Hoàng hậu nhìn người kia bắt đầu đỏ mặt, chợt đặt kim chỉ xuống, "Tang Chi..."
"Sao vậy?"
"Xong rồi." Liền lấy một hầu bao thêu hoa ra, đưa cho Tang Chi, "Của ngươi."
Hầu bao thêu thùa tỉ mỉ phức tạp bị ấn vào lòng bàn tay, Tang Chi nhìn, thấy đường chỉ vân vũ đan xen với hoa mai, đẹp tới mức khiến cho nàng động lòng, "Tặng cho ta?"
Hoàng hậu giả như còn đang suy nghĩ, một hồi sau mới đáp, "Phải."
Tang Chi không giấu được nụ cười, chợt phát hiện mặt sau của hầu bao còn thêu ba chữ 'Tô Thập Lục', lập tức cảm động vạn ngàn. Nàng ngồi xuống, cầm lấy tay Hoàng hậu, nhìn vào mắt nàng mà khẽ gọi, "Tố Lặc..."
Đây rõ ràng là Tố Lặc tự thay thêu.
"Vốn muốn thêu tên ta, nhưng mà..." Hoàng hậu hơi cúi đầu, có chút thất thần, nhưng ngồi lập tức cười, "Cũng không sao, ngọc bội bên trong ấy mới là thứ độc nhất vô nhị."
Tang Chi cũng không phát hiện ra trong túi còn có ngọc bội, lúc này Hoàng hậu nói như vậy, nàng mới nhận ra quả thật bên trong có thứ gì đó. Nàng lấy ra, ấy là một khối ngọc Dương Chi, lớn cỡ ngón tay cái, óng ánh lên, là ngọc quý. Tang Chi lặng nhìn, không ép được sự rung động trong lòng. Nàng ngẩng đầu nhìn Hoàng hậu, "Bạch ngọc này... Tố Lặc..."
Nữ tử ở thời đại này sẽ dùng ngọc để bày tỏ tâm ý, đây là một cách tỏ rõ tình cảm. Ngọc lại đặt trong hầu bao, đây đã là một hành động rõ ràng vô cùng.
Hoàng hậu hơi mím môi, ánh mắt của Tang Chi khiến cho nàng có chút ngượng ngùng, bèn nói, "Ngọc này là ngọc ngạch nương tặng ta, vốn là muốn ta tặng cho... ý trung nhân của mình. Tang Chi..." Nàng nắm chặt lấy ngón tay Tang Chi, "Ta tặng nó cho ngươi."
Tang Chi đã lập tức hiểu, ngọc bội này, Tố Lặc vốn nên tặng cho Hoàng đế từ lâu mới phải, mà nàng lại quật cường ngang ngạnh, vì không có tình cảm với Hoàng đế, cho nên trước sau nhất quyết không đưa. Tang Chi nắm chặt ngọc bội trong tay, có chút nghẹn ngào nói không thành lời, rốt cuộc mới có thể nói một câu, "Ta sẽ trân trọng."
Hoàng hậu cười rộ lên, "Ta biết."
"Tô Thập Lục..." Tang Chi tới gần, thấp giọng nói nhỏ, "Thập Lục, nghe cũng rất êm tai, rất tốt." Vầng trán chạm nhau, Hoàng hậu theo bản năng mà nhắm mắt lại, liền cảm nhận được có nụ hôn rơi trên trán mình, cuối cùng, rơi vào trên môi. Nụ hôn tưởng như không thể dứt được, nhưng rồi cũng không dám quá tận tình.
Tang Chi nghe người kia thì thầm, "Như vậy... cũng rất tốt."
Tang Chi bật cười, nhìn nàng với ánh mắt trêu chọc, "Dám yêu một Hoàng hậu, chỉ e ta là người duy nhất."
Hoàng hậu lại như oán trách, "Dám yêu một cung nữ, chỉ sợ bổn cung cũng là người duy nhất đấy."
"Vậy thì càng tốt. Nàng là duy nhất, ta cũng là duy nhất, tuyệt phối!" Tang Chi ôm lấy người kia, hít sâu một hơi, lại cảm thán, "Thật là thơm..."
Hương nữ nhi.
