Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Trung Cung Lệnh

Chương 13




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sáng sớm, cung nhân phải kiểm tra khắp mọi ngóc ngách của cung, miễn để cho còn sai sót gì chưa được phát hiện. Lụa trắng treo bên dãy đèn lồng đỏ, bên trên chỉ toàn viết chữ tiếng Mãn, chợt nhìn có chút giống như thể đang có đại tang. Tang Chi thầm nghĩ, phong tục Mãn Châu thật sự độc đáo, rất khác so với Hán tộc. Hôm nay cung nhân trên dưới đều được ban thưởng, ít nhiều cũng khiến cho đám cung nữ vui vẻ ra mặt, túm năm tụm ba cùng nhau làm việc cũng khó tránh khỏi vì vui mừng mà nói cười nhiều thêm vài câu.
Hoàng quý phi Thừa Càn cung mới sáng sớm đã tới Khôn Ninh cung thỉnh an Hoàng hậu nương nương. Giao thừa là ngày duy nhất trong năm mà Đế Hậu cùng chúng phi tần tất cả cùng đoàn tụ gặp mặt. Hoàng đế cùng Hoàng thái hậu, Hoàng hậu, và cả phi tần trên dưới lục cung ngay sáng nay cũng đã tới Thái Hòa điện cùng nhau thưởng điểm tâm bữa sáng, nhưng bởi vì chưa phải là đại yến tiệc cho đêm giao thừa, cho nên tổng cộng chỉ có khoảng hai mươi món được dọn lên mà thôi. Đại tiệc đoàn viên đêm giao thừa của Hoàng thất phải đến xế chiều mới bắt đầu, nhưng thực chất thì quá mười hai giờ chưa đã bắt đầu dọn tiệc lên rồi. Yến tiệc tổ chức ở Càn Thanh cung, nghe nói tổng cộng có một trăm lẻ tám món, số lượng này cũng ngụ ý cầu cho năm sau mọi việc thuận lợi như ý. Gọi là yến tiệc, nhưng không chỉ có sơn hào hải vị, trong lúc thưởng thức còn vừa có thể chiêm ngưỡng "Mãn thế vũ" nữa đây.
Hiện tại, chiêng chống đã bắt đầu nổi vang trời, không khí vô cùng náo nhiệt.
Tới giờ Dậu rồi.
Tang Chi dù là thờ ơ nhưng rốt cuộc vẫn không tránh khỏi bị loại không khí náo nhiệt khẩn trương của ngày đại lễ này ảnh hưởng, tâm tư cư nhiên cũng thoái mái ít nhiều. Các cung nữ cơ bản là không lớn tuổi lắm, đa phần là những tiểu cô nương mười ba mười bốn tuổi, chung quy cũng mới chỉ là những thiếu nữ vô lo vô nghĩ mà thôi, đáng tiếc, nơi nội cung này lại khiến cho các nàng đánh mất bản chất vốn có. Ví như những dịp thế này, dường như bản tính ấy mới lại quay trở về, nhìn vào mỗi người các nàng cũng có thể cảm nhận được tia hoạt bát linh động của thiếu nữ chưa thực sụ trưởng thành.
Náo nhiệt, vội vã, màn đêm đang chậm rãi tiến đến gần. Dù bóng đêm đã phủ xuống mà nội cung vẫn đèn đuốc sáng rực, tỏa ra thứ ánh sáng lộng lẫy hoa quý mà uy áp bức bối. Đêm giao thừa có lẽ là thời điểm duy nhất giờ giới nghiêm trong cung được nới lỏng, để cho mỗi người có thể có một khoảng tự do để ôm lấy hy vọng. Tử Cấm Thành, dường như nơi này đêm nay lại rộng lớn hơn, cũng ấm áp hơn. Tang Chi đột nhiên nhận ra, mình không chuẩn bị nhiều lễ vật, lập tức sinh lòng quẫn bách. Nàng chỉ có hai thứ mà thôi, một cho Tố Lặc, một là cho Lục Oanh, còn lại những người khác, nàng còn chưa từng nghĩ tới. Tang Chi nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng nghĩ ra sáng kiến - xâu một đồng tiền vào sợi dây chỉ đỏ, gọi "Dây xâu tiền", đeo vào cổ tay cầu mong tiền tài sẽ tới như nước. Đưa cho đám cung nữ, các nàng chưa từng nghe qua thứ này, nhưng ai nấy cũng cảm thấy vừa mới mẻ lại vừa có thành ý, thành ra mỗi người đều dùng ánh mắt cảm kích mà nhìn Tang Chi. Còn Tang Chi, thực ra nàng có chút lúng túng trong lòng đấy, nhưng vẫn là cười đến đoan trang mà đáp lại mà thôi.
