Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Trùm Khai Thác

Chương 24: Nhiệm vụ mới & Phần thưởng cũ




Chương 24: Nhiệm vụ mới & Phần thưởng cũ

[Ding! Nhiệm vụ "Mưu đồ của Pier - Phần 4" hoàn thành!]

Pier dùng ngón trỏ nhấc nhấc, chỉnh lại gọng kính có phần bị trễ do cúi đầu kiểm tra lõi Golem, đoạn nói:

- Phần thưởng thì sau khi rời khỏi đây ta sẽ bảo Rita dẫn các ngươi đi nhận. Còn bây giờ, ta có một vụ làm ăn khác các ngươi có muốn tiếp nhận không?

[Thiếu tá Pier muốn giao cho bạn một nhiệm vụ mới! Thái độ của hắn sẽ phụ thuộc vào lựa chọn của bạn!]

Một tay chống cằm, tay còn lại gõ gõ mặt bàn, nụ cười nửa miệng, đôi mắt hơi khép lại. Biểu hiện chỉ đơn giản như vậy thôi nhưng lại vô hình chung gây cho đám người RaoQ áp lực rất lớn như kiểu chỉ cần nói một chữ không thôi thì cái gã thiếu tá điển trai trước mặt này sẽ lập tức ra lệnh cho lính của hắn mỗi kẻ xiên cho họ một nhát vậy.

Kênh chat tổ đội:

- Ý kiến mọi người thế nào? Jane hỏi

- Vẫn như mọi khi! Tất cả theo ý vợ (biểu tượng cảm xúc trái tim)!

- Con cũng chẳng có ý kiến gì? Chắc vẫn là cái kiểu nhiệm vụ bắt buộc thôi, mọi người còn lạ gì tính tình của tên này nữa, một lời không hợp lập tức rút ra đồ đao. Dù sao chúng ta cũng đã hoàn thành bốn nhiệm vụ của hắn rồi, thêm một cái cũng chẳng sao? Mà phải nói tuy Pier rất xấu tính nhưng phần thưởng hắn đưa ra không hề ít chút nào, xứng đáng cho chúng ta mạo hiểm, có phải không?

- Còn cậu RaoQ? Cậu có muốn tiếp tục làm chuỗi nhiệm vụ này không? À! Mà tôi phải nhắc trước, nếu không đồng ý khả năng cao là cậu sẽ bị gã thiếu tá này đuổi g·iết vô tận đó?

RaoQ nhìn khuôn mặt xinh đẹp của mỹ phụ phương Tây đang áy náy cười với mình và nhận ra rằng có lẽ rằng trong đoạn thời gian dài kế tiếp mình sẽ phải gắn bó với họ. Áp lực từ tên Pier quá kinh khủng, không nói tới thực lực bị che đi toàn là dấu "?" khi cậu cố đọc chỉ số của hắn, Pier còn nắm trong tay một doanh trại với vài ngàn binh lính thiện chiến, kỷ luật vô cùng nghiêm minh nữa. Cứ tưởng tượng thử một người chơi cấp thấp chống lại vài nghìn NPC nghề chiến đấu đẳng cấp trung bình xấp chỉ 70 mà xem, chắc chắn b·ị đ·âm như tổ ong rồi c·hết, hồi sinh lại lập tức trở thành một cái tổ ong khác mà thôi.

Bất đắc dĩ, cậu đành gật đầu đồng ý:

- Tôi cũng chẳng có cách nào! Mọi người cũng như vậy phải không? Xem ra sau này chúng ta phải gặp nhau nhiều rồi!

Ba người nhà Jane thấy RaoQ quyết định như vậy thì đều mỉm cười. Sau khi tất cả đã đồng ý xong (trừ Tommy đ·ã c·hết) Jane quay lại nói với Pier:

- Chúng tôi chấp nhận vụ làm ăn mới này!

Pier nghe vậy cười rộ lên, vỗ tay vài cái rồi nói:

- Sáng suốt đấy! Làm ăn với người thông minh quả là dễ dàng. Vụ làm ăn này cũng như lần trước không có gì nguy hiểm cả, ta cần các ngươi đi tới khu rừng sồi xanh ở phía Tây cách làng BlackCoal khoảng 20km, ở trung tâm khu rừng có mọc một loài cây khổng lồ tên là Quran hay còn gọi là cây sự sống. Mà công việc của các ngươi chính là mang về cho ta quả của cây Quran này, chỉ cần một quả mà thôi nhưng yêu cầu phải là quả chín và không bị tổn hại gì. Thế nào đơn giản chứ?

