trung tướng Lý Khải đang ở nơi đóng quân, không thể tham gia hội nghị, nhưng con trai ông là Chuẩn tướng Carvel có mặt ở đây.
“Trung tướng Lý Khải là Tổng chỉ huy phòng tuyến Myrdal. Bởi bão cát vũ trụ, binh lực Myrdal thương tổn nghiêm trọng, Lý trung tướng đang ở phòng tuyến ngày đêm tiến hành khắc phục hậu quả, tái thiết công tác. Nếu điều Trung tướng Lý Khải đến Phòng tuyến số 1 cực chính T, vậy thì phòng tuyến Myrdal phải làm sao?” Chuẩn tướng Carvel thái độ cương quyết.
Hừ! Lũ tay sai gia tộc Lawson.
Muốn quẳng củ khoai lang phỏng vào tay cha ta sao? Không dễ đâu!
“Khắc phục hậu quả và tái thiết công tác, sao có thể quan trọng hơn chỉ huy chiến dịch tiền tuyến? Trung tướng Lý Khải là lão tướng của Liên Bang, hoàn toàn có thể tạm thời giao quyền chỉ huy phòng tuyến Myrdal cho một quan chỉ huy khác.”
“Ý của ngài là phòng tuyến Myrdal không quan trọng bằng Phòng tuyến số 1 cực chính T? Trung tướng Bảo Thành chẳng lẽ không rõ Đế Quốc xảo quyệt ra sao? Lần trước trước khi tấn công Phòng tuyến số 1 cực chính T, bọn chúng đã tiến hành tập kích bất ngờ một số căn cứ quân sự. Ai có thể khẳng định lần này bọn chúng không vờ lấy mục tiêu là Phòng tuyến số 1 cực chính T, nhưng thực tế lại muốn đánh úp phòng tuyến Myrdal?”
Bầu không khí đối chọi giữa hai người càng lúc càng đậm mùi thuốc súng.
Ở góc phòng họp, có người húng hắng một tiếng.
“Quan chỉ huy căn cứ Lecco Mick, Chuẩn tướng Wood, thế nào?” Người ở góc tường kia đề xuất, “Chuẩn tướng Wood quả cảm thiện chiến, hơn nữa, ông ấy từng tham gia trong trận Đế Quốc tấn công Phòng tuyến số 1 cực chính T.”
“Wood không đóng vai trò gì trong trận chiến đó.”
“Chưa kể, ông ta chỉ là một quan chỉ huy căn cứ, chưa từng chỉ huy chiến dịch cấp độ lớn bao giờ.”
“Chuẩn tướng Wood có quân vụ không thể đến cuộc họp, tôi lấy danh nghĩa đại diện cho căn cứ Lecco Mick, xin phản đối!”
Mặc dù Chuẩn tướng Wood là tướng lĩnh có thân phận bình dân, nhưng nhiều năm cống hiến trong Quân bộ đã giúp ông đạt được sự nể trọng của của mọi người, tướng lĩnh trung niên hoặc trẻ tuổi hơn mang lòng ngưỡng vọng ông là không hề ít.
“Ấn theo quy tắc không lơ là vùng phụ cận, để Thiếu tướng Duy Phúc của căn cứ Scarlet…”
“Suy xét cho kỹ rồi hẵng phát biểu, Chuẩn tướng Milly!” Thiếu tướng Duy Phúc nghe thấy có người nhắc tới tên mình, lập tức nổi đoá, “Một tháng trước ta đã đệ đơn lên Quân bộ, yêu cầu triệu hồi từ căn cứ Scarlet về Thường Thắng Tinh. Ta đã từng một lần tham dự Phòng tuyến số 1 cực chính T. Ngươi thì sao, Chuẩn tướng Milly? Bản thân ta cảm thấy ngươi nên đi đến chiến trường để tôi luyện lá gan của mình đi!”
Thằng nhãi hợm hĩnh!
Duy Phúc lão không phải là cha mẹ hắn nên hắn không thương xót phải không?
Cho nên nguy hiểm cỡ đó, mới đá banh cho lão?!
