Lúc này, ánh mắt của Thái Uyển Vân hung ác đến mức như thể nàng muốn giết chết Tang Chi ngay lập tức. Nhìn chằm chằm, Thái Uyển Vân nói, "Quả nhiên là gian tế của Thừa Càn cung, độc địa như thế sao có thể nào nhắm mắt làm ngơ nhìn Hoàng hậu nương nương nhận vinh sủng!" Bản thân Thái ma ma lúc này cũng tự trách bản thân mình, trách mình nhìn lầm người rồi, lại chỉ ngón tay vào thẳng mặt Tang Chi, "Chỉ cần ngươi còn có một chút lương tâm thôi cũng đã không làm ra chuyện này! Nương nương đối đãi với ngươi tốt như thế, ngươi lại bán chủ cầu vinh, táng tận thiên lương!"
Lúc này Hoàng đế đẩy cửa đi ra, Thái Uyển Vân mới im lặng, nhưng lòng đều đã lạnh rồi. Bước chân của Hoàng đế gấp gáp, "Thừa Càn cung xảy ra chuyện gì?" Hắn lo lắng, không đợi người trả lời liền hô, "Bãi giá Thừa Càn cung!"
Thái Uyển Vân cuống lên, vội vàng quỳ xuống, "Hoàng thượng thứ tội! Hoàng quý phi nương nương vẫn đang bình an vô sự, là do tiện tì này tâm địa bất chính đặt chuyện nói không thành có! Lão nô không quản tốt cung nhân, chắc chắn sẽ trừng phạt thỏa đáng!"
Hoàng đế nhíu mày, "Tên Tang Chi?"
Thái Uyển Vân nơm nớp lo sợ, không dám nói dối nửa câu trước thiên uy, "Hồi Hoàng thượng, đúng vậy."
"Trẫm nhớ nàng ta là tâm phúc Thừa Càn cung, Hoàng quý phi có lần còn đề cử với trẫm, nói rằng Tang Chi người kia là họ hàng xa." Hắn suy nghĩ một chút, "Truyền! Chuyện của Thừa Càn cung, trẫm muốn đích thân nghe."
Thái Uyển Vân nào dám nhiều lời, lập tức dẫn Tang Chi tiến vào chính điện. Lúc này, Hoàng hậu nương nương cũng đã một thân sấn y chỉnh tề.
Tang Chi bước vào, thấy Hoàng đế và Hoàng hậu ngồi song song trên chủ vị. Nàng không quan tâm đến tâm trạng của Hoàng đế lúc này đang như thế nào, ánh mắt chỉ sâu kín lướt qua Hoàng hậu mà thôi. Nhưng dung nhan của Hoàng hậu lúc này lại chẳng thể nhìn ra được bất kỳ điều gì, chỉ có trống rỗng và lạnh nhạt. Chợt, nghe Hoàng đế lên tiếng, "Là ngươi nói Thừa Càn cung có chuyện?"
Đây là lần đầu Tang Chi đối diện với uy nghiêm của Hoàng đế, quả thật không dễ dàng. Sắc mặt âm trầm còn càng khiến cho phong phạm thiên tử uy nghiêm trùng điệp của hắn bật lên, phần nào khiến cho nàng cảm thấy khẩn trương. Nàng còn gắng sức ổn định tâm tình, đã bị Thái Uyển Vân đẩy cho quỳ xuống trên đất.
"Hồi Hoàng thượng, đúng là nô tì."
"Làm loạn!" Hoàng đế đập bàn, nhẫn ngọc đeo ở ngón cái va lên mặt bàn gỗ. Toàn bộ cung nhân ở Khôn Ninh cung lúc này, không ai không run. Lại nghe thanh âm hắn lạnh lùng, "Hoàng quý phi đang còn khỏe mạnh bình an vô sự, mà ngươi nô tài lớn mật dám nguyền rủa Hoàng quý phi. Đáng tội gì! Người đâu!"
