Trừng Phạt Quân Phục Hệ Liệt

Trừng Phạt Quân Phục Hệ Liệt - Quyển 2 Chương 1: Mở đầu




Kỳ nghỉ chấm dứt, ngày trở lại trường cuối cùng cũng tới.

Lăng Vệ ngồi trong khoang xe bay hình cánh bướm xa hoa tân tiến nhất của Liên Bang, xuyên qua kính thủy tinh trong suốt nhìn xuống cụm kiến trúc hình cầu ở bên dưới phía bên phải xẹt qua cực nhanh rồi bị bỏ lại phía sau, vẫn duy trì trầm mặc.

Tâm trạng phức tạp vô cùng.

Dưới chế độ quân chủ lập hiến, ở Liên Bang, quân quyền cao hơn hết thảy, họ hàng thân thích của tướng quân Quân bộ dần dần trở thành giai cấp đặc quyền của Liên Bang.

Cỗ xe bay cánh bướm xa hoa mà chính mình đang ngồi đây, là siêu sản phẩm mới nhất do công ty Liên Bang phát triển, không chỉ vì tính năng toàn diện, đắt đỏ sang trọng cực kì mà còn vì đẳng cấp tôn quý độc nhất vô nhị, khi mua còn phải trình chứng nhận tư cách, chỉ ưu tiên sản xuất cho nhân sĩ Quân bộ.

Nói cách khác, chẳng những có tiền, còn phải có quyền.

Thế nhưng...

Trong mắt hai thiếu niên ngồi bên người này, cỗ xe sang quý đến vậy cùng lắm chỉ như một phương tiện tầm thường chẳng qua là không muốn đi bộ nên mới ngồi vào mà thôi.

Có lẽ trong mắt những đứa con của thượng đẳng tướng quân, chẳng những không xem chiếc siêu xe này ra gì, thậm chí ngay cả nhân quyền công dân Liên Bang cùng tương lai của mình cũng chẳng thèm đặt vào mắt.

Mới có thể dẫn đến tình trạng không kiêng nể gì như bây giờ.

"Anh hai, anh đang nghĩ gì vậy?" Lăng Khiêm ngồi ở bên trái chồm mình qua.

Lăng Khiêm mặc bộ quân phục khiến người khác liên tưởng đến một mỹ nữ với khuôn mặt trái xoan xinh đẹp, vui vẻ cười khúc khích nhìn Lăng Vệ lớn hơn mình ba tuổi.

Khó mà tưởng tượng nổi, mới là một quân dạng sinh mười tám tuổi, nhưng cậu ta lại là người đầu tiên chiếm hữu lấy thân thể Lăng Vệ.

Quả thật, trước đó không lâu, vì muốn đoạt được thể xác cùng tinh thần người anh không cùng huyết thống là Lăng Vệ, đã cố ý gây chuyện rắc rối để được đuổi về nhà, lợi dụng lúc người em sinh đôi kiêm đối thủ cạnh tranh đang tham gia cuộc thi, đối với Lăng Vệ bất ngờ phát động công kích trí mạng, dùng đủ mọi loại thủ đoạn vô đạo đức xâm phạm người anh cả, chính là thiếu niên xinh đẹp đang tươi cười đối diện Lăng Vệ này.

Lăng Vệ rơi vào tình cảnh như ngày hôm nay, cậu ta tuyệt đối là người khởi xướng.

Đương nhiên, người đã gây nên hết thảy mọi việc là Lăng Khiêm cũng không phải hoàn toàn không phải gánh vác hậu quả.

Nắn xương anh chàng không phải Lăng Vệ, mà chính là Lăng Hàm sau khi trở về từ cuộc thi, phát hiện anh hai đã bị ăn vụng mất, lập tức giận tím mặt.

Nhưng Lăng Hàm cũng chỉ là giáo huấn mang tính đe dọa Lăng Khiêm mà thôi.

Vừa muốn chiếm đoạt con mồi, nhưng lại không thể cương quyết ra tay với người anh sinh đôi máu mủ duy nhất đã cùng nhau lớn lên từ nhỏ, kết cục của việc hai hổ tranh giành, ngược lại lại dẫn đến một quyết định chia sẻ công bằng vi diệu, cùng hưởng thụ con mồi. Tuy rằng tính cách trời sinh độc chiếm của hai anh em thường dẫn đến những tranh đấu gay gắt nho nhỏ, nhưng đại khái cách trên cũng không phải tồi.