Đồng Nhi lại đột nhiên nói, "Tang Chi, chúng ta mau đi xem 'Mãn thế vũ' a! Còn có thể nhìn thấy rất nhiều người quyền quý, ngươi biết đấy, các quan lại a, rồi còn các vương gia. Ngay cả Hoàng thượng, Hoàng thái hậu cùng Hoàng hậu và Hoàng quý phi cũng đều có mặt, ôi chao, dịp này không phải lúc nào cũng có thể gặp đâu."
"Chúng ta không thể vào trong đó, mà đứng bên ngoài lạnh thế này, chi bằng cứ vào Trữ Tú cung đợi thôi." Tang Chi nghe được tiếng huyên náo vọng lại từ phía xa, nhưng nàng lại không có chút tâm tư muốn tới xem.
Đồng Nhi cau có, "Cứ đứng đây thì được cái gì chứ!" Nàng thấy Tang Chi không có nửa điểm động tĩnh như muốn di chuyển, liền quay người đi tìm một cung nữ khác, lôi kéo nàng ta đi. Chính là vốn không nghĩ rằng cái "Mãn thế vũ" kia lại có lực hấp dẫn lớn đến vậy, ai ai cũng đều rời đi hết rồi. Tang Chi đảo mắt nhìn quanh, cả Trữ Tú cung giờ đây chỉ còn lại một mình nàng. Nàng dở khóc dở cười, đi vào bên trong, đứng bên chậu than mà vẫn chưa xua được hết cái lạnh. Bất quá quả thực Trữ Tú cung quá rộng lớn, cái lạnh của nàng có chăng là một phần do cảm giác trống trải gây nên, khiến cho nàng lại càng cảm thấy lạnh lẽo buồn chán. Đang đêm, trời đông giá rét, nhưng như thế này lại chẳng bằng ra ngoài đi dạo một chút, coi như ngắm cảnh cũng tốt.
Bên tai vẫn văng vẳng tiếng đàn sáo nhảy múa phảng phất gần xa, bước chân Tang Chi cứ tự nhiên mà đi chẳng đích đến, nhưng bất tri bất giác đã theo thói quen đi về phía Vĩnh Thọ cung. Trữ Tú cung cách Vĩnh Thọ cung một cung, ấy là Dực Khôn cung, bên cạnh khá xa là Tam cung Tử Cấm Thành - Khôn Ninh cung, Càn Thanh cung, và Giao Thái điện. Cung nhân như Tang Chi dù là ở Trữ Tú cung nhưng lại chẳng thường qua lại nơi đây, vì từ khi trời mở mắt lúc trời còn chưa sáng các nàng đã phải tới thẳng Thừa Càn cung rồi, chỉ có buổi tối mới trở lại nghỉ ngơi. Hơn nữa các cung ở khu vực trung tâm Tử Cấm Thành đều nghiêm cấm các cung nhân không có phận sự đi lại, cho nên đại đa số mọi người dù là ở trong cung nhưng vẫn cực kỳ lạ lẫm với nơi này. Nơi này, nếu là nô tài, chỉ có nô tài của Hoàng hậu và Hoàng đế mới có thể xuất nhập mà thôi.
Cảnh đêm trở nên như được khắc sâu trong ánh lửa, trời vào đông gió lạnh khô khốc. Tang Chi tuy đổ một tầng mồ hôi mỏng vẫn chẳng tránh được cảm giác lạnh buốt tê tái trước từng cơn gió lạnh thấu tận xương. Lúc này đã là giờ Tuất canh ba, tiếng nhạc cũng dần dần nhỏ xuống, yếu ớt thoảng trong không trung vọng lại tới đây. Lúc này Tang Chi mới nhớ ra hôm nay, lệnh giới nghiêm cấm đi lại trong cung là vào giờ Hợi. Nàng vội vàng quay gót trở về, nhưng rủi cho nàng - còn chưa về tới Long Phúc môn đã chợt thấy loan giá đi ngược chiều lại đây, dọa nàng phải vội vàng ẩn nấp.
