Trừng Phạt Quân Phục Hệ Liệt

Trừng Phạt Quân Phục Hệ Liệt - Quyển 1 Chương 5: Chương 4




Địa điểm chọn làm phủ đệ tướng quân vô cùng nghiêm ngặt, lúc trước khi xây dựng, đã suy tính chu đáo vấn đề lấy ánh sáng. Lúc sáng sớm, ánh sáng mặt trời tự nhiên nhẹ nhàng sẽ vừa vặn chiếu vào từ mái nhà, phong cảnh bên ngoài hợp lòng người, làm người ta có cảm giác thoải mái.

Người nhà tướng quân Lăng Thừa Vân, thường dùng bữa sáng ở đây.

"Lăng Vệ, ăn nhiều một chút. Mẹ biết con thích ăn nui sò nhất." Chồng đi vắng, phu nhân Lăng ngồi ở chủ vị của bàn ăn, mỉm cười ôn nhu với đứa con lớn quy củ nhất trong nhà. Cầm lấy thìa, "Đây là thịt vụn tự tay mẹ làm nha, bên trong đặc biệt bỏ thêm gấp đôi cỏ thơm goelane. Ở trường quân đội là không ăn được."

Cỏ thơm goelane gia đình bình thường khó mà dùng được, giá tiền tương đối mắc, bởi vì sản lượng ít ỏi hơn nữa nhất định phải chuyển từ những tinh cầu khác tới, cho dù có tiền cũng chưa chắc có thể mua được.

Thể chế quân quyền đạt tới thời kì đỉnh cao, thực ra đã mơ hồ quay lại bản chất đặc quyền đế vương nguyên thủy nhất.

Quyền sử dụng xa xỉ phẩm, gần như đều khống chế trong tay người nắm quân quyền.

Mặc dù mở miệng khéo léo từ chối, nhưng trong bát Lăng Vệ, vẫn bị phu nhân Lăng cố chấp bỏ thêm một muôi thịt đầy.

"Cám ơn mẹ." Âm thanh thuần phác của Lăng Vệ còn lộ ra một chút khàn khàn không khiến người ta phát hiện.

Bữa sáng gia đình khó có được, cậu lại bởi vì chột dạ mà không cách nào bình tĩnh tươi cười giống như trước, không có làm sai cái gì, lại thủy chung không thể nhìn thẳng gương mặt cao nhã ôn nhu của mẹ.

Đầu sỏ gây nên tất cả, lại mặt tỉnh bơ đối diện cậu, thong thả ung dung dùng nui sò cùng với thịt vụn, trên mặt còn treo vẻ tươi cười rực rỡ không buồn không lo như thiếu niên.

"Lăng Vệ. Làm sao vậy?"

"Dạ?" Lăng Vệ quay đầu.

Phu nhân Lăng lộ ra ánh mắt quan tâm với cậu, "Con rất ít khi không yên lòng như thế a."

Quan tâm giống như con ruột như vậy, khiến cho tâm tình phức tạp của Lăng Vệ càng thêm chật vật.

Vội vàng che giấu tâm tình hoảng loạn. Lăng Vệ lộ ra nụ cười khẽ ôn hòa hiền hậu thường dùng. "Không có gì. Mẹ, thịt vụn hôm nay rất ngon miệng."

Khuôn mặt của cậu, hẳn là rất giống cha đẻ của mình.

Nụ cười cũng vậy, hoàn toàn bất đồng với người nhà họ Lăng. Thiếu cái loại uy nghiêm sắc bén đến có thể đâm thấu người của cha nuôi.

Lăng Vệ cho rằng nụ cười của cha nuôi bất kể đáng sợ thế nào, bên trong cũng cất giấu khí thế làm người ta không dám xem thường, đây mới thực sự là phong phạm của thượng tướng.

Bản thân nụ cười của cậu. Lại luôn bị bạn học trong trường quân đội xưng là nụ cười tỏa nắng.

"Thấy nụ cười của Lăng Vệ, liền cảm thấy thế giới này vẫn là tràn ngập ánh sáng." Diệp Tử Hào bạn tốt kiêm bạn cùng lớp đã từng khoa trương hình dung, "Vừa nhìn đã biết là quân nhân chính trực trung với cương vị, đáng giá tín nhiệm".

