Trực Tiếp Hàng Ngày Của Manh Sủng Đế Quốc

Trực Tiếp Hàng Ngày Của Manh Sủng Đế Quốc - Chương 12: Chương 12




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.







Bởi vì hôm trước ngủ rất muộn, đến trưa ngày hôm sau Khương Khả mới tỉnh lại.



Mấy con mèo nhỏ đói đến mức kêu meo meo, Khương Khả đứng dậy cho mèo ăn với đôi mắt lim dim, đang định ném chiếc váy nhỏ của ngày hôm qua ra bên ngoài, chợt cảm thấy có thứ gì đó rơi ra khỏi váy.



Hình bầu dục, kết cấu bằng kim loại, có một hiếc đèn nhỏ ở phía trên phát ra ánh sáng màu đỏ mờ ảo.



Khương Khả: "..."Thứ gì.



[Phòng hộ cao cấp, model LTECH 639, đồ dùng đặc biệt của quân đội viễn chinh, chưa rõ giá bán.





Phòng hộ cao cấp? Khương Khả nhìn chằm chằm, suýt chút nữa cho rằng mình nghe lầm, vấn đề về đồ phòng hộ thì cậu đã biết từ lúc mua biệt thự mèo.



Đơn giản nhất, tất cả các lá chắn bảo vệ do hệ thống sản xuất đều có thể nâng cấp.



Từ lá chắn bảo vệ sơ cấp đến lá chắn bảo vệ trung cấp, cần có tổng cộng 10 lần nâng cấp mà mỗi lần nâng cấp yêu cầu một nghìn tích phân, mà để lên đến phòng hộ cao cấp cũng yêu cầu phải nâng cấp 10 lần, số điểm cần thiết cho mỗi lần nâng cấp đã tăng gấp đôi hai mươi lần, đó là 20.000 điểm.



Nói cách khác, nếu Khương Khả muốn nâng cấp lớp vỏ bảo vệ của biệt thự mèo, cần ít nhất 210.000 tích phân để nâng cấp từ sơ cấp lên cao cấp, và cái này chưa bao gồm chi phí cho các chức năng bổ sung khác.



Khương Khả hít sâu một hơi.



Lão đại quả nhiên là lão đại.



Cậu sẽ không bao giờ hoài nghi thân phận nguyên soái của đối phương nữa.





Không dám chần chừ thêm nữa, Khương Khả nhanh chóng mở trang chat và gửi lời cảm ơn nồng nhiệt đến đối phương.



[Anh họ của Nhị thiếu gia: Không sao, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, dù sao thì môi trường tại quặng tinh bị bỏ hoang cũng không an toàn.



Nếu có một lá chắn bảo vệ sẽ tốt hơn rất nhiều.】



Khương Khả nhìn tin nhắn bên kia gửi đến liền sửng sốt trong chốc lát, "Không sai, mà làm sao anh biết tôi sống trên quặng tinh bị bỏ hoang?"

[Anh họ của Nhị thiếu gia: Có một ít quặng Hi Lan ở phía sau bức ảnh hôm qua cậu gửi.





[Anh họ của Nhị thiếu gia: Hơn nữa, mặt ngoài bên chính phủ không thừa nhận, nhưng hầu hết các quặng tinh bị bỏ hoang đều rất hỗn loạn và khó kiểm soát.



Nếu cậu sống trên một quặng tinh còn đang được sử dụng, thì chắc chắn sẽ không dư thừa tinh lực để nuôi bé mèo, rồi mở phát sóng trực tiếp về thức ăn.





Khương Khả cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, thật không nghĩ tới chỉ trong một lúc vô ý đã để lộ ra nhiều chuyện như vậy.



Khương Khả đặt chân lên bàn phím ảo, hồi lâu không biết nói gì.



[Anh họ của Nhị thiếu gia: Tôi xin lỗi, tôi không cố ý tìm hiểu sự riêng tư của cậu.



Tôi chỉ muốn hỏi cậu có muốn rời khỏi quặng tinh hay không, chẳng hạn như chuyển đến một tinh cầu thuộc địa tương đối an toàn khác không?】

Khương Khả im lặng, nếu có thể dọn đi thì cậu đã sớm dọn đi rồi, hiện tại trên quặng tinh chỉ có một phi thuyền, đã thế lại còn là phi thuyền bị hỏng.





Hơn nữa nếu nó không bị hỏng thì cũng không thể nào mà để một con mèo con điều khiển tàu chạy ra vũ trụ được.



Bởi vì rất khó để giải thích về thân phận của cậu, nên Khương Khả cũng không nhắc đến việc tàu vũ trụ bị rơi hỏng, mà nói với đối phương rằng cậu sống rất tốt, để đối phương không phải lo lắng.



[Anh họ của Nhị thiếu gia: Cậu hãy suy nghĩ cho kỹ đã, cũng đừng quên sử dụng lớp phòng về mà tôi tặng cậu.



Mặc dù hiện tại quê hương của trùng tộc đã bị phá hủy, nhưng vẫn còn một phần nhỏ trùng tộc sống sót ở bên ngoài và thường tụ tập ở những nơi ít người.





[Anh họ của Nhị thiếu gia: Đó không phải là dọa cậu.



Nếu cậu thực sự muốn sống trên mỏ quặng tinh, thì cậu nên cẩn thận hơn.





...!


Trùng tộc

Trùng tộc là cái quái quỷ gì vậy.