Căn cứ Scarlet vừa bị phá huỷ, quân hạm hư hỏng không còn gì, lão hiện nay chỉ là một quan chỉ huy hữu danh vô thực, vậy mà còn cử lão đi đánh Đế Quốc kéo đến cả đoàn!
Kẻ địch tấn công liên hồi, kết quả Tư lệnh Lăng Vệ chỉ dắt mỗi mấy trăm tàu chiến bảo vệ lại đây, doạ lão toát một thân mồ hôi hột. Trong khi đó, phía kẻ thù đạt đến bốn nghìn tàu chiến, chiến hạm. Vậy mà Chuẩn tướng Lăng Khiêm ngược lại còn gạt lão, bảo phía sau có hai nghìn tàu chiến mang theo vũ khi tối tân của Quân bộ Liên Bang, làm cho lão bớt hẳn căng thẳng khi binh đoàn Đế Quốc kéo tới.
Hại lão chắc mẩm ngon rồi, hăng máu xông lên.
Đến khi trận chiến kết thúc, lão mới hay hai nghìn tàu chiến và quân hạm kia, từ đầu chí cuối chỉ là những chiến hạm vận tải rã rệu không còn năng lực tác chiến!
Hạm! Vận! Tải! Đấy! Trời ơi!
Biết được tin này, Thiếu tướng Duy Phúc cơ hồ nghẹn khí.
Mà giờ, quân đoàn Đế Quốc lại mò tới nữa.
Lão đã một lần kinh qua chiến dịch, binh lực song phương chênh lệch nhau cỡ nào, lão còn chưa rõ ư?
Bắt lão đi làm Tư lệnh tiền tuyến?
Không có cửa đâu!
“Trung tướng Hành Ngô Việt, là một ứng cử viên sáng giá.”
“Trung tướng Hành Ngô Việt có thâm niên trong phụ trách hậu cần, kinh nghiệm thực chiến ít ỏi. Hơn nữa, không phải sắp tới hắn sẽ đảm nhiệm chức quan chỉ huy căn cứ Rye sao?”
Trên đài ba vị Thượng đẳng tướng quân, vẫn im lặng không nói.
Thoạt nhìn, tựa hồ là nhường cho các tướng lĩnh dưới đài tận tình phát biểu, tận tình đề cử.
Nhưng trên thực tế, nếu tinh ý một chút sẽ biết ai mới là người đứng sau làm chủ cuộc đua này.
Sau một hồi đùn đẩy thoái thác, các nhân vật được ám chỉ và khuyến khích, cuối cùng đánh bạo đề cập tới thành viên gia tộc Tướng quân.
“Liệu có thể cân nhắc một chút tới Chuẩn tướng Lăng Vệ không?”
“Ngươi đang đề cử một bệnh nhân ngay cả đặt chân xuống giường cũng không nổi, đi đến tiền tuyến dựng rào kháng địch thay cho đám quân nhân sợ chết các ngươi sao?” Al Lawson rét lạnh lên tiếng, ánh mắt làm cho người ta run bắn.
“Chuẩn tướng Bội Đường là tướng môn hổ tử, vậy…”
“Ta tuyệt đối không hoài nghi tài cán của Chuẩn tướng Bội Đường, nhưng dù sao cậu ấy chỉ mới tốt nghiệp trường quân đội cách đây không bao lâu, chưa từng trải qua thực chiến cỡ lớn. Để cậu ấy đảm nhiệm chức Tư lệnh tiền tuyến, là quá liều lĩnh.”
“Chuẩn tướng Lăng Vệ khi nhậm chức Tư lệnh, cũng chỉ là một quân giáo sinh vừa tốt nghiệp, chưa bao giờ chỉ huy một đội quân tham gia chiến dịch. Vì sao Chuẩn tướng Bội Đường lại không được?”
“Tình trạng của Chuẩn tướng Lăng Vệ hiện giờ ai nấy đều rõ, bị thương rất nặng, thậm chí đe doạ tới tính mạng. Ý của ngươi là thà mang tiếng tham sống sợ chết ở lại Thường Thắng Tinh, để con trai duy nhất của Tu La tướng quân xông vào nước sôi lửa bỏng thay mình?”