Thấy nụ cười của đứa con, phu nhân Lăng cũng hiểu ý cười lại, "Con cái lớn rồi, sẽ bắt đầu có bí mật nhỏ của mình. Lăng Vệ, con có phải cũng gạt mẹ, có bí mật gì hay không?"

Câu hỏi vô tâm, lại khiến cho Lăng Vệ có cảm giác tựa như bị sét đánh trong đầu.

Vẻ mặt giật mình, rõ ràng nói rõ cậu giấu bí mật của mình. Phu nhân Lăng không khỏi lại nở nụ cười vì đứa con cả ngay thẳng, cho dù thân là mẹ, cũng cảm thấy đứa con này thực sự trung thực đến rất đáng yêu, hoàn toàn bất đồng với hai đứa con trai ruột của bà.

Lăng Khiêm và Lăng Hàm hai đứa con kia khiến người ta đau đầu. Vừa hư vừa quá thông minh, thông minh lợi hại có lẽ càng hơn cha bọn chúng. Ngay cả bây giờ, bà làm mẹ cũng đã cảm thấy đoán không ra ý nghĩ trong lòng bọn chúng.

So ra, Lăng Vệ ngược lại chuyên tâm học tập tại trường quân đội, lại tư tưởng đơn thuần, càng có thể khơi gợi tình thương của mẹ trong bà.

"Không có gì." Phu nhân Lăng không đành lòng để cho con tiếp tục bị xấu hổ, cười nói, "Con trai có bí mật là chuyện đương nhiên, mẹ cũng không muốn ép con nói ra nha." Mẹ sáng suốt dừng lại, dùng giọng nói thì thầm giống như nói chuyện tâm tình với đứa con. "Nếu như thích cô bé nào, kỳ nghỉ lần sau, mang về cho mẹ xem một chút đi. Nhất định là cô bé rất tốt, đúng không?"

Lời nói hợp tình hợp lý. Chỉ có thể khiến cho Lăng Vệ càng cảm thấy mình có lỗi với mẹ.

"A, mẹ nhớ ra rồi. Không có kỳ nghỉ lần sau. Lăng Vệ sang năm sẽ tốt nghiệp trường quân sự."

"Đúng vậy, anh trai sang năm sẽ tốt nghiệp." Tiếng nói bỗng nhiên xen vào đối thoại, khiến cho Lăng Vệ cảm thấy rất chói tai. Lăng Khiêm nhàn nhã nhai nui sò trong miệng, lời mang hai ý nghĩa, "Cho đến lúc này, có thể đổi bạn gái, hơn nữa, lên giường cũng không việc gì rồi."

Lăng Vệ giống như bị cái gì đó mạnh mẽ đâm một phát, mang theo sợ hãi có thể bị vạch trần chân diện mục trước mặt mẹ, ánh mắt đen sẫm bỗng nhiên chăm chú vào khuôn mặt đẹp của Lăng Khiêm.

"Lăng Khiêm, con nói bậy bạ gì đó?" Phu nhân Lăng bày dáng vẻ của người mẹ. Nhìn con thứ, "Đây là cách nói năng con học được trong trường quân đội sao? Chờ ba con trở về, mẹ sẽ nói với ông ấy chuyện này."

Lăng Khiêm cho mẹ một nụ cười trấn an, "Xin lỗi. Mẹ, đừng giận con nữa nha."

Giọng điệu tựa như làm nũng. Cùng với khuôn mặt tuấn mỹ giống như cậu bé nhưng đã mang theo một tia anh khí, đều là vũ khí có thể làm cho người làm mẹ hết giận nhất.

Phu nhân Lăng nhìn vẻ mặt con thứ, không thể làm gì khác mà nhẹ nhàng xuống, "Muốn mẹ không tức giận, thì đừng làm chuyện chọc mẹ tức giận. Chuyện bị trường quân đội Chinh Thế đuổi ra, đừng tưởng rằng dễ dàng như vậy liền qua được. Con ấy à, nếu có..."