Hoàng hậu đỏ mặt, đẩy Tang Chi ra, sẵng giọng, "Không cho phép ngươi nói lời vô vị."
Tang Chi lại nghiêm trang đáp lời, "Ta nghĩ trưa nay không cần ăn cơm nữa."
"Cái gì?" Hoàng hậu không kịp phản ứng, "Vì sao lại không ăn? Ngươi không đói?"
"Bởi vì..." Ánh mắt Tang Chi ngậm nụ cười, "Tú sắc khả xan[1]!" Nói xong đã lấn tới, khẽ hôn một cái thật nhanh trên môi Hoàng hậu.
[1] Một vẻ đẹp làm người ta nhìn không biết no đói.
Tố Lặc vốn đang sửng sốt, hiểu được ý tứ kia liền lập tức hạ giọng, "Tang Chi!" Nàng nắm lấy vành tai người kia, "Ngươi có gan bắt nạt ta!"
"Nương nương, nô tì nào dám..."
Còn chưa kịp dứt lời đã cảm nhận được Hoàng hậu thực sự ra tay rồi, "Còn nói không dám bắt nạt ta?"
"Ta sai, là ta sai rồi!" Tang Chi đành nắm lấy cổ tay nàng, mềm mỏng thương lượng, "Sau này cái gì ta cũng nghe theo nàng, nàng nói ta đi phía Đông ta tuyệt đối không dám đi phía Tây, nàng nói ta đánh chó nhất định ta sẽ không dám đuổi gà. Thập Lục, ta biết sai rồi, mau buông tay!"
Tố Lặc nhìn bộ dạng đáng thương kia, mềm lòng ngay lập tức, khóe mắt đuôi mày đều không giấu được hạnh phúc, bèn kéo Tang Chi lại gần, hất cằm bày ra bộ dáng ngang ngược, "Chỉ có ta mới có thể bắt nạt ngươi!"
Tang Chi thiếu chút nữa đã cười thành tiếng, rồi lại chỉ có thể gật đầu liên tục, "Được, vậy phiền nàng bắt nạt ta nhiều một chút, như vậy càng tốt!"
"Ngươi..." Tố Lặc phiền muộn hết sức, nắm lấy cằm người kia, "Sao trước kia ta lại không nhận ra ngươi là loại người này cơ chứ?! Im miệng, không được phép nói chuyện!"
Tang Chi mím môi im lặng, nhưng ánh mắt vẫn ngập tràn nét cười, khiến cho Tố Lặc cảm thấy trái tim mình ngứa ngáy như bị ai vuốt ve. Chăm chú ngắm nhìn gương mặt ngay trước mắt mình, chính nàng cũng không nhận ra thanh âm mình càng lúc càng nhỏ nhẹ, trở nên dịu dàng đến mức khiến người ta rung động, "Tang Chi..."
Đón ánh mắt của Hoàng hậu, Tang Chi cảm thấy có một luồng tê dại truyền sống sống lưng, tâm tư gợn sóng. Người kia càng tiến lại gần, hô hấp của nàng càng dồn dập mất nhịp điệu. Khoảng cách đủ gần, hơi thở đan xen, Hoàng hậu nghiêng đầu lướt qua môi Tang Chi, lại kề sát hôn lên tai nàng.
Cúi đầu hỏi, "Đau không?"
"Không... Không đau..." Tang Chi có chút rối loạn rồi, xúc cảm mềm mại ấm nóng bên tai khiến cho cả người nàng đều mềm đi.
Mà Hoàng hậu lại như thể vừa phát hiện ra một niềm vui thích mới, cảm nhận được phản ứng của Tang Chi, cố ý dây dưa, hạ xuống thêm một nụ hôn trên vành tai, khiến cho Tang Chi theo bản năng co người lùi lại ra sau. Có điều, Hoàng hậu không cho phép nàng trốn tránh. Một tay đỡ lấy eo Tang Chi, một tay giữ lấy tay nàng, ánh mắt lướt qua sườn mặt đã phiếm hồng càng, lấn tới kề môi bên tai Tang Chi. Thế nhưng lần này không như lần trước nữa, Hoàng hậu hé môi ngậm lấy, đầu lưỡi nóng rực chạm tới vành tai mát lạnh, khiến cho hơi thở của Tang Chi ngừng lại đột ngột.