Dưới sự trừng mắt gầm lên của phe phái gia tộc Tu La, khí thế người đề nghị không khỏi yếu kém xuống.
“Ta trịnh trọng tiến cử Thiếu tướng Lăng Hàm!”
“Lý do?”
“Thiếu tướng Lăng Hàm chẳng những từng tham gia chiến dịch, mà trước đó cậu ấy còn đảm nhiệm chức vụ Đặc phái viên Quân bộ được cử đến Lăng Vệ hạm. Có thể nói trừ bỏ Tư lệnh Lăng Vệ, cậu ấy là người thứ hai có quyền chỉ huy cao nhất. Được cậu ấy hỗ trợ, Lăng Vệ đã giành thắng lợi. Ta cho rằng, Thiếu tướng Lăng Hàm có đầy đủ năng lực cũng như kinh nghiệm để đảm nhiệm chức Tư lệnh tiền tuyến!”
“Nghe qua rất có lý, Trung tướng Gia Cưu. Tuy nhiên,” Một vị tướng lãnh chắc chắn là bè cánh Lăng gia, khinh miệt liếc mắt nhìn Trung tướng Gia Cưu, cất giọng ồm ồm nói, “Thiếu tướng Lăng Hàm do máy móc phát sinh trục trặc đã xảy ra tai nạn ngoài ý muốn, trước mắt vẫn còn đang trong tình trạng hôn mê bất tỉnh. Thân là một Trung tướng, tại sao ông nắm tình báo lại tệ hại vậy? May mắn ông không đảm nhiệm công tác thu thập thông tin tình báo, bằng không ta thật sự phải đề nghị Quân bộ luận tội ông!”
Trung tướng Gia Cưu mặt phệ giận đến tím mặt, hậm hực ngồi trở lại vị trí của mình.
Chuẩn tướng Hoa Nham tràn đầy năng lượng trẻ trung đưa ra ý kiến, “Thiếu tướng Al Lawson, vậy còn ngài? Tại sao ngài không thể hiện chính kiến của mình? Ngài từng đảm đương vai trò phụ trách hậu cần vô cùng quan trọng trong chiến dịch, ắt hẳn có hiểu biết về binh đoàn Đế Quốc hơn nhiều so với các tướng lĩnh khác. Ngài có ý định đi đến tiền tuyến trực tiếp đối mặt với Đế Quốc không? Tôi không phải dạng người tham sống sợ chết, nếu ngài sẵn sàng đến chiến trường, tôi sẽ theo ngài đến cùng, để ngài tuỳ ý sai phái!”
Lời vừa nói ra, giữa đám tướng lĩnh ngồi kín hội trường bên dưới, bỗng dưng có một vị tướng trẻ từ đầu đến cuối thuỷ chung vẫn chưa phát biểu lời nào, đập bàn đứng dậy.
Động tác bất ngờ, khí thế dứt khoát, nhất thời thu hút toàn bộ sự chú ý.
Lăng Khiêm!
Ngày hôm nay là hội nghị quân sự cấp cao, Lăng Khiêm thân là Chuẩn tướng chắc chắn phải tham gia, buổi sáng rốt cuộc cũng được đội cảnh vệ của Lăng Thừa Vân phóng xuất. Trước khi được thả ra, Lăng Khiêm thông qua cuộc gọi video, cam đoan với ba mình ở hội nghị sẽ duy trì bình tĩnh.
Nhưng thực tế, bình tĩnh ư?
Tuyệt đối không thể!
Vừa rồi nghe thấy Al Lawson bảo anh “ngay cả bước xuống giường cũng không nổi”, hắn chỉ biết lòng dạ đau quặn hết lại.
Cơ thể bên ngoài có thể mạnh mẽ cường tráng như sắt thép, nhưng linh hồn bên trong có thể vì khổ sở, đau đớn, phẫn nộ mà vỡ vụn.
“Tôi xin phép Quân bộ, cho tôi được đảm nhận chức Tư lệnh tiền tuyến!”
Giọng nói chắc như đinh đóng cột của Lăng Khiêm vang lên, khiến cho cả hội nghị còn đang xầm xì thoắt chốc tĩnh lặng xuống.
