"Khởi bẩm Hoàng hậu nương nương, Thục Huệ phi vừa được truyền tới Từ Ninh cung."
Thái Uyển Vân bẩm báo xong, sắc mặt Hoàng hậu đương nhiên không thể tốt, "Cũng chẳng biết Thái hậu còn định làm cái gì. Chúng ta cứ tới Vĩnh Thọ cung trước đã."
Chủ tử Vĩnh Thọ cung đổ bệnh nặng, mấy ngày ngày nay Đổng Ngạc phi bất chấp sức khỏe yếu thường xuyên nán lại ở Vĩnh Thọ cung, bên cạnh có cả Tang Chi. Rồi thì Vĩnh Thọ cung thời gian này đã là tiêu điểm của cả Tử Cấm Thành, đến Hoàng hậu cũng thường xuyên tới.
Tĩnh phi chẳng có mấy thiện cảm với Đổng Ngạc phi, mà Đổng Ngạc phi cũng chẳng có bao hảo cảm với Tĩnh phi. Chỉ có điều thiện cảm hay ác cảm cũng chẳng mấy quan trọng khi đã đứng chung một chiến tuyến. Khi con người đứng ở tình huống phải cần đến lẫn nhau mới có thể sống sót, thành kiến cũng chẳng còn quan trọng đến thế nữa, vả lại huống chi đối với những người ở nơi này, vốn chẳng tồn tại cái gọi là kẻ thù vĩnh cửu hay bằng hữu vĩnh viễn.
Về phần Hoàng hậu, tới thăm Tĩnh phi đang bệnh nặng, cung nhân nhìn vào cũng chẳng thấy có gì lạ, ngay đến như Hoàng quý phi bệnh tật quấn thân còn đang ở đây. Hoàng hậu dù sao cũng còn có quan hệ huyết thống với Tĩnh phi, thường xuyên tới thăm cũng là hợp tình hợp lý.
Nhìn vào thực là yên ả, như sóng êm gió lặng, nhưng chỉ người trong cuộc mới biết lúc này đây không ai không thấp thỏm lo âu.
Tang Chi nhìn đầu mày Hoàng hậu nhíu lại, nói không đau lòng là nói dối. Chẳng qua là ngại có sự hiện diện của Đổng Ngạc phi và cung nhân, nàng không thể có bất kì động thái nào bày tỏ hay trấn an người kia. Hoàng hậu và Hoàng quý phi mỗi người ngồi một bên, Tứ Hỉ đang dâng thuốc lên cho Tĩnh phi, còn lại Tang Chi đương nhiên sẽ phải lo chuyện châm trà rót nước. Nàng cung kính đi tới bên Hoàng hậu, cúi đầu đưa chén trà tới trong tay. Cũng ở thời khắc Hoàng hậu đón lấy chén trà, Tang Chi vuốt qua ngón tay của nàng, kín đáo đưa Hoàng hậu một ánh mắt trấn an.
Khóe môi Tố Lặc khẽ nhếch lên rồi trở về như không. Vài ngày nay chung đụng ở Vĩnh Thọ cung, hai người dường như đã quen với loại mờ ám này, đuôi mày khóe mắt dường như lúc nào cũng ẩn giấu tình ý như có như khong. Chỉ cần một ánh mắt kín đáo, một nụ cười vụng trộm, đã đủ để xé rách bầu không khí nặng nề ngạt thở này. Loại cảm giác đứng trong hiểm cảnh vẫn có nhau này thực khiến cho người ta bỗng thấy dường như kết cục có thế nào cũng chẳng còn đáng sợ nữa, bởi vì đồng tâm như thế, sinh tử có nhau. Tang Chi đã trầm mặc hơn trước nhiều lắm, Hoàng hậu cũng đã rất khác xưa, dường như mỗi người đều biến đổi từng ngày ngay ở trong bầu không khí này.
Tĩnh phi lại là người lên tiếng trước, "Xem ra Thái hậu quả là muốn nâng đỡ Thục Huệ phi."
"Tính tình Thục Huệ phi hấp tấp vội vàng, bổn cung còn lạ gì. Dù là nay có Thái hậu đứng sau hậu thuẫn thì rồi cũng chẳng thoát được số phận làm con rối." Hoàng hậu lạnh nhạt, "Giữa Thục Huệ phi và Thái hậu là một trận giằng co."
Vấn đề này Đổng Ngạc phi không tiện xen vào, nàng chỉ lẳng lặng uống trà.