Nhìn tin nhắn trò chuyện hiện lên trước mặt, lông mày Khương Khả như muốn nổ tung, nhanh chóng gõ hệ thống.



"Trùng tộc là sao, có phải là Trùng tộc mà tôi biết không? Tại sao chưa từng thấy nhắc nhở tôi có thứ nguy hiểm như vậy ở nơi này?"

【......】

"Không được," Khương Khả gấp đến độ đi vòng quanh, mấy người còn sống sót muốn bắt mèo chưa tính, trùng tộc cũng khôg phải chuyện đùa, "Tôi nhớ rõ hệ thống có chức năng tìm kiếm đúng không? Có thể giúp tôi tìm hiểu xem xung quanh đây có trùng tộc đang tụ tập được hay không."



Nếu chỉ có một mình Khương Khả thì không sao cả, vì cậu còn có hệ thống trong người, cho dù không đánh được đối phương, cậu vẫn có khả năng tự bảo vệ mình.



Nhưng bên cạnh cậu còn có bốn con mèo nhỏ, đều là mèo con chưa trưởng thành, nếu không chú ý có thể sẽ xảy ra chuyện không thể cứu vãn.



[Xin lỗi, chức năng tìm kiếm theo phạm vi chưa được kích hoạt, tạm thời không thể sử dụng]

"Vẫn chưa được kích hoạt, tức là có cách để kích hoạt nó, đúng không," Khương Khả bật dậy, "Có thể cho tôi biết cách để kích hoạt nó được hay không, cũng không thể để tôi chết rồi mới kích hoạt, đúng không? "

Đổi ký chủ mới cũng không phải việc dễ dàng, hệ thống im lặng hồi lâu, cuối cùng miễn cưỡng thỏa hiệp.



【Tích lũy hơn 30.000 tích phân, có cơ hội mở chức năng tìm kiếm.





Có cơ hội để mở.



Cũng được, Khương Khả gật đầu, thà rằng có cơ hội còn hơn không cách nào kích hoạt.



...!

Sau khi ăn một ít thức ăn cho mèo, Khương Khả lập tức mở trang phát sóng trực tiếp của hệ thống.



Căn cứ số lượng tích phân kiếm được trước đó, cậu sẽ phải phát trực tiếp ít nhất 30 lần mới đủ 30.000 điểm mà hệ thống yêu cầu.



Tuy nhiên, điểm tích phân này toàn dựa vào tích lũy từ ít lên nhiều, hiện tại tình thế cấp bách, có thể kiếm đủ điểm sớm hơn, thì cũng có thể sớm thoát khỏi cảnh nguy hiểm.



Khương Khả ổn định tinh thần, trong lúc chờ hệ thống tải xong cậu nhanh chóng chuẩn bị nguyên liệu, lúc quay đầu lại liền lại không khỏi choáng váng.



Một vạn khán giả.




Không phải, buổi phát sóng trực tiếp ngày hôm qua, tính một chút thì cũng mới hơn 3000 người, sao lại đột nhiên xuất hiện nhiều người như vậy.





Như thể để giải thích nghi hoặc của cậu, ngay khi phòng phát sóng trực tiếp được mở ra, một tin nhắn mới truyền đến.



[Nhị thiếu gia: Hahahaha, sao nào? Tôi nói có thể kiếm khán giả cho cậu thì chắc chắn sẽ kiếm được.】

[Nhị thiếu gia: Chờ xem, hiện tại vẫn còn hơi ít người, chờ đến khi cậu kết thúc buổi phát sóng trực tiếp, nếu dưới 30.000 khán giả tôi sẽ thua.





Khương Khả: "..." Lợi hại.



Mặc dù trước đó bên kia đã hứa sẽ giúp cậu tuyên truyền phát sóng trực tiếp, nhưng cậu thực sự không ngờ rằng bên kia có thể giúp cậu thu hút nhiều người xem đến vậy trong một ngày.



"Cám ơn." Khương Khả đáp lại.



[Nhị thiếu gia: Không cần cảm ơn, cậu tưởng chỉ cần cảm ơn là đủ sao, những người này đều nghe lời tôi, cho nên hiện tại phải lấy lòng tôi, biết không? 】

"Ồ, vậy quên đi, tôi đi nói chuyện với anh họ của cậu." Khương Khả lắc lắc lỗ tai, nhịn không được trợn tròn mắt, muốn nói Nhị thiếu gia cậu là đứa nhỏ ba tuổi sao.



[Nhị thiếu gia: Đừng, đừng, tôi trêu cậu thôi mà, nói cho anh họ tôi làm gì...!Được rồi, tôi không có yêu cầu gì khác, chỉ là món ăn hôm nay cậu làm, cậu có thể gửi cho tôi một phần không, Mỗi khi cậu gửi gì đó cho tôi, đều bị anh họ lấy mất QAQ.





Yêu cầu này còn có thể.



Khương Khả gật đầu: "Được rồi, đừng lo lắng, tôi sẽ gửi cho cậu hai phần."

[Nhị thiếu gia: Nói lời giữ lời...!Mà này, hôm nay định làm gì? Còn làm món tráng miệng như tối hôm qua sao? 】

"Không làm món tráng miệng," Khương Khả nhìn nguyên liệu trên tay, "Về phần làm cái gì, về sau cậu sẽ biết."

- -----

Mặc váy dâu tây nè:



.