“Trong chiến dịch lần đầu tiên tại Phòng tuyến số 1 cực chính T, tôi là phụ tá của Tư lệnh Lăng Vệ, phụ trách điều khiển quân hạm và đội hình cơ chiến đấu mini. Đối với tình hình lực lượng của kẻ địch, đối với điều kiện ở Phòng tuyến số 1 cực chính T, đối với sự biến đổi đội hình của Đế Quốc khi lâm trận, tôi tự tin có nhiều am hiểu và sự chuẩn bị hơn các vị ở đây.”
“Tôi tin, tôi là ứng cử viên thích hợp nhất cho vị trí Tư lệnh tiền tuyến lần này.”
“Tôi xin cam nguyện chiến đấu hết mình vì Liên Bang!”
Không màng đến những ánh mắt giấu đầy thâm ý đổ dồn tới mình, đường nhìn của Lăng Khiêm, chỉ dõi chằm chằm vào Al Lawson ngồi cách đó không xa, nhấn mạnh từng chữ, “Sẵn sàng đứng ra, kiên quyết bảo vệ mọi người, không ngại chiến đấu!”
Phòng hội nghị rộng lớn mới rồi còn xì xồ ồn ào, bắn tứ tung mùi thuốc súng, lúc này lặng ngắt như tờ.
Phe cánh Tu La và Lawson, hiển nhiên sẽ không lên tiếng. Đứa con trai ngu ngốc của Lăng gia đã tự đón củ khoai phỏng, vậy thì cứ việc ôm lấy đi, bọn họ hoan nghênh còn không kịp!
Bè phái của Lăng gia thì bối rối đưa mắt nhìn nhau.
Chuyện này cực kỳ không ổn, nhưng chính con trai Lăng tướng quân chủ động đứng ra xin, làm thế nào để bác bỏ đây?
Chẳng lẽ nói Chuẩn tướng Lăng Khiêm năng lực non kém, không đủ bản lĩnh làm Tư lệnh?
Giữa lúc lúng túng đến căng thẳng, Lawson Tướng quân trên đài hắng nhẹ một tiếng.
“Quả là thiếu niên anh hùng.” Lawson Tướng quân mỉm cười tán thưởng, “Lăng gia quả nhiên nhân tài lớp lớp. Chuẩn tướng Lăng Vệ dũng cảm thiện chiến, Chuẩn tướng Lăng Khiêm nhiệt huyết cương nghị. Lăng tướng quân có những đứa con như vậy, thật khiến ta phải hâm mộ. Tu La tướng quân, ông cảm thấy thế nào?”
Lão hồ ly mang thái độ khiêm nhường nhã nhặn, nghiêng đầu chuyển hướng nhìn sang phía Tu La tướng quân.
Một lão cáo già khác – Tu La tướng quân – không chút do dự gật đầu, tỏ vẻ đầy ghen tị, cười đến xán lạn, “Phải, Lăng Khiêm là quân nhân vĩ đại của Liên Bang, có cậu ấy quyết tâm cống hiến cho đất nước, thật khiến người khác nể phục. Hơn nữa, ta tin vào tài năng của cậu ấy. Người do Lăng tướng quân dạy dỗ nên, tuyệt đối không thua kém bất cứ ai. Lăng tướng quân, đối với chuyện này, ý kiến ông thế nào?”
Tu La tướng quân ngó qua chỗ khác, nhìn sang Lăng Thừa Vân.
Lăng Thừa Vân vẫn duy trì tư thế ngồi thẳng đầy nghiêm nghị.
Thái độ bình tĩnh.
Chỉ duy nhất nháy mắt Lăng Khiêm đột nhiên đứng dậy, mi mắt ông giần giật lên, còn lại không có bất kỳ động tĩnh nào nữa.
Nghe thấy câu hỏi của Tu La tướng quân, Lăng Thừa Vân mới hơi hơi quay đầu, lướt mắt nhìn Tu La một cái, sau đó, tầm mắt chậm rãi quét một vòng, đảo qua toàn bộ hằng trăm khuôn mặt sĩ quan cấp cao bên dưới.
