Trúng Độc - Dây Cót Tranh 521

Chương 5




Ngày hôm đó bởi vì cảm giác quá rung động mà ta đã quên hẳn đi một sự kiện.

Dựa theo lẽ thường mà nói, một nữ nhân vừa kết hôn sẽ không lựa khoảng thời gian nửa đêm không người ở nhà vệ sinh "Làm Chuyện Một Người" mà bỏ mặc chồng đang tới tuổi phát dục cực đại kia ở trong phòng, thật không thể hiểu nổi. Có lẽ vào thời điểm ta nhìn thấy Thượng Kiệt, bản thân đã tự sinh ra bất thường nên chẳng có cách nào nhận ra cái sự bất thường tồn tại nơi nàng.

Một gia đình đơn giản dần trở nên phức tạp chỉ vì nơi đây nhìn đâu cũng thấy có bí mật.

Cô nhìn thấy của ta một bí mật, ta lại vô tình biết được của cô một bí mật. Mà hình như chúng ta đều đã quên, vì để bảo vệ một bí mật, con người thường dùng hàng tá bí mật khác bao trùm lên nó, thậm chí là chuyện xấu.

Ngày này qua ngày khác, một thứ đã đen nay lại còn đen hơn, phức tạp đến nỗi không tìm ra sự thật, và thế là con người chìm chết trong các bí mật không thể siêu sinh.

Kể từ ngày hôm đó, Kiệt không còn đối xử lạnh nhạt với ta nữa...

Khuôn mặt lúc nào cũng đóng băng kia bắt đầu xuất hiện biểu tình, thậm chí ngày càng sinh động.



Lúc trước dù là đối mặt với bất kì người nào cũng tự nhiên không chút cố kỵ, nhưng giờ trước mặt ta lại cố tình thu nội liễm.

Sự thay đổi này ta đương nhiên tinh ý biết được, cô là đang để ý ta. Hay nói cách khác, nàng đang để ý chuyện ngoài ý muốn tối hôm đó.

Không có nguyên nhân, tâm tình ta dần chuyển tốt...

Ta bắt đầu để ý những thứ có liên quan đến Thượng Kiệt - cách ăn nói, từng động tác nhỏ, áo quần của nàng và cả nhan sắc nữa...

Thậm chí ta còn để ý động tĩnh mỗi đêm ở phòng cách vách, bao gồm mỗi lần mở cửa, tiếng bước chân... Âm thanh đôi dép lê trên mặt sàn gỗ, là nàng mở cửa phòng đi tới nhà vệ sinh... Mỗi lần như thế, ta đều suy đoán xem có phải Kiệt đóng cửa để làm cái chuyện kia?

Chuyện này một lần lại một lần lặp lại, nó mỗi ngày nổi lên một chút, chậm rãi lan rộng ra, có phải muốn ta bùng phát không a?

Vào một ngày nào đó, chị hai kêu ta lên phòng gọi bọn họ ăn cơm, thật đúng thời điểm, ta bắt gặp anh ba đang hôn Kiệt...

Thân thể gầy gò kia nằm trong vòng tay nam nhân thật nhỏ bé. Cô nhíu mày tập trung, thanh âm hai phiến môi chạm nhau, hơi thở đứt khúc không có hảo ý dễ dàng phá hủy thị giác cùng thính giác của ta.

Ta đứng chôn chân tại chỗ, không cách nào di chuyển thân thể của mình, cảm giác rình coi thật thỏa mản. Nhưng ngoài thỏa mãn, ta còn cảm nhận được thứ khác...



Đột nhiên ta nghĩ hình ảnh của anh ba thật chướng mắt.

Thời khắc đó, ta bỗng hi vọng người đang ôm hôn Thượng Kiệt là ta...

Ta chính là ghen tị...

Sau đó bọn họ phát hiện ra...

Mặt cô trong nháy mắt đỏ lên. Anh ba thật nhanh kéo vợ vào lòng, ý tứ rõ ràng là bảo vệ. Hắn cười, nhìn ta rồi làm động tác đừng lên tiếng. Ha, ta là trẻ con chắc...

Nếu là trước đây, ta sẽ cười xấu xa với hắn rồi rời đi. Nhưng chỉ vì lần đó, ta không có cách nào làm như vậy được. Tuy mặt ta cười, sau đó rời đi, nhưng khẳng định nụ cười kia so với đá hẳn phải cứng hơn.

Ăn xong cơm chiều một cách qua loa, ta đi ra ngoài....

Cứ ở lại cái nhà ngu ngốc kia, đầu ta sẽ nổ tung mất... Ta phải bình tĩnh lại.

Bất tri bất giác đi thẳng liền đến bờ biển...

Mặt biển phủ nhẹ ánh mặt trời. Trời đã muốn chạng vạng vậy mà thời tiết vẫn nóng phát điên. Bình thường nơi này thật đông người nhưng tại thời điểm này liền vắng tanh, làm ta lại càng phiền não...

Nước biển tràn vào đầu ngón chân mang đến cảm giác thật mát...

Nhìn sóng biển đánh ngoài kia làm đầu óc ta trống rỗng, mọi buồn phiền phút chốc tan biến.

Thật tốt!

Làm càn bơi ngoài biển hết 20 phút, khi nhìn lại thì mặt trời dường như sắp tắt hẳn, ta biết cứ tiếp tục bơi ngoài này sẽ nguy hiểm. Tuy gần đây có nhiều chuyện phiền não nhưng ta cũng không ngu ngốc tới nỗi hủy hoại bản thân mình. Mặc kệ thế nào, ta mới có 23 tuổi, muốn yêu có yêu, muốn tiền có tiền, cuộc sống vẫn khá tốt loại trừ con người tên Thượng Kiệt kia.

Vì thế ta quyết đinh trở về nhà. Nhưng tới lúc vừa đứng dậy lại bị dáng người nhỏ bé mặc áo T-shirt đập vào mắt.

Cô hướng bờ cát đi tới, như ta đã nói, giờ này một bóng người cũng chẳng có, ta thong thả tận hưởng thời gian, tầm mắt cũng hướng về bóng người đứng bên bờ cát...