"Hoàng thượng chờ một chút." Hoàng hậu vẫn đang trầm mặc lạnh nhạt rốt cuộc cũng mở miệng, ánh mắt lại chẳng hề nhìn Tang Chi, "Hoàng thượng, Tang Chi cũng chỉ là một nô tài mà thôi, thần thiếp cho rằng cũng khó mà có lá gan đặt chuyện nguyền rủa Hoàng quý phi. Huống hồ hoàng thượng cũng biết nàng ta là tâm phúc của Thừa Càn cung, có lẽ chuyện này còn có ẩn tình khác, sao Hoàng thượng không hỏi rõ ràng một chút?"
Hoàng đế nhìn sang, thấy nàng nói có lý, lại cũng cảm thấy có chút áy náy với hành động ban nãy của mình, cho nên cũng hạ giọng, "Hoàng hậu nói có lý. Tang Chi ngươi, giải thích chuyện này cho trẫm."
Không thể nói Tang Chi không sợ. Hành động lần này của nàng toàn hoàn quá cảm tính, hoàn toàn không có sự chuẩn bị, cho nên bây giờ trong lòng cũng là một mảnh mơ hồ. Lần này, nàng thực sự lấy tính mạng mình ra chơi một ván bài. Chợt lại nhớ đến lời Trinh phi, nàng trầm giọng, đành tùy cơ ứng biến, "Hồi Hoàng thượng, chuyện là... lúc ấy nô tì vô tình nghe được có đám cung nữ đang cầu phúc cho Hoàng quý phi, nói rằng mấy ngày hôm nay Hoàng quý phi không khỏe, có lúc còn ho ra máu. Nô tì cho là cũng có thể lắm, vốn Hoàng quý phi thân thể suy nhược mà cũng lại không muốn kinh động đến Hoàng thượng, cho nên lúc nô tì luống cuống, phản ứng đầu tiên là chạy tới đây bẩm báo."
Hoàng đế kinh hãi, "Ho ra máu?" Nếu vậy thì bệnh cũng không nhẹ rồi, "Tại sao nói bây giờ sức khỏe đã ổn định, vậy mà còn ho ra máu?"
"Cũng chỉ là lời nô tì nghe được mà thôi. Hoàng quý phi nương nương đối với nô tì ân nặng như núi, luôn luôn hết mực che chở yêu thương. Nô tì dù là trước đây hay là sau này cũng đều đem lòng cảm kích, an nguy của nương nương chính là điều quan trọng nhất đối với nô tì. Cũng vì lẽ ấy cho nên mới... vừa nghe xong lời kia đã lo sợ không yên, chưa kịp suy xét đã vượt khuôn phép tới đây bẩm báo."
Tang Chi cúi đầu buông ánh mắt, không để ý thấy khi mình nói những lời này dù sắc mặt Hoàng hậu vẫn tuyệt nhiên không đổi, thế nhưng đã sớm siết chặt khăn tay.
Thực sự quan tâm đến một người thì hành động sẽ hấp tấp như thế đấy. Đối với bệnh tình của Đổng Ngạc phi, Hoàng đế chưa từng thờ ơ phớt lờ. Hắn biết rõ thân thể Đổng Ngạc phi vốn suy nhược, bản thân hắn cũng đã từng tận mắt chứng kiến cảnh nàng ngất xỉu ho ra máu đấy thôi. Một năm nay lại trước tang tử, sau tang huynh, sức khỏe nàng giảm sút nghiêm trọng. Hắn cũng không muốn để Đổng Ngạc phi an tâm tĩnh dưỡng, không muốn nàng thị tẩm, mà hắn đang còn tráng niên trẻ tuổi, hoàng tộc đang mới bắt đầu khai chi tán diệp. Đương nhiên, bao nhiêu phần chân tình, bao nhiêu phần biện minh, cũng chỉ có bản thân Hoàng đế rõ nhất.
Dù sao thì cũng may mắn, từ sau khi Quốc sư tiến cung, sức khỏe của Đổng Ngạc phi đã dần tốt lên. Hoàng đế cũng đã thả lỏng, hôm nay nghe Tang Chi nói thế, hắn lại lần nữa lo lắng.