Cuối cùng, ánh mắt rơi vào đứa con trai vẫn đứng thẳng tắp, chẳng khác nào hạc giữa bầy gà.
Ánh mắt Lăng Khiêm chấp nhất kiên định, cùng ánh mắt thâm thuý của Lăng Thừa Vân gặp nhau giữa không trung, bắn ra tung toé lửa, thừa sức sát thương người.
“Chuyện Lăng Khiêm đảm nhiệm chức Tư lệnh tiền tuyến, ta không đồng ý.” Lăng Thừa Vân trầm thấp mở miệng.
Câu trả lời này là đương nhiên.
Chẳng người cha nào bằng lòng để con trai mình đi hi sinh cả, chưa kể còn có thể làm huỷ hoại thanh danh gia tộc.
Nhưng cho dù là Thượng đẳng tướng quân, trắng trợn bao che riêng tư, sẽ dễ dàng dẫn tới bất mãn.
Dưới đài lại lần nữa lao xao.
Đôi mắt Lăng Khiêm tỏ vẻ kiên quyết tới cùng, vừa hé miệng định lên tiếng, âm thanh của Lăng Thừa Vân lại lần nữa vang lên.
“Quân quốc đại sự, không thể coi là trò đùa. Đem chức Tư lệnh tiền tuyến nắm giữ hàng vạn sinh mạng giao cho Lăng Khiêm kinh nghiệm còn nông cạn yếu kém, ta không thể đồng ý. Nhưng ta cho rằng, nếu Lăng Khiêm đã chủ động xin chiến, có thể để cậu ta đảm nhiệm chức đội trưởng đội cơ chiến đấu, theo quân ra trận. Chiến đấu vì Liên Bang, không có nghĩa nhất định phải làm chỉ huy, cho dù chỉ là một chiến sĩ bình thường, cũng đã xứng đáng tự hào.”
Lời nói hoàn toàn hợp lý, khiến mọi việc lại quay trở về vạch xuất phát.
Tướng lĩnh phe phái Lăng gia lo sợ bất an, lập tức thở phào yên tâm.
Không hổ là Tướng quân Lăng Thừa Vân.
“Quan điểm của Lăng tướng quân rất hợp lý, song,” Tu La tướng quân cố ý cường điệu bẻ hướng, lạnh lùng nói, “Hội nghị ngày hôm nay là để chọn ra một Tư lệnh tiền tuyến, chứ không phải là đội trưởng đội cơ chiến đấu mini. Đối với chức vị quan trọng này, Lăng tướng quân có ý định đề xuất ai chưa?”
“Không đề xuất bất kỳ ai.” Lăng Thừa Vân tuyên bố, “Ta, Lăng Thừa Vân, tự đề cử chính mình.”
Bốn phía tức thì im phăng phắc.
Trong phòng hội nghị tại Tổng bộ Quân bộ, thoắt chốc như bị cuốn ra ngoài biển vũ trụ Thường Thắng Tinh.
Xoáy trong không gian chân không bất tận hoàn toàn nghẹt thở.
Hằng trăm tinh anh trải qua sóng gió lớn nhỏ, lăn lộn ở Quân bộ để bước lên đài địa vị cao ngất, tất cả đều trợn tròn mắt, không dám tin nhìn trừng trừng vào Lăng Thừa Vân vẫn như núi cao bất động, sừng sững ngồi thẳng phía xa.
Tự đề cử mình?
Tự đề cử mình!
Những ai nắm vững lịch sử đều biết, đời Thượng đẳng tướng quân Quân bộ đầu tiên bao gồm Lăng Hồng Viễn, Albert Tu La, Bác Thượng Lawson, năm xưa chính là dựa vào những chiến công hiển hách khi rong ruổi chiến trường mà lập thành đế chế, mang lại binh quyền to lớn truyền từ đời này sang đời khác cho tam đại gia tộc.
Chỉ không rõ vì sao, ba vị lão Tướng quân nửa sau cuộc đời chỉ an toạ tại Quân bộ, chỉ huy từ xa, không đích thân xuất chiến một lần nào nữa.