[Đinh! Nhận được nhiệm vụ tổ đội bắt buộc "Mưu đồ của Pier - Phần 5"]

[

Nhiệm vụ đội bắt buộc: Mưu đồ của Pier (B - Phần 5)

Mô tả: Thiếu tá Pier của liên bang tự do đang bí mật ấp ủ một âm mưu nào đó, để hoàn thành hắn ta cần có quả của cây sự sống mọc trong rừng Sồi xanh

Điều kiện hoàn thành:

* Giao tận tay Pier quả cây sự sống

* Không để lộ nhiệm vụ cho bất cứ người nào

Phần thưởng:



* 3 đồng vàng.

* Áo giáp và quần giáp quân dụng

* Độ thân mật với Pier tăng 30.

* Nhận được nhiệm vụ tiếp theo trong chuỗi

Hình phạt:

* Độ thân mật với Pier: -100

* Bất cứ khi nào bị Pier bắt gặp, bạn sẽ lâm vào sự đuổi g·iết của hắn.

* Danh tiếng tại khu vực BlackCoal -50

Cảnh báo: Rừng sồi xanh có vô số quái vật vô cùng nguy hiểm đang ẩn nấp, hãy suy nghĩ cẩn thận trước khi bước vào.

]

Nghiền ngẫm một chút thông tin nhiệm vụ, RaoQ chợt hỏi:

- Thưa ngài! Có vẻ như khu vực rừng sồi xanh này có những quái vật cấp cao vượt quá sức chịu đựng của chúng tôi hiện tại, xin hỏi vụ làm ăn này có thời hạn không?

Mấy người gia đình Jane vô cùng ngạc nhiên, dù trong thông tin nhiệm vụ có nhắc qua về quái vật nguy hiểm nhưng họ vẫn chưa có khái niệm gì về rừng sồi xanh, cũng như độ nguy hiểm hay cấp độ của đám quái vật trong đó cả. Pier nhìn chằm chằm kẻ vừa lên tiếng RaoQ rồi cười một cách bí ẩn:

- Haha! Xem ra trong nhóm của cô lại có thêm một kẻ thông minh rồi Jane ạ! Có vẻ cậu cũng biết một vài thông tin khá bí mật nhỉ? Được rồi, quái vật cấp thấp nhất trong rừng sồi xanh có cấp độ 20. Cũng không cao lắm phải không, ta nghĩ 1 tuần chắc là đủ để các ngươi bắt kịp được sức mạnh tối thiểu để tồn tại được trong khu rừng rồi nhỉ? Vậy thời hạn sẽ là 10 ngày nhé haha! Quá đơn giản phải không.

"Đơn giản cái con mẹ nhà ngươi ấy!" Mấy người trong nhóm chửi thầm trong kênh chat, nếu không có RaoQ thì có lẽ cả nhóm đã lập tức tiến vào khu rừng này rồi. Với cấp độ quái là hai mươi thì họ có lẽ chỉ như là những bữa tráng miệng của chúng mà thôi, mà hai mươi chỉ là cấp độ thấp nhất, càng đi sâu vào trong quái vật càng mạnh hơn chưa kể bọn quái tinh anh và trùm nữa.

Thấy mấy người im lặng không nói, Pier cũng cảm thấy không có gì cần bàn nữa bèn đứng dậy ra hiệu tiễn khách:

- Xem ra các ngươi cũng không có gì để hỏi nữa nhỉ? Vậy đi nào, hãy tới nhận tiền công cho vụ mua bán lần trước.

Nói xong, hắn dẫn đầu đưa mọi người ra khỏi căn phòng nhỏ tới bàn làm việc của Rita ngoài cửa.

- Rita, cô dẫn những người đi quân khố nhận tiền công và trang bị nhé!

- Vâng thưa thiếu tá! Vẫn là tác phong lạnh lùng và vô cùng trang trọng của Rita

- Mời mọi người theo tôi!

Cả nhóm đi theo Rita ra khỏi tòa nhà gỗ này qua thao trường rộng lớn rồi tới một khu nhà kho lớn được xây dựng hoàn toàn từ đá tảng. Nhìn những khối đá khổng lồ chẳng kém gì tại Kim tự tháp Ai Cập cổ, khỏi phải nói cũng biết được sức phòng thủ của nó mạnh đến đâu. Cũng phải thôi, một nơi quan trọng bậc nhất như quân khố dĩ nhiên phải có sức phòng ngự mạnh nhất rồi. Kẻ địch không phải luôn thích t·ấn c·ông kho hàng đầu tiên sao? Mất đi quân lương, quân khí thì q·uân đ·ội sẽ từ từ bị mài c·hết dần c·hết mòn mà thôi.

