Trùm Trường Cùng Học Bá Vậy Mà Lại Yêu Nhau Rồi!

Chương 3




Lúc này Lưu Vũ mới nhìn kĩ người trước mặt này, cậu ta mặc trên người toàn quần áo đắt tiền, khuôn mặt lạnh lùng nhưng lại quá đỗi điển trai cứ như được đúc tượng mà ra vậy.

Hắn cao hơn cậu nửa cái đầu, dù cậu cũng cao tận m8 nhưng không hiểu sao khi đứng cạnh hắn làm cậu có cảm giác áp bức rất lớn.

Ban nãy cậu không thèm chú ý đến người này, bây giờ cậu mới phát hiện có lẽ mình động nhầm người rồi.

Lưu Vũ vốn là trùm trường có tiếng, cậu đánh nhau còn nhiều hơn số lần cậu đi học nên Lưu Vũ biết người như nào chọc được và người như nào không.

Nhưng với sự kiêu ngạo của một đứa con trai mới lớn làm gì có chuyện Lưu Vũ khuất phục trước Hoài Nam chứ.

Cậu nói với Hoài Nam giọng thách thức :" Không đấy thì sao, mày làm được gì tao."

Cô My biết tình hình không ổn chút nào liền tìm cách tách hai người ra :" Hai em về viết kiểm điểm cho tôi, dù sao cũng là bạn học nên lần này hãy bắt tay làm hoà đi."

Hoài Nam :" Em không phải bồ tát, với lại em không làm gì sai nên không viết kiểm điểm đâu." Nói rồi Hoài Nam liền rời đi.

Thấy dánh vẻ hống hách đó cậu cũng khó chịu mà rời đi luôn, hôm đó bàn cuối đều không có ai ngồi cả.

Hoài Nam đã đi về còn Lưu Vũ thì họ cũng chẳng biết mà nói đúng hơn thì là chẳng quan tâm.



Còn đống kia của Hoài Nam đã được lớp trưởng giúp hắn nhặt lại rồi cho lại trong cặp ngăn nắp rồi để lại ghế ngồi trống cuối lớp.

" Ê, mày nghĩ xem lần này có phải Hoài Nam chết chắc rồi không."

" Tao lại không nghĩ vậy, tao cảm thấy Hoài Nam không dễ chọc đâu."

" Mày thấy Hoài Nam đá Lưu Vũ không, có khi Lưu Vũ không xong với Hoài Nam mới đúng."

Mọi người trong lớp đều đang bàn tán vụ ban nãy thì cô giáo đi vào lớp, họ bèn phải nghiêm túc học tập mà không bàn chuyện kia nữa.

Dù sao cũng là cuối cấp nên là việc học rất quan trọng ngay từ đầu năm học.

Lưu Vũ đi lang thang trên đường, cậu không biết bây giờ nên đi đâu. Giờ này mà về cô nhi viện thì kiểu gì chị Lam cũng nói cậu đủ điều.

Chị Lam là người duy nhất trong cô nhi viện quan tâm đến cậu, tuy hay chửi mắng nhưng cậu có thể nhận ra đó đều xuất phát từ sự quan tâm.

Lưu Vũ mở điện thoại ra nhắn vào trong nhóm chat có năm thành viên này : Cúp học đi.

Lưu Vũ : Tao đang đến tiệm net gần trường.

Cậu vừa nhắn xong thì một đống tin nhắn hiện lên, đa số tin nhắn đều là ok hay là em cũng muốn cúp lắm rồi...



Vì tiệm net này ở gần trường nên chưa đầy 5 phút sau bọn họ đã tụ tập đầy đủ, chủ quán thấy khách quen thì cũng rất niềm nở đón tiếp.

Dù biết bọn này chắc hẳn là trốn học sang đây chơi, cơ mà ông đâu quan tâm cái đấy. Miễn là có khách là được.

Vì có đủ 5 người nên họ lập đội chơi với nhau luôn, Lưu Vũ cũng chẳng buồn nhớ tới vụ ban nãy nữa mà chuyên tâm chơi game.

Tiếng la hét, chửi thề của họ khá ồn vang lên cơ mà do bây giờ đang là giờ học nên quán cũng chẳng có ai ngoài họ.

Dù sao thì quán này hầu như cũng chỉ có học sinh ghé vô mà thôi và người ghé vào nhất là 5 người bọn họ nên chủ quán cũng không nói gì.

Chỉ khi nào quán đông khách thì may ra ông mới bảo họ nói bé một chút.

Lưu Vũ bực dọc mà nhìn màn hình chơi game hiển thị thua cuộc mà quay ra chửi mắng bốn đứa kia, hôm nay một tên mới đến đã đủ làm cậu bực rồi vậy mà bây giờ chơi game còn thua nữa.

Bốn người kia im lặng mà nghe cậu chửi, dù sao thì cũng là lỗi của họ thật. Do ban nãy họ quá tham mạng mà lao lên kết quả là đi bốn về một.

Vậy là trận đó đang thắng hoá thua, Chu Yến là người lên tiếng trước :" Chơi ván mới rồi gỡ đi."

Lưu Vũ nào còn hứng thú mà chơi nữa, cậu đứng dậy mà bỏ đi. Dù sao thì bây giờ cũng đến giờ tan học rồi, cậu giả vờ bây giờ về cũng hợp lí.