Có lẽ khi có tuổi, sẽ thiếu đi một phần dũng khí giáp mặt với chiến trường.
Nhưng từ đó trở đi, đây đã biến thành một loại truyền thống Quân bộ. Sau khi tiếp nhận ngai vị Thượng đẳng tướng quân, các Thượng đẳng tướng quân sẽ không đích thân đến chiến trường nữa, chỉ đóng tại hậu phương lớn, rời xa lửa đạn giặc thù, tránh xa nguy cơ chết chóc.
Một trăm năm.
Các Thượng đẳng tướng quân đã không tới tiền tuyến, ước chừng được trăm năm!
Mà ngày hôm nay, Thượng đẳng tướng quân Lăng Thừa Vân chỉ bằng một câu, đã phá vỡ lớp băng đóng hằng thế kỷ này.
Ta, Lăng Thừa Vân.
Tự mình đề cử!
***
Quân đoàn Đế Quốc tấn công lần thứ hai, cả Liên Bang sục sôi.
Bầu không khí trước chiến tranh kích động chưa từng có.
Vương tộc chấp nhận từ bỏ mỏ vàng Thuỷ Hoa Tinh, hiến một nửa đội hộ vệ Hoàng gia, phái cả Hoàng thái tử tham gia trận chiến, nhưng ba quả bom tấn, chẳng mấy chốc bị một quả bom của Quân bộ cho nổ tanh bành.
Thượng đẳng tướng quân Lăng Thừa Vân phá vỡ quy tắc trăm năm, trở thành Tư lệnh tiền tuyến, tự mình đi đến chiến trường.
Hành động này, quả thực vĩ đại y hệt như đế vương thời cổ đại ngự giá thân chinh!
Còn gì có thể khiến cho nhân dân Liên Bang mừng vui hơn nữa?
Còn gì có thể giải thích tốt hơn cho thái độ của Quân bộ đối với kẻ ngang ngược xâm lăng Đế Quốc?
Tin tức lan ra, nhân dân Liên Bang phấn khởi, hò reo.
Ngay cả Thượng đẳng tướng quân cao cao tại thượng thân phận tôn quý, cũng tự mình xuất chiến.
Quan lớn hưởng thụ đặc quyền Quân bộ, rốt cuộc vẫn mãi là những anh hùng!
Thoắt chốc, Quân bộ đã rớt xuống đáy lại lấy được niềm tin của công chúng, thậm chí còn xuất hiện không ít thành phần xung phong gia nhập vào quân đội, thể hiện sự ủng hộ tăng vọt. Đáng tiếc với Quân bộ mà nói, cho dù có nhiều tân binh mà quân hạm thiếu hụt, thì cũng chẳng phải sự trợ giúp vượt trội.
Nhân khí Lăng gia, lại nâng lên tầm cao mới.
“Đến Tướng quân cũng ra trận rồi!”
“Ngài ấy nhất định sẽ đánh cho lũ Đế Quốc tan xác!”
“Tướng quân Lăng Thừa Vân chính là cha của Tư lệnh Lăng Vệ đó, mới có thể dạy dỗ nên một chỉ huy xuất chúng như ngài. Khỏi đoán cũng biết, Lăng tướng quân chắc chắn vô cùng uy dũng!”
Trên dưới Liên Bang, vang đầy tiếng hân hoan vui mừng vì niềm tin nhất định thắng lợi.
Nhưng đằng sau cảnh tượng sôi nổi đó, là tình hình thực tế mà Lăng gia tuyệt đối không muốn để người ngoài hay.
Lăng phu nhân ở trước giường bệnh Lăng Hàm, nhận được tin tức mà choáng váng.
Con trai lớn tình hình mờ mịt, con trai út hôn mê bất tỉnh, giữa lúc tuyệt vọng vậy rồi, chồng và con trai thứ còn muốn bước vào hành trình thập tử nhất sinh?!
Nghe thấy tin dữ, Lăng phu nhân nhiều ngày đón nhận tin xấu liên tiếp, rốt cuộc cũng đến lúc hết chống đỡ được, ngất lịm ngay trước giường Lăng Hàm.