Dưới sự dẫn đường của Rita họ vượt qua hàng loạt những trạm gác cả trong lẫn ngoài nhà kho, cuối cùng cũng tiến vào được một căn phòng nhỏ. Một nửa phía trong căn phòng bị ngăn cách với bên ngoài bởi những song sắt thô to bẳng cổ tay người lớn. Phía trong chỉ có một chiếc bàn và một người ăn mặc lịch sự đang ngồi đó ghi chép, tính toán cái gì đó.

Rita tiến tới bàn gõ chiếc chuông nhỏ đặt trên đó một cái, người đàn ôn ngày mới bỏ bút xuống, ngầng đầu lên nói:

- Trung úy Rita! Cô có việc gì vậy!

Rita rút từ trong túi áo ra một tờ giấy mở ra và đưa cho người đàn ông kia qua song sắt:



- Thưa ngài Johnson! Theo lệnh thiếu tá Pier! Tôi đưa những người này tới đây nhận tiền thưởng của nhiệm vụ mật!

Người đàn ông cầm lấy tờ giấy, cẩn thận dùng kính lúp soi từng li từng tí một. Sau một hồi lâu mới đặt tờ giấy xuống, viết vài dòng chữ vào sổ rồi đóng dấu cả hai chỗ. Sau đó Johnson đi vào phía trong gõ gõ vài trên bức tường đá phẳng lỳ, chỉ thấy một cửa sắt nhỏ chỉ như cái đầu đĩa CD mở ra, ông ta đặt tờ giấy mà Rita đưa cho vào đó rồi đứng đợi. Vài giây sau có một bàn tay cầm lấy tờ giấy vào trong, lẻng xẻng vài tiếng một chiếc túi kèm theo tờ giấy được đưa trả lại qua khe hở. Johnson cầm lấy chiếc túi và tờ giấy đưa trả lại cho Rita rồi nói:

- Được rồi, các ngươi kiểm tra lại đi, tiền sau khi rời khỏi căn phòng này rồi nếu có thiếu thì cũng không thể quay lại đây đòi được đâu.

Rita cảm ơn ông ta rồi đưa túi tiền và tờ giấy cho Jane rồi nói:

- Được rồi! Cô kiểm tra đi! Đủ năm đồng tiền vàng Liên bang! Nếu xác nhận đủ thì in cho tôi dấu tay vào đây.

Jane nhận lấy túi tiền mở ra kiểm tra, vừa vẹn năm đồng tiền vàng mới cứng không sứt mẻ gì, lấy luôn một đồng ra đưa cho RaoQ:

- Phần của cậu đây!

- Cảm ơn bà!

RaoQ nhận lấy đồng tiền có giá trị tiền tệ cao nhất trong Tân thế giới này cất ngay vào hòm đồ của mình, tâm trạng vô cùng phấn khởi. Đây là một khoản thu nhập tương đương với một tuần đi làm phụ hồ của cậu đó. Trong đầu người thanh niên lúc này chỉ còn nghĩ về việc sau khi đổi nó sang tiền mặt thì sử dụng số tiền đó như thế nào cho hợp lý.

Thấy bộ dạng hưng phấn của đối phương, Jane thầm nghĩ:

"Chắc hoàn cảnh của cậu ta cũng chẳng dư dả gì lắm! Đúng là một đứa bé khổ sở mà, nhận được một chút tiền cũng vui như vậy rồi! Xem ra sau này nếu còn hợp tác với nhau thì mình nên trợ giúp cậu ta một chút vậy!"

Đưa ra một quyết định nho nhỏ không đáng để tâm nhưng chính Jane cũng không nghĩ rằng việc này sẽ đem lại thay đổi với cuộc sống của bà ta và gia đình nhiều đến như nào. Nhưng đó là những chuyện xảy ra rất lâu trong tương lai. Còn bây giờ, sau khi ấn dấu tay vào tờ giấy bà ta đem trả lại cho Rita rồi nói:

- Tôi đã nhận đủ năm đồng tiền vàng, Vậy bây giờ chúng ta đi nhận v·ũ k·hí phải không nhỉ?

Rita lạnh lùng gật đầu một cái, rồi dẫn mọi người đi ra khỏi căn phòng chứa quân phí này. Quẹo qua quẹo lại một vài hành lang, cả nhóm lại tiến vào một căn phòng khác có điều nơi này rộng hơn nhiều nhưng việc phòng thủ thì lại lỏng lẻo hơn.

