Tư Tản Nguyệt khẽ nhếch mi, đối phó với mấy người như Cơ Chỉ Dao là chuyện dễ như ăn bánh. Bất quá cô cũng không thể để cô ta thua được, nếu không mọi người ở đây ắt hẳn sẽ có điều nghi ngờ.
Một y sĩ nhỏ nhoi như cô đánh thắng thượng tá thì thôi đi, chẳng lẽ ngay cả sát thủ được huấn luyện nghiêm khắc cũng bại dưới tay cô? Như thế thật có phần hơi vô lý.
Thế là trong đầu Tư Tản Nguyệt lóe lên một ý tưởng, môi nhếch lên tạo thành đường cong đầy tà mị.
"Tư Tản Nguyệt - y sĩ."
"Cơ Chỉ Dao - sát thủ đặc nhiệm."
Cơ Chỉ Dao khẽ đánh giá đối thủ của mình, sau hai lần thi đấu kia, cũng không thể xem thường Tư Tản Nguyệt. Cô nhìn về phía Tư Tản Nguyệt, đáy mắt xẹt qua tia sát ý.
Cơ Chỉ Dao lay người, lao vào tấn công Tư Tản Nguyệt, mỗi một đòn đều là đòn chí mạng, Tư Tản Nguyệt khéo léo tránh né.
Một lúc sau, Tư Tản Nguyệt bắt đầu phản công, nhưng trong chiêu thức lại không quá tinh vi, luôn chừa cho Cơ Chỉ Dao có cơ hội phản kháng.
Tư Tản Nguyệt lúc này ánh mắt khẽ lóe lên, thả lỏng người, tiếp nhận một chưởng kia Cơ Chỉ Dao đang đánh tới. Cả người cô ngã lăn xuống khỏi sàn đấu, một ngụm máu theo khóe môi cô chảy xuống. Tư Tản Nguyệt ôm ngực, khó khăn nhích thân hình mình đứng dậy bước về chỗ ngồi.
Cơ Chỉ Dao đứng trên khán đài thu lại vẻ mặt sát khí, yêu kiều mỉm cười nhìn về phía Tư Tản Nguyệt
"Đã nhường." Nói rồi Cơ Chỉ Dao cũng bước xuống sàn đấu. Mọi người phía dưới khán đài trầm trồ khen ngợi.
Dụ Nguyên một thân trọng thương bên này như không thể tin vào mắt mình. Rõ ràng lúc nãy cô đánh với hắn không phải như vậy.
Mỗi chiêu thức cô đánh Cơ Chỉ Dao đều chừa cho đối phương một con đường lui, không giống sơ hở mà lại giống cố ý hơn. Dụ Nguyên ngẫm đi ngẫm lại cũng không thể hiểu được Tư Tản Nguyệt đang nghĩ gì, đành thôi vậy.
[...]
Tư Tản Nguyệt bước về vị trí của mình, lau máu trên khóe môi, rồi lại liếm liếm, cảm nhận vị ngọt ngào của siro đang dần dần tan trong khoang miệng.
Tống Phong nhìn qua cô gái bên cạnh, không khỏi bật cười. Ghé gần bên tai cô, nói nhỏ.
"Tiểu Nguyệt Nguyệt, lúc nãy cô hộc siro thật đẹp trai nga~"
Tư Tản Nguyệt nghe xong bỗng rùng mình, hơi ấm nóng còn lưu lại ở vành tai, gương mặt cô thoáng cái đỏ ửng.
"Đẹp... Đẹp trai cái em gái ngươi á." Tư Tản Nguyệt khẽ xù lông, không thèm để ý tên thần kinh bên cạnh.
Tống Phong khóe môi mang theo ý cười. Mấy trò mèo đó của cô làm sao qua được mắt hắn, nhớ lại lúc nãy cô đỏ mặt, thật là dễ thương a~
Trận đấu vẫn tiếp tục diễn ra, Tống Phong rồi Hà Hi Mẫn và Mạc Tử Hàn đều thắng. Đến giờ nghỉ trưa, Tư Tản Nguyệt ăn cơm xong liền lượn một vòng khắp quân khu.
Bất giác cô quay người lại, chạy đến trường đấu xem bảng xếp hạng. Hiện tại cô đang đứng ở thứ 49, may ra vẫn có thể vào vòng trong. Mọi chuyện như cũ đều đi theo chiều hướng trong kế hoạch. Tư Tản Nguyệt cũng không bận tâm gì nhiều.
Rồi ma xui quỷ khiến thế nào, cô lại gặp người mà cô không muốn gặp nhất ở đây chứ. Lão thiên ăn ngày không có gì làm lại chạy đi trêu đùa cô sao? Thế cái quái nào đi loanh quanh cũng có thể gặp lại người quen?
Anh nhìn cô với ánh mắt trong suốt, khuôn mặt trước sau vẫn giữ lấy một bộ điệu.
"Em không có gì muốn nói với anh sao?"
Cô khẽ gãi đầu lúng túng. Thôi vậy, sớm muộn gì cũng phải gặp, cứ coi như là gặp lại họ hàng xa là được.
"Haha, Lãnh Ngạo ca ca. Em thì có thể có gì muốn nói với anh được chứ?" Đúng vậy, hiện tại trước mặt cô chính là Lãnh Ngạo. Gọi là Lãnh Ngạo ca ca nhưng không còn là anh của trước kia nữa rồi. Người trước mặt này, cô căn bản chưa từng quen.
"Mấy năm qua em sống có tốt không?" Hắn cười, khẽ ngẩng đầu. Nhiều năm không gặp, cô bây giờ đã trưởng thành thêm không ít.
"Haha. Tốt. Đương nhiên em sống tốt rồi." Cô nở một nụ cười gượng gạo. Đối với chàng trai trước mặt này, cô căn bản không có gì để nói.
Lại nhìn về phía xa xăm, Tống Phong đang dần dần đi tới. Hắn vốn định sau giờ ăn cơm sẽ đi tìm cô, ai ngờ con mèo nhỏ của hắn cứ thích chạy lung tung. Bây giờ thì hay rồi, cảnh tượng trước mặt hắn bây giờ rõ vẻ gượng gạo.
"Tiểu Nguyệt Nguyệt, đi đâu vậy."
Tư Tản Nguyệt thấy Tống Phong, như gặp được vị cứu tinh, chạy thật nhanh tới bên cạnh hắn.
"A, Lãnh thiếu tướng, bạn em tới tìm rồi, em đi trước a~"
Đang định đi thì Tống Phong khẽ giữ cánh tay cô lại.
"Khoan đã, Tiểu Nguyệt Nguyệt. Em không định giới thiệu với tôi đây là ai à?"
Tư Tản Nguyệt bắn con mắt hình viên đạn sang Tống Phong. Hắn đây là muốn chết?
"Haha. Anh ấy là ca ca tôi, là ca ca." Mặc dù không muốn nhưng Tư Tản Nguyệt cũng hết cách, rõ ràng hắn biết rõ đó là ai mà con hỏi.
"Ồ! Là ca ca à. Vậy chúng ta đi thôi." Hắn xoay người, kéo Tư Tản Nguyệt đi. Vừa vặn đụng phải ánh mắt của Lãnh Ngạo.
Hai cặp mắt sắc bén giao nhau, chém giết nhau không chút thương tình.