"Ngươi chắc chắn không?"
"Chuyện này..." Tang Chi sâu kín liếc nhìn Hoàng đế, cuối cùng nói, "Lúc đó nô tì còn gặp được Trinh phi nương nương, cũng theo hầu hạ nàng tới Khâm An điện, biết được Trinh phi nương nương muộn rồi còn tới Khâm An điện chính là để cầu phúc cho Hoàng quý phi nương nương." Tang Chi kể ra chuyện này cũng chỉ là hòng tạo nên một nhân chứng, để thật giả lẫn lộn, trắng đen khó phân. Mà quả thật là khiến Hoàng đế tin tưởng ít nhiều đấy. Thế nhưng Tang Chi lại tuyệt đối không nghĩ đến những lời này vào tai Hoàng hậu lại khiến cõi lòng Hoàng hậu lập tức lạnh buốt. Thân là đại hồng nhân Khôn Ninh cung, Hoàng hậu coi trọng đến vô cùng, ấy thế mà rốt cuộc chỉ cần mở miệng thì lời nói ra ắt sẽ là tình thâm nghĩa trọng với Thừa Càn cung Đổng Ngạc thị. Không những như thế mà còn qua lại riêng tư với tộc muội của Hoàng quý phi, bầu bạn Chung Túy cung Trinh phi đi cầu phúc Khâm An điện.
Hoàng hậu có thể suy nghĩ theo hướng thế nào?
Sắc mặt Hoàng đế khó đoán, một hồi lâu sau mới truyền, "Bãi giá Chung Túy cung."
Cứ như thế kéo Trinh phi vào chuyện này, không phải Tang Chi không áy náy. Nhưng nàng vốn cũng chẳng có mấy phần thiện cảm với người này, mà lúc an nguy bảo vệ tính mạng, cũng đành thôi. Vả lại dù sao tỷ muội Đổng Ngạc thị cũng đã liên tục nhận vinh sủng không dứt rồi.
Thuận Trị đế đi rồi, những người còn lại ở Khôn Ninh cung, mỗi người ôm một mảnh tâm tình khác nhau. Nhưng có một điểm tương đồng, ấy là ánh mắt của tất cả bọn họ dành cho Tang Chi.
Hoàng hậu vẫn ngồi lặng ở chủ vị, mặt không đổi sắc, cũng chẳng hề lên tiếng. Yên tĩnh bao phủ chính điện, không gian yên ắng tới mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi. Tang Chi không biết có thể giải thích hành động của mình đêm nay với Tố Lặc như thế nào. Trăm ngàn ý niệm trong đầu, cuối cùng vẫn chẳng thể thốt lên được một chữ.
Dường như Thái Uyển Vân đã quá sốt ruột, nghiến răng mà nói, "Hoàng hậu nương nương! Tiện tì ăn cây táo rào cây sung, xin người giao cho lão nô xử lý!"
Cơn giận của Thái Uyển Vân khiến Tang Chi khẽ run. Nhưng lạ thay, Hoàng hậu vẫn chỉ thờ ơ, một lời cũng không nói, đến một ánh mắt cũng không cho nàng. Một hồi rất lâu sau mới thấy nàng lên tiếng, giọng nói trầm xuống, nhàn nhạt, "Ngươi tới Khôn Ninh cung, đến cùng là vì điều gì?"
Tang Chi nhìn sắc mặt âm trầm của Hoàng hậu, dường như phải gom góp hết dũng khí mới có thể mở miệng, "Tố Lặc..."
"Đây là lần cuối cùng ngươi gọi tên bổn cung." Rốt cuộc Hoàng hậu cũng ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía Tang Chi chỉ còn có lãnh đạm hờ hững, "Từ nay về sau bổn cung hy vọng ngươi ý thức rõ thân thân phận của mình, cũng nhớ cho kĩ bổn phận."
Phản ứng này vượt ngoài dự đoán của Tang Chi. Nàng kinh ngạc mở to mắt, cảm giác như mình không thể hiểu nổi ý tứ của những lời kia.
"Tố..."
