"Điều kiện khác? Tất nhiên có!"
Tư Tản Nguyệt nghe vậy, ánh mắt long lanh nhìn Lãnh Ngạo.
"Là điều kiện gì cơ?" Quả nhiên, anh vẫn là có tâm cơ lớn hơn.
Lãnh Ngạo nghe cô nói vậy thì nhếch mép, gương mặt đầy dụ hoặc.
"Ngủ với anh!"
Tư Tản Nguyệt chợt sững người, đây là tâm cơ lớn hơn của anh? Ngủ với cô? Không phải, anh thật sự thích cô rồi chứ! Tư Tản Nguyệt nhanh chóng dẹp bỏ suy nghĩ vớ vẩn kia. Anh sao có thể thích cô được chứ? Suy cho cùng, tình cảm của anh dành cho cô cũng chỉ mãi nằm ở vị trí em gái ấy, không hơn cũng không kém.
"Em... không muốn chọn." Líu ríu lên tiếng, cả người Tư Tản Nguyệt thoáng chốc thả lòng. Điều cô cần làm duy nhất bây giờ chính là loại bỏ thứ tình cảm không nên có này. Chỉ có cách đó, cô mới hoàn toàn có thể quên đi anh. Huống hồ, anh cũng đã có vị hôn thê, cô thế nào có thể cùng anh dây dưa không rõ ràng?
"Thế em không cần chiếc nhẫn này nữa sao?" Hắn nhìn gương mặt cô lúc cứng đờ, lúc lại ỉu xìu. Hình như có dấu hiệu ngày càng sa sầm, cô bị làm sao vậy?
"Cần... Nhưng mà em..." Tư Tản Nguyệt không nói nên lời, mặc dù cô cần nhẫn, nhưng cũng không thể tùy tiện hôn anh được.
"Chỉ hôn một cái thôi mà! Khó lắm sao?" Lãnh Ngạo bất lực thở dài. Xem ra, cô đã sớm buông bỏ hắn từ lâu. Tất cả đều tại hắn, tổn thương cô nhiều đến thế.
"Hôn sao?" Cô cười khổ. Hôn một cái, có lẽ rất dễ. Nhưng hôn thứ không thuộc về mình, lại không hề dễ dàng chút nào.
Tư Tản Nguyệt hai tay ôm lấy Lãnh Ngạo, nhón chân lên đặt trên môi hắn một nụ hôn. Do quá bất ngờ, Lãnh Ngạo cũng không kịp phản ứng, cứng đờ người.
Được một lúc, cô quyến luyến rời khỏi môi hắn, Tư Tản Nguyệt đưa tầm mắt đi chỗ khác. Cô ngả lòng bàn tay ra, một vật tròn tròn tinh xảo ở ngay trước mắt, Lãnh Ngạo đưa chiếc nhẫn cho cô rồi xoay người rời đi, không nói một lời.
Tư Tản Nguyệt nhìn theo bóng lưng anh cách cô ngày một xa. Cô cười khổ, rồi sẽ có một ngày anh rời khỏi cô như thế, không nói một lời.
[...]
Sáng hôm sau, Tư Tản Nguyệt vẫn như mọi khi đi xuống phòng ăn. Nhưng hình như, có cái gì đó hơi là lạ. Cảm xúc của cô hôm nay hết sức thất thường, lúc lên lúc xuống. Có đôi khi cô còn không biết trong đầu mình đang nghĩ cái gì.
Không thể tập trung vào ăn sáng, Tư Tản Nguyệt liền đi tìm Ngụy Đồ. Dù sao cũng là anh trai mình, tới chào hỏi cũng là điều sớm muộn.
Trước kia, cô có nghe mọi người trong quân khu S đồn rằng Ngụy Đồ rất chăm chỉ. Sáng nào cũng chạy tới trường bắn súng tập luyện, mà thói quen này cho tới khi đến tổng bộ cũng không hề thay đổi.
Quả như dự đoán, Tư Tản Nguyệt đứng đợi ở trường bắn súng được một lát thì Ngụy Đồ cũng tới. Thiếu niên anh tuấn bất phàm, khí chất ngời ngời như bước ra từ trong tranh vẽ. Khoác lên mình bộ đồ quân nhân thật không làm nhòe đi phong độ của anh.
Tư Tản Nguyệt đi tới trước mặt hắn, nở ra một nụ cười phóng khoáng. Hình như đã đoán trước được người trước mặt chắc chắn biết được thân phận của mình.
Cả hai đi tới sân bắn. Ngụy Đồ qua bên kia chọn súng, còn Tư Tản Nguyệt lại ngồi ở đây cắn hạt dưa.
Nhìn lên bầu trời trong xanh trước mặt, Tư Tản Nguyệt không khỏi cảm thán, trời hôm nay quả thực đẹp. Những đám mây lượn lờ trên không trung, như tô điểm thêm cho không gian mênh mông thêm phần đẹp đẽ.
Với nhiều người, trời trong xanh không một gợn mây rất đẹp. Nhưng với Tư Tản Nguyệt, bầu trời đẹp nhất là khi những đám mây nhẹ nhàng trôi. Quả thực cũng không biết tại sao cô từ nhỏ đã vậy, trời màu gì, miễn là có mây thì Tư Tản Nguyệt đều thích. Đúng là một sở thích khác người!
Một lúc sau, Ngụy Đồ bước đến, trên tay cầm khẩu G18 đi tới, bắn liền 3 phát vào hồng tâm. Tư Tản Nguyệt liếc lên, khóe môi giương lên nụ cười nhàn nhạt. Ba phát đạn thế nhưng bắn trúng cùng một điểm. Rõ ràng đại hội quân khu trước kia là hắn giấu thực lực.
"Ngụy thiếu tá, hay phải gọi là ca ca đây?" Tư Tản Nguyệt miệng vẫn cắn hạt dưa. Mắt nhìn trời, nhìn mây, duy chỉ không nhìn mỗi mình Ngụy Đồ.
"Là ca ca hay là người xa lạ, vẫn là phải nhờ Ngụy lão đại xác định rồi." Ngụy Đồ tầm mắt vẫn không rời khỏi khẩu súng.
Tư Tản Nguyệt không nói gì tiếp? Không tồi, vẫn biết được thân phận của cô.
"Ồ. Thế không biết Ngụy lão đại tôi có diễm phúc được nhờ anh đây một chuyện?"
Ngụy Đồ ngừng động tác tháo súng, quay đầu hướng Tư Tản Nguyệt không nói gì.
Nhận ra đối phương đã ngầm đồng ý, Tư Tản Nguyệt không khỏi cảm thán. Quả là anh em tình nghĩa sâu nặng.
"Giúp em tìm thấy giải dược? Sau đó tới Huyết Minh tìm em." Tư Tản Nguyệt cũng không có hứng chơi trò mập mờ với hắn. Dù sao cả hai đều biết thân phận của đối phương. Hà cớ gì phải chơi trò 'mèo đuổi chuột'?
"Định đi?" Ngụy Đồ ngước đôi mắt lạnh lùng nhìn lên, tròng mắt phức tạp không nhìn rõ tâm tư.
"Huyết Minh có một số chuyện cần em xử lý." Nói rồi Tư Tản Nguyệt xoay người bước đi, giường như biết chắc chắn Ngụy Đồ sẽ đồng ý.