Trùm Trường Cùng Học Bá Vậy Mà Lại Yêu Nhau Rồi!

Chương 13




Lưu Vũ giật mình quay đầu lại.

" Hoài Nam?"

Chiều tối không khí tĩnh mịch, cậu có thể nghe được tiếng thở dốc của Hoài Nam. Có vẻ như hắn đã chạy thục mạng đến đây vậy.

Hoài Nam :" Chẳng phải tôi bảo cậu nằm im trong phòng à, cậu coi thường lời nói của tôi?"

Cậu có thể nghe được hơi thở nặng nhọc của Hoài Nam cùng với khuôn mặt tức giận.

Lưu Vũ không hiểu, cậu cực kì không hiểu.

Rốt cuộc tên này bị sao vậy.

Lưu Vũ :" Tại sao tao phải nghe lời mày, tao như nào kệ tao. Mày có giỏi thì cứ thu mua cái cô nhi viện tao đang sống đi." Cậu nghĩ có lẽ tên này sẽ không dám đâu, dù có tiền cũng không làm mấy chuyện như này đi.

Trái ngược với vẻ kiêu ngạo của cậu, Hoài Nam bình tĩnh lên tiếng, lời Hoài Nam vừa nói ra làm cậu sợ hãi cùng tức giận và có phần không tin nhìn hắn.

Hoài Nam :" Tôi mua rồi."

Giọng Hoài Nam không lớn, cậu không tìm ra được điểm khác thường nào trên khuôn mặt hắn, trông không giống như đang nói dối. Lưu Vũ như không tin vào tai mình mà chạy đi thật nhanh, cậu đi thẳng vào cổng chính rồi gặp viện trưởng.

Viện trưởng đang đi qua hành lang thì bị Lưu Vũ từ đằng sau kéo mạnh lại.

Lưu Vũ :" Cô nhi viện bị thu mua rồi?"

Viện trưởng cũng quen với kiểu nói trống không này của Lưu Vũ mà trả lời, bởi nếu không trả lời ắt hẳn tên này sẽ gây khó dễ cho ông.



" Biết tin nhanh đấy, có người mới mua ban nãy. Họ nói sẽ..." Ông còn chưa nói xong Lưu Vũ đã bỏ tay ra rồi chạy đi.

Cậu không tin sự thật này, mà nếu nó là thật thì những đứa trẻ ở đây đi đâu.

Với lại cậu cũng sẽ đi đâu, ít ra cậu cũng không thích nơi đây tí nào cả nhưng nó lại là nơi duy nhất để cậu trở về vậy mà bây giờ nó lại...

Cậu chạy nhanh đi tìm chị Lam, chị Lam thấy cậu thì liền tức giận quát :" Này, sao dạo này chị không thấy em đâu vậy. Hôm nay chị lên trường có việc tiện thể đi tìm thăm em không được."

Nếu bình thường cậu nghe chị Lam nói vậy ắt sẽ làm nũng đủ kiểu sau đó tìm cách trốn đi. Nhưng hôm nay lại khác, cậu không quan tâm tới lời chị Lam nói mà nói.

Giọng cậu hơi run run :" Chị ơi cô nhi viện bị thu mua rồi."

Chị Lam bình thản đáp lời cậu :" Ừm, không ngờ là em biết nhanh vậy đấy. Người đến mua mới chỉ đi ban nãy thôi."

Lưu Vũ ngạc nhiên nhìn chị Lam.

Sao lúc này chị Lam lại bình tĩnh như vậy? Chẳng phải việc cô nhi viện bị thu mua đồng nghĩa với những đứa trẻ ở đây không còn chỗ ở hay sao.

Chị Lam nhìn thấy vẻ mặt hốt hoảng của Lưu Vũ liền đoán ra chắc cậu chỉ mới biết việc cô nhi viện này bị thu mua mà không biết rằng bên kia muốn mua lại để tân trang nơi này tốt hơn.

Cô vỗ vai cậu nói :" Em đừng sợ, người ta muốn mua lại để tân trang lại nơi này thôi." Cô sợ cậu không tin mà nói thêm :" Họ ăn mặc lịch sự lắm, đã vậy còn trông rất nhiều tiền nữa. Nghe nói là thiếu gia bên họ muốn mua lại."

Lưu Vũ ngơ ngác khi nghe chị Lam nói vậy.

Tân trang lại? Không phải lừa đảo chứ. Đời làm gì có ai tự nhiên lại tốt như vậy, hay là muốn đánh bóng tên tuổi nhờ vụ này?



Nhưng mà cậu vẫn không hiểu làm vậy để làm gì, cậu không phải không tin lời chị Lam nói mà là thật sự không hiểu ý đồ của người kia.

Chẳng nhẽ Hoài Nam vì trả thù cậu mà không ngại mua cả cô nhi viện rách nát này sau đó đuổi cậu đi?

Cơ mà nếu vậy thì sao khi cậu bị ngất hắn lại đem cậu đến bệnh viện, đã vậy còn chăm sóc cậu tử tế nữa.

Chẳng nhẽ hắn muốn cậu mang ơn hắn rồi sau đó khiến cậu tin tưởng liền đáp trả cậu lại một cú đau đớn.

Lưu Vũ suy nghĩ một lúc, cậu cảm thấy cái này rất hợp lí, bởi ai tự nhiên mà lại đi quan tâm một kẻ gây sự với mình ngay ngày đầu chứ. Đã vậy còn là một kẻ như cậu nữa.

Hoài Nam có vẻ rất giàu, à đâu có khi còn giàu hơn cậu tưởng nữa. Mà những người giàu đều thần kinh không bình thường và có lẽ Hoài Nam cũng vậy.

Chỉ vì gây sự với hắn một tí hắn liền làm đến mức như này đúng là một tên biến thái mà.

Mà nếu Hoài Nam đã muốn như vậy thì cậu cũng không ngại mà diễn với hắn, chỉ cần hắn đừng động tới những người ở đây là được.

Chị Lam thấy cậu không lên tiếng còn tưởng cậu bất ngờ mà đơ người luôn.

" Ha ha ha, em không cần phải như này đâu. Mau đi tắm rửa đi, hôm nay viện trưởng đã chuẩn bị bữa ăn lớn cho mọi người ở đây đấy."

Lưu Vũ không nói gì, cậu chào chị Lam rồi chạy đi.

Đúng như cậu nghĩ, Hoài Nam vẫm còn đứng ở đó.

Khuôn mặt lạnh lùng cùng khí chất ngút ngời, nhìn kiểu gì cũng ra dáng một công tử nhà giàu.

Hoài Nam thấy cậu đi lại thì cười nhẹ nói :" Cậu ra rồi, vậy là cậu đã tin lời tôi nói là thật chứ."