Thấy Tĩnh phi lắc đầu, "Cùng lắm là Thái hậu nâng đỡ nàng đủ để cản nương nương người mà thôi, người ngã xuống rồi thì nàng cũng chẳng còn giá trị gì."
Lúc này Hoàng hậu nhìn về phía Đổng Ngạc phi, "Tỷ tỷ nghĩ sao?"
"Hoàng hậu nương nương..." Đổng gạc phi trầm ngâm một chút, mỉm cười, "Cho thần thiếp hỏi, người cho rằng Thục Huệ phi là kẻ hồ đồ?"
Hoàng hậu và Tĩnh phi nghe thế cũng đã hiểu. Thục Huệ phi không giống như Hoàng hậu, nằm dưới gọng kìm của Thái hậu từ khi còn tấm bé, cũng không bị nhồi nhét những giáo điều cung cấm. Không có người nâng đỡ, Thục Huệ phi sẽ không thể hành động, nhưng dã tâm dưới đáy lòng ai có thể chắc chắn được là không có? Có Thái hậu nâng đỡ, đương nhiên dã tâm và tham vọng sẽ có cơ hội biến thành hành động. Rồi thì Thái hậu cũng chẳng muốn phải cầm trong tay một con rối với dã tâm rừng rực như lửa nóng, chỉ có điều trước mắt không còn ai thích hợp hơn Thục Huệ phi. Thái hậu vẫn sẽ dùng nàng đấy, nhưng sẽ không trợ nàng hết lực, sẽ vẫn còn đề phòng. Dù sao thì Hoàng hậu còn, giá trị của Thục Huệ phi cũng mới còn. Không còn Hoàng hậu, Thục Huệ phi cũng chẳng còn giá trị sử dụng nữa. Thái hậu đây chẳng phải là đang dùng chiêu rút củi dưới đáy nồi hay sao?
Đến đây, Tĩnh phi và Hoàng hậu nhìn về phía Khác phi. Khác phi nay như một thân dây leo bám vào cổ thụ, sợ nhất thứ gọi là biến số. Nhưng dù sao thì dây leo cũng có tác dụng của dây leo.
Khác phi một mực giữ im lặng, thầm thẳng thốt trong lòng, tự nàng biết bày tỏ lòng trung cũng chỉ là một việc vô dụng. Lòng trung thành là thứ không thể dùng lời nối để chứng minh, phải dùng hành động cho Hoàng hậu thấy. Nhưng Khác phi quả thực cũng không thể biết được trận này Từ Ninh cung đối đầu Khôn Ninh cung rốt cuộc kết quả sẽ ra làm sao, nếu như nàng đứng nhầm chiến tuyến, chỉ e cuối cùng sẽ khổ không thể tả. Cho nên nàng tuy rằng đứng về phía Hoàng hậu, lại cũng không dám tỏ rõ thái độ đối nghịch với Hoàng hậu, cũng chỉ đành thu mình hết mức mà thôi, chỉ mong rằng dù cuối cùng ai thắng ai thua thì kết cục của nàng dù có không quá tốt đẹp nhưng cũng sẽ không quá tệ hại.
Tĩnh phi nói, "Thục Huệ phi dù không đáng bận tâm nhưng cũng đáng đề phòng. Chỉ có mấy người chúng ta ở đây, sợ khó lòng mà rung chuyển được thế lực của Thái hậu đấy."
"Ấy cũng là lí do vì sao Thái hậu vẫn còn nhẹ tay với chúng ta như vậy. Bởi vì trong mắt Thái hậu, chúng ta không đáng để bận tâm..." Đổng Ngạc phi nói đến đây, chợt nghe Hoàng hậu lên tiếng,
"Nhưng nếu có sự tác động của Hoàng thượng, kết quả ra sao cũng chưa nói trước được."
Tĩnh phi giật mình, "Hoàng thượng?" Nàng đã quên mất người gọi là Hoàng thượng này từ lâu quá rồi, nam nhân này như thể đã tan biến khỏi cuộc đời của nàng, như thể một người xa lạ chưa từng dính líu liên quan.
"Hoàng thượng..." Đổng Ngạc phi do dự, "Hoàng thượng xưa nay vốn không vừa mắt quyền lực mà Thái hậu nắm trong tay, nhưng dù sao người cũng luôn giữ hiếu nghĩa, vả lại đây là chuyện hậu cung."