May mắn bác sĩ Mike tận trung hết mực với nhiệm vụ luôn có mặt để theo dõi tình tình Lăng Hàm, ngay khi Lăng phu nhân ngất xỉu, y đã kịp thời tiến hành cấp cứu cho bệnh nhân mới, mau chóng ổn định thể trạng cho bà.
Sau khi Lăng phu nhân tỉnh dậy trên giường bệnh, chồng và con trai thứ Lăng Khiêm đã có mặt tại bệnh viện.
Hai cha con đứng ở đầu giường, vẻ mặt đầy lo âu nhìn bà.
Ánh mắt của Lăng phu nhân chậm rãi chuyển từ khuôn mặt tuấn mĩ tiều tuỵ của đứa con, sang gương mặt nghiêm nghị nặng nề của người chồng, sau đó dời lại dời đường nhìn về phía con trai, chỉ hỏi một câu:
“Không thể thay đổi sao?”
“Con xin lỗi, mẹ.” Lăng Khiêm cảm thấy đầy tội lỗi, nhưng tuyệt không do dự nói.
Lăng Thừa Vân thì dùng ánh mắt đau đáu xót xa, im lặng làm thành câu trả lời.
Quân bộ đã thảo văn kiện đưa xuống.
Quân lệnh như núi.
“Đừng lo lắng, tụi anh nhất định sẽ bình an trở về.”
Lời chồng cam đoan, lần đầu tiên trong suốt hai mươi năm, hoàn toàn vô tác dụng.
Lăng phu nhân suy yếu nằm trên giường, nhất thời sinh ra xúc động muốn xông về phía trước, tát vào mặt Lăng tướng quân một cái.
Nghiến răng nghiến lợi chất vấn ông, ông làm sao có thể?!
Làm sao mà, một tiếng báo trước cũng không có, đã đưa ra quyết định như vậy?
Làm sao mà, giữa lúc bà cần dựa dẫm nhất, ông lại tự mình đề cử bản thân đi ra chiến đấu? Còn mang theo cả con trai đi!
Làm sao mà… vợ mình chua xót và đau lòng như vậy, lại xem như chẳng có việc gì…
Đủ loại cảm xúc trào lên vây ép trái tim, con ngươi Lăng phu nhân sóng sánh dữ dội, cuối cùng, chỉ biến thành một câu lạnh lùng, “Em mệt, hai người hãy về đi.”
Đuổi chồng và con trai căn bản chẳng hề quan tâm đến cảm nhận của mình mà tự tiện quyết định, Lăng phu nhân cũng không ngây dại nằm trên giường nữa.
Bà chống người ngồi dậy, cố gắng nhẫn nhịn cơn đau buốt ở tim, vươn tay lấy máy thông tín của mình ở trên đầu giường.
Trong đó là nhân mạch mà bà đã gom góp hơn hai mươi năm.
Đến khoảng thời gian gần đây, bà mới đem những con người mà trước đó mình chưa bao giờ từng thật sự lưu tâm, nghiêm túc điểm qua từng gương mặt một.
Trần tướng quân, Kim phu nhân, quý phu nhân Maier, tiến sĩ Kim Sâm, quan chỉ huy Khải Phương…
Bà liên lạc với từng người, gọi điện cho tất cả những ai mà bà cho rằng sẽ giúp ích được mình, bằng ngữ khí bình tĩnh, mỉm cười thân thiện, chân thành hỏi thăm bọn họ.
Rất nhanh, từ chia sẻ của những người này, bà nắm được sự tình phát sinh trong phòng hội nghị.
Kịch tính biến hoá trong phòng hội nghị đã lan truyền khắp thượng tầng Quân bộ, không được coi là cơ mật.
Tại hội nghị cực kỳ trọng yếu lựa chọn ra một Tư lệnh tiền tuyến, con trai của bà, chồng của bà, trước sự đùn đẩy của những kẻ khác, đứng ra chủ động xin chiến.
Tiếp tục hỏi han sâu nữa, nhưng chỉ nhận được những lời hồi đáp mập mờ, làm cho cõi lòng Lăng phu nhân dần rơi vào vực thẳm tăm tối.
