Ngoài trời gió đêm không biết từ nơi nào thổi lướt qua khiến cho người ta cảm nhận được sự mát mẻ cũng có chút lạnh tái da của màn đêm. Cao Cường thỉnh thoảng ôm người run lên, nhìn lên bầu trời đêm. Do nơi này cách biệt khỏi trung tâm thành phố, không có những tòa nhà cao vút rực rỡ ánh đèn, không có âm thanh huyên náo của xe cộ, cũng không có khói bụi nên bầu trời đêm nhìn bao la rộng lớn hơn, trong lành hơn. Từ đây cũng có thể quan sát được những ngôi sao lấp lánh cùng ánh trăng non đang dần lên cao. Dưới những cơn lao xao của các tán cây, cậu đi vô định về phía trước, nhìn bên phải một đám người tụ lại chơi ma sói một chút, nhìn bên trái một đám người khác cười đùa một chút. Nơi này quả thực khiến người ta rời khỏi màn hình điện thoại, gặp gỡ và kết nối với nhau nhiều hơn.
Cậu rốt cục dừng lại ở một nơi khá tối và vắng người, ngồi xuống bên lề. Cao Cường lấy điện thoại ra, vào mục tin nhắn, nghĩ xem nên viết gì để gửi cho người được chọn. Phân vân một hồi, viết rồi lại xóa, cuối cùng cậu thở dài nhắn nút gửi. Nội dung tin nhắn đơn giản: Em ở đây khá tốt, mạng yếu nên em không nhắn tin được nhiều.
Ngay cả chúc ngủ ngon ba từ đơn giản vậy cậu cũng không cách nào bắt bản thân mình viết ra được.
Đột nhiên lúc này cậu nghe được âm thanh kì lạ gì đó ở cách mình không xa. Có người sao? Cao Cường chậm rãi dùng đèn flash của điện thoại chiếu sang bên cạnh. Giây kế tiếp cậu liền cảm thấy giật mình nhích người về đằng sau một quãng, thiếu chút nữa là hét lên có ma.
Cậu nhăn mặt, dưới sự trợ giúp của đàn flash, thấy được Quốc Cường. Không lẫn đi đâu được, còn ai có thể đẹp xuất sắc hơn hắn được nữa chứ?