Hoàng hậu chỉ nói, "Phía Hoàng thượng có lẽ phải phiền đến tỷ tỷ rồi."
"Xin nương nương yên tâm."
Đâu đó, Đổng Ngạc phi cũng nói lời cáo từ, mà Tang Chi dĩ nhiên không thể không đi theo, trở về Thừa Càn cung. Khác phi cũng không tiện nán lại lâu.
Khi chỉ còn lại Hoàng hậu và Tĩnh phi, Tĩnh phi mới lộ ra vẻ trầm mặc. Chỉ yên lặng trầm mặc mà thôi, không nói với Hoàng hậu một lời. Giờ đây những khi chỉ có hai người, Tĩnh phi luôn coi như Hoàng hậu là không khí, như không tồn tại. Hoàng hậu cũng chỉ đành thở dài âm thầm, nàng hiểu Tĩnh phi vẫn còn để trong lòng chuyện cũ.
Nàng cũng không còn cách nào khác, bèn khởi giá hồi cung.
Tứ Hỉ lúc ấy đang túc trực trước cửa, thấy Hoàng hậu đi ra, cung kính tiễn bước xong xuôi liền vội vội vàng vàng chạy vào hầu hạ chủ tử.
Chẳng mấy chốc đã đến bữa tối. Cả buổi rồi, mãi cho đến bữa tối Tĩnh phi vẫn luôn giữ im lặng, không nói một lời nào, chưa một lần lên tiếng. Tĩnh phi vẫn như thường lệ mà thôi, giờ nào việc ấy như ngày nào cũng vậy, không có gì khác thường, ấy thế mà khiến cho Tứ Hỉ càng lúc càng cảm thấy có chỗ nào đó không ổn.
Tứ Hỉ hiểu, có lẽ chủ tử đau buồn đến mức chết tâm, mà người bi thương quá độ, kì lạ làm sao lại sẽ chẳng thể cảm thấy bi thương được nữa. Có lẽ những nỗi đau Tĩnh phi trải qua đã vượt quá ngưỡng chịu đựng của nàng. Ban đầu mới nhập cung, khi ấy đã lên đến vị trí dưới một người trên vạn người, đã từng là một đôi uyên ương cầm sắt hòa minh cùng với Thiên tử. Ấy thế mà nay hết thảy đã thành không. Nàng từng yêu, từng hận. Nàng từng chống cự, từng cam chịu. Qua hết thảy rồi, có lẽ nay chỉ có chữ hận còn đọng lại trong lòng. Hận rằng nếu năm xưa nàng không bị Đa Nhĩ Cổn ban hôn cho Hoàng đế, nếu như nàng không nhập cung, chưa từng ngồi lên ngôi Hậu, vậy thì nàng cũng sẽ không phải rơi vào hoàn cảnh thê thảm như hôm nay. Xét thân phận và địa vị của nàng, nếu không nhập cung, ắt sẽ được gả cho một Vương công nào đó. Thời gian trôi đi rồi cũng sẽ nhẹ nhàng dễ chịu, chí ít sẽ tự tại hơn nơi đây. Đáng tiếc biết bao, nàng chẳng có sự lựa chọn nào khác ngoài nhập cung. Mạnh Cổ Thanh nàng căm ghét tòa cung thành này, nàng căm ghét mỗi một con người ở nơi đây. Nàng hận Hoàng đế, hận Thái hậu. Ngay cả Hoàng hậu, hôm nay đến người chất nữ này cũng khiến nàng cảm thấy đáng ghét, nàng đã nhìn thấy một khía cạnh khác của Hoàng hậu. Ai cũng vậy thôi, ai cũng sẽ lấy mình làm trung tâm, ai cũng chỉ mưu tính vì đại cục. Mạnh Cổ Thanh chợt chẳng hiểu nổi đến tột cùng thì đại cục là thứ gì. Đại cục là cái gì, và tình cảm là cái gì? Khoa Nhĩ Thấm bộ đã vì cái gọi là đại cục này mà hi sinh quá nhiều những người phụ nữ vô tội, và rồi cuối cùng những người phụ nữ này nhận lại được điều gì chứ? Với tất thảy những hi sinh ấy, có chăng, là nhận lại được cái tiếng trung nghĩa, cái danh hiếu hiền, cái sự vinh hoa phú quý nửa đời sau. Kỳ thực, về bản chất, sự thật là nửa đời sau của tất cả những nữ nhân này đều đã rơi vào một vũng lầy hôi thối. Mạnh Cổ Thanh chịu đựng đủ quá rồi.