Nấp vào rồi lại âm thầm hối hận. Bình thường nếu cung nữ đụng phải loan giá chỉ cần quỳ xuống cúi đầu, chờ loan giá đi qua là được rồi. Lúc này nàng lại vì quá quẫn bách, ý niệm đầu tiên hiện lên trong đầu là lập tức trốn đi! Nàng, căn bản vốn dĩ không có cái loạn phạn xạ vô điều kiện như người khác, thay vì quỳ xuống lại nấp sau tượng sư tử đá ngay trước Long Phúc môn. May mắn cho nàng, trong bóng tối của màn đêm, ánh đèn đuốc lập lòe cũng khó khiến người khác nhìn ra, mà bản thân nàng lại mảnh mai cao gầy, bằng không nếu bị phát hiện thì bị quy vào tội đại bất kính là còn nhẹ đấy, bằng không hẳn là sẽ nghĩ nàng là thích khách muốn hành thích Hậu phi.
Cảm nhận được loan giá càng lúc tới càng gần, Tang Chi thầm mắng mình hồ đồ không ngớt, khi ấy cứ trực tiếp quỳ xuống không phải là tốt rồi hay sao! Nàng nín thở tập trung nén suy nghĩ, không biết loan quá này là loan giá của Vĩnh Thọ cung hay Khôn Ninh cung. Nàng vừa nghĩ như thế, loan giá đã dừng ngay trước Long Phúc môn.
Trái tim nàng như thể lỡ một nhịp, kêu trong lòng, "Sẽ không xui xẻo tới vậy chứ a!" Có lẽ nào là loan giá của Hoàng hậu không? Dừng ở Long Phúc môn, hẳn là loan giá của cung Hoàng hậu rồi! Nếu là Vĩnh Thọ cung, đợi loan giá đi qua hẳn là nàng vẫn sẽ còn hy vọng tránh thoát một kiếp nạn. Nhưng nếu là Khôn Ninh cung thì hẳn loan giá sẽ ngừng ở Long Phúc môn, sau đó từ nơi này sẽ tới thẳng Khôn Ninh cung. Tang Chi khóc thảm trong lòng, trừ phi người bên cạnh Hoàng hậu đều mù, nếu không sao có thể không phát hiện ra mình đang nấp nơi đây, điều này là không có khả năng. Nàng thấp thỏm chờ đợi, rồi đột nhiên - nàng uyển chuyển đến vô thanh vô sắc khuỵu gối quỳ xuống ngay bên sư tử đá, giả như nàng hoàn toàn chưa từng có ý ẩn nấp, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.
Quả nhiên, loan giá vừa chạm đất, ánh mắt sắc bén của Thái Uyển Vân đã bắt được hình bóng người đang quỳ bên sư tử đá, lập tức tiến đến chất vấn,
"Là ai? Người cung nào?"
"Hồi cô cô, nô tì... Thừa Càn cung."
Thái Uyển Vân nhíu mày, "Là nô tì Thừa Càn cung, tới Long Phúc môn làm gì?"
"Hồi cô cô..." Tang Chi muốn đổ mồ hôi lạnh, "Đêm dài trời tối, nhìn đường không rõ, nô tì đi nhầm đường."
Nói vậy không sai, Tử Cấm Thành quá rộng lớn, lạc đường là chuyện thường thấy. Nhất là Thừa Càn cung gần như đối diện Khôn Ninh cung, mà Long Phúc môn và Cảnh Hà môn là đoạn đường Hoàng đế thường qua mỗi khi tới Thừa Càn cung. Có điều, Cảnh Hà môn và Long Phúc môn lại là một trái một phải, cũng như Thừa Càn cung ở đối diện Dực Khôn cung, cùng nhau bao quanh Hậu tam cung lớn nhất Tử Cấm Thành vậy.
"Lạc đường?" Giọng nói của Thái Uyển Vân khiến người nghe rét run, "Ngẩng đầu lên."
Tang Chi đánh phải ngẩng đầu, ánh mắt chiếu lên nàng.
Thái Uyển Vân vừa nhìn, "Hóa ra lại là ngươi..." Ánh mắt đã tràn đầy coi thường xem nhẹ.
Tang Chi mím môi, "Bái kiến cô cô."
Thái Uyển Vân hừ lạnh một tiếng, rồi nâng giọng nói với Hoàng hậu đang ngồi trong loan giá, "Khởi bẩm Hoàng hậu nương nương, tiểu cung nữ này nô tì đã từng gặp qua, khi còn ở Tân Giả Khố đã cảm thấy lai lịch rất mơ hồ không rõ, về sau lại được phân đi Thừa Càn cung. Quấy nhiễu phượng giá là tội không dung thứ, nô tì sẽ hảo hảo trừng phạt nàng ta."