"... ngoan bằng phân nửa Lăng Vệ thì tốt rồi." Lăng Khiêm châm chọc tiếp lấy lời cha mẹ thường treo ngoài miệng, ánh mắt mỉm cười dừng trên mặt anh trai.

Lăng Vệ ở đối diện run rẩy sợ hãi.

Không phải là bởi vì lời nói và ánh mắt của Lăng Khiêm. Dưới bàn ăn, chân trần của em trai lại đưa qua, thị uy xen vào bên trong hai đầu gối Lăng Vệ, rất có ý muốn mở đầu gối của cậu ra.

"Đúng, nếu con ngoan bằng phân nửa Lăng Vệ, cơ thể của mẹ cũng sẽ tốt hơn rất nhiều rồi."

"Con biết mà. Vì thế con quyết định. Phải ở chung với anh nhiều hơn. Học tốt hơn thói quen của quân nhân. Hiện nay, ở trong trường quân đội Chinh Thế, đại đa số là con cháu của các tướng quân, quân nhân chân chính giống như anh trai quá ít. Bị đuổi ra cũng là chuyện tốt, cùng lắm thì đi học tại trường quân đội Trấn Đế là được."

"Chuyện trường quân đội để cho ba con giải quyết đi, mẹ vẫn là hy vọng con có thể về trường quân đội Chinh Thế hoàn thành học nghiệp."

Cái chân thâm nhập bên trong đầu gối dưới mặt bàn linh hoạt đến ghê tởm, tựa hồ còn tính toán gần hơn một bước, Lăng Vệ thừa dịp mẹ không chú ý, phẫn nộ cho em trai một ánh mắt cảnh cáo, dùng sức kẹp chặt đầu gối.

Nếu Lăng Khiêm không lui về, cậu ta sẽ chờ mắt cá chân bầm tím liên tục mấy ngày tốt lắm.

Nhận thấy được phản kháng vũ lực của hai đầu gối anh trai, ý cười thô bạo chớp mắt xẹt qua trong mắt thiếu niên mười tám tuổi, giọng nói bỗng nhiên cất cao một chút, dường như muốn khiến cho mẹ mình chú ý, "Đúng rồi, mẹ, con lần này trở về, còn mang theo một đoạn ghi hình đặc sắc."

Lăng Vệ bỗng nhiên cứng ngắc.

Lăng phu nhân trách cứ nhìn con, "Lăng Khiêm, đừng trốn tránh đề tài, mẹ đang nói với con chuyện tình ở trường quân đội."

"Thế nhưng ghi hình thực sự rất đặc sắc a." Lăng Khiêm cợt nhả đáp lời.

Ngẫu nhiên quẳng cho anh trai ở đối diện một cái nhìn lướt, ánh mắt nghiêm túc cảnh cáo, giống như cự thạch đột nhiên đặt trên trái tim Lăng Vệ.

Mẹ thân thể không tốt ở ngay bên cạnh.

Nghĩ đến ánh mắt thất vọng nhìn về mình của người mẹ mới vừa tự tay thêm thịt vụn cho mình, dịu dàng nói chuyện với mình sau khi nhìn thấy ghi hình kia, sống lưng Lăng Vệ toát ra mồ hôi lạnh run.

Phu nhân Lăng rốt cuộc bị con thứ thành công thay đổi đề tài, "Đứa nhỏ này thật là, nói chuyện nghiêm túc với con không có một lần nào thành công, luôn đá sang chuyện khác với mẹ, được rồi, rốt cuộc ghi hình gì phấn khích như thế?"

Cậu đã đáp ứng tiêu hủy.

Lăng Vệ khẩn trương nhìn Lăng Khiêm.

Lăng Khiêm dường như thừa nước đục thả câu khóe môi khẽ nổi lên nụ cười mỉm, tùy tiện tiếp tục xâm phạm dưới mặt bàn.

Vẫn dùng sức khép kín, kẹp chân của cậu ta đến đau, hai đầu gối không cho xâm nhập, rốt cuộc sau chốc lát cứng ngắc, chán nản mà khuất nhục buông lỏng ra.

Lăng Khiêm tựa như trừng phạt tiến quân thần tốc, để bàn chân lên bộ phận giữa hai chân anh trai.