Dùng xong bữa tối, Tĩnh phi lẳng lặng sửa soạn lên giường đi ngủ, rất đúng giờ, không để cho Tứ Hỉ hao tổn tâm trí dù chỉ một chút. Tứ Hỉ túc trực sát bên, đứng ở cạnh giường, mãi cho tới khi thấy Tĩnh phi chìm vào giấc ngủ an ổn rồi, lúc ấy mới lặng lẽ lui ra.
Sắc trời ngày càng đen tối. Đì đùng tiếng sấm trên không, chẳng mấy chốc sau mưa đã ào ào như trút nước. Thêm một mùa hạ nữa sắp đến rồi.
Tứ Hỉ đang gật gà trong phiên gác đêm, lúc này bị tiếng sấm chớp đánh cho bừng tỉnh. Hẵng còn đang mơ mơ hồ hồ thì bỗng dưng lại sực nhớ ra còn cả mấy luống hoa vừa mới trồng ngoài vườn. Mới nghĩ thế đã nhảy dựng lên, vơ vội cây dù gỗ mà lao thẳng ra ngoài sân, hùng hùng hổ hổ muốn đi che gió che mưa cho đám hoa cỏ yếu ớt. Ở những cung khác, chuyện hoa cỏ vườn tược chẳng đến phiên cung nữ lo lắng, nhưng ở Vĩnh Thọ cung quanh năm vắng vẻ này thì trừ Tứ Hỉ ra, cung nữ cũng chẳng còn có mấy ai.
Tĩnh phi vốn chẳng hề ngủ chút nào, nhắm mắt lắng nghe tiếng sấm sét nổ vang trời. Mưa to lắm, mưa như trút nước. Tĩnh phi lắng nghe tiếng mưa gió thét gào, khóe môi cong lên vẽ một nụ cười lạnh. Đáng tiếc, mưa có lớn hơn nữa cũng chẳng thể nào rửa cho trôi những tội nghiệt đã ngấm vào Tử Cấm Thành này. Đang nghe tiếng mưa, bỗng nghe vang lên một tiếng kẽo kẹt gấp gáp. Có người lao ra ngoài.
Trừ cái người tên Tứ Hỉ kia ra thì còn có ai.
Đã nửa đêm rồi còn hùng hổ xông ra ngoài là vì cái gì chứ? Tĩnh phi nhíu nhíu đầu mày, nghe ngóng im lặng một hồi lâu, cuối cùng quyết định lên tiếng.
"Tứ Hỉ?" Nàng gọi khe khẽ một tiếng.
Không có ai đáp lại nàng.
Giờ thì Tĩnh phi mở mắt ra, đăm chiêu nằm đó, mà chờ đã lâu lắm vẫn không nghe thấy động tĩnh gì khác, chắc chắn người kia vẫn chưa chịu quay trở vào. Chợt có chút bực bội – con người tên Tứ Hỉ này kì lạ, thật chẳng có chút quy tắc nào, không ra thể thống gì cả, đêm hôm khuya khoắt mưa to gió lớn còn xông ra ngoài. Xông thì xông đi, đằng này đến cửa phòng cũng không đóng cho hẳn hoi, ngoài kia gió lớn thổi mưa hắt vào đây. Tiếng mưa rơi xoát xoát, lộp độp, nện lên cửa phòng những tiếng nặng nề, làm cho Tĩnh phi nghe mà phát bực, không thể chịu được đành ngồi dậy.
Đang định xuống giường ra kia đóng cửa lại, đến ngưỡng cửa lại thấy ở ngoài sân, phía xa xa kia, giữa một trời mưa gió, có bóng hình nho nhỏ. Có bóng người chạy tới chạy lui không ngừng, mưa thét gió gào và đêm đen nhập nhoạng cũng không thể che khuất được thân ảnh người ấy.