"Người tới, vả miệng."
Không đợi Tang Chi gọi xong trên mình, sắc mặt Tố Lặc đã trầm xuống, dùng thanh âm lạnh như thép luyện mà ra lệnh.
Tang Chi bàng hoàng. Mà nàng chưa kịp định thần, Thái Uyển Vân đã tiến tới, không chút do dự, không chút nể tình, giáng xuống hai cái bạt tai liên tiếp. Còn đang muốn đánh tiếp, Hoàng hậu lên tiếng, "Được rồi, suy cho cùng thì cũng là người của Hoàng quý phi. Ra tay quá hà khắc sẽ có người cho rằng bổn cung không biết nể mặt." Rồi nàng chẳng hề để mắt đến Tang Chi, khẽ khép hờ đôi mắt, tay đỡ lấy trán, "Bổn cung mệt rồi, Thái ma ma, cho những kẻ không liên quan lui xuống hết đi."
'Những kẻ không liên quan' – Cho đến khi cung nữ đỡ lấy tay Hoàng hậu dìu nàng trở lại tẩm điện rồi, những chữ này vẫn còn ở lại với Tang Chi, chi phối cả cái cảm giác nóng rát trên mặt nàng.
Thái Uyển Vân nhìn nàng, cười khẩy, "Vẫn là Hoàng hậu nương nương nhân từ, chỉ thưởng cho ngươi hai cái bạt tai. Loại người như ngươi, ăn cây táo rào cây sung, thì ra cũng đều là hư tình giả ý cả!"
Cung nhân trên dưới Khôn Ninh cung cũng không còn đối đãi với nàng như xưa, đây là điều chắc chắn. Bây giờ tất cả đều căm hận oán trách Tang Chi. Khôn Ninh cung đang đứng bên thời vận chuyển mình, tất cả đều bị Tang Chi phá hỏng, lại phá hỏng vì Thừa Càn cung, ai có thể không oán. Tất cả đều cảm thấy chủ tử cũng quá nhân từ rồi, đáng lẽ nên khiến nàng ta sống không được, chết không xong mới phải.
Thái Uyển Vân nhìn Tang Chi thất thần, còn đá nàng một cái, "Ngươi còn nhìn cái gì? Bây giờ ra vẻ đáng thương cũng vô dụng thôi. Hoàng hậu nương nương cũng đã chết tâm với ngươi rồi. Nương nương đối với ngươi tốt đến như thế, trước nay ta chưa từng thấy, mà ngươi lại đối đáp như thế đấy. Tang Chi à, bình thường ngươi thông minh nhạy bén, ta không ngờ được ngươi cũng chỉ là hạng như thế." Lại nói, "Ngươi đừng nghĩ cứ hết lòng vì Thừa Càn cung mà giữ vững được địa vị của mình. Sau này Hoàng thượng coi trọng Khôn Ninh cung, mà chủ tử của ngươi kia, có sức cản đường của Hoàng hậu nương nương hay không?"
"Chủ tử của ta?" Tang Chi lẩm bẩm, "Thừa Càn cung?"
"Bây giờ còn mơ tưởng Thừa Càn cung?" Thái Uyển Vân tức giận đến nổi gân xanh, "Tang Chi a Tang Chi, đời này ngươi đừng mong có thể trở về Thừa Càn cung. Bây giờ ngươi đã là người của Khôn Ninh cung, dù sống dù chết cũng cứ an phận ở đây đi!"
Rốt cuộc Tang Chi cũng tỉnh ngộ rồi. Xem ra không phải chỉ đám cung nhân hèn mọn này mới coi nàng là tay chân của Thừa Càn cung, mà ngay đến Tố Lặc cũng nghĩ thế đấy. Cõi lòng Tang Chi như thể đã hoàn toàn chìm xuống đáy hồ băng. Nàng quá cảm tính rồi, thức thời nghĩ ra một phương pháp có thể ứng phó với Hoàng thượng, nhưng hoàn toàn không nghĩ tới hậu quả sau đó, không nghĩ tới mình còn phải ứng phó với cả Khôn Ninh cung.