Trong tình huống này, Lăng Vệ thân là con nuôi tướng quân, là anh lớn của Lăng Khiêm và Lăng Hàm, trở thành đối tượng bị hai ác ma khống chế cùng chà đạp.

Người em trong cặp sinh đôi - Lăng Hàm, không ngồi cùng dãy ghế với hai người.

Khi xe bay khi chuyển nhấc khỏi mặt đất, đường trở nên quang hơn, thiết kế trong khoang xe cũng theo đó mở rộng ra, ngồi bên trong so với ngồi ở một phòng khách nho nhỏ cũng không khác nhau là mấy.

Lăng Hàm quay mặt về phía hai người, ngồi trên ghế sô pha bọc da đối diện, cách một bàn trà vuông ở giữa, dùng thanh âm nhỏ đến khác thường mà người khác không thể không lắng tai nghe, lạnh nhạt nói "Anh hai đang lo lắng."

Cậu ta cũng mặc quân phục, nhưng không phải là quân phục kiểu học sinh như Lăng Vệ và Lăng Khiêm đang mặc.


Quân trang thuần đen được cắt may tinh tế, cúc áo chọn dùng làm bằng bạc trắng bọc kim loại hợp thành, độ cứng rất cao, lại giữ được màu ánh bạc tinh khiết, còn có phù hiệu quân dụng hình chim ưng cùng dây lưng đặc chế, tất cả đều sang quý vô cùng, đồng thời không khỏi sinh ra cảm giác áp bách mơ hồ.

Đây chính là quân phục chính thức của sĩ quan Quân bộ Liên Bang.

Từ đây có thể biết được, ba anh em Lăng gia tuy ngồi chung trong một cỗ xe xa hoa đi đến trường quân đội Trấn Đế, nhưng thân phận mỗi người lại không hề giống nhau.

Lăng Vệ vốn là học viên ưu tú của trường Trấn Đế, hơn nữa đã học nhiều năm, chỉ còn một năm nữa là tốt nghiệp. Còn Lăng Khiêm là lần đầu tiên chuyển trường tới đây.

Về phần Lăng Hàm, là sĩ quan trẻ tuổi có được đặc quyền của Quân bộ, đối với chuyện cậu ta đến Trấn Đế mà nói, cũng đồng nghĩa với việc đóng vai trò quan lớn được cấp trên phái tới thị sát.

"Anh lo lắng gì thế? Không phải anh vẫn nói phải trở lại trường sớm một chút sao? À... em biết rồi." Lăng Khiêm ghé sát vào khuôn mặt bình tĩnh đoan chính của Lăng Vệ, môi dật ra ý cười "Là sợ sau khi đến trường sẽ bắt đầu huấn luyện đúng không? Ầy, vì cái này mà lo cũng không trách anh được. Thịt động của anh vừa nhỏ lại vừa chặt, thế mà phải đồng thời tiếp nhận hai thô vật của bọn em, quả thật là thử thách rất lớn nha. Chỉ mới khuếch trương đã làm cho anh khóc đến cầu xin tha thứ rồi, cậu nói đúng không, Lăng Hàm?"

Cậu ta quay mặt qua, nhìn đứa em trai Lăng Hàm diện mạo cực giống ba.

Tuy rằng là anh em sinh đôi, nhưng diện mạo hai người bọn họ hoàn toàn khác nhau. Một người kế thừa diện mạo xinh đẹp thanh nhã của mẹ, người lại thừa hưởng lạnh lùng trầm tĩnh từ cha là Tướng quân Lăng Thừa Vân, tràn ngập đường nét cương nghị đầy nam tính.

Đối với câu hỏi của Lăng Khiêm, Lăng Hàm chỉ đáp lại "Kế hoạch vẫn sẽ được thực hiện, có khóc lóc đi chăng nữa, cũng phải chấp nhận."

Trong giọng điệu lạnh nhạt không cho phép thương lượng, có thể dễ dàng cảm nhận được thủ đoạn vô tình của Lăng Hàm sau khi đã đưa ra quyết định là như thế nào.

Lăng Vệ từng bị cậu ta hung hăng trừng phạt một trận, mặc dù sắc mặt không chút thay đổi, nhưng nội tâm không khỏi chấn động.

Hai đứa này...

Chẳng lẽ tới trường học rồi mà còn dám coi trời bằng vung như vậy sao? Thậm chí càng ngày càng táo tợn hơn nữa?

Không!

Tuyệt đối không thể dung túng tiếp được.