Tĩnh phi giật mình, thảng thốt trong lòng. Bóng người ở ngoài sân kia đánh thức những ký ức đã ngủ yên nhiều năm dưới đáy lòng nàng. Năm xưa khi còn thiếu nữ, nàng sống trên thảo nguyên, có khi những mục dân đang chăn thả dê bò chợt gặp trời mưa gió, cho dù là ban ngày hay ban đêm thì cũng phải lùa gia súc về lều trại. Mạnh Cổ Thanh là chủ tử, đương nhiên không cần lo những chuyện này. Nhưng Cẩm Tú là nô tài, thường thường giúp sức các mục dân thúc bò dê vào trại. Có lúc nàng thấy y phục của Cẩm Tú ướt sũng, cũng trách mắng vài câu, Cẩm Tú cũng chỉ biết khó xử cười ngượng. Có một lần kia trời còn chưa tối, nàng trêu ghẹo, hỏi Cẩm Tú, "Sao ngươi không đi giúp bọn họ lùa dê?" Cẩm Tú lí nhí đáp, "Hầu hạ chủ tử vẫn là quan trọng nhất." Khi ấy Tĩnh phi chợt thấy ấm áp trong lòng, vậy là nổi hứng, chạy ra ngoài cùng với Cẩm Tú, giúp mục dân lùa đàn bò đàn dê vào trong. Ấy là lần duy nhất một Mạnh Cổ Thanh cao quý làm chuyện tầm thường như vậy, lại chẳng ngờ được đó là kí ức đẹp đẽ khó quên.
Chuyện cũ xa xưa khiến Tĩnh phi bất giác câu môi mỉm cười, nhưng rồi cũng ngay lập tức khiến cho nàng đau lòng đến mức hít thở không thông. Chẳng biết từ lúc nào, đứng ở nơi mưa gió hắt vào đã khiến tẩm y của nàng ngấm nước mưa, ướt sũng. Dường như đôi mắt nàng cũng bị phủ bởi nước mưa. Bỗng nhiên sức lực như bị rút đi đâu hết, nàng ngã quỵ trên đất, vịn vào cánh cửa mà khóc lớn thành tiếng. Nức nở nghẹn trong lòng đã lâu nay mới phát ra, khiến cho Tứ Hỉ buông dù chạy vội tới đây, nghe tiếng khóc mà cảm tưởng như lòng mình cũng đau đến mức vỡ nát.
"Nương nương?" Tứ Hỉ luống cuống đặt bó hoa vốn đang ôm trong tay xuống bên thềm, lau hết bùn đất trên tay vào y phục mình, rồi quỳ xuống sát bên Tĩnh phi, "Nương nương, người sao vậy?"
Tĩnh phi không thốt lên được tiếng nào, đến hít thở thôi cũng đã là khó khan. Chỉ có nước mắt cứ không ngừng trào ra, không cách nào ngăn được, như hồng thủy vỡ đê.
Tứ Hỉ lặng mắt nhìn Tĩnh phi, nhìn nàng khóc đến mức cả người phát run rẩy lên, khóc đến mức khiến Tứ Hỉ quên cả cái gì gọi là chủ tớ cách biệt, không chút do dự kéo Mạnh Cổ Thanh vào ôm chặt lấy trong vòng tay mình. Cũng không biết phải an ủi bằng cách nào, Tứ Hỉ đành nhẹ nhàng vỗ về trên lưng Tĩnh phi, nhớ về những kí ức xa xôi mỗi khi được mẫu thân dỗ dành.
Chỉ có Tĩnh phi là không thể ngờ được ấy thế mà có người dám ôm lấy mình. Một cái ôm, một cái ôm là điều gì đó thực xa xôi đối với nàng, là một thứ xa xỉ phẩm không dễ dàng có được đối với Mạnh Cổ Thanh. Ngay đến cả như Cẩm Tú, xưa nay cũng vẫn là luôn luôn không dám càn rỡ, luôn luôn đối diện với nàng bằng sự sùng bái và kính sợ. Tĩnh phi cá tính mạnh mẽ, suy cho cũng vẫn chỉ là nữ nhân, có những điều không thể nói thẳng ra được. Trước Mạnh Cổ Thanh, Cẩm Tú luôn luôn là bên yếu thế, khiến cho đôi khi nàng cảm thấy lòng kính sợ của Cẩm Tú đối với mình thật là quá phiền. Nhưng giờ đây, Mạnh Cổ Thanh nghĩ, nàng sẽ không cảm thấy chán ghét nữa, chỉ cần Cẩm Tú sống lại mà thôi.
Và rồi vòng tay non nớt đang ôm lấy nàng đây, khiến cho Mạnh Cổ Thanh bừng tỉnh.
Nàng khóc lớn, khóc tới độ trời đất quay cuồng trong vòng tay Tứ Hỉ.
--- Hết chương 141 ---