"Đừng..."
Cứ tiếp tục như thế, Tang Chi sẽ bại trong tay Hoàng hậu.
"Không thoải mái sao?"
Ánh mắt Hoàng hậu trở nên sâu không thấy đáy, nàng nhớ tới ngày ấy, trước ngày hôm nay đã rất lâu rồi, đêm đó ở dục trì, Tang Chi đã làm hết thảy những thứ này với mình. Không phải là nàng không hiểu chuyện thân mật, chỉ là... loại cảm giác kỳ diệu này nàng trước ấy nàng chưa từng trải qua. Xưa nay nàng cũng chưa rõ ràng cảm giác có một nữ nhân vì mình mà lâm vào ý loạn tình mê là loại cảm giác gì, mà bây giờ, nàng đã tường tận rồi. Loại cảm giác này khiến cho nàng dù muốn dừng lại không thể dừng, thậm chí dục vọng và tính chiếm hữu trong bản năng cũng đã trào lên.
Mà câu hỏi kia, Tang Chi biết trả lời thế nào? Đến nhịp thở của bản thân nàng cũng khó lòng mà giữ cho ổn định, huống hồ ánh mắt của Hoàng hậu lúc này khiến cho nàng cảm nhận sâu sắc sự nguy hiểm, khiến cho nàng bất giác thảng thốt. Cũng không biết từ khi nào không khí trở nên tràn ngập kiều diễm ám muội tới vậy, mập mờ khiến cho người ta cảm thấy bức bối.
Vị Hoàng hậu trước mắt này, đơn thuần ngây thơ hòa cùng với mưu mô toan tính, thanh xuân hẵng còn đang tươi đẹp xen lẫn với trải đời đến mức đau thương, khiến cho Tang Chi trầm luân. Khiến cho Tang Chi yêu nàng.
Có điều, lúc này Tang Chi sợ run. Mà Tang Chi sợ run lại khiến cho Hoàng hậu cảm thấy trong lòng mình như có một cây đuốc, lửa cháy rừng rực khiến cho miệng nàng đắng, lưỡi nàng khô. Thực ra bị ánh mắt kia của Tang Chi nhìn chăm chăm, bản thân nàng cũng dần trở nên mơ hồ, rối tinh rối mù. Nàng có thể cảm nhận được tình ý sâu sắc đến từ đôi mắt kia, như thể Tang Chi đang muốn kéo nàng xuống, nhấn chìm nàng trong biển tình, lại khiến cho ham muốn trong lòng nàng dâng càng cao.
"Tang Chi..." Không khí này đông đặc lại, khiến cho cả hai cảm thấy lí trí của mình sắp đến hồi tan rã.
Cũng ngay tại lúc này, thanh âm của Thái Uyển Vân truyền vào từ phía ngoài điện, "Khởi bẩm Hoàng hậu nương nương, Vĩnh Thọ cung dường như có điều bất thường."
Tuy rằng án đã trao vào trong tay Tĩnh phi, thế nhưng Hoàng hậu cũng không dám buông lơi thả lỏng. Từ Ninh cung, Vĩnh Thọ cung, tất cả những nơi khác, đâu đâu cũng có tai mắt của Hoàng hậu, nhưng rồi gọi là tai mắt của nàng, chính nàng cũng biết tất cả đều phục vụ cho một chủ tử còn cao hơn nàng. Những tai mắt này đều là do Thái hậu ban cho nàng đấy. Kể cả là Thái Uyển Vân. Lần này nàng phân phó Thái Uyển Vân tới Vĩnh Thọ cung nghe ngóng động tĩnh, vốn là lo Thái hậu sẽ làm khó Tĩnh phi, cuối cùng e là người bị làm khó lại chính là nàng.
Tiếng bẩm báo của Thái Uyển Vân đánh tan không khí mập mờ trong phòng ngay trong tích tắc. Hoàng hậu lập tức buông Tang Chi ra, ngồi xuống, một bộ dáng đoan chính. Bình ổn lại tâm tình, sắc mặt trở lại như thường, nâng giọng gọi, "Đi vào rồi nói."