Tang Chi khẽ run lên trong lòng. Trước nay cung nhân Khôn Ninh cung lẫn Vĩnh Thọ cung đều không vừa mắt người Thừa Càn cung, mà chính mình hôm nay lại rơi vào tay Thái Uyển Vân, chỉ sợ dù không chết cũng phải mất lớp da.
Nàng vốn đang thấp thỏm lo âu, bỗng nhiên thấy người ngồi trong loan giá vươn bàn tay qua bức rèm rủ, ra hiệu cho tiểu cung nữ bên cạnh cúi đầu sát lại lắng nghe. Hoàng hậu thấp giọng dặn dò gì đó, sau đó tiểu cung nữ nói, "Cô cô, Hoàng hậu nương nương ra khẩu dụ, người không biết là không có tội, huống hồ giờ lại đang là đêm giao thừa, không thích hợp trách phạt cung nhân."
Thái Uyển Vân ngẩn người, động môi muốn nói, nhưng thực sự cũng chẳng thể phản bác, "Vâng!" Liền thấp giọng nói, "Cung nghênh Hoàng hậu nương nương hồi cung!"
Tang Chi vẫn đang cúi đầu thẳng lưng quỳ trên mặt đất, không dám có bất kỳ động tĩnh nào, nhưng dư quang xẹt qua liền thấy Thái Uyển Vân đỡ tay Hoàng hậu nương nương tiến vào Long Phúc môn. Ánh mắt của nàng chỉ có thể bắt được vạt Cát phục[1] thêu thùa tầng tầng lớp lớp hoa văn lộng lẫy mà thôi, theo sau đó là bước chân uyển chuyển không nhanh không chậm nối bước theo sau.
Cho tới khi tất cả đã đi vào hết, Tang Chi mới khẽ thở ra một hơi, sau lưng đã thấm một tầng mồ hôi lạnh.
Tang Chi thầm nghĩ, sau này nhất định không thể tùy tiện chạy tới nơi này nữa rồi. Nơi này, Hậu tam cung là trung tâm ở giữa lục cung, mà Tây lục cung Vĩnh Thọ cung lại chán ghét không vừa mắt Đông Lục cung Thừa Càn cung. Tuy rằng Khôn Ninh cung giữ thái độ ôn hòa hơn, tuy rằng vì Thừa Càn cung hiển nhiên là cung đang thịnh sủng nên cũng hứng bao chỉ trích, nhưng dù như thế nhưng Thừa Càn cung vẫn là cung được Hoàng đế nuông chiều hơn cả, mà Vĩnh Thọ cung vì bất hòa với Thừa Càn cung nên cũng khiến Hoàng đế sinh chán ghét không muốn ghé qua. Vì vậy, thế lực phân chia, Đông - Tây như nước với lửa, nhưng chẳng qua là minh tranh ám đấu, nhìn qua sẽ nhìn không ra mà thôi.
Tang Chi vừa nghĩ vừa lơ đãng sờ sờ lễ vật đang nằm trong tay áo, nội tâm trào lên cỗ ngũ vị tạp trần. Lễ vật năm mới này sợ rằng không thể đưa cho người kia rồi. Nếu có thể để lưu lại cho Tố Lặc một thứ kỷ niệm thì thật tốt - Tang Chi nghĩ đến đây thì giật mình, nàng đã hạ quyết tâm từ sau nếu không phải tới địa phận Tây lục cung thì sẽ tuyệt nhiên không bén mảng. Nàng ở Tây lục cung này đã phải chịu không ít thiệt thòi, ngay cả cái mạng cũng suýt không thể giữ, hiển nhiên không thể vì luyến tiếc một người đến thân phận cũng không rõ ràng lại tự đặt mình vào hiểm cảnh.
Nàng chậm rãi đứng lên, thu lại tâm tình chuẩn bị quay gót đi về, bỗng nhiên phía sau lại vọng tới giọng nói của cung nữ, "Tang Chi, Hoàng hậu nương nương triệu kiến!"
--- Hết chương 13 ---
Chú thích:
[1] Cát phục là trang phục Hậu phi mặc trong dịp hỉ, dịp lễ, hay những dịp cần trang trọng một chút.
Hình dưới: Các nương nương diện Cát phục + Điền tử.


---
Editor lảm nhảm: Rồi ha, từ chương sau sẽ có tiến triển mới, sắp qua giai đoạn Tang Tang ngây thơ *vô số tội* ời :v Muốn tặng lễ vật, được triệu hẳn vào tặng luôn :))))