“Đối với chiến sự, phụ nữ như tôi thật sự không nắm hết. Thật có lỗi, không có cách nào giúp bà.”
“Đế Quốc có vẻ rất mạnh, nhưng chẳng phải cũng đã thua bỏ chạy một lần đấy ư? Lần này sẽ là quét sạch cho bọn chúng quắp đuôi chừa tận đến già. Chí ít tôi cũng mang hi vọng như thế đấy, nếu có gì không phải, mong bà đừng chê cười.”
“Phật tổ sẽ phù hộ độ trì cho dũng sĩ của chúng ta…”
“Con tôi trở về sau hội nghị quân sự cứ thở dài, tôi thấy, hình như khó khăn lắm thì phải?”
Chỉ duy nhất quan chỉ huy Khải Phương cương trực thẳng thắn, lấy kinh nghiệm chiến đấu dày dặn cùng hiểu biết về lực lượng địch ta, không e ngại trả lời vấn đề của Lăng phu nhân.
“Rất không lạc quan, phu nhân.” Quan chỉ huy Khải Phương nhận định, “Hình ảnh cho chúng ta thấy, Tư lệnh Lăng Vệ chỉ phá huỷ được hạm chỉ huy của Đế Quốc, nhưng quân đội Liên Bang không gây thiệt hại nghiêm trọng cho quân đội Đế Quốc. Nếu tôi đoán không lầm, lần này Đế Quốc đã có bài học rút ra sẽ đổ một binh đoàn với lực lượng hùng mạnh hơn đi xâm hấn.”
“Còn Quân bộ Liên Bang chúng ta, không phải không đủ sức mạnh để nghênh chiến, mà là do lực lượng phân tán.”
“Tướng quân Lăng Thừa Vân có thể điều động thủ hạ của mình, nhưng hai nhà nắm giữ những mặt thế lực khác, chưa hẳn sẽ thật lòng phối hợp.”
“Nói không chừng còn âm thầm khiến Tướng quân chôn thân cùng với kẻ thù.”
“Thực sự, vì tôi còn đảm nhiệm chức vụ trong Quân bộ nên khi Quân bộ phát văn kiện xuống, tôi đã xem thoáng qua. Lần này người phụ trách công tác điều phối hậu phương và liên hệ cứu viện, chính là Al Lawson.”
“Bà có biết đối với đội quân đang tác chiến ở tiền tuyến mà nói, điều phối viên hậu phương và liên hệ cứu viện, có tầm quan trọng như thế nào không, Lăng phu nhân?”
Giọng nói của quan chỉ huy Khải Phương trầm xuống, nghiêm trọng đáng sợ.
Ám chỉ vô cùng rõ ràng.
Cho dù Lăng phu nhân không rành rẽ quân sự, không biết các quân nhân một mình lăn xả chém giết giữa chiến trường là cảm giác bất lực nhường nào, thì hiện tại, vẫn có thể mường tượng ra.
Môi bà tím tái, nặng nhọc hít thở.
Chỉ cần một cái ấn tay, là có thể gọi bác sĩ Mike có mặt.
Nhưng giữa thời khắc mấu chốt này, bà không thể tiếp tục nằm ở đây, ngoan hiền đón nhận săn sóc như một con vật được thuần hoá. Hồi chốc nữa thôi, người chồng bà yêu, con trai bà thương, sẽ cùng nhau đối diện với một cuộc chiến tăm tối, có thể có đi mà chẳng có về nữa.
Bà là vợ của Lăng Thừa Vân.
Mỗi một người nhà họ Lăng, đều có bản năng chiến đấu riêng của mình!
Sau khi ở trên giường hổn hển điều chỉnh lại hơi thở, Lăng phu nhân khó nhọc ngồi thẳng dậy, bấm máy thông tín.
“Tiểu thư Marilyn, cô là mẹ của Lăng Vệ. Có một việc, mạo muội xin cháu giúp đỡ. Cô muốn được gặp mặt với tiểu thư Christine Lawson càng sớm càng tốt. Marilyn, làm ơn nhờ cháu!”