"Chính là nghi lễ duyệt binh của học sinh trường quân đội Chinh Thế chúng con a, tư liệu bên trong, không truyền ra ngoài." Gan bàn chân trần trụi, cách vải dệt cứng của đồng phục trường quân đội, hung hăng vuốt ve ấn xuống bộ phận đang ngủ say nam tính. Hình dáng cùng với cảm giác nơi đó của anh trai, khiến cho Lăng Khiêm toàn thân nóng rực, nụ cười lộ ra với mẹ, càng thêm tao nhã nhu thuận, "Mẹ, con đứng xếp hàng trong toàn quân nha. Đợi lát nữa chiếu cho mẹ xem. Cho mẹ nhìn thử con trai của mình đẹp trai thế nào."

"Đẹp trai cái gì? Cũng bị trường quân đội đuổi rồi, đẹp trai ra sao cũng vô dụng." Dù sao cũng là mẹ, phu nhân Lăng đối với hành vi tồi tệ của đứa con vẫn không cách nào quên được, sau khi quở trách hai câu, phát hiện mình tựa hồ vắng vẻ con cả qua một bên, quay đầu lại đây, bỗng nhiên mang chút ngạc nhiên hỏi. "Lăng Vệ, con không thoải mái sao? Lăng Vệ sắc mặt không tốt bị hành hạ đến hô hấp bắt đầu hỗn loạn, giống như làm ác bị phát hiện chật vật không chịu nổi, "Mẹ, con chỉ là..."

"Có phải phát sốt hay không? Mẹ đã nói bao nhiêu lần rồi, nhận được tin tức nghỉ, liền báo cho mẹ biết, mẹ kêu ba phái xe chuyên dùng đi đón, xe đường xa lơ lửng bình thường này ngồi tuyệt không thoải mái." Phu nhân Lăng sát vào một chút, bàn tay được bảo dưỡng đến trắng như tuyết mềm mại, dịu dàng đặt trên trán Lăng Vệ, nhíu mày cảm giác. "Không có sốt, nhưng mà hình như đổ mồ hôi. Có phải thân thể cảm thấy khó chịu chỗ nào hay không?"

Lăng Khiêm nghiền ngẫm nhìn mẹ vô cùng quan tâm chăm sóc anh cả.

Ngón chân không báo trước dùng sức. Kẹp thật chặt bộ phận đã hơi phát cứng.

Cảm giác đau kịch liệt chỉ có đàn ông mới có thể hiểu được, như dòng điện đánh vào sống lưng trần trụi.

Lăng Vệ thiếu chút nữa không thể hô hấp, dùng hết nghị lực rèn đúc trong trường quân đội, mới miễn cưỡng che giấu vẻ kinh hoảng.

"Quản gia Vệ." Phu nhân Lăng vừa vặn quay đầu lại, dặn quản gia từ lầu hai chạy tới, "Nhờ ông mấy ngày này chuẩn bị thêm một ít thuốc bổ cho Lăng Vệ. Trường quân đội Trấn Đế khác với trường quân đội Chinh Thế, sợ rằng không có đặc biệt trang bị đồ bổ cân đối dinh dưỡng cho học sinh. Thật là, con của mình về nhà, lại đổ mồ hôi mất."

"Đúng vậy, phu nhân."

"Còn có, nhớ nhắc tôi gọi điện thoại người phụ trách trường quân đội. Huấn luyện gần đây có phải quá cực khổ hay không? Mặc dù không được như trường quân đội Chinh Thế. Nhưng dù sao cũng là con của tướng quân. Chiếu cố một chút cũng hẳn là đi." Phu nhân Lăng nói ra giọng điệu như bảo vệ bê con tiếp tục oán trách.

Bà cũng không thích lấy thân phận phu nhân tướng quân diễu võ dương oai, nhưng đứa nhỏ tự mình nuôi lớn một năm mới có thể gặp trong thời gian ngắn, ai biết có người nào ức hiếp cậu ở trường quân đội hay không chứ?

Lăng Khiêm cùng Lăng Hàm, bà tuyệt không lo lắng.

Cá tính của Lăng Vệ. Lại là bị ủy khuất gì cũng ngốc nghếch chấp nhận một mình chịu đựng.