Chỉ thấy căn phòng chất đầy những thùng gỗ và giá gỗ, trên giá có đặt vô số các loại v·ũ k·hí, giáp trụ đủ các thể loại muôn hình vạn trạng. Có lẽ tất cả số binh khí lạnh mà RaoQ có thể tưởng tượng ra được chỉ chiếm một phần nhỏ trong số những loại v·ũ k·hí ở đây mà thôi.

Rita dừng lại trước bàn quản lý thông báo một tiếng, lần này cũng không phải trải qua thủ tục phức tạp gì, tên quản lý nhìn vào tờ giấy một cái rồi phất phất tay ra hiệu cứ tự nhiên. Rita quay lại nói với mỗi người:

- Được rồi! Mọi người vào chọn v·ũ k·hí cho mình đi, nhớ rằng mỗi người chỉ được lấy một món, nếu tham lam đút túi riêng sẽ bị xử tử ngay lập tức!

Nói xong cô ta dựa lưng vào cửa phòng, hai tay khoanh trước ngực, vừa chờ đợi vừa cũng là giá·m s·át mọi người.

Mấy người trong đội nhìn nhau rồi gật đầu một cái, do chức nghiệp khác nhau nên v·ũ k·hí mà họ sử dụng cũng không cùng một loại, mỗi người một ngả đi về từng giá v·ũ k·hí mà mình muốn.

RaoQ thấy mấy người kia đã tản đi tìm v·ũ k·hí thì bỗng cảm thấy khó nghĩ:

"Ta bây giờ thì dùng v·ũ k·hí gì thì hợp với mình nhỉ? Tin rằng cuốc xẻng thì chắc chắn không phải là v·ũ k·hí rồi, và cũng chẳng có tên lính nào chịu sử dụng chúng làm binh khí cả! À! Mình mới nhận được kỹ năng bị động 'Thành thạo trọng binh' thôi thì kiếm một v·ũ k·hí gì đó nặng nặng là được rồi"

Nghĩ vậy cậu bèn tiến về khu v·ũ k·hí hạng nặng. Tới nơi cậu cũng bị số lượng và chủng loại của v·ũ k·hí bày trên giá làm cho choáng váng; chùy, búa, đao, kiếm, thương, rìu ... hai tay đủ các kiểu được bày la liệt cả trên giá đỡ lẫn sàn nhà!

Trước mặt lúc này của cậu là một cây búa hai tay lớn, một đầu vuông phía trước bẳng phẳng dùng để đập, phía sau lại là một mũi thương nhọn hoắt có lẽ là để đâm. RaoQ dùng hai tay nhấc thử nó lên, với lượng điểm thể chất và sức mạnh của cậu thì cây búa hoàn toàn làm bằng sắt trông có vẻ nặng nề này cũng không phải là quá sức.

[



Búa sắt hai tay quân dụng (C- Hiếm)

Sát thương vật lý: 70-90

Tốc độ đánh: 0.7

Độ bền: 400/400

Tỉ lệ chí mạng: 10%

Tỉ lệ phá giáp khi t·ấn c·ông b·ằng đầu búa: 15%

Tỉ lệ xuyên giáp khi t·ấn c·ông b·ằng đầu nhọn: 15%

Yêu cầu:

Sức mạnh (STR): 13

Thể chất (VIT): 40

]

Khua khua vài vòng, có cảm giác không thuận tay, RaoQ lại đặt nó trở lại giá gỗ tiếp tục tìm kiếm cho mình một thanh v·ũ k·hí vừa tay.

Thử hết đủ loại tử song phủ, đại kiếm, chùy gai,... vẫn không tìm được đồ vật nào vừa tay, chỉ còn lại cái hòm gỗ duy nhất bị vứt ở góc phòng là cậu chưa động vào. Tiến tới, mở hòm gỗ ra, chỉ thấy bên trong có một cây đại đao đen thui rỉ sét nằm trong đó.

[

Đại đao rỉ sét (D- Thường)

Sát thương vật lý: 60-75

Tốc độ đánh: 1.0

Độ bền: 70/70

Tỉ lệ chí mạng: 35%

Tỉ lệ xuyên giáp: 25%

????

????

????

????

Yêu cầu:

Sức mạnh (STR): 10

Thể chất (VIT): 50

]

Sát thương bình thường, có điều tỉ lệ chí mạng tương đối cao, chỉ có điều độ bền thật là quá tệ mà, đúng là đồ phế thải? Hả? sao lại nhiều cái dấu '?' như thế kia? chẳng lẽ chúng là những dòng ẩn ư? Phải chăng do nó bị hỏng nên không thể nào phát huy được hết tính năng của mình?