Thái Uyển Vân đi vào, hành lễ xong mới nói, "Bên Vĩnh Thọ cung, lão nô có chút lo lắng."
"Từ Ninh cung nhúng tay?"
"Hồi nương nương, lúc trưa nay Tô Ma Lạt Cô đưa nô tài Giáng Tuyết hiên tới Vĩnh Thọ cung, nói rằng không muốn để Tĩnh phi nương nương vì chuyện tra án mà sứt mẻ tình cảm với tỷ muội lục cung, liền thay Vĩnh Thọ cung làm. Có điều..." Thái Uyển Vân chần chừ.
Hoàng hậu nhíu mày, "Nói tiếp."
"Có điều lão nô thấy trong đó có mấy nô tài quen mắt, chính là mấy người từng tiếp xúc với Thập Tứ nha môn." Thái Uyển Vân suy nghĩ một chút, nói tiếp, "Dường như là mấy người có liên quan đến án của Vĩnh Thọ cung Cẩm Tú ngày đó. Khi ấy nương nương cũng đã triệu kiến, là vào giờ Tý."
Hoàng hậu cả kinh trong lòng, thốt lên, "Không hay!"
Nghe được hai chữ 'Cẩm Tú' kia, sắc mặc Tang Chi cũng cứng lại. Rất rõ ràng, Từ Ninh cung muốn vạch trần chuyện của Cẩm Tú. Hoàng hậu run lên trong lòng, bây giờ mới ngộ ra vì sao khi ấy án của Vĩnh Thọ cung, Thái hậu lại giao cho mình toàn quyền xử lý.
Thân phận của Tĩnh phi, Thái hậu không thể quang minh chính đại mà động tới nàng. Ngô Khắc Thiện là huynh trưởng, Thái hậu còn vẫn phải dựa vào Ngô Khắc Thiện. Án của Cẩm Tú lại liên quan tới Tĩnh phi, rạch ròi ra, đây chính là tội tư thông làm loạn hậu cung, là tội lớn, thể diện hoàng thất bị tổn hại nặng nề tạm không nói, nhưng còn liên quan tới cả gia tộc. Lại phải nói đến trên tiền triều kia quan hệ giữa Ngô Khắc Thiện và Đa Nhĩ Cổn, xưa nay đã sớm khiến Hoàng đế canh cánh trong lòng. Thái hậu không thể để nhất tộc của Ngô Khắc Thiện lung lay, cho nên bằng mọi giá, chuyện tày đình liên quan tới Tĩnh phi, Từ Ninh cung không tiện nhúng tay. Lại thêm Hoàng hậu xưa nay nhân từ, quan hệ với Tĩnh phi xưa nay không tệ, tự khắc sẽ không làm mạnh tay mà gây khó dễ cho Tĩnh phi. Thái độ của Thái hậu, suy cho cùng cũng không phải là ban phát ân huệ cho Tĩnh phi, mà chính là suy nghĩ tới Ngô Khắc Thiện, vì đại cục mà ban cho Tĩnh phi một đường lui. Thái hậu cũng hiểu rõ Hoàng hậu tường tận, đã sớm biết Hoàng hậu sẽ xử lí ổn thỏa càng nhanh càng tốt, cũng sẽ không để Tĩnh phi biết được chân tướng về Cẩm Tú.
Chuyện này cứ trôi đi thì không sao, một khi đã lộ tẩy rồi, với tính tình của Mạnh Cổ Thanh, nàng ắt sẽ hận Hoàng hậu đến thấu xương. Chuyện này, đối với người khác có thể không phải là chuyện lớn, thế nhưng đối với Mạnh Cổ Thanh lại chính là chuyện sống chết. Dù sao Cẩm Tú lớn lên bên cạnh nàng, đến lúc chết lại không thể nhìn mặt lần cuối, chết rồi cũng không rõ thực hư, mối giao tình giữa Tĩnh phi và Hoàng hậu ắt sẽ bị đánh gãy.
Mà điều Thái hậu muốn chính là giao tình giữa các nàng bị đánh gãy đấy.
"Nhanh, bãi giá Vĩnh Thọ cung."
--- Hết chương 131 ---
Editor lảm nhảm:
Tình cô cháu chắc có bền lâu, 3s mặc niệm tình cô cháu.