Trúng Độc - Dây Cót Tranh 521

Chương 22




Hai má Kiệt áp lên lưng ta, đôi tay nhẹ nhàng vịn vai, giọng nói giống như ánh trăng dịu dàng tỏa ánh sáng, ôn hòa bao phủ khắp tai. Cô nói, "Tôi hình như đã thích cô mất rồi....."

Lòng ta nhảy dựng, cố làm vẻ trấn định: "Có ý gì?"

Cô không thèm lặp lại, chỉ im lặng tựa vào người ta như thế.

Rốt cuộc kẻ mất liên nhẫn vẫn là ta. Xoay người lại đối diện với Kiệt, làm thông cổ họng hỏi: "Em nói vậy là có ý gì?"

Cô đảo mắt như chớp liếc ta một cái, lập tức rời đi, phiến môi chu chu, úp úp mở mở "Nghĩa câu nói đó là....."

"Là cái gì? Cái gì?" Ta chưa từ bỏ, liên tiếp hỏi.

Bỗng nhiên biểu tình Kiệt lạnh đi, dùng vẻ mặt phức tạp nhìn ta. Nhân lúc ta đang bị đôi mắt âm trầm kia chiếu tướng, định tại chỗ không thể nhúc nhích, cô đột ngột dán môi lên môi ta...

Cô mềm nhẹ mà vội vã hôn ta, không biết làm sao để mở cửa miệng đi vào. Cô cứ như vậy xoa ở ngoài, buông ra một câu sâu kín: "Đừng hỏi nữa....."

Ta giống như bị câu nói kia mê hoặc, tự giác gật đầu.

Kiệt thấy ta gật đầu liền cười rộ lên, thật ấm áp, như nắng mặt trời.

Lòng ta rung chuyển, dục vọng không khống chế được nổi lên. Chuyện chưa làm xong khi nãy liền làm rộn rạo trong người ta, nó kêu gào cuốn lấy lí trí ta, đòi ăn sạch nàng.

Ôm lấy thắt lưng nàng, kéo nàng lại gần sát, không cần nói nhiều, thông minh như Kiệt hẳn đã hiểu ý định của ta. Thân thể nàng thật mềm mại, mùi hương tự nhiên hòa lẫn với mồ hôi bốc lên, lượn lờ khắp không gian, mê đắm ta vào chốn tiên cảnh....

Ta cởϊ qυầи áo nàng ra, đem cả đôi giày trắng tinh thuần khiết cởi bỏ. Ẵm nàng ngồi lên chiếc xích đu, nhanh nhẹn đem hai chân nàng cột vào dây thừng hai bên. Giữ được thăng bằng, nàng ngồi trên ghế kinh hoảng nhìn ta. ".......Thành?"

Đúng là dục vọng làm người lu mờ lí trí, rõ ràng làm chuyện như vậy, lòng ta lại bình tĩnh một cách thần kỳ. Nhìn vào nơi hiện ra khi hai chân nàng dang rộng, ngón quệt một chút thuốc mà Hứa Phi cho ta bôi vào, nàng bất an rung rẩy, âm thanh dây thừng ma sát cành cây nghe cót két....

Ta chen người vào giữa hai chân nàng, một tay nâng chiếc cầm tinh tế đậm vẻ đoan trang của nàng, giờ phút này vô thố biểu tình. Nàng cực kỳ phối hợp, hai má đỏ lên, ánh mắt đọng sương, làm lòng ta tê rần khó chịu...

Ngón tay nhẹ nhàng vuốt nhẹ, rà soát vườn hoa sum xuê kia, nhưng không hề tiến vào. Hai bên đùi trắng muốt thấp thỏm rung rung, cao thấp không bằng nhau, vẻ mặt nhẫn nhịn nhìn ta, chẳng biết phải làm gì...

Lúc đầu nàng còn có thể điều khiển lí trí, cắn môi chịu đựng, càng về sau càng muốn bộc phát. Thân thể nàng chấn động ngày càng lớn, xích đu mây theo động tác nàng mà đung đưa, tạo ra âm thanh ái muội....

"Mau một chút...." Nước mắt rơi xuống, cuối cùng cũng chịu lên tiếng.

Tư thái quyến rũ nàng lọt vào mắt ta, không thể khống chế, tim ta đập ngày càng nhanh, trong thâm tâm, tính cách tà ác của mình bắt đầu vùng dậy. Ta không chịu tiến vào, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve hai bên mép thịt, bôi thuốc nhiều thêm.

Nàng rung rẩy một trận lớn. Hoa phượng từ đâu rơi xuống, đáp lên thân thể trắng nõn nà của nàng, kiều diễm đến mức quỷ dị...

"Dương Thành... Tôi chán ghét cô...." Kiềm chế đến cực hạn, nước mắt tuôn ra theo khóe mắt chảy xuống. Cách nàng nói nồng đậm ủy khuất. Nhưng nghe giọng như vậy, nhìn như vậy biểu tình, làm người ta dù muốn dim du͙© vọиɠ xuống, lại bị đẩy ngược lên trên.

"Không phải vửa rồi em nói thích tôi sao? Sao nhanh thế đã đổi ý rồi?" Ta hôn lên cằm nàng, ra vẻ chân tình hỏi.

Nàng xấu hổ, há mồm muốn cắn ta, lại không có sức làm. Trong lòng ức chế, nước mắt đổ xuống như mưa.

Ta có chút đau lòng. Cảm giác tự trách nổi lên, ta an ủi nàng. "Bảo bối ngoan, đừng tức giận..." Chu môi mình ra, ta liều mình nói: "Cho em cắn nè."

Nàng hung hăng nhướng người, dùng răng nhỏ cắn phập vào đầu lưỡi ta, lại không làm ta đau. Phút giận hờn phút chốc biến thành một trận hôn lưỡi nồng nhiệt. Chính là liên tục dây dưa như thế cũng không thể làm thỏa mãn du͙© vọиɠ của cả hai. Ta bỏ cuộc, cuối cùng tiến thật sâu vào trong nàng.

Nàng phát ra âm thanh ngâm nga thỏa mãn, đôi tay ngọc ngà quấy lấy cổ ta, cơ thể chuyện động không ngửng. Vì động tác mãnh liệt mà hoa rơi xuống ngày càng nhiểu, phủ đầy dưới đất, một ít phân tán trên người chúng ta, màu đỏ tô sắc, mị hoặc nhân tâm.

Nhớ, lúc trước, Hứa Phi chỉ nói thuốc này hỗ trợ hứng tình, không nghĩ tới nó lại hiệu quả đáng sợ đến thế. Kiệt dưới thân ta nhiệt tình vô cùng, chân tay chủ động cỗ vũ động tác của ta, âm thanh rêи ɾỉ vang lên oanh tạc màng nhĩ ta.

Nàng cuồng loạn ham muốn, dần dần mất sức tránh né. Quay mặt qua chỗ khác, cắn môi, làm như chịu đựng kích thích thân thể chẳng nghe lời quấn quýt si mê, hơi thở mong manh bị ta nhanh chóng làm kiệt sức.

Chính bản thân mình không nhớ nổi, ta nói bao nhiêu thứ làm người ta đỏ mặt vài tai Kiệt, chỉ nhớ rõ một lần, nàng lêи đỉиɦ co rút dùng móng tay bấm vào người ta, ta đắm chìm thỏa mãn xem nhẹ cái đau kia, tiếp tục làm việc....