Trùm Mafia: Bà Xã Mau Lại Đây!

Chương 9: Mùi vị đó không gì khác ngoài... tự do






Tư Tản Nguyệt bước lên sàn đấu, khẽ nhìn qua Lý Hinh. Là một cô gái xinh đẹp.

"Tư Tản Nguyệt - y sĩ tổ đội 2."

"Lý Hinh - đặc công."

Nói rồi Lý Hinh bước lên trước, 1 chưởng giáng vào ngực Tư Tản Nguyệt.

Cô khẽ nghiêng người, 1 chưởng kia đánh hụt. Lại nâng chân chân lên, 1 phát đá văng Lý Hinh xuống sàn đấu.

"Đã nương tay."

Cả hội trường há hốc mồm, cái gì mà đã nương tay chứ. Rõ ràng là Lý Hinh còn chưa kịp phản ứng, bản thân mình đã nằm dưới sàn đấu rồi.

Bất quá có lẽ là do Tư Tản Nguyệt may mắn, gặp phải đối thủ là Lý Hinh. Biết đâu được lần sau có còn may mắn thế nữa không?

"Trận 12, Tư Tản Nguyệt thắng."

Tư Tản Nguyệt bước xuống sàn đấu đã thấy Tống Phong không biết từ đâu chạy qua ngồi cạnh cô. Khẽ nhướn mày.

"Có chuyện gì à?" Hắn thấy cô biểu tình trên mặt có chút thay đổi liền lên tiếng.

"Ngươi sao lại ngồi đây?" Rõ ràng khi nãy cô thấy ngồi bên cạnh cô là một cô gái xinh đẹp mà.

"Ồ."

"Nè, ồ là sao chứ?"

"Đưa cho cô ta ít tiền. Đi rồi." Hắn cắn hạt dưa, thản nhiên nói.

"..." Cô không biết nói gì nữa, ngồi xuống ghế bên cạnh hắn. Mặt buồn rầu. Tiểu mỹ nhân của cô, tiểu bảo bối của cô. Đều tại hắn, cái tên chết bầm này. Cô dùng ánh mắt hình viên đạn nhìn Tống Phong.

"Cô ta là Micia, sát thủ của quân khu S. Nổi tiếng lạnh lùng, giết người không chớp mắt. Tiểu Nguyệt Nguyệt à, muốn tìm tiểu bảo bối cứ tìm tôi nè. Tôi đẹp trai biết mấy." Tống Phong đương nhiên hiểu suy nghĩ của Tư Tản Nguyệt. Cái tính háo sắc của cô, đã sớm vang danh cả tổ chức từ lâu.

"Người như anh, tôi gặp nhiều đến ngán luôn rồi. Vẫn là mấy bé Lolita của tôi dễ thương hơn a~"

Tống Phong: "..."

[...]

"Trận đấu thứ 32, số 135 số 76."

Hai cô gái thân hình uyển chuyển bước lên sàn đấu.

"Cơ Chỉ Dao - sát thủ đặc nhiệm."

"Yên Bội Nhung - y sĩ."

Hai người lao vào giao đấu.

Cơ Chỉ Dao cơ thể uyển chuyển né hết đòn này đến đòn khác của Yên Bội Nhung. Nhanh lúc cô ta không chú ý, tung một cước vào mặt của Yên Bội Nhung. Nâng chân lên đạp xuống sàn đấu.

Cơ Chỉ Dao vẻ mặt lo lắng, chạy xuống sàn đỡ Yên Bội Nhung đứng dậy.

"Không sao chứ?"

"Dao tỷ, ta không sao. Là Dao tỷ thân thủ tốt." Nói rồi được Cơ Chỉ Dao đỡ về chỗ ngồi.

"Trận thứ 32, Cơ Chỉ Dao thắng."

[...]

Chiều tối

"Trận thứ 73, Hà Hi Mẫn thắng."

Tư Tản Nguyệt đang buồn ngủ nghe thấy trọng tài nói vậy thì giật đựng lại, cơn buồn ngủ trong chốc lát gần như tiêu tan.

"Này Tống Phong, không phải anh và Hà Hi Mẫn không cần thi đấu sao?"

"Chuyện này à, tôi và Mẫn Mẫn đã bàn trước với nhau rồi. Sẽ xin tổng chỉ huy được tham gia, vả lại ngỗi xem thế này cũng chán."

"Ồ... Ra là thế." Tư Tản Nguyệt bề ngoài thì thờ ở nhưng nội tâm bên trong đã sớm gào thét điên cuồng. Trời ạ, Mẫn Mẫn luôn cơ đấy. Dựa theo kinh nghiệm 10 năm yêu đương của cô, hai người này nhất định có gian tình.

"Trận thứ 75, số 13 số 148."

"Tống Phong - thiếu tướng."

"Lâm Tuấn - thiếu úy." Sao lại xui xẻo thế này, vòng đầu tiên liền gặp ngay Tống Phong, kiếp trước hắn đã làm gì sai cơ chứ.

Đúng như dự đoán của tất cả mọi người, chưa tới 30 giây, Lâm Tuấn đã bị đá văng ra khỏi sàn đấu.

Đại hội cứ thế hoàn thành được một nửa, chỉ còn mỗi bắn súng nữa là hoàn thành trọn vẹn.

Tư Tản Nguyệt liếc nhìn Tống Phong.

"Tối nay, trốn ra ngoài chơi được không? Tôi muốn uống rượu."

"Được." Hắn biết tâm trạng cô đang không tốt. Cũng chỉ là một lần trốn khỏi quân khu, ở tổ chức hắn còn ít?

[...]

Tối đến, sau khi sửa soạn xong. Tư Tản Nguyệt lén trốn ra ngoài, liền thấy Tống Phong đã đứng ở một con hẻm chờ cô từ trước, bên cạnh còn có một chiếc xe moto phân khối lớn. Đi một mình từ quân khu ra ngoài đã khó, phải lẩn hết camera này đến camera khác, hắn từ đâu có được chiếc xe này?

"Lên xe." Hắn đưa mũ bảo hiểm cho cô, sững người.

Cô hôm nay quả thực rất đẹp. Mặc một chiếc áo phong màu đen, quần jean năng động đi đôi với đôi giày thể thao màu đen nốt. Làn da trắng mịn màng của cô nổi bật lên trong đêm tối.

Mái tóc dài xõa ngang vai, khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ khi nhìn vào khiến người khác không tự chủ mà thất thần.

"Này." Tư Tản Nguyệt vẫy vẫy tay trước mặt hắn.

"À. Không có gì. Đi thôi."

Cô và hắn ngồi lên xe, xe nổ máy, lao vun vút trên con đường cao tốc. Tư Tản Nguyệt ngồi phía sau khẽ nở nụ cười, đã thật lâu cô chưa được nếm trái mùi vị này. Cái mùi vị khiến người ta thoải mái đến lạ. Cái mùi vị khiến người ta loại bỏ mọi cảnh giác, vui vẻ. Mùi vị đó không gì khác ngoài.... tự do.

Khi còn ở tổ chức, mỗi lần buồn cô lại rủ mấy vị sư huynh sư tỷ đi đua xe. Mà người thắng lại luôn là cô, có thi bao nhiêu lần cũng vậy cả. Cô nhớ những ngày tháng đó vui vẻ biết bao, khi cô bỡ ngỡ bước vào tổ chức, họ luôn động viên và quan tâm cô, cho cô cảm nhận được thứ gọi là tình thân.