Không – Tang Chi lại nghĩ – Người khác nghĩ thế nào không quan trọng, quan trọng là Tố Lặc nghĩ thế nào.
Mà Tố Lặc lại nghĩ như thế đấy.
Còn Tang Chi nàng, nàng nên giải thích như thế nào? Việc này nhìn vào, quả thật khó lòng chối cãi.
Ở nơi thâm cung lạnh lẽo này, thứ khó có được nhất chính là lòng tin. Không có ai có thể hoàn toàn tin tưởng ai, Hoàng hậu càng không thể. Hành động lần này của Tang Chi, không cần xét đến ẩn tình gì khác, từ ngoài nhìn vào chính là một mũi tên xuyên thẳng qua tim Hoàng hậu.
Mặc dù ngày này nối tháng nọ, bao nhiêu khoảnh khắc đẹp đẽ quý giá, bao nhiêu chuyện cũ ngọt ngào cảm động, dường như đã hoàn toàn tan biến ở thời khắc này. Lúc này hồi tưởng lại, đồng cam cộng khổ đều trở thành khổ nhục kế, quan tâm ân cần đều biến thành hư tình giả ý. Cơn đau này quá sức rõ ràng, khiến cho nhịp thở của Hoàng hậu rối loạn, càng nghĩ càng cảm thấy đến việc hô hấp cũng khó khăn.
Tố Lặc nhắm nghiền mắt, nằm im bất động trên giường. bên tai văng vẳng ngữ điệu lo lắng khẩn khoản của người kia, mỗi câu mỗi chữ đều chất chứa tình thâm nghĩa trọng, mỗi câu mỗi chữ đều là vì Thừa Càn cung, vì Hoàng quý phi.
"Hay cho một Đổng Ngạc thị, hay cho một Tang Chi!" nàng nghiến răng cười lạnh, "Vẫn cứ nghĩ ta đã hiểu ngươi rồi đấy, nực cười!" Có ý cười phảng phất trên gương mặt nàng, nhưng ý cười này quá sức lạnh lẽo, quá sức chua chát. Cung nữ đứng bên sợ run, lại nghe thấy chủ tử lẩm bẩm, "Hay cho một Tang Chi tình thâm nghĩa trọng! Tang. Chi." Từng chữ từng chữ thoát khỏi kẽ răng nàng, nàng cười giễu, "Bổn cung suýt nữa để mình chìm trong lòng bàn tay ngươi."
Thực ra, phân nửa là tức giận và thất vọng, còn phân nửa chính là đau buồn.
Có giọt nước mắt trượt xuống theo khóe mắt Hoàng hậu, rơi trên gối gấm.
Cũng không rõ nàng đã ngủ hay chưa.
--- Hết chương 71 ---
Highlight tập 71:
-
"Ân nặng như núi, che chở yêu thương, đem lòng cảm kích, an nguy của nương nương là quan trọng nhất, lo sợ không yên."
-> Dù cho Tang Chi đã qua bao ải nguy khốn trong suốt 70 tập phim, nhưng việc nói những lời này về Thừa Càn cung Đổng Ngạc thị ngay trước mặt Khôn Ninh cung Bát Nhĩ Tề Cát Đặc thị thì là kỷ lục cho sự mạo hiểm chơi trội ở TCT. Sẽ phải trả giá đắt.
- "Ăn cây táo rào cây sung, táng tận thiên lương, bán chủ cầu vinh, tâm địa bất chính."
-> Khôn Ninh cung Chưởng sự Thái Uyển Vân mắng Tang Chi mà nghe tưởng đâu như Dực Khôn cung Chưởng sự Dung Bội mắng Sách Xước Luân A Nhược tội phản chủ. Thái ma ma thật sự quá lời rồi *khóc*
- "Tố Lặc..."
"Đây là lần cuối cùng ngươi gọi tên bổn cung."
"Tố..."
"Người tới, vả miệng."
-> HIẾU HUỆ CHƯƠNG HOÀNG HẬU SIGN-IN, TỐ